Gả Ma

Chương 139




*Tựa chương “Hao lý” (trông xa) lấy cảm hứng từ một bài thơ không rõ tác giả thời Tây Hán. Ý nói rằng người sống ở đời dù khôn hay dại rồi cuối cùng cũng quy về một điểm (xuống lỗ).

Biên tập: Bảo Bảo.

Mưa bụi mông lung, ánh mặt trời như đôi gò má đỏ ửng của người con gái. Những cánh đồng bao la bát ngát với những ruộng nước chia thành nhiều vuông nhỏ, có cả trai lẫn gái để chân trần xắn ống quần vùi đầu cấy mạ. Hạt mưa mịn xuyên qua cơ thể Thích Ẩn, đất trời như đang thì thầm khe khẽ, khiến cõi lòng có cảm giác bình yên lạ kỳ. Bạch Lộc đứng bên cạnh hắn nhìn về phía ngọn núi nhỏ ở xa xa, cánh rừng hoàng giác bị gió thổi xào xạc nhấp nhô, thôn xóm nhỏ nằm dưới chân núi, bọn họ lặng lẽ đứng dưới màn mưa, cô quạnh và vắng lặng.

“Vì sao không để lão già Phục Hy chữa thương cho ngươi?” Bạch Lộc hỏi.

“Trước sau gì cũng phải chết, hà tất phí phạm linh lực của ông ấy làm gì.”

Bạch Lộc im lặng trong chốc lát, đoạn nói: “Ta cứ tưởng rằng ngươi đã quên mất ước định giữa hai ta, từ khi ngươi tìm được ngốc ca ca kia của ngươi rồi thì cứ như cuộc đời nở hoa vậy.”

Thích Ẩn không quên, chờ hắn hoàn thành tâm nguyện rồi thì hắn sẽ phải đưa Bạch Lộc rời khỏi nhân gian mãi mãi. Bọn họ sống cùng một trái tim, cùng một thân thể, cách duy nhất là phá hủy trái tim này. Lúc trước hắn đồng ý không hề chần chừ là vì ca hắn không còn nữa, cái chết đối với hắn đơn giản như việc nhắm mắt vậy. Bây giờ ca hắn vẫn còn cơ hội quay về, hắn muốn sống, nhưng đã trót hứa với Bạch Lộc rồi. Nếu vậy cứ để cẩu tặc nhận ân tình này của hắn, sau này ca hắn sống lại, có tên nhãi kia và Miêu gia chăm sóc thì ca hắn cũng không phải lẻ loi đơn chiếc nữa.

“Ta không muốn đi, lão Bạch.” Thích Ẩn ngửa cổ nhìn lên màn mưa giăng kín bầu trời như tuyết bay, “Nhưng dường như trên đời này không có gì là vĩnh cửu cả, hai người ở bên nhau, không phải người này thì cũng là người kia đi trước. Cha mẹ người thân, người yêu bạn bè, từng người từng người một, khoảnh khắc ngươi ngoái đầu lại bỗng dưng phát hiện bọn họ đã dừng lại tự bao giờ không hay, vẫy tay với ngươi và nói rằng không thể cùng ngươi bước tiếp nữa, quãng đường còn lại sẽ có người khác ở bên ngươi. Sau đó ngươi tiếp tục cất bước, đi mãi đi mãi, cuối cùng có một ngày ngươi cũng dừng lại, vẫy tay cáo biệt với người khác giống như những người đã từng cáo biệt với ngươi. Sẽ luôn có một người phải ra đi trước, lần trước là ca ta, lần này là ta.”

Lúc này hai người đều im lặng, không ai nói gì nữa. Thích Ẩn vươn tay, hạt mưa xuyên qua lòng bàn tay trong suốt của hắn.

Hắn không muốn đi, thật sự không muốn chút nào. Nhưng mà thế gian này khó khăn quá, dù sao trăng cũng không thể tròn mãi, hoa hồng rồi cũng sẽ tàn phai, giữa người với người khó mà tránh được chuyện sinh ly tử biệt.

Không muốn nhắc về chuyện này nữa, Thích Ẩn hỏi ngược lại: “Đây là đâu? Vu Úc Ly là ai?” Ánh mắt của hắn đảo quanh những nô lệ đang làm việc dưới ruộng nước, ai nấy đều có vẻ mặt đau khổ, xắn ống quần để lộ đôi chân lấm lem bùn đất, không ai giống ai cả.

“Nơi đây là Nguyệt Nha cốc, cố hương của em ấy.” Bạch Lộc thở dài một hơi, “Đi theo ta.”

Đi về phía sườn núi, hạt mưa thấm ướt bùn đất, bầu trời trắng xóa một mảng. Sắc trời màu xanh sẫm mai cua, áp trên đỉnh núi ở xa xa. Thích Ẩn theo Bạch Lộc băng qua một hồ nước, thật sự thì bọn họ là ảo ảnh, không thể sờ chạm bất cứ thứ gì, nhưng khắp nơi đều là bùn lầy ẩm ướt, khiến bọn họ có cảm giác dường như cái lạnh cũng ngấm vào da thịt bàn chân. Vào cánh rừng hoàng giác, lá cây bị mưa gió thổi qua kêu xào xạc xào xạc. Đi được một vài ngày đường thì Thích Ẩn bắt đầu nhìn thấy bóng dáng của mấy bé trai.

Trên chạc cây có một cậu bé đeo mặt nạ Bạch Lộc đang nằm, trông cỡ mười hai mười ba tuổi, mái tóc bạc trắng, mặc một bộ y phục màu trắng tinh. Thích Ẩn nhận ra đây là Bạch Lộc, đang định hỏi cậu ta lúc đấy đang làm gì trên đó vậy, vừa xoay mặt sang thì không thấy Bạch Lộc đâu cả. Phục Hy nói rằng Bạch Lộc sợ hồi ức, tuy tên nhóc kia chết cũng không chịu thừa nhận, nhưng rõ ràng là bị trúng tim đen rồi. Thích Ẩn cũng không quan tâm tên kia đi đâu nữa, nhún vai tiếp tục xem đám nhãi con này làm gì.

“Nghe nói bọn mi muốn làm thần vu của tiểu gia?” Bạch Lộc đang nằm trên chạc cây lên tiếng.

“Đúng vậy! Đại thần Bạch Lộc, ngài chọn ta đi!” Mấy đứa trẻ đứng trên bùn đất nhao nhao giơ tay.

“Được thôi,” Bạch Lộc nhảy khỏi chạc cây rồi đáp xuống một tảng đá lớn, “Muốn làm thần vu của ta thì đứng thành một hàng rồi xưng tên đi. Dù là người hay yêu ma, mỗi đứa đều được một miếng thịt thỏ. Đi theo tiểu gia, bọn mi sẽ được cơm ngon rượu say, còn uy phong hơn cả đám lừa ở thần điện Ba Sơn kia nữa!”

“Cậu ấy thực sự là đại thần Bạch Lộc sao?” Có một đứa nhóc lùn khẽ hỏi.

“Ai thèm quan tâm cậu ta có phải không, quan trọng là cậu ta có thịt kìa! Chúng ta quanh năm suốt tháng đều không được ăn thịt, ngươi xem đi, cậu ta có hẳn một túi luôn!”

Bọn trẻ nuốt nước miếng ực ực, sau đó nhao nhao đứng thành một hàng thẳng tắp.

Bạch Lộc cầm túi vải phân phát thịt thỏ cho từng đứa một, cuối cùng còn vỗ vai khích lệ bọn chúng. Bốn đứa trẻ, một khuyển yêu một miêu yêu, hai đứa còn lại là người phàm, hỏi xong hết rồi mà Thích Ẩn vẫn không nghe thấy tên của Vu Úc Ly. Lúc này bỗng nhiên có một đứa nhóc choai choai vội vã nhảy ra từ cánh rừng, nom chỉ bảy tám tuổi, đi chân trần, gương mặt lem luốc chỉ nhìn thấy được mỗi đôi mắt đen long lanh.

“Xin lỗi, con tới trễ!” Đứa nhóc nhanh chóng vào hàng, đứng cuối cùng.

“Vì sao lại đến trễ?” Bạch Lộc nghiêm túc hỏi. Cậu là thủ lĩnh, đội ngũ của cậu phải có quy củ mới được.

Bé trai kia mếu máo tủi thân nói: “Con nói với mẹ con là đại thần Bạch Lộc giáng trần, mẹ không tin, nói con lừa bà ấy, dám bất kính với đại thần nên đánh đòn con, vì thế con mới đến trễ.” Em nhăn nhó sờ sờ mông mình, “Đại thần Bạch Lộc, ngài có pháp lực vô biên, có cách nào thổi bay đau đau trên mông con đi không?”

Rõ ràng Bạch Lộc có hơi xấu hổ một tẹo, cậu nói: “Pháp lực vô biên của ta không thể làm mông mi hết đau được.” Cậu vỗ vỗ vai em, hắng giọng nói: “Nếu mi muốn trở thành đại thần vu thì sao có thể bị chút thương thế cỏn con này làm chùng bước được chứ? Đại thần vu không có sợ đau đâu.”

Đứa bé sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Con không sợ đau!”

“Mi vì thần nên mới bị thương, cho mi thêm một miếng thịt.” Bạch Lộc móc hai miếng thịt trong túi ra đưa cho em, “Mi tên gì?”

Nhóc con thẳng lưng, hệt như một cây tùng nhỏ.

“Con tên Tiểu Nguyệt Nha! Ngợi ca thánh danh, mong thần ban phúc. Thần vu Tiểu Nguyệt Nha yết kiến đại thần!” Tiểu Nguyệt Nha cong đôi mắt nở một nụ cười xán lạn. Cơn mưa bên ngoài đã ngừng rơi, ánh mặt trời ló dạng sau những đám mây, xuyên qua khe hở tán cây soi sáng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự ngây ngô chỉ có ở độ tuổi này của đứa bé kia.

Bạch Lộc thoáng rung động vì nụ cười rực rỡ này, cậu gãi gãi đầu, trong lòng có hơi áy náy. Thật ra cậu chỉ muốn trêu đám đầu đất này chơi thôi, trở thành thần vu nào có chuyện dễ dàng như vậy. Ánh mắt cậu chuyển xuống đôi chân trần lấm lem của đứa bé, từ mu bàn chân đến cẳng chân dính đầy bùn, còn có mấy vết muỗi đốt màu tro đen rải rác. Chỉ có nô lệ trẻ con mới nhếch nhác như vậy, nô lệ là súc vật của thần, vĩnh viễn cũng không thể trở thành thần vu.

Nhưng cậu chán lắm rồi, cậu lăn qua lộn lại trên mặt trăng chán đến độ không còn thấy thú vị nữa thì chạy xuống nhân gian. Có khi dùng thần ngữ dụ dỗ, có khi dùng thịt khô dụ, tóm lại là bắt vài đứa trẻ chơi cùng với cậu, độ mấy hôm thì đưa bọn chúng về nhà. Cậu thường hay quên mất thời gian, ngày qua ngày, đến khi chực nhớ ra thì thời gian đã trôi đi rất lâu rồi. Bọn nhỏ về nhà với vẻ mặt ngờ nghệch, quên mất chuyện đã chơi đùa cùng với thần, người lớn lay bọn chúng thì chúng khóc òa lên, còn tưởng rằng chúng bị yêu quái bắt đi. Sau đó không biết chuyện này truyền khắp nhân gian thế nào mà thành ra có lời đồn Bạch Lộc ăn tim gan trẻ con.

Đội ngũ mới của Bạch Lộc được thành lập, bốn đứa trẻ khiêng kiệu, Bạch Lộc lười biếng ngồi ở trên, một đứa nhóc vác xẻng đi trước mở đường, cả bọn lắc lư đi trên bờ ruộng. Các nô lệ ngừng tay, đặt tay lên cán gỗ của cày sắt chống cằm nhìn bọn họ.

“Bé trai đầu bạc kia là con nhà ai vậy? Sao chưa thấy bao giờ nhỉ?” Có người hỏi.

“Lộc yêu ở thôn bên cạnh sao? Ngươi thấy áo nó mặc trắng tinh tươm không, còn mang giày da nữa, hẳn là con của một ông chủ lớn nào rồi.”

“Tiểu Nguyệt Nha, đừng có la cà đấy, nhớ về nhà ăn cơm!” Một người phụ nữ ở ruộng bên lớn tiếng hô.

“Dạ! Con biết rồi!” Tiểu Nguyệt Nha quay đầu đáp lời, sau đó nâng cái sào tre lên vai rồi hự hự bước về phía trước. Cai điền đi tới vung roi ‘vút’ một tiếng, mọi người lập tức im lặng vùi đầu tiếp tục cấy mạ.

Một đám trẻ con nếu không tính Bạch Lộc thì tổng cộng có năm đứa. Trừ khuyển yêu và miêu yêu ra thì chắc chắn Vu Úc Ly là một trong ba nhãi con người phàm còn lại. Thích Ẩn đi đến trước mặt bọn chúng quan sát một lúc lâu, đứa nào đứa nấy đều ngáo ngơ, nhưng cái thằng nhóc tên Tiểu Nguyệt Nha này là ngốc nhất, chịu thương chịu khó, thiếu điều bị người ta sai vặt như chó mà còn lấy làm vinh hạnh nữa. Lúc này Bạch Lộc rõ ràng là một tên lừa đảo, thần linh mà lại có dáng vẻ thế này bảo sao Bạch Vu lại ghét cậu ta.

Quay lại câu chuyện, cái tên Tiểu Nguyệt Nha này quen tai vô cùng, Thích Ẩn cứ cảm thấy mình đã nghe qua ở đâu rồi thì phải.

Bọn họ đi thẳng đến chỗ một trận pháp, Bạch Lộc dẫn mấy tùy tùng nhỏ vào trận, chỉ một thoáng trời đất quay cuồng, sau đó mọi người đáp xuống một sơn động. Đám nô lệ trẻ con này có gặp qua thuật pháp di hình hoán ảnh như vậy bao giờ, thế là nhao nhao mở to mắt, tò mò sờ mó nham thạch xanh đen khắp sơn động. Bạch Lộc ho nhẹ một tiếng, ý bảo mọi người nhìn về phía cậu.

“Bọn mi biết đây là đâu không?” Bạch Lộc hỏi.

Đám nhỏ sôi nổi lắc đầu.

Bạch Lộc nói: “Ngu, ở đây là sau núi Ba Sơn, nếu bọn mi đứng trên mặt đất, cứ đi theo hướng ngược lại với mặt trời thì không đến một ngày là bọn mi có thể thấy gương trăng thần điện Ba Sơn rồi.”

“Ngươi lừa gạt đúng không. Rõ là bọn mình đang ở Nguyệt Nha cốc, sao có thể lập tức đến Ba Sơn được?” Có đứa nhóc phản bác.

“Ta là thần, ta muốn đi đâu thì đi! Tin hay không thì tùy.” Bạch Lộc hừ một tiếng, “Sau khi thần vu ở thần điện Ba Sơn chết đi thì thi thể được táng ở chỗ này. Thần vu không giống bọn mi, sau khi bọn mi và cha mẹ bọn mi chết thì chỉ cần quấn chiếu rồi đào hố chôn là xong chuyện. Còn bọn họ thì phải được bọc vàng bạc khắp người, tay đeo ngọc quý trước khi chôn cất. Nếu bọn mi có gan thì cùng với ta lấy châu báu của bọn họ, đem về nhà trang trải cho cha mẹ. Nếu không đủ can đảm thì tự về nhà đi, về nhà mà làm con rùa đen rụt cổ.”

“Đào mộ người khác là không đúng đâu…” Tiểu Nguyệt Nha nhỏ giọng nói.

“Vậy mi cứ ở đây đi.” Bạch Lộc tức giận nói. Cậu quay đầu đi vào bên trong, những đứa trẻ còn lại nhìn nhau, sau đó cũng đi theo. Tiểu Nguyệt Nha đứng một mình ở đó một lúc lâu, bốn phía là hang động đá kín mít, vài chiếc đèn Trường Minh bằng đồng đã mốc meo được khảm trên vách đá, bóng dáng của em kéo dài trên mặt đất giống như một quỷ hồn. Bạch Lộc nói bọn họ có thể về nhà, nhưng cậu ta vốn không để lại trận pháp. Tiểu Nguyệt Nha mếu máo, rất muốn khóc. Một luồng gió lạnh thổi tới phả vào gáy em. Em rùng mình một cái, cuối cùng cũng vội vã đi theo.

Dọc theo con đường đá gồ ghề lồi lõm, Bạch Lộc nói rằng con đường này là do nô lệ xây mộ trước đây đào. Nhưng Bạch Lộc không nói cuối cùng những nô lệ đó đều bị lấp xuống con đường này, dùng máu thịt bọn họ làm nền mộ. Thích Ẩn đi theo sau bọn chúng, thầm nghĩ trẻ con thời xưa gan dạ thật đấy, Bạch Lộc tùy tiện nói có mấy câu đã dám theo cậu ta xông vào rồi. Bạch Lộc chỉ bọn chúng đào hầm, hóa ra cái xẻng kia là để dùng cho việc này. Ban đầu không ai nhúc nhích, Bạch Lộc nói ai đào nhanh nhất thì có thịt ăn, mọi người mới chịu bắt tay vào làm. Tiểu Nguyệt Nha nhỏ tuổi nhất, sức lực cũng yếu, không cho em đào nên Bạch Lộc bảo em đấm lưng cho mình.

Một lớp đất sét trắng thật dày được móc xuống, bọn họ đào được một đường hầm đủ cho một người đi qua. Mọi người đi vào từ phía nam mộ huyệt, bên trong là một ngôi mộ đá có nóc được xây bằng gạch, đối diện đường hầm là cửa mộ. Lúc vào mới phát hiện ra rằng mấy quan tài đá đều trống không, nắm quan tài đã bị người ta xốc lên, ngay cả thi thể cũng không còn. Bạch Lộc sửng sốt một chút, tìm từ trên xuống dưới: “Sao lại trống không thế này?”

Mấy đứa nhỏ mệt bở hơi tai, quỳ rạp ra đất thở hổn hển. Khuyển yêu oán hận nói: “Biết ngay là ngươi nói hươu nói vượn, gì mà bảo bối chứ, ngay cả quỷ còn không có. Ta không chơi với các ngươi nữa, ta phải về nhà.”

“Có người đã tới đây trộm bảo bối của chúng ta đi!” Bạch Lộc tức giận đá quan tài, “Ai mà to gan vậy, dám rớ vào đồ của tiểu gia!”

“Trộm bảo bối thì thôi đi, vì sao lại muốn trộm xác chứ?” Tiểu Nguyệt Nha nhón mũi chân rướn cổ vào quan tài nhìn thử.

“Mẹ ta nói là có thần vu lão gia sau khi chết sẽ nhét ngọc châu vào lỗ tai và lỗ đít, chỉ cần chỗ nào có lỗ thì đều nhét hết, nhét vàng bạc hay ngọc thạch gì cũng được. Có lẽ mấy tên trộm không muốn bỏ phí nên dứt khoát khiêng cả xác đi luôn rồi.” Có đứa nhỏ nói.

Mọi người thở ngắn than dài, có mấy đứa trẻ không cam lòng nên sờ sờ mặt đất, thử xem có thể nhặt được ngọc châu gì đó rơi khỏi người thần vu không. Những đứa lớn đều biết rằng ngọc châu bán được giá ở chợ yêu, có thể đổi được rất nhiều mì gạo và thịt khô, đặc biệt còn lấy từ thần điện Ba Sơn nên có thể thương lượng nâng giá. Đang lúc mò mẫm, lỗ tai của khuyển yêu bỗng giật giật, nó nói với sắc mặt trắng toát: “Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?”

Bọn nhỏ đều lắc đầu, chỉ có miêu yêu cũng co con ngươi lại: “Có phải mày nghe được tiếng bước chân không?”

Cái chỗ quỷ quái thế này lấy đâu ra tiếng bước chân? Mọi người nhìn nhau, thử đếm số lượng, không thiếu ai, không thể nào là người bọn họ được. Tập trung lắng nghe, Tiểu Nguyệt Nha cũng nghe được tiếng bước chân kia, đùng đùng đùng, như nổi trống, càng lúc càng gần, tựa như có rất nhiều đôi chân to lớn đang chạy về phía này.

Quay đầu lại nhìn những quan tài rỗng tuếch kia, Tiểu Nguyệt Nha lập tức hiểu ra, tái mặt nói: “Là bọn họ, là thần vu lão gia. Không ai trộm bảo bối ở đây cả, là thần vu lão gia tự bò ra khỏi quan tài, bây giờ quay về rồi!”

Vu thi sống dậy, tất cả mọi người cứng đờ. Cho dù là thần vu còn sống, nhìn thấy đám nô lệ này tự tiện xông vào mộ huyệt cũng sẽ lấy cái mạng nhỏ của bọn họ. Nhưng Tiểu Nguyệt Nha rất trấn định, nói: “Đừng sợ, đại thần Bạch Lộc sẽ bảo vệ chúng ta!”

“Đúng thế!” Bạch Lộc lớn tiếng tuyên bố, “Mọi người nghe theo ta, chặn cửa lại trước.”

Cậu bước qua kéo mấy quan tài đá kia, nhưng quan tài quá nặng, cắn răng kéo cả buổi trời mà không động đây gì cả. Bạch Lộc gọi bọn nhỏ qua giúp, Tiểu Nguyệt Nha và mọi người dùng vai đẩy quan tài đá. Da trên vai tróc cả ra rồi mà quan tài không nhúc nhích gì. Quay đầu lại nhìn thì thấy một loạt đôi chân lướt qua bên ngoài cửa đá. Lúc này không cần áp tai xuống đất nghe nữa, chỉ cần đứng trong mộ huyệt cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân rung chuyển kia.

Bạch Lộc chạy tới giữ cửa, một đôi tay xanh trắng vói vào kẹt cửa với bộ móng đen xì sắc bén như lưỡi dao. Tay của xác chết kia túm lấy vai cậu rồi lôi cậu ra ngoài. Ngay cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp vang lên, Bạch Lộc bị kéo ra như một người giấy, thoáng cái đã mất dạng. Ánh nến lay động trong mộ huyệt, hắt lên gương mặt tát mét của mọi người.

Tiểu Nguyệt Nha khóc lóc gọi thần, muốn chạy theo ra ngoài. Khuyển yêu ôm chặt em, mặt mày nổi đầy gân xanh mà rống to: “Đừng đi! Cái đồ ngốc nhà ngươi, ngươi cho rằng nó là đại thần thật sao, ngươi bị lừa rồi, nó chẳng qua chỉ là một tên thiếu gia không cần lo cái ăn cái mặc mà thôi. Sao đại thần lại không đánh lại thần vu chứ! Huống hồ dù đại thần Bạch Lộc có thật sự ở đây thì cũng sẽ không phù hộ mấy đứa trẻ nô lệ như chúng ta đâu!”

Mấy đứa nhỏ khác vội vàng bò trở lại đường hầm nối đuôi nhau chạy đi. Khuyển yêu lôi Tiểu Nguyệt Nha bò ra ngoài, Tiểu Nguyệt Nha vừa bò vừa khóc, quay đầu lại nhìn thì hang động tối đen, ngay cả đèn Trường Minh cũng đã tắt từ lúc nào. Bé trai tóc bạc kia phải làm sao đây? Cậu ấy sẽ chết sao? Tiểu Nguyệt Nha khóc lóc nói: “Nhưng cậu ấy cho chúng ta ăn thịt khô, còn nói chúng ta có thể làm thần vu nữa.”

Khuyển yêu mắng: “Nô lệ không thể trở thành thần vu, ngay từ đầu nó đã gạt bọn mình rồi! Nể mặt thịt khô nên mới chơi cùng với nó, ai lại bỏ mạng vì nó chứ!”

Tiểu Nguyệt Nha không khỏi quay đầu lại, sau đó cắn răng nói: “Các ngươi đi trước đi, về gọi mẹ đến cứu chúng ta!”

Nói đoạn, em quay đầu chạy về phía đường hầm, cúi người bò vào trong.

Bên trong tối như hũ nút, không thấy rõ cái gì cả. Trong không khí có mùi hương thối rữa, hình như ban nãy không có ngửi thấy. Chung quanh lặng ngắt như tờ, không có âm thanh gì cả, bé trai đầu bạc kia cũng không thấy tăm hơi, không biết ra sao rồi. Tiểu Nguyệt Nha vừa mới khóc, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt, em không dám khụt khịt mũi, ở đây yên lặng như vậy, ngay cả tiếng hít mũi cũng sẽ vang vọng. Em nhớ rõ cửa mộ ở đối diện đường hầm, cách hai quan tài đá. Em ngồi xổm xuống, dùng tay mò mẫm bò về phía trước.

Bò qua một quan tài, em liên tục lẩm nhẩm Tiểu Nguyệt Nha đừng sợ Tiểu Nguyệt Nha đừng khóc. Nhưng nước mắt vẫn cứ rơi lã chã, mình sợ lắm, mình muốn gặp mẹ cơ. Bỗng dưng tay em đụng phải một đôi chân, đầu tiên Tiểu Nguyệt Nha sửng sốt, sau đó thầm vui vẻ, là ca ca tóc bạc kia sao? Huynh ấy trở lại rồi. Em vừa lần theo cẳng chân trước mặt sờ lên trên, vừa nhỏ giọng gọi: “Huynh bị thương sao?”

Người trước mặt không đáp lại, Tiểu Nguyệt Nha dần dần cảm thấy không đúng. Xúc cảm trên tay lạnh lẽo và cứng đờ, giống như sáp cứng vậy. Em sờ lên trên, chiều cao cũng không đúng, người này cao hơn bé trai đầu bạc kia rất nhiều. Em chạm phải một chuỗi ngọc lạnh lẽo, trong lòng sụp đổ, cả người em lạnh toát.

Người này không phải Bạch Lộc, mà là vu thi.

Em chậm rãi buông tay ra và dần lết mông ra phía sau. Cả người em như bị dìm xuống nước lạnh, ngón tay và ngón châm không có độ ấm. Sống lưng khựng lại, đụng phải một thi thể cứng đờ khác, Tiểu Nguyệt Nha sững sờ. Thích Ẩn đứng bên cạnh lắc đầu tội nghiệp đứa bé đáng thương này. Em ấy không nhìn thấy, nhưng thị lực của Thích Ẩn rất tốt, thấy rất rõ ràng. Tổng cộng có sáu vu thi xanh trắng vây quanh đứa bé này, chúng đang cúi đầu nhìn chằm chằm em ấy.

Đèn Trường Minh đột ngột sáng lên, dưới ánh đèn xanh, sáu khuôn mặt cứng đờ lạnh băng bỗng nhiên xuất hiện trước mắt Tiểu Nguyệt Nha.

Tiểu Nguyệt Nha ngừng thở, hai chân đạp một cái rồi lăn ra bất tỉnh.

Em đầu váng mắt hoa mà tỉnh dậy, khắp phòng là ánh đèn dầu xanh lục trong suốt, mái vòm mộ huyệt hình bán nguyệt cùng với phiến đá lát mộ màu xanh đen. Em xoay mặt sang thì thấy một khuôn mặt trắng toát. Em hét lên một tiếng, vung một đấm tới. Bạch Lộc không phòng bị nên hưởng trọn một cú đấm. Cậu khom lưng bụm mặt, tức giận nói: “Mi làm gì vậy!”

Tiểu Nguyệt Nha ngây người một lát, sau đó nói: “Đại thần Bạch Lộc…”

Tầm mắt em lướt qua vai Bạch Lộc, em nhìn thấy sáu vu thi kia đang đứng thẳng quay mặt vào tường, cứ như đang đối diện với vách đá. Tiểu Nguyệt Nha run rẩy chỉ tay vào những vu thi đó, Bạch Lộc quay đầu lại nhìn nhìn, đoạn nói: “Đừng sợ, mấy tên tội đồ mà thôi.” Cậu cười xấu xa, “Biết ngay là bọn mi nhát cấy mà, mới sáu tên tội đồ mà đã dọa bọn mi sợ đến mức tè ra quần rồi.”

Tiểu Nguyệt Nha sửng sốt một chốc, sau đó hiểu ra chuyện gì, bèn nói với vẻ mặt đưa đám: “Mấy cái này đều là huynh sắp xếp sao?”

“Nói nhảm, ta đã tới chỗ này mấy ngàn lần rồi, dưới đất có bao nhiêu con giun tiểu gia cũng biết nữa là. Sao, có phải thú vị lắm không? Lần trước ta dẫn mấy nhãi con lang yêu ở núi Đại Tuyết đến đây, có hai đứa sợ tới mức đái trong quần luôn. Sói tuyết đó nha, còn không bằng người phàm bọn mi nữa.”

Tiểu Nguyệt Nha ngồi đó quệt nước mắt, Bạch Lộc hãy còn đắc ý, một lúc lâu sau mới phát hiện đứa nhỏ này không hé răng, nước mắt cứ tuôn lã chã như suối.

“Sao mi lại khóc rồi? Không phải tốt rồi sao? Không gãy tay gãy chân gì cả.” Bạch Lộc nói, đoạn cúi đầu sờ sờ mắt cá chân bên phải của mình. Thật ra ban nãy lúc cậu để tội đồ lôi mình ra ngoài không cẩn thận làm trầy mắt cá chân, máu nhỏ xuống bùn, không biết có ảnh hưởng gì không nữa. Máu thần không thể rơi lung tung, quái uống vào sẽ thành yêu, yêu uống vào sẽ thành đại yêu, dễ gây ra sai lầm. Cậu nhìn khắp nơi, xung quanh ngoại trừ cỏ dại thì không còn gì khác, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ha.

Tiểu Nguyệt Nha vẫn căng mặt, ngồi im như thóc không để ý tới Bạch Lộc.

Bạch Lộc gãi gãi đầu, áy náy đứng dậy, không biết nói gì đành hỏi: “Ban nãy mi cãi nhau với bọn chúng sao? Mi tin ta là thần sao?”

Tiểu Nguyệt Nha nhặt một cành cây lên, viết trên mặt đất: Vốn tin, huynh khi dễ ta, ta không tin nữa.

Cái em viết là chữ Kim Thác, tuy có vài nét sai, nhưng vẫn khiến Bạch Lộc kinh ngạc. Nô lệ không học viết chữ, sao nhóc con này lại biết viết.

“Mi còn biết viết chữ Kim Thác hả?” Bạch Lộc nói.

Lén học. Tiểu Nguyệt Nha viết.

“Sao mi không nói chuyện, viết chữ lâu lắc.” Bạch Lộc hỏi.

Tiểu Nguyệt Nha phồng má thở phì phì như con cá nóc. Em viết từng nét:

Bởi vì Tiểu Nguyệt Nha.không.thèm.để.ý.huynh!

———