Gả Ma

Chương 127




“Miêu gia hồi phục, Phù Lam có thể trọng sinh, hắn cho rằng hắn hãy còn hi vọng, nhưng hóa ra cái chết vẫn luôn lởn vởn quanh mình như thế.”

Mơ hồ (nhất)

Mọi người nhẹ nhàng lui ra sau nhường một khoảng trống, Phù Lam nhắm mắt lắng nghe, đoạn rút đao Trảm Cốt ra đâm vào tượng thần. Họ nghe loáng thoáng một tiếng kêu rên the thé, dung nham dưới đầu tượng thần lập tức sôi trào như chảo rán, bọn họ mắc kẹt ở giữa hệt như đám châu chấu bị nung trong chảo nước sôi. Vô số cánh tay gầy đét đen xì trồi lên từ dưới lòng dung nham xung quanh vươn về phía bọn họ, gương mặt méo mó của đám tội đồ hiện ra khỏi dung nham. Trong miệng và đôi mắt của bọn họ đều dấy lên ngọn lửa, âm thanh khóc lóc nỉ non như trẻ con chói đến mức có thể làm thủng màng nhĩ.

Bên dưới không chỉ có một tên tội đồ! Tiếng khóc của bọn họ tựa như một tín hiệu, chỉ trong giây lát tất cả tượng sắt đều nứt toạc, vọng mắt nhìn lại toàn là đầu người đen nghìn nghịt. Bọn Thích Ẩn như thể vào nhầm lãnh địa của người chết, giữa biển xương khô chỉ có mỗi chiếc thuyền lênh đênh của bọn họ chở người sống.

Tất cả cánh tay của tội đồ đều vươn về phía Thích Ẩn, bọn họ kêu gào thảm thiết: “Thần, cứu ta…”

Ngu Sư Sư và Mộ Dung Tuyết nào có gặp qua cảnh tượng thế này bao giờ, hai người đều bị dọa sợ vỡ mật, dựa vào nhau run lẩy bẩy. Thích Ẩn cắt ngón tay điểm máu thần vào giữa mày bọn họ. Giọt máu hoàn toàn đi vào trán của những tội đồ kia, nhưng không hề có dấu hiệu biến hóa nào. Máu thần Bạch Lộc vô dụng, chỉ có Phục Hy mới có thể cứu rỗi tội đồ nơi này.

Đám tội đồ vừa ngửi thấy mùi máu lập tức hóa điên bấu víu bò lên đầu tượng thần. Vân Tri vừa vung kiếm chém tay bọn họ vừa rống to: “Bỏ thuyền ngự kiếm!”

Mọi người nhao nhao ngự kiếm bay lên, bọn xà vu đang đứng trên vách đá nhìn chằm chằm bỗng thấy bọn họ định ngự kiếm thì lập tức vẽ trận phù. Phù văn phức tạp vẽ ra ngọn lửa hoa mỹ, một vòng tròn Thiên Hỏa cuồn cuộn nổi lên trong lòng bàn tay bọn họ.

“Các ngươi đi trước, ta bọc hậu!” Thích Ẩn rống to, sau đó vươn tay về phía trước.

Bí pháp Vu La · Lẫm Đông.

Sức mạnh trái tim của Bạch Lộc hoàn toàn được giải phóng, sương hoa bắt đầu ngưng kết nơi đầu ngón tay hắn. Phía trước hắn là lớp băng dày đặc đang lan tràn khắp nơi, chúng dập tắt hoa lửa của dung nham, tất cả tội đồ đều bị đông đá thành băng khắc trông rất dữ tợn. Xà vu cũng bị đông cứng dính chặt vào vách đá. Khí lạnh đáng sợ còn lan nhanh hơn cả sương giá, tất cả xà vu đều cảm nhận được một nỗi sợ hãi chết chóc, điên cuồng chui ngược vào hang động. Nhưng bước chân chạy trốn của bọn họ không thoát khỏi băng giá, Lẫm Đông lan đến đâu, nơi đó toàn là giá rét, không một ai có thể chạy thoát!

Chẳng mấy chốc, dòng sông dung nham nóng như thiêu đốt vốn khó qua ải đã trở thành hầm băng lạnh lẽo. Mộ Dung Tuyết và Ngu Sư Sư há hốc mồm đứng trên lưỡi kiếm, quên cả hít thở.

Nhưng ngay tức khắc, đám tội đồ ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó xô đẩy nhau bò lên trên, hệt như đám kiến giày xéo lên nhau tạo thành nấc thang người vươn cánh tay khô gầy lên trên. Đỉnh đầu là nham thạch núi lửa, vốn không thể bay cao được. Kiếm của Mộ Dung Tuyết bị một tội đồ túm lấy, lưỡi kiếm khựng lại, sau đó càng lúc càng có nhiều tội đồ giẫm lên đầu đồng bạn bò lên túm chặt lấy kiếm của cậu. Mộ Dung Tuyết kinh hãi, lưỡi kiếm lắc lư sắp sửa rớt xuống.

Một thanh đao bạc đen bay lên bên cạnh cậu, luồng gió lạnh thấu xương xẹt qua vạt áo Mộ Dung Tuyết. Phù Lam vững vàng đứng trên đầu tội đồ, vung một đao chặt đứng cánh tay đang túm lấy bội kiếm của Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết bay lên trời, trên lưỡi kiếm treo lủng lắng những cánh tay bị cắt cụt. Phù Lam lướt qua đầu của các tội đồ, vô số đầu người đen xì điên cuồn vươn cánh tay về phía Phù Lam như làn thủy triều dâng cao, nhưng trong khoảnh khắc sắp chạm vào y đã bị đông cứng. Lấy dưới chân y làm trung tâm, phạm vi ba thước xung quanh hoàn toàn đóng thành tầng tầng lớp lớp băng. Chàng trai với gương mặt vô cảm di chuyển trên băng như thể đi bộ dưới đất, mỗi một bước chân đều chặt đứt những nấc thang người đang bò trèo lên trên.

Thích Ẩn từ phía sau chạy tới, hắn xoay người phóng qua đỉnh đầu Phù Lam, cùng lúc đó chém hai tên tội đồ đang vồ tới. Đầu lìa khỏi xác, song cái đầu kia vẫn cố gắng ngoác cái mồm tối om định cắn Phù Lam một cái. Thích Ẩn đáp xuống đất, đồng thời phóng hai thanh đao Thập Tự vàng ra phía sau, lưỡi đao xuyên qua hộp sọ cứng cáp, hai cái đầu nát vụn như tương.

Dám cắn vợ ta à, lấy mạng chó của các ngươi luôn. Thích Ẩn hung dữ nghĩ. Bốn phương tám hướng đều có tội đồ nhào tới, Thích Ẩn và Phù Lam tựa lưng vào nhau, hai người xoay tròn đồng thời xuất đao, đao Trảm Cốt chém một phát, tất cả tội đồ đầu mình hai nơi, đao Thập Tự gào thét lao ra từ kẽ ngón tay của Thích Ẩn rồi chui vào cái miệng đen xì của tội đồ, ánh vàng lấp lánh tỏa ra, máu thịt bắn tung tóe khắp nơi. Phía bên hông có một tội đồ phá vòng vây lao tới, Thích Ẩn tung Thập Tự liên hoàn trảm, kiếm Quy Muội xuyên qua khuôn ngực bị chia năm xẻ bảy của tội đồ nọ cắm vào đầu của một tội đồ khác.

Phương thức giết người của hai chàng trai vô cùng cuồng bạo và ác liệt, trước mặt bọn họ, vô số tứ chi đứt đoạn của tội đồ bị đóng băng tạo thành hình ảnh đang giương nanh múa vuốt. Dường như đối với hai người họ, giết chóc không phải là chiến đấu mà chỉ là một trò chơi mà bọn họ cực kỳ thành thạo. Mộ Dung Tuyết và Ngu Sư Sư trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, quả thực không biết so đám tội đồ với bọn họ thì ai mới là quái vật nữa.

Tranh thủ thời gian vung kiếm, Thích Ẩn xoay mặt về phía mọi người rống to: “Đực ra đó làm gì! Các ngươi ngự kiếm, rút lui!”

Vân Tri và Thích Linh Xu mang theo Nữ La cùng với mèo đen ngự kiếm mở đường máu, Mộ Dung Tuyết và Ngu Sư Sư theo sát phía sau. Thích Ẩn cùng Phù Lam lướt nhanh trên đầu các tội đồ, ánh đao Trảm Cốt và ánh kiếm Quy Muội luân phiên ẩn hiện tựa tia chớp xẹt qua thủy triều đen như mực, bất cứ nơi nào chúng đi qua nơi đó máu thịt vẩy tung tóe.

Ngự kiếm bay ra khỏi đoạn đường chết nọ, cuối cùng cũng thoát được đám tội đồ đáng sợ kia. Mọi người tìm một chỗ yên tĩnh lên bờ, cũng không biết đây là nơi nào, xung quanh toàn là đá đỏ, có vài hòn đá còn điểm những lỗ nhỏ chi chít. Hoa cỏ cây cối rất cao, có cây còn cao hơn cả nửa người. Mấy loại thấp một tí thì còn nhận dạng được, có lẽ là mấy loài dương xỉ. Trong kẽ đá có mấy đóa hoa xương rồng đỏ rực với những chiếc nụ căng phồng tỏa sáng như những chú đom đóm.

Ma khí của Thích Linh Xu ăn quá nhiều tội đồ, cả người toàn là tà khí lượn lờ, ấn tâm ma đỏ rực như máu, y đang ngồi một bên điều tức. Còn Thích Ẩn và Phù Lam thì toàn thân dính đầy máu đen của tội đồ, dơ dáy bẩn thỉu. Thích Ẩn lê chân đi hai bước, thật sự không đi nổi, thế là kệ xác mặt đất dơ hay sạch cũng nằm vật ra đất há mồm thở hổn hển.

Ngu Sư Sư và Mộ Dung Tuyết có lẽ cũng nhận ra rằng bọn họ không phải người, co ro ở một bên không dám thở mạnh. Mộ Dung Tuyết mặc y phục vào, lặng lẽ lấy đăng phù ra thì thấy nó lập lòe liên tục, quả nhiên cái bọn bên cạnh hai người họ là một đám yêu ma, cậu nhất thời đau khổ, yên lặng cất đăng phù vào.

Nữ La tò mò ngắm nghía những nụ hoa phát sáng đó, hỏi: “Giờ chúng ta đang ở đâu thế? Bí thuật trường sinh của thần vu Phục Hy rốt cuộc giấu ở đâu vậy? Tới đây lâu vậy rồi mà cũng chỉ thấy cái đám quái vật nửa người nửa rắn kia thôi, còn đuổi tận giết tuyệt chúng ta nữa chứ.”

“Dựa theo bức bích họa thì những con quái vật đó có lẽ là thần vu Phục Hy rồi,” Vân Tri nói, “Nếu có thể nói chuyện đàng hoàng với bọn họ thì tốt rồi, ngồi xuống uống một ly trà, tặng một ít lễ vật… Nếu lý tưởng hợp nhau không chừng còn có thể kết bái huynh đệ đấy chứ.”

“Lúc trước thì còn có thể, bây giờ tiểu đệ chém đứt tượng thần của người ta rồi, bọn họ không biến chúng ta thành tội đồ đã là nhân từ lắm rồi đó.” Nữ La lắc đầu thở dài.

Mọi người chẳng biết phải làm thế nào, lòng Linh Sơn này lớn như vậy, hơn nữa những lỗ thủng cũng rất nhiều, phải đi đâu tìm bí thuật trường sinh đây? Thích Ẩn lại bắt đầu bị phản phệ, đành miễn cưỡng ngồi dậy định tìm một chỗ yên tĩnh ngồi một mình. Trong chớp mắt, hắn thấy Nữ La vươn ngón tay chọc vào những nụ hoa đó. Nụ hoa đỏ rực phát sáng lấp lánh, thoạt nhìn quỷ dị vô cùng, bỗng nhiên trong đầu Thích Ẩn nghĩ đến cái gì đó, vội quát: “Đừng nhúc nhích!”

Đầu ngón tay của Nữ La vừa chạm vào nụ hoa, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả, ả xoay mặt sang hỏi: “Gì á?”

“Ặc, không có gì…” Thích Ẩn xấu hổ đứng dậy, nhặt túi đao lên, đang định đi thì nụ hoa kia chợt run run, từng vòng cánh hoa hé mở, rắn yêu địa hỏa đỏ au từ bên trong chui ra như bầy ong ra khỏi tổ, sau đó đi vào đầu ngón tay Nữ La. Nữ La kinh hô một tiếng, nhanh chóng chặt tay phải của mình rồi lập tức lui ra sau.

“May mà bà đây phản ứng nhanh.” Nữ La vừa chửi mát vừa băng bó cánh tay mình lại.

“Không ổn.” Phù Lam bỗng nhiên lên tiếng.

Y chỉ chỉ về phía Nữ La vừa đứng ban nãy, mọi người nhìn lên thì thấy những nụ hoa phát ra ánh sáng đỏ trong khe đá đều đã nở hoa, bên trong rỗng tuếch. Rắn yêu địa hỏa có độc gây tê, lúc cắn người không gây đau đớn, không thể phát hiện. Trái tim Thích Ẩn nguội lạnh, sắc mặt Nữ La cũng sa sầm.

Trong tình cảnh này thì chẳng còn ai quan tâm nam nữ gì nữa, Nữ La vén áo lên, Thích Ẩn điểm đăng phù soi thử thì thấy sau lưng ả đầy những rắn yêu địa hỏa, chúng đang bò lúc nhúc chui vào gáy và da đầu Nữ La. Vân Tri và Thích Ẩn nhìn nhau, sau đó cùng trầm mặc.

“Sao rồi?” Nữ La không tự nhìn được, sốt ruột hỏi.

Mọi người không nói chuyện, Nữ La vừa thấy sắc mặt của bọn họ liền biết câu trả lời.

“Mọi người kiểm tra nhau xem trên người có rắn yêu hay không?” Vân Tri nói.

May mà những người khác không trúng chiêu, nơi này rất nóng, rắn yêu địa hỏa không nhất thiết phải chui vào cơ thể người, nếu không chủ động chọc nó nó sẽ không tấn công lại. Nữ La cười khổ: “Không ngờ ta lại bỏ mạng ở chỗ này.”

“Chúng ta đi bắt những xà vu kia, có lẽ bọn họ có cách.” Thích Ẩn nói.

Thật ra tất cả mọi người đều biết đó là một hi vọng xa vời, chẳng mấy chốc thôi đầu của Nữ La sẽ sưng vù như thổi bong bóng, sau đó biến thành con rối của rắn yêu.

Nữ La lắc đầu cười: “Thôi, vui vẻ tiễn đưa ta cũng tốt mà.”

Ả ngồi chỗ đó, với thần sắc bình tĩnh ngoài dự đoán. Ở dưới lòng đất rất lâu nên lớp trang điểm của ả cũng trôi đi hết rồi, Thích Ẩn rất ít khi thấy dáng vẻ mộc mạc của ả, đôi mày mỏng dài, khuôn mặt thanh thoát với làn da trắng trẻo dịu dàng như làn nước trong veo. Ả yếu ớt nở nụ cười, bộ dạng hoàn toàn khác hẳn vẻ yêu mị hài hước của ngày thường.

“Nữ La, ngươi còn có tâm nguyện nào không?” Thích Ẩn hỏi ả.

“Tâm nguyện à… Đời này của tẩu tẩu ngươi luôn mong mỏi được đàn ông vây quanh mình, xem ra là không được rồi.” Nữ La vươn tay xoa đầu Thích Ẩn, “Tiểu đệ à, ngươi hãy cười nhiều lên nhé, lúc ngươi cười trông rất đẹp. Hồi bé rõ là một đứa trẻ thích cười, bị Diêu lão thái thái bỏ giữa chợ còn cười hề hề gọi ta là đại tỷ tỷ, sao bây giờ lại không cười nữa rồi?”

Thích Ẩn yên lặng nhìn ả, đôi con ngươi màu xám bạc đượm vẻ bi thương.

Nữ La khoanh chân nhìn về phía dòng sông dung nham đang chậm rãi chảy xuôi, ánh đỏ vàng hắt lên khuôn mặt ả, soi sáng đôi lúm đồng tiền vừa mỹ lệ vừa lặng lẽ.

“Không cần buồn vì ta đâu, lúc trước thần của ta đã nói với ta rằng mọi người đều sợ cái chết là vì lo sợ một điều mà mình không hề biết trước. Ta không sợ, tiểu đệ à, ta là một con hồ ly được thần linh chiếu cố. Thần của ta sẽ ở miền cực lạc đón ta rồi đưa ta đến biển sao luân hồi.” Ả cười nhạt, “Các ngươi đi đi, cảnh sắc nơi này thật đẹp, ta muốn ngồi ở đây một lát.”

Từng người bước tới cáo biệt với ả, mèo đen lặng lẽ chảy nước mắt cọ cọ gáy ả. Sau khi mọi người nói câu “Tạm biệt” xong, Nữ La ngồi xuống, ánh mắt xa xăm vọng về nơi xa. Mọi người chậm rãi rời đi, dưới hoa cỏ cây cối cao lớn, bóng dáng của ả thấp thoáng hòa cùng sắc đỏ của dung nham càng lúc càng mơ hồ. Sang một ngã rẽ, cuối cùng không nhìn thấy nữa.

Bỗng dưng trong lòng Thích Ẩn dâng lên một nỗi hoảng hốt khó tả. Hắn cảm thấy cực kỳ sợ hãi, tựa như mây đen giăng kín cõi lòng. Mọi chuyện xảy ra thật đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước. Bọn họ còn chưa kịp thấy bắt đầu mà đã vội vã đi đến kết cục. Hắn chợt nhận ra rằng hắn đã đánh giá quá cao bản thân mình, tai vạ luôn thình lình xảy ra, chưa bao giờ cho người ta thời gian chuẩn bị. Miêu gia hồi phục, Phù Lam có thể trọng sinh, hắn cho rằng hắn hãy còn hi vọng, nhưng hóa ra cái chết vẫn luôn lởn vởn quanh mình như thế.

Nữ La sẽ chết, liệu tiểu sư thúc có chết hay không, Vân Tri có chết hay không? Ai cũng có thể sẽ chết, hắn vốn không nên để bọn họ theo hắn vào hiểm cảnh như vậy. Dù sao thì những vị thần trường sinh bất lão trong truyền thuyết nọ rồi cũng sẽ đi đến hồi kết thôi mà.

Cõi lòng hắn đang đổ cơn mưa, những hạt mưa nhỏ li ti cứ rơi tí tách mãi không ngừng. Bạch Lộc ôm ống tay áo trôi lềnh bềnh trong tâm hải của hắn, giọt mưa tưới lên đầu vai gầy gò của cậu. Cậu ngưỡng cổ lên nhìn cơn mưa phùn bất tận, tựa như trong những câu chuyện xưa, vào một hôm trời mưa như thế này sẽ luôn có người bạn cũ muốn nói lời từ biệt.

“Ta muốn ở một mình, các ngươi không cần đi theo ta.” Không biết đã đi được bao lâu, Thích Ẩn đột ngột bỏ lại một câu rồi mất hút trong một hang động.

Không ai lên tiếng, bầu không khí có hơi nặng nề, mọi người bèn ngồi xuống tĩnh tọa. Giờ thì ai cũng nhớ phải tránh xa những nụ hoa phát sáng. Phù Lam ngơ ngác nhìn về hướng Thích Ẩn biến mất, hồi lâu sau vẫn không thấy Thích Ẩn ra ngoài.

Ngu Sư Sư lẩm bẩm: “Hắn sao thế, bộ chỉ có mỗi mình hắn là biết đau lòng à?”

Mộ Dung Tuyết khó xử nói: “Sư tỷ à, đừng nói gì cả.”

Ngu Sư Sư không phục, còn muốn nói tiếp, Mộ Dung Tuyết vội vàng che miệng nàng lại. Mộ Dung Tuyết là một người ôn hòa nhã nhặn, ngày thường thích xông hương cho thơm. Bàn tay của cậu áp lên mũi miệng của Ngu Sư Sư, mùi hương trong ống tay áo thoang thoảng quanh chóp mũi nàng. Ngu Sư Sư sửng sốt một chút, bất giác giãy dụa, hai cánh môi cọ qua lòng bàn tay cậu. Xúc cảm mềm mại tựa như một đóa hoa nở rộ trong lòng bàn tay. Mộ Dung Tuyết cũng sửng sốt, hai người trố mắt nhìn nhau, ngây ra tại chỗ.

Hệt như có luồng điện xẹt qua, hai người vội vàng tách ra. Mộ Dung Tuyết cúi đầu nhìn vết son môi đỏ thắm trong lòng bàn tay mình, bỗng dưng trong lòng có một niềm vui nho nhỏ, hệt như những nụ hoa âm thầm hé mở. Cậu âm thầm quyết định, bắt đầu từ hôm nay sẽ không rửa bàn tay này nữa!

Ngu Sư Sư cũng che miệng, hai má nàng đỏ bừng. Mùi hương vẫn còn lưu luyến nơi chóp mũi của nàng, nàng nhủ thầm trong lòng rằng ngay cả một cô nương như mình còn không huân hương, thế mà tên nhóc này lại biết sửa soạn ghê.

Nhưng… thơm thật đấy.

Qua một lát sau, phía Thích Ẩn vẫn không thấy động tĩnh gì. Vân Tri buồn chán muốn chết, lắc lư khắp nơi, khi tới gần sơn động, bỗng dưng một luồng khí lạnh lẽo ập tới trước mặt hắn. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thấy băng kết trên mặt đất.

“Chậc.” Vân Tri bẻ một nhánh cây chọc chọc lớp băng kia, sau đó nhánh cây cũng kết thành băng hoa.

Thích Linh Xu ngồi xuống cạnh hắn, cau mày nhìn lớp băng mỏng kia.

“Phản phệ của đệ ấy nghiêm trọng hơn rồi.” Thích Linh Xu nói, “Sao lại thế này?”

Vân Tri và Thích Linh Xu không tinh thông dược lý, sống tới bây giờ vẫn chưa từng nghe qua chuyện đổi tim, không có tiền lệ thì làm sao mà biết xử lý tình huống như thế này? Đang lúc đau đầu thì đỉnh đầu bỗng dưng tối sầm, vừa ngẩng đầu lên thì thấy chiếc cằm trắng nõn của Phù Lam.

“Hắn bị sao thế?” Phù Lam hỏi.

Vân Tri cân nhắc từ ngữ, sau đó nói: “Hắc Tử vốn là người phàm, ngươi biết chuyện đó không?”

Phù Lam lẳng lặng lắc đầu.

“Vô Phương Sơn có một ngôi thần mộ, là cổ mộ của thần Bạch Lộc của Nam Cương các ngươi, trái tim của đại thần Bạch Lộc ngủ say ở nơi đó. Trong tương lai, ngươi bị người ta giết hại ngay trước mặt Hắc Tử, Hắc Tử vì muốn báo thù cho ngươi nên mổ ngực đổi tim Bạch Lộc. Nhưng dù gì hắn cũng là người phàm, thường xuyên phải chịu chút phản phệ.” Vân Tri nói.

Phù Lam ngây người một lát, đoạn mở to mắt, “Moi tim…”

“Đúng vậy.” Vân Tri thở dài, “Vốn dĩ Hắc Tử không cho ta nói với ngươi, nhưng chuyện này làm sao mà giấu được.”

Phù Lam trầm mặc một lát, sau đó đưa mèo đen cho hắn rồi cất bước vào hang động đã bị đông thành động băng. Lớp băng kêu răng rắc dưới chân y, băng hoa ngưng kết trên mắt cá chân Phù Lam rồi chậm rãi tróc ra. Trong sơn động toàn băng là băng, băng lăng treo trên đỉnh đầu, chóp băng tỏa ra áng sáng lấp lánh. Y tìm được Thích Ẩn ở nơi sâu trong hang động, người này đang cuộn tròn trong một góc hệt như một con chó lưu lạc giữa trời đông, lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập.

Lạnh. Trong đầu Thích Ẩn giờ chỉ có mỗi chữ này. Hắn run rẩy cúi đầu nhìn băng hoa trên ngón tay mình, hắn lau sạch chúng nó, nhưng thoáng cái nó lại ngưng kết lần nữa. Lạnh quá, lạnh quá. Hắn chà xát ngón tay của mình, hà hơi vào lòng bàn tay mình, nhưng khí trong miệng hắn cũng lạnh lẽo vô cùng. Hắn đã quên rằng thân thể hắn đã không còn độ ấm. Lạnh như vậy khiến hắn nhớ tới mùa đông ở Ngô Đường, lúc nào hắn cũng phải mặc áo cũ mà Diêu Tiểu Sơn vứt đi. Lớp bông cũ quá không chống được cái lạnh, hắn bèn cầu nguyện với tuyết lớn, mong rằng sang năm sẽ có quần áo ấm áp để mặc.

Lúc này hắn nghe được tiếng bước chân cùng với một hơi thở quen thuộc bao trùm lấy mình. Hắn biết là Phù Lam tới, hắn co người lại một chút, đoạn cất giọng khàn khàn: “Ca, đừng tới đây. Ta lạnh lắm, sẽ đông huynh thành đá mất.”

Phù Lam không trả lời, y lặng lẽ kéo hắn ra. Thân thể của Thích Ẩn lạnh hơn bình thường rất nhiều, tựa như một khối băng tỏa ra khí lạnh từ trên xuống dưới. Phù Lam cởi từng lớp áo của mình ra khoác lên người hắn. Y phục ấm áp còn dư lại hơi ấm của Phù Lam. Hàng mi kết sương hoa của Thích Ẩn khẽ run run ngước lên nhìn y. Y rũ mắt cầm tay Thích Ẩn đặt lên ngực mình. Nơi đó là đầu nguồn dòng máu nóng hổi, là vị trí ấm áp nhất trên cơ thể của y.

Y ôm lấy Thích Ẩn, dán gò má mình lên vầng trán lạnh lẽo của hắn, nhẹ giọng nói: “Đệ đệ không lạnh nữa, ta sưởi ấm cho đệ nhé.”