Gả Ma

Chương 105




Giới lộ (nhất)

Mười lăm tháng năm, Vô Phương Sơn, Diệt Độ Phong.

Cơn mưa xuân liên miên mấy ngày liền cuối cùng cũng chấm dứt, đất trời như được gột rửa, sương khói sạch sẽ, trời quang mây tạnh, mênh mông vô bờ. Thích Linh Xu mặc một bộ y phục trắng, lưng đeo kiếm Vấn Tuyết đứng trên Huyền Không Giai. Vô số đồng đạo tiên môn ngự kiếm cưỡi gió, ống tay áo dài màu trắng tung bay phía sau khuỷu tay, xa xa vọng tới trông hệt như những bầy hạc trắng đang vỗ cánh bay phấp phới. Bỗng nhiên, một ánh đao cực kỳ chói mắt phi thẳng lên bầu trời, vòm trời như thể bị xé thủng một lỗ, kinh động tất cả những con hạc trắng ở gần đó khiến chúng giật mình bay đi chỗ khác. Trước ánh đao mỹ lệ kia, những ánh kiếm khác nhỏ bé không khác gì vầng sáng le lói của đàn đom đóm nhỏ.

Lúc tất cả mọi người còn đang đoán xem chủ nhân của ánh đao này là ai, bỗng dưng nơi cuối trời mây đen cuồn cuộn, mọi người ngừng kiếm, giơ tay lên trán che ánh sáng chói lóa nhìn về phía bên kia. Bọn họ biết đó là sứ giả yêu ma tới, sát khí trên người bọn chúng nặng nề, mỗi khi tụ hội lại một chỗ để hành động thì chẳng khác nào mây đen ùn ùn kéo đến. Đôi khi sát khí của yêu ma quá nồng, nơi nào mây đen lướt qua, cỏ cây bên dưới nơi đó lập tức bị hút sạch linh khí, kiệt quệ rồi khô héo.

Thoáng cái mây đen đã kéo đến, mười hai sứ giả yêu ma đáp xuống sơn môn, ánh đao chợt lóe lên, một chàng trai áo đen tóc đen từ chính giữa đi ra. Đệ tử tiên môn xung quanh nhanh chóng lui sang bên nhường đường, đồng thời che miệng thấp giọng đánh giá. Vì tránh phiền phức nên Phù Lam và Thích Ẩn đều đeo mặt nạ, không ai nhận ra hai người bọn họ. Thích Linh Xu đứng từ xa trông thấy, bèn rảo bước xuống thềm đá bằng ngọc để dẫn đường cho bọn họ.

“Coi kìa, Phù Lam tới kìa. Đây là hóa hình, không phải bộ dạng heo mập địch à?” Có đệ tử thấp giọng nói.

“Chắc là hóa hình không hoàn toàn, còn phải đeo mặt nạ che bộ dạng xấu xí của nó.” Chung quanh vang lên mấy tiếng cười khe khẽ.

Chỗ ngồi hội nghị được bố trí ở đài Thức Kiếm, phía trên đài đá cẩm thạch cao cao, Phù Lam và Nguyên Khổ mỗi người ngồi một bên bàn dài. Nguyên Khổ đã chờ sẵn ở phía trên, đầu bạc râu trắng, dáng người cường tráng, đứng từ xa nhìn tới trông ông như một pho tượng võ thần. Phù Lam ôm mèo đen ngồi xuống, đuôi áo bào thật dài kéo theo sau lưng. Nguyên Khổ đứng ở nơi xa chắp tay với y, Phù Lam cụp mắt không đáp lại. Nguyên Khổ xấu hổ sửa sang lại tay áo, vậy mà không hề tức giận.

Nhiếp Trọng Hoa bên dưới lạnh lùng cười một tiếng, “Yêu ma quả nhiên là không được khai hóa, cực kỳ vô lễ. Năm ngoái tên tặc này xâm nhập Vô Phương, náo loạn đến mức Băng Hải chấn động, còn thả đám yêu ma bị nhốt trong cấm địa nữa. Lẽ nào Nguyên Khổ chưởng môn không sợ lần này lại là gian kế của yêu tặc này sao?”

Bạch Minh Quân cười theo, đoạn giơ ống tay áo che miệng thấp giọng nói: “Nhiếp chưởng môn, cẩn trọng lời nói.” Hắn ngước mắt lên, nhìn Phù Lam trên đài Thức Kiếm, khẽ chau mày nói, “Không biết là thuật Hóa Hình của yêu ma lợi hại, hay là ta đa nghi, ta cứ luôn cảm thấy ‘Phù Lam’ này không giống với tên mà lúc trước chúng ta nhìn thấy…”

Thích Linh Xu tiến lên chắp tay hành lễ cáo lui, Nguyên Khổ khẽ mỉm cười, đưa tay đỡ hờ Thích Linh Xu, “Đứa trẻ ngoan, con vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Bàn tay của ông nhéo nhẹ cánh tay Thích Linh Xu một cái. Cả người Thích Linh Xu thoáng cứng đờ, y lạnh lùng nói: “Đệ tử cáo lui.”

Thích Ẩn mệt gần chết, phía dưới đài Thức Kiếm toàn là đệ tử các môn phái, nhìn lướt qua nơi nào cũng trắng xóa một vùng, Thích Ẩn cảm thấy bọn họ giống như một đám hiếu tử hiền tôn đang cung kính nhìn thi hài. Cửu Đầu thướt tha yểu điệu bước tới rót rượu cho Phù Lam. Người tu đạo tích cốc dưỡng sinh, không uống rượu, này là do đám yêu ma tự đem theo. Thích Ẩn ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: “Ta đi tìm tiểu sư thúc một chút nhé.”

“Tiểu Ẩn không ở lại với ta sao?” Phù Lam hỏi.

“Một mình huynh ở đây cũng được mà, hơn nữa không phải còn có Miêu gia sao?” Thích Ẩn vỗ vỗ vai y, ngẫm nghĩ một lát rồi lấy kính lưu ly Thích Linh Xu đưa cho hắn từ túi càn khôn ra, “Có gì cứ dùng cái này gọi ta.” Sau đó nhảy khỏi đài Thức Kiếm rồi chuồn mất.

Phù Lam rũ mắt, chén sứ trắng phản chiếu bóng hình cô đơn của y. Chợt y nhớ đến vị ngọt lúc uống rượu máu của Thích Ẩn, nó hệt như mật ong điểm trên đầu lưỡi rồi lan tràn khắp con tim. Y bưng chén rượu lên nhẹ nhàng nhập một ngụm, mùi vị đắng chát, không ngọt chút nào.

Trên con đường mòn hoa cẩm tú cầu, Thích Ẩn thở hổn hển đuổi theo Thích Linh Xu, “Tiểu sư thúc! Sao huynh lại ở đây, mệt chết ta rồi.”

“Đệ đến đây làm gì?” Thích Linh Xu cau mày nói.

“Có thứ này muốn đưa cho huynh.” Thích Ẩn móc một chiếc hộp bạch ngọc bát bảo từ trong túi ra, nó nhỏ cỡ bàn tay, cái thứ này là hắn mua ở chợ đen, chẵn mười lượng bạc, đau lòng muốn chết. Thích Linh Xu nhận ra thứ này, ở Vô Phương Sơn có rất nhiều, trước kia dùng để phong ấn tim yêu ma, sau khi Nguyên Tịch chết đi thì những quả tim đó đều bị tiêu hủy.

Thích Linh Xu không nhận hộp, y nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.

“Bên trong có máu của ta.” Thích Ẩn nói, “Tiểu sư thúc, người ta có thể gửi gắm niềm tin không nhiều lắm, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có huynh thôi. Lão quái muốn lấy mạng ta, chắc chắn ca ta sẽ liều mạng với hắn. Trước kia còn nghĩ bụng mình có thể nắm vài phần thắng, ai ngờ lão quái quá mạnh, đến mức đơn thương độc mã đồ diệt thần điện kia mà. Ta không muốn ca ta đánh nhau với hắn, chi bằng cứ trực tiếp giao mạng ta ra cho rồi. Sau khi ta chết đi, Bạch Lộc sống lại, huynh giúp ta đưa máu này cho Bạch Lộc, cầu xin cậu ấy giúp ca ta chế tạo ra một em bé nhé.”

“Đệ làm gì vậy?” Lông mày của Thích Linh Xu gần như xoắn lại.

“Ôi, không nói rõ ràng với huynh được, tóm lại là ta không muốn sống nữa. Miêu gia nói Bạch Lộc là một vị thần tốt, lão quái cũng bảo thế, ta cũng cảm thấy vậy nữa. Chờ cậu ấy sống lại thì huynh cứ cầm máu của ta đi tìm cậu ấy. Bạch Lộc là thần, là thủy tổ của yêu ma, tạo ra một người chắc chắn dễ như ăn sáng. Ca ta thích chăm em bé, ta hi vọng rằng khi ta đi rồi chí ít cũng để lại một người bạn cho huynh ấy, coi như lưu giữ chút tưởng niệm. Đứa bé này có huyết mạch của ta, cũng coi như là duyên niên của ta rồi, cũng tốt.”

Thích Linh Xu vẫn không nhận, y nói: “Thích Ẩn, đệ ở lại Vô Phương.”

“Đừng lằng nhằng nữa,” Thích Ẩn cắt lời y, mặt mày ủ ê, “Ta không thể đưa cho Miêu gia được, nó nhất định sẽ nói cho ca ta biết, chỉ đành gửi gắm huynh thôi. Xin huynh đó tiểu sư thúc, huynh giúp ta chuyện này đi. Cũng đừng nói với ta rằng nhất định còn hi vọng gì gì đó, mấy chuyện này không ai rõ hơn ta đâu. Nói một lời đi, có giúp hay không?”

Thích Linh Xu trầm mặc hồi lâu, sau đó nhận lấy hộp bạch ngọc bát bảo của hắn, trầm giọng nói: “Sau khi nghị hòa, đừng rời khỏi đây.”

Thích Ẩn biết tên nhóc này muốn nghĩ cách giúp hắn, đơn giản là nhờ cậy sức mạnh của Vô Phương để chống lại Vu Úc Ly gì đó. Chỉ sợ là toàn bộ Vô Phương sẽ bị diệt sạch mất, Thích Ẩn nhún vai, không đáp ứng y, chỉ hỏi: “Huynh ở đây làm gì đó?”

Thích Linh Xu nhìn xuyên qua vườn hoa cẩm tú cầu, hướng về phía tiểu trúc Vô Cữu phía đối diện, “Ta muốn vào đó một chuyến.”

“Để làm gì?”

“Ta vẫn cảm thấy sư thúc không ổn cho lắm, nhân lúc đại điển đang diễn ra, ông ấy không thể phân thân, ta muốn vào điều tra thử.”

“Ta đi với huynh.”

Thích Ẩn lấy một bộ thường phục màu trắng từ túi càn khôn ra, thay y phục rồi đi theo Thích Linh Xu vào tiểu trúc Vô Cữu. Vì địa vị thân phận của Thích Linh Xu, đệ tử thủ vệ bên trong rất dễ qua mặt, dễ dàng hành động. Hai người vào phòng, màn lụa che kín mít, bên trong ảm đạm không có lấy một tia sáng. Vì thế nên nhiệt độ trong phòng lạnh hơn bên ngoài một chút, Thích Ẩn vô thức rùng mình một cái. Nhìn khắp căn phòng, có một cái bàn nguyệt nha và giường La Hán, một bức bình phong điêu khắc bị ngã dưới đất, ngoài ra không có gì đặc biệt cả. Nhưng Thích Ẩn vẫn cứ cảm thấy dường như có ai đang nấp ở chỗ nào đó trong phòng đang nhìn chằm chằm hắn, sau gáy bỗng lạnh toát.

Thích Ẩn nhỏ giọng hỏi Thích Linh Xu có phải cũng có cảm giác này hay không.

Vẻ mặt Thích Linh Xu âm trầm, y lặng lẽ gật đầu.

Người tu đạo bọn họ ít nhiều gì cũng có một chút linh cảm với mấy thứ linh tinh. Nếu bị nhìn chằm chằm trong một khoảng thời gian dài thì dù có là người thường cũng sẽ có cảm giác châm chít trên lưng. Thích Ẩn khẽ hỏi: “Huynh cảm thấy người đang rình mình ở đâu?”

Thích Linh Xu đứng tại chỗ, yên lặng cảm nhận một lúc lâu, sau đó hai người đồng loạt quay đầu lại nhìn ra sau lưng. Nơi đó có một tấm màn màu xanh đen, phía sau lờ mờ không biết là thứ gì. Thích Linh Xu bước qua đó, cầm kiếm Vấn Tuyết chậm rãi vén mành lên, hai người lập tức lắp bắp kinh hãi.

Phía sau bức mành treo rất nhiều tấm da mặt người, chúng khá mỏng và trong suốt như cánh ve. Có nhiều gương mặt rất quen thuộc, Thích Ẩn nhận ra là đệ tử của Vô Phương Sơn, có mấy gương mặt còn từng học chung khóa của Nguyên Doãn và Diệp Khô Tàn với hắn. Sắc mặt Thích Linh Xu rất tệ, y giơ tay sờ thử một tấm da, sau đó nói: “Là da người, mới lột chưa lâu.”

Nhân tài Vô Phương Sơn quả nhiên trường giang sóng sau xô sóng trước, đầu tiên là một gã chưởng môn thích sưu tập tim yêu, giờ lại thêm một tên thích sưu tập da người. Thích Ẩn cạn lời.

“Chỉ lột da mặt, không thấy thi thể đâu, chắc chắn ở đây có mật thất giấu xác.” Thích Linh Xu lần mò tìm kiếm cơ quan khắp nơi.

Thích Ẩn cũng kiểm tra xung quanh, trên cùng có một chỗ để trống, rõ ràng là trước đó treo một tấm da mặt. Trong lòng Thích Ẩn có hơi sợ hãi, chẳng lẽ ‘Nguyên Khổ’ của hiện tại là hàng giả đang đeo da mặt người khác sao? Nhìn từ trên xuống dưới, bỗng dưng thấy một gương mặt cực kỳ quen thuộc. Da mặt trắng nõn, sạch sẽ như sứ trắng, lờ mờ có thể nhận ra được chủ nhân của nó là một người rất tuấn tú.

Thích Ẩn trợn mắt há hốc mồm, chỉ vào gương mặt kia nói: “Tiểu sư thúc… Hình như đây là mặt của huynh…”

Mới vừa ngẩng đầu lên thì thấy Thích Linh Xu đang yên lặng nhìn hắn, ánh sáng le lói hắt vào nửa bên mặt của tên này, trông mơ hồ không chân thật lắm. Rõ ràng là tên này cũng thấy tấm da mặt kia, sắc mặt tối sầm không rõ.

“Ặc, tiểu sư thúc.” Thích Ẩn cảm thấy có gì đó không đúng, bèn lui ra sau hai bước, “Vì đảm bảo an toàn, chi bằng chúng ta kiểm tra thử xem huynh là hàng thật hay giả nhé.”

Thích Linh Xu im lặng một lúc lâu, sau đó hỏi: “Kiểm tra như thế nào?”

“Đương nhiên là hỏi một vài chuyện chỉ có hai ta biết, nếu huynh trả lời đúng thì coi như huynh là hàng thật.” Thích Ẩn nói, “Thật ra thì hai ta không tính là quá thân, chuyện ta biết về huynh thật sự không nhiều. Cho nên chỉ cần huynh trả lời sai một câu, ta sẽ lập tức không khách khí với huynh đâu.”

Thích Linh Xu không trả lời, Thích Ẩn coi như y đồng ý.

“Ta hỏi huynh, ngày ta rời khỏi Vô Phương, huynh có nói với ta một bí mật, đó là chuyện gì?”

“Ta chưa bao giờ nói với đệ bí mật của ta.”

“Thấy chưa, sai rồi.” Thích Ẩn chậm rãi rút kiếm Quy Muội ra, ánh kiếm tỏa sáng lấp lánh như thủy ngân, “Chớ xằng bậy, bên ngoài có đệ tử, ngươi không thoát được đâu.”

Thích Linh Xu quay mặt đi, sắc mặt trắng bệch, “Là tự đệ đoán được ta có người trong lòng.”

“Người đó là ai?” Thích Ẩn hỏi.

“…” Thích Linh Xu mím chặt môi, vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng.

“Tuy ta cũng không biết là ai, nhưng ta có thể đoán. Nếu người ngươi nói không khớp với suy đoán của ta, ta sẽ không khách khí với ngươi.” Thích Ẩn hất cằm với y, “Nói đi.”

“Đệ có quen người đó.” Thích Linh Xu nhắm mắt nói.

“Ta quen á?” Thích Ẩn trừng mắt.

Thích Linh Xu nhìn vẻ mặt của hắn, đột nhiên nhận ra được điều gì đó, bèn vê tấm da mặt kia rồi ném ra phía sau. Y nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn nói: “Đệ biết đây là tấm da giả, Thích Ẩn, đệ lừa ta.”

Bị phát hiện rồi. Mấy tấm da kia thật sự rất dọa người, nhìn kỹ thì biết ngay là da người thật, chỉ mỗi tấm da của Thích Linh Xu là hoàn mỹ đến độ cực phẩm, không nhìn ra được. Thích Ẩn mặt dày cười xòa, “Giỡn tí thôi, giỡn tí thôi.”

Thích Linh Xu không để ý hắn nữa, y tìm cơ quan khắp nơi thì bỗng nhìn một cái bàn nhỏ chân cao cố định, vừa chạm hai bên thì hoa văn bỗng vang lên một tiếng ‘cách’, bức tường bên cạnh mấy tấm da người chậm rãi xoay chuyển, lộ ra mật thất tối om bên trong. Thích Linh Xu thắp đăng phù lên bước vào trong đó. Ánh sáng le lói của đăng phù chiếu sáng mật thất chật hẹp, dưới đất toàn là thi thể của những đệ tử Vô Phương bị lột da mặt nằm tứ tung ngang dọc. Nhìn kỹ ngực bụng của bọn họ thì thấy có phập phồng, tất cả đều còn sống. Trong cùng là một ông lão đầu bạc đang ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt máu chảy đầm đìa cùng với đôi mắt quắt như chim ưng.

Ông cất giọng khàn khàn: “Linh Xu…”

———