Gả Kiều Nữ

Chương 20: Âm phủ




Hoa yến của Tào gia cũng không có gì đặc biệt, Trịnh Vân Hạm cùng mấy vị cô nương bên cạnh thật sự không còn lời nào để nói, qua loa một lúc đã muốn rút lui, cho đến khi trong vườn đột nhiên xảy ra một trận hỗn loạn không bình thường.

Trịnh Vân Hạm đứng dậy ngó xem, mấy cô nương bên cạnh có vẻ sợ nàng chạy mất, bao vây lại, nàng càng trở nên cảnh giác.

Âm thanh náo nhiệt đến gần, một nữ tử lộng lẫy tiến vào vườn trong sự vây quanh của mọi người.

Trang phục hoa lệ màu đỏ rực ánh vàng, búi tóc bên phải cài một chiếc trâm phượng tua rua, lấy sợi vàng xuyên qua trân châu rồi xoắn lại thành từng chiếc lông phượng, làm đuôi phương giương cao lên, trên đỉnh búi tóc là một bông mẫu đơn bằng lụa cùng màu với váy, vô cùng phô trương, thu hút ánh nhìn.

Trịnh Vân Hạm căng da đầu, tại sao lại là nàng ta?

Tỷ tỷ cùng một mẫu thân với Thịnh Võ Đế, An Hoa Trưởng công chúa, từng đi hòa thân ở nơi xa, sau đó vì đại nghĩa nước nhà mà tự vẫn ở Bắc Quyết, chỉ để lại một nữ nhi, vượt mọi khó khăn đưa đến tay Thịnh Võ Đế.

Thịnh Võ Đế cảm tạ bào tỷ, sửa họ Hoàng thất cho cháu gái, ban tên Đàn, phong làm An Âm công chúa, về sau do Thịnh Võ Đế hết mực cưng chiều, khiến nàng ta trở nên vô pháp vô thiên.

Năm năm trước, An Âm khởi hành đến quận Ngũ Nguyên, cách Bắc Quyết một con sông, nghe đồn nàng phạm phải sai lầm nghiêm trọng, bị "lưu đày" rồi.

Kết quả, chưa đến hai ngày, Thịnh Võ Đế lại hạ chỉ, đem quận Ngũ Nguyên làm đất phong của An Âm công chúa, gộp với đất phong đang có, thực ấp của nàng không giảm mà còn tăng lên, lại ban xuống rất nhiều nô bộc, trân bảo, lời đồn phạm sai chịu phạt tự biến mất.

Bất kể chân tướng ra sao, chí ít, nhiều quý nữ thành Trường An vì nàng ta rời đi, tập thể đi cúng bái thần phật, tạ ơn phù hộ.

Trịnh Vân Hạm mấy ngày gần đây không ra ngoài, đặt hết tâm trí lên Thư Thanh Đồng, không biết An Âm đã quay về Trường An, càng không ngờ tới sẽ gặp nàng ta ở đây.

An Âm vào vườn, được Tào Mạn Nghi mời đến chỗ của Trịnh Vân Hạm.

Mọi người sôi nổi bái kiến, Trịnh Vân Hạm cũng đứng dậy theo, cố gắng che giấu mình.

Mắt phượng của An Âm lướt qua mọi người, dừng lại trên người Trịnh Vân Hạm: "Vị này..."

Tào Mạn Nghi thấy vậy hùa theo: "Bẩm công chúa, vị này là Trịnh Thất cô nương của phủ Trung Liệt Hầu." Lại nói thêm một câu: "Là muội muội của Hoằng Văn quán Trịnh đại nhân, học trò của Hữu tướng."

"Trịnh Vân Hạm." Môi An Âm khẽ mở, trực tiếp nói tên của nàng ra.

Trịnh Vân Hạm bình tĩnh: "Tham kiến An Âm công chúa."

Khí thế kiêu ngạo An Âm đột nhiên nhạt đi, cười hòa nhã: "Ta đã nghe nói đến ngươi."

Tào Mạn Nghi tiếp đón mọi người vào chỗ, tuy Trịnh Vân Hạm muốn trốn tránh, nhưng vẫn bị sắp xếp ngồi cạnh Công chúa.

An Âm thấy nàng ngồi xuống, đột nhiên kéo tay nàng, tỏ ra rất thân thiết: "Sớm nghe nói Trường An có người tài học xuất sắc, mười sáu tuổi đã được vinh danh trong kỳ khoa cử đầu tiên, Thánh nhân đặc cách cho vào Hoằng Văn các làm quan, người này là Đại công tử Hầu phủ, huynh trưởng của Trịnh cô nương nhỉ?"

Bàn tay đang bị nắm của Trịnh Vân Hạm như có kim châm vậy, "Được công chúa tán thưởng, gia huynh không dám nhận."

An Âm cười nhẹ: "Khoa cử trước kia không che thân phận, người giở trò dối trá rất nhiều, năm đó Hữu tướng áp dụng cách chấm bài thi được xáo trộn, che đi tên của thí sinh, đẩy lùi bao nhiêu đệ tử quý tộc. Với tài hoa học thức của lệnh huynh, bản công chúa nói hắn xứng thì hắn xứng."

Nụ cười của Trịnh Vân Hạm cứng nhắc.

Có lẽ biểu hiện của Trịnh Vân Hạm không quá nhiệt tình, An Âm buông tay nàng ra, xoay ra nói với mọi người: "Tuy Bản Công chúa rời Trường An đã lâu, nhưng người thân đều ở đây, thường xuyên chú ý đến những chuyện lớn nhỏ ở Trường An, hôm nay nhân dịp náo nhiệt, không biết gần đây có chuyện thú vị nào không?"

Các tỷ muội của Tào Mạn Nghi lên trước, bởi vừa nãy An Âm đã nhắc đến Trịnh Dục Đường nên lập tức kể chuyện về Đại công tử phủ Trung Liệt Hầu bỏ ra nghìn vàng để chiều muội muội.

"Thương yêu người thân", "vung tiền như nước", "hiền hậu săn sóc", "tuổi trẻ triển vọng", từng câu hình dung về con người Trịnh Dục Đường, trong mắt An Âm tràn đầy hứng thú.

"Không ngờ Trường An xảy ra nhiều chuyện thú vị như vậy." Ánh mắt của An Âm liếc nhìn về Trịnh Vân Hạm, như đang chờ câu đáp lại.

Trịnh Vân Hạm rũ mắt tránh né.

Nụ cười của An Âm hơi thu lại, thở dài phiền muộn: "Năm đó Bệ hạ ban tên cho Bản Công chúa, là lấy từ gỗ đàn hương mà mẫu thân ta khi còn sống thích nhất, thực ra Bản Công chúa muốn mua một khối gỗ tử đàn hương cực phẩm để cúng trước bài vị mẫu thân, nhưng bây giờ, ở khắp thành Trường An này chỉ có Hầu phủ là còn vật liệu này, không biết Trịnh cô nương có đồng ý chia sẻ hay không?"

Trịnh Vân Hạm bình tĩnh đáp: "Công chúa quá lời rồi, An Hoa Trưởng Công chúa là nữ anh hùng của Đại Tề, nếu là vật Công chúa sinh thời yêu thích, thần nữ sau khi hồi phủ sẽ sai người mang đến, Công chúa có thể tùy ý chọn lựa."

Nụ cười của An Âm nhạt đi, giọng nói kéo dài, như để nhấn mạnh, cũng như chế nhạo: "Bản Công chúa cầu, không phải cướp."

Lại nói: "Trịnh cô nương hào phóng chia sẻ, Bản Công chúa đã vô cùng cảm động, sao có thể lấy hết chứ? Nếu như quý phủ không để ý, Bản Công chúa muốn tự mình đến cửa xin gỗ, Trịnh cô nương thấy..."

Trịnh Vân Hạm bỗng đứng dậy quỳ xuống, hoảng hốt nói: "An Hoa Công chúa là tấm gương của tất cả nữ tử, cũng là may mắn và tiếc nuối của Tề quốc, chỉ là một khối gỗ thôi, nếu như để Công chúa vì chuyện nhỏ này mà đến cửa phủ, người ngoài sẽ nghĩ rằng phủ Trung Liệt Hầu tiếc rẻ khối gỗ này, cố ý làm khó. Công chúa yên tâm, thẫn nữ sẽ sắp xếp ổn thỏa."

Trịnh Vân Hạm vô cùng thành khẩn, không thất lễ chút nào.

Nhưng đối với An Âm có dụng ý nói vậy, lời này lại có ý khác – khéo léo từ chối nàng ta đến phủ.

"Như vậy sao..." Nàng ta cụp mắt, che giấu vài phần khinh thường, giọng điệu mang theo thất vọng giả tạo: "Xem ra, Trịnh cô nương không chào đón Bản Công chúa..."

Lúc mở miệng cũng không cho nàng đứng dậy.

Đang nói chuyện, một tỳ nữ bước nhanh bưng trà vào, không biết là giẫm phải váy hay là vướng chân, kêu lên, ngã về phía Trịnh Vân Hạm đang quỳ!

Trịnh Vân Hạm nhanh chóng tránh được, không bị người ngã xuống đè lên, nhưng bị nước nóng hắt lên trang phục, vô cùng nhếch nhác, tiếng cười khẽ xung quanh nổi lên.

Tào Mạn Nghi nổi giận, đạp tỳ nữ bưng trà: "Không có mắt sao? Cút ra ngoài!"

Mắng xong, lại quay về phía Trịnh Vân Hạm cười nói: "Trịnh cô nương, Công chúa chỉ không muốn Hầu phủ làm to chuyện, là suy nghĩ chu đáo, Trịnh cô nương không lo lắng, Hầu phủ chuyển qua chuyển lại, người ngoài sẽ cho rằng Công chúa làm việc ngang ngược sao?"

Ánh mắt An Âm nhìn về phía Tào Mạn Nghi ngầm khen ngợi.

Trịnh Vân Hạm cười lạnh, lúc này nàng vô cùng nhếch nhác, bình thường nếu trong tình huống này, chủ nhà nên mời khách rời tiệc để chỉnh trang, nhưng Tào Mạn Nghi lại cố đem câu chuyện vòng lại.

Tỷ muội Tào gia quả nhiên muốn hố nàng phen, mà phen này, chính là An Âm Công chúa năm nay hai mươi, có hai vị phò mã trước sau đều chết bất đắc kỳ tử, đến nay đang ở góa.

Các nàng đem chuyện của huynh trưởng ra thổi phồng ca ngợi, là muốn để huynh trưởng lọt vào mắt của An Âm Công chúa.

Trịnh Vân Hạm rối bời, nhất thời không biết nên lý lẽ ra sao với Tào Mạn Nghi.

An Âm đã hết kiên nhẫn với nàng, lạnh nhạt nói: "Nhìn đi đâu vậy? Nói chuyện đi chứ."

Đột nhiên thay đổi thái độ, ai cũng thấy rõ, nhưng chỉ cần họa không đến người, bọn họ đều muốn làm người xem yên lặng.

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng của nữ tử vang lên: "Trịnh cô nương có lẽ cảm thấy bộ váy hôm nay của Công chúa vô cùng rực rỡ, nhìn đến ngây người rồi."

Thư Thanh Đồng mặc trang phục màu xanh lam, đang nhìn về bên này.

An Âm nhướn mày: "Ngươi là..."

Nàng đi thẳng vào: "Phủ Trấn Viễn Tướng quân Thư Thanh Đồng, tham kiến An Âm Công chúa."

Nghe thấy mấy chữ "phủ Trấn Viễn Tướng quân", sắc mặt của An Âm u ám.

Thư Thanh Đồng đưa tay kéo Trịnh Vân Hạm: "Sao lại để thế này? Tỷ đưa muội đi chỉnh trang lại."

Thấy Thư Thanh Đồng muốn đưa người đi, An Âm nhíu mày: "Ngươi..."

Thư Thanh Đồng đột nhiên nói: "Trịnh cô nương nhìn chằm chằm vào váy Công chúa, là nhớ đến nửa năm trước Bệ hạ đã từng hạ chỉ, nữ tử Đại Tề khi may váy thì vải vóc không được quá năm khổ, người phú quý thì từ bảy đến tám khổ, ngay cả phượng bào của đương kim Hoàng Hậu nương nương cũng chỉ chín khổ."

Đuôi mắt của Thư Thanh Đồng nhếch lên, lướt nhìn làn váy rộng hoa lệ của An Âm, cười nhẹ nói: "Nhưng Công chúa là cành vàng lá ngọc, từ khi sinh ra đến giờ, được Bệ hạ vô cùng chiều chuộng, bộ váy mười hai khổ, Công chúa mặc lên cũng không thấy khó hiểu."

Một lời này, chọc cho sắc mặt của An Âm nửa đỏ nửa trắng.

Nàng rời Trường An đã lâu, nếu thật như mình nói là nhớ đến người thân, chú ý đến Trường An, tại sao đến Hoàng đế thúc thúc hạ chỉ cũng không biết? Nếu nàng biết việc này, nhưng lại cố ý mặc váy quá phô trương, hoặc là nàng ở quận Ngũ Nguyên nhưng vẫn được Thánh sủng như cũ, hoặc là nàng coi thường vương pháp.

"Công chúa cứ vui đùa, ta xin phép rời đi trước." Thư Thanh Đồng nói lưu loát, đưa Trịnh Vân Hạm đi.

Tỷ muội Tào gia im re, không dám lên tiếng.

An Âm lạnh lùng nhìn hai người đi xa, ánh mắt hung ác.

Thư Thanh Đồng dẫn Trịnh Vân Hạm rời Tào phủ, đến bên cạnh xe ngựa nhà mình thì giơ tay gõ hai cái: "Ra đây."

Lúc này Trịnh Vân Hạm mới nhận ra trong xe có người.

Một âm thanh bất đắc dĩ truyền ra: "Vừa nãy huynh muốn cưỡi ngựa, muội bắt huynh lên xe, bây giờ huynh lên xe rồi, muội lại bắt huynh xuống, có phải muội thấy chân ca ca muội bị thương rồi thì dễ bắt nạt..." Trong tiếng ồn ào, rèm xe bị vén lên, nam tử mặc áo xanh, một tay chống nạng, một tay vén rèm, chưa oán trách xong liền đụng phải một ánh mắt tò mò.

Thư Dịch Hằng bị đôi mắt này nhìn chằm chằm đến mức trong lòng co rút, nhanh chóng xuống xe, chống nạng hỏi Thư Thanh Đồng: "Vị này..."

Thư Thanh Đồng kể lại ngắn gọn chuyện vừa rồi, Thư Dịch Hằng nghe vậy trợn mắt, ngạc nhiên nói: "Lại bị nàng ta bắt nạt?" Sau đó vội vàng nói: "Nhanh lên xe ngựa hong khô trang phục, cần ta đi mua trang phục mới không?"

Sao có thể để nam nhân khác đi mua trang phục cho mình? Thư Thanh Đồng trợn mắt, "Không cần huynh bận tâm, đi xa ra trông coi, đừng để ai đến gần xe ngựa."

Thư Dịch Hằng nghĩ đến cô nương này thay trang phục ở chỗ hắn vừa ngồi ngây ngốc, gò má hơi nóng, sờ mũi đi ra xa.

Thư Thanh Đồng đỡ Trịnh Vân Hạm lên xe ngựa, Thiện Nhi lấy bộ trang phục mới đến, Thư Thanh Đồng tò mò hỏi: "Mỗi khi muội ra ngoài đều chuẩn bị nhiều đồ như vậy ư?"

Thiện Nhi giải thích: "Thư cô nương có điều không biết, bởi bạn tốt của cô nương nhà ta tính cách hoạt bát, hai người ra ngoài vui chơi thường sẽ xảy ra một số sự cố nhỏ, vì vậy cô nương có thói quen chuẩn bị một số vật dụng cần thiết trên xe ngựa."

Thư Thanh Đồng rũ mắt: "Cùng ngươi làm bạn tốt, thật là chuyện may mắn."

Trịnh Vân Hạm cảm thấy lời này có ẩn ý, nhưng thấy sắc mặt nàng vẫn như thường, cũng không nghĩ nhiều.

Thay xong y phục sạch sẽ, Trịnh Vân Hạm nói: "Thực ra muội có thể về xe nhà mình thay, Thư tỷ tỷ giúp đỡ muội, muội còn quấy rầy tỷ, thật không nên."

Thư Thanh Đồng mím môi: "Là tỷ có lời muốn nói muội, vì vậy mới kéo muội lên xe ngựa này."

Trịnh Vân Hạm đoán được nàng muốn nói gì.

Thư Thanh Đồng ngập ngừng: "Bức tranh muội nói lần trước..."

Trịnh Vân Hạm hiểu rõ, không cần nàng nói hết, đã trả lời trước: "Đại ca đã nói sự thật cho muội biết, cứ coi như chưa xảy ra, bỏ qua chuyện này đi."

Thư Thanh Đồng cũng không bất ngờ, nhưng thấy nàng thẳng thắn như vậy, không khỏi nhớ đến lời cam đoan và bênh vực hùng hồn của Trịnh Dục Đường ở trong thư viện, càng áy náy: "Là tỷ lừa dối trước, khiến Trịnh cô nương mừng hụt, rất xin lỗi. Nhưng tỷ đã phái người đi nghe ngóng, một khi có tin tức, nhất định sẽ nói với muội đầu tiên."

Hai mắt Trịnh Vân Hạm phát sáng, vô cùng vui vẻ: "Thật sao? ! Nếu như thật sự có tin tức, tỷ tỷ chính là đại ân nhân của muội."

Rõ ràng nàng vừa mới bị nhiều người vây quanh bắt nạt, nhưng chẳng thấy có chút ấm ức nào, ý cười đến đáy mắt, trong veo sạch sẽ.

Lúc này, ngắm kĩ nàng, mới phát hiện, nàng có vẻ đẹp khiến người khác thấy thoải mái, thoạt nhìn thì cảm thấy hướng nội, tình cờ nhìn thoáng qua, không nhịn được hoài nghi trước đây đã bỏ lỡ rất nhiều.

Mà loại cảm kích chân thành này, cùng với nam nhân lạnh lùng từ chối hôm qua, đối lập rõ ràng.

Thư Thanh Đồng nghĩ vậy.

Hai người xuống xe ngựa, Thư Dịch Hằng lập tức chống nạng nhảy đến.

Trịnh Vân Hạm thấy chân hắn quấn thanh nẹp, tò mò hỏi thăm.

Thư Thanh Đồng lạnh lùng giễu cợt: "Không có năng lực còn giúp người khác huấn luyện ngựa hoang, mới ngã đó."

Mặt Thư Dịch Hằng nóng lên: "Muội cho ta chút mặt mũi được không? Nhìn mọi chuyện toàn diện một chút, đó là vì hiếm khi gặp được liệt mã(*), bọn họ đều không dám lên, chỉ có ca ca muội đứng ra, cũng coi như là can đảm hơn người rồi."

(*) Liệt mã chỉ con ngựa hung dữ, khó thuần phục.

Hắn rất nghiêm túc tự giả thích, kết quả cô nương đối diện cúi đầu càng thấp.

Có lẽ là nhịn cười vất vả quá rồi.

"Thư công tử có phải bị thương đến xương cốt không?" Tiểu cô nương ngẩng đầu, trên mặt không hề có vẻ cười nhạo, thì ra là đang xem chỗ hắn bị thương.

Thư Dịch Hằng cong môi cười, lộ ra hàm răng trắng, đặc biệt trong sáng: "Không có gì to tát, là ta không chịu ngồi yên, vết thương mới chậm lành."

"Không phải sao?" Thư Thanh Đồng tiếp tục hạ thấp mặt mũi của hắn: "Chê dưỡng thương quá bí bách, sống chết đòi lên xe ngựa của tỷ, thà lên xe ngựa hứng gió cũng không muốn nằm trong viện phơi nắng, ta thấy huynh không muốn cái chân này nữa rồi."

Lúc này, Thư Dịch Hằng giơ nắm đấm lên tỏ vẻ đe dọa, Thư Thanh Đồng liếc hắn một cái.

Trong lòng Trịnh Vân Hạm cảm thấy, huynh muội nào cũng như vậy.

Nghĩ đến đây,  Trịnh Vân Hạm mím môi cười, quay đầu nói nhỏ vài câu với Thiện Nhi.

Thiện Nhi xoay người chạy đi, lúc quay lại thì trên tay cầm một cái hộp.

"Hồi muội học cưỡi ngựa cũng từng ngã gãy chân, rất nghiêm trọng, may mà có Đại ca tìm thuốc cho muội, vô cùng hữu hiệu. Nếu Thư tỷ tỷ tin tưởng muội, có thể để Trịnh công tử dùng thử."

Lại nói với Thư Dịch Hằng: "Vì ta sợ đau nên không dám đi bằng chân bị thương, đại phu nói, sinh cơ rồi mới liền xương, vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, dũng cảm thử bước đi rất quan trọng, nếu không chân rất có thể sẽ bị khập khiễng. Đương nhiên là Thư công tử rất can đảm, nhất định sẽ không gặp phải trướng ngại này."

Thư Dịch Hằng thấy nàng đang khen mình, khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên: "Ở đâu, ở đâu..."

"Nhưng nói đi nói lại, nếu trong thời kỳ sinh cơ liền xương mà lộn xộn, ảnh hưởng đến việc lành vết thương, dù cho can đảm đến đâu, cũng chỉ có thể làm người thọt chân thôi. Thư công tử đừng để Thư tỷ tỷ phải lo lắng mới đúng."

Giọng của Trịnh Vân Hạm mềm mỏng, khi nói cười mang theo chút đùa giỡn, Thư Dịch Hằng nghe mà cả người dễ chịu, lập tức nói: "Ta chỉ cùng tiểu muội đùa giỡn thôi, sao có thể không hiểu đạo lý đó, đa tạ cô nương tặng thuốc!"

Cuối cùng, còn bỏ qua cây nạng, trịnh trọng chắp tay vái một cái, làm một công tử ôn hòa, hiểu lễ nghĩa.

Lông mày của Thư Thanh Đồng nhếch lên, không tin vào mắt mình...

Khi Trịnh Vân Hạm tạm biệt rời đi, Thư Dịch Hằng còn dựa vào xe ngựa, nhìn bóng lưng dần đi xa.

Thư Thanh Đồng đang định lên xe thì bị một bàn tay chắn trước mặt. Thư Dịch Hằng vẫn nhìn về phía trước, bàn tay chắn trước nàng thì động đậy, ý là muốn đòi đồ.

Thư Thanh Đồng đập mạnh hộp thuốc Trịnh Vân Hạm đưa cho vào lòng bàn tay hắn.

Trên đường về phủ. Thư Dịch Hằng ôm hộp thuốc, ngắm kĩ càng từng hoa văn chạm trổ.

Thư Thanh Đồng: "Nghĩ gì vậy?"

Thư Dịch Hằng chìm trong suy nghĩ, lẩm bẩm nói: "Trịnh Thất cô nương này, rất tốt."

Thư Thanh Đồng cố ý hỏi: "Là sao?"

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, Thư Dịch Hằng đắm chìm trong đó, thong thả nói: "Da mặt của các cô nương không phải rất mỏng sao? Uống ngụm nước to cũng sợ người khác cười chê, nàng bị ướt y phục, lại còn bị vị kia nhằm vào, nhưng không khóc nhè, rất kiên cường. Bản thân nàng nhếch nhác như vậy còn tặng thuốc cho ta, thật sự nhiệt tình."

Hắn chuyển sang nhìn muội muội: "Ta tưởng rằng muội không thích kết bạn nên mới chơi thân với nữ nhi của Tả tướng, nhưng nói thực ra, ta không dám khen ngợi Thương Di Quân đó, nhưng Trịnh cô nương rất tốt, ta mong muội hay qua lại với bạn bè như vậy, rất có ích."

Thư Thanh Đồng giả vờ muốn đá vào chân bị thương của hắn, Thư Dịch Hằng sợ hãi, cuống quýt xin tha: "Không nói nữa, không nói nữa, nàng là tỷ muội ruột của muội, còn ta mới là ca ca nhặt được, được chưa? Đừng động vào huynh nữa, huynh bị thương này."

Tâm trạng của Thư Thanh Đồng thay đổi, không nói chuyện cùng hắn nữa.

Trong lòng Thư Dịch Hằng thầm nghĩ: Hôm nay hắn coi như đã hiểu được tại sao Trịnh Dục Đường lại "hoang đường" như vậy rồi.

Muội muội đáng yêu như vậy, ai mà chẳng muốn.

Tác giả có lời muốn nói: An Âm + Tào phủ = Âm tào Địa phủ. Đột nhiên phát hiện, vì vậy đặt luôn tên chương như vậy.

Trịnh Vân Hạm: Ôm Đại ca đi, chúng ta không hẹn!

Thư Thanh Đồng: Mẹ nó.

Thư Dịch Hằng: Vui hân hoan...

Vệ Nguyên Châu: ... Thật sự không định tìm ta sao?

Trịnh Dục Đường: Trời hôm nay rõ trong, sao cổ của ta lại lạnh như vậy.