Đến con đường dẫn vào trung tâm thị trấn, lúc đi qua ngã tư thì có tiếng xe sau lưng nó, Ngải Đông Đông không nhịn được ngoái lại nhìn thì chỉ thấy ánh đèn xe loang loáng rồi cái xe rẽ quặt vào góc đường mất dạng.
Ngải Đông Đông bần thần đứng lại ven đường, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nó bắt đầu tự biện ra những lý do trời hỡi cho mình, ừ thì không vì Chu Cương cũng phải vì cả nhà họ Chu, người ta đối xử tốt với nó như thế mà nó cứ lẳng lặng bỏ đi thì bạc bẽo quá.
Nhưng mà nó cảm thấy tổn thương ghê lắm, nó uất ức lắm, cứ thế mãi rồi lại đi đến đâu?
Thế là nó cắn răng đi thẳng ra ga tàu.
Qua 0 giờ thị trấn nhanh chóng yên bình trở lại, tiếng pháo tắt dần, người đi trên phố cũng kéo nhau về nhà nghỉ ngơi. Dù sao đây là nhà quê, Tết nhất thì quá nửa đêm dân tình vẫn phải đi ngủ. Những ánh đèn pha ô tô hiếm hoi loáng lên trong đêm tối, bấy giờ Chu Cương đang bóp trán, đỗ xe lại trước cổng nhà.
Ngoài phố rất yên tĩnh, nhìn lên lầu thấy đèn tắt tối om nên gã khẽ khàng mở cổng đi vào trong sân.
Vào nhà, gã thấy điều hòa tầng dưới không bật, gã uống chén nước rồi đi lên lầu, tới trước phòng Ngải Đông Đông gã nhận ra cửa phòng chỉ khép hờ, gã lén đẩy cửa ngó vào thì tối om không thấy gì cả.
Ngải Đông Đông ngủ rồi cơ à?
Thật ra gã cũng khá hiểu tính Ngải Đông Đông, một khi nó bướng lên thì mười con trâu cũng kéo không lại. Gã thò tay bật đèn, quả nhiên giường trống trơn không có ai.
Ý tưởng đầu tiên xuất hiện trong đầu gã là Chu Phóng đưa Ngải Đông Đông đi chơi rồi, vậy là gã gọi cho Chu Phóng. Không ai nghe máy.
Gã kéo rèm cửa sổ ra nhìn sang bên nhà cũ thấy tối om, chắc ngủ hết rồi, gã lại gọi cho Chu Phóng lần nữa, vẫn không ai nghe.
Chu Cương nhíu mày, húng hắng ho mấy tiếng, hơi rượu bắt đầu bốc lên làm người gã bồn chồn bất an.
Gã gọi cho một đứa bạn hay chơi chung với Chu Phóng, lần này thì gọi được, gã hắng giọng hỏi: “Anh tìm Chu Phóng, nó có đấy không?”
“Dạ đây đây ạ, anh đợi tí nhé…” một tràng tiếng râm ran sột soạt ở đầu dây bên kia, tiếp đó là cái giọng tí tởn của Chu Phóng vang lên: “Anh cả à!”
“Đông Đông có ở chỗ mày không, có đấy thì đưa nó về đây.”
“Đông Đông á? Đâu có đâu, chắc nó ở nhà đợi anh đấy, anh về mà xem.”
Giọng Chu Cương trầm hẳn xuống: “Anh đang ở nhà rồi không thấy nó đâu, phòng ngủ không có ai.”
Đầu dây bên kia Chu Phóng im re, cuối cùng chính Chu Cương phải sốt ruột hỏi: “Mày biết nó đi đâu không?”
“Ây da, em có biết đâu, thật đấy, lúc em đi nó còn đang ôm TV xem văn nghệ giao thừa mà, nửa đêm rồi thì đi đâu được?”
Chu Cương cúp máy luôn, gã bắt đầu sục sạo tìm kiếm khắp trong nhà ngoài sân.
Không thấy nó đâu.
Bây giờ thì Chu Cương chẳng màng chuyện có làm phiền nhà bên kia không nữa, gã sang bên nhà cũ tìm hết lượt mà không ăn thua, cuối cùng gã gọi cho Chu Minh, vợ chồng Chu Minh đã đi nằm nên lúc bắt máy nghe rõ giọng ngái ngủ: “Giờ này thì nó đi đâu được?”
“Chắc chạy đi chơi thôi, không có gì đâu, chú ngủ đi.”
Chu Cương cúp máy, gã sốt ruột quẹt quẹt mũi rồi trở vào nhà, khoác áo măng-tô, cầm đèn pin đi ra ngoài.
Khu này ngoài công viên ven sông thì chẳng có chỗ nào để chơi bời, huống hồ giờ này quán xá dọn về hết rồi. Chu Cương ra đến công viên mới thấy đèn đường đã tắt gần hết, gã nghe có tiếng người loáng thoáng đâu đây nên chiếu đèn pin xung quanh… thế là gã chiếu đến hai bóng người.
Hai gã đàn ông, áo xống đàng hoàng nhưng quần tụt tới mắt cá chân, đang hì hục thương nhau mà sống. Bị ánh đèn của gã chiếu tới cả hai khựng lại, vội vàng kéo quần lên rồi điên tiết gào lên: “Đ.m mày soi cái gì đấy?”