Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 62




Đột nhiên Chu Đình chạy lại kéo áo Chu Phóng: “Chú ba ơi ra nặn người tuyết cho con, tay con lạnh cóng rồi.”

Chu Phóng ngậm thuốc trên mép rồi xắn tay áo đi ra chiều ý Chu Đình, thế là hai đứa con của Chu Minh cũng mè nheo theo: “Chú ba ơi con cũng muốn nặn cho con với!!”

“Chú có hai cái tay thì nặn được một con thôi, hai đứa chơi chung nhé?”

“Không đâu.” Chu Đình cãi, “Hai đứa phải hai con cơ.”

Chu Phóng hất đầu về phía Ngải Đông Đông, Ngải Đông Đông vội bảo: “Để đấy anh làm cho một con.”

Chu Phóng cười toe quay sang bảo con trai Chu Minh: “Thấy chưa, ra bảo anh Đông Đông con làm cho.”

Anh anh chú chú loạn lên làm Ngải Đông Đông cũng thấy kỳ cục, nó chạy ra bắt đầu lăn bóng tuyết, trò làm người tuyết này nhiều năm nó không chơi nhưng vọc vào một lúc cũng thấy thích chí, nó hăm hở đắp đắp nặn nặn một loáng là xong một người tuyết, thấy nó làm xong thằng con Chu Minh hí hửng vỗ tay ầm ĩ. Thế là Chu Đình lại quay sang dỗi Chu Phóng: “Chú ba chậm quá, coi kìa anh Đông Đông làm xong người tuyết cho Hâm Hâm rồi, chú chậm quá à.”

Chu Phóng vừa thở hồng hộc vừa phân bua: “Chú ba già cả rồi, yếu rồi, làm sao so được với anh Đông Đông con, yên từ từ của mình cũng sắp xong rồi.”

Nghe thế Ngải Đông Đông liền sang giúp gã, chỉ một chốc là hai con người tuyết to tướng đã thành hình, Chu Phóng vào nhà lôi ra hai cái khăn quàng màu đỏ buộc vào cổ mỗi con một cái. Hai người tuyết ngộ nghĩnh đáng yêu đứng dưới ánh đèn trông cứ như trong truyện cổ tích.

Chu Phóng xoa xoa hai bàn tay đã lạnh cóng, bảo: “Lạnh thật mày ạ, tay anh đông cứng rồi.” nói xong gã đưa mắt sang Ngải Đông Đông rồi vừa hà hơi vào tay vừa hỏi: “Mày thế nào?”

Ngải Đông Đông xòe hai bàn tay đã đỏ lựng như củ cải cho gã xem, hai người cùng phá lên cười.

“Không thèm chơi với mấy đứa con nít nữa, anh dẫn mày ra đường chơi nhá?”

Thụy Linh mới đi ra nghe thấy thế liền bảo: “Ý hay đấy, chú dẫn Đông Đông đi chơi đi cho quen đường xá.” rồi cô quay sang cười với Ngải Đông Đông: “Năm ngoái họ mới xây công viên ở bờ sông ấy, mắc nhiều đèn màu trên cây buổi tối bật đèn sáng đẹp lắm, con đi mà xem.”

Ngải Đông Đông gật đầu: “Dạ.”

Chu Phóng nhìn nhìn Ngải Đông Đông rồi trở vào nhà, lúc ra gã lại cầm hai cái khăn quàng, một cái gã quàng lên cổ mình còn cái kia đưa cho Ngải Đông Đông: “Tối lạnh lắm, quàng vào đi mày.”

Ngải Đông Đông nhận cái khăn, nói cảm ơn gã rồi quàng lên cổ.

Hai người ra khỏi nhà họ Chu, bên ngoài đèn đường đã sáng, tuyết đóng dày rải rác vết chân người, ban ngày chắc tuyết có tan ít nhiều nên giờ một lớp băng mỏng đã trải láng con đường, lúc đi phải để ý không là trượt ngã. Dưới hai dãy đèn cao áp màu vàng như hàng kim tuyến con đường băng tuyết đẹp lấp lánh như được dát kim cương. Ngải Đông Đông đút tay trong túi, bảo: “Đẹp quá anh ạ.”

Chu Phóng cười không nói gì, gã dẫn Ngải Đông Đông đi tới một ngõ nhỏ rồi rẽ vào, trong này không có đèn đường nên tối hù. Chu Phóng lấy điện thoại ra soi rồi quay lại bảo: “Mày đi cẩn thận, khéo trơn đấy.”. Truyện Đông Phương

Ngải Đông Đông gật đầu bám sát theo Chu Phóng, đi chừng hai phút nó thấy phía trước bắt đầu sáng sủa, đến lúc họ ra khỏi con ngõ thì thế giới băng tuyết sáng lòa hiện ra trước mắt đẹp không tả xiết.

Mùa đông nên rặng liễu hai bên bờ sông đã trụi hết lá nhưng những dây leo vẫn rủ dài xuống, chấp chới lung lay trong gió Bấc, những vòng đèn màu quấn trên thân cành sáng rực rỡ làm quang cảnh cứ như miền tuyết trắng lung linh mộng ảo. Trời chưa tối hẳn nên vẫn có nhiều người lớn trẻ con chơi trên quảng trường lớn cạnh bờ sông. Chu Phóng quay lại hỏi nó: “Biết trượt băng không cu?”

Ngải Đông Đông lắc đầu: “Trước em có học nhưng chưa biết trượt.”

“Thế anh dạy mày nhá?”

“Thôi ạ, anh trượt đi em đứng xem thôi.”

Chu Phóng cũng không nài thêm, gã thuê một đôi giày trượt rồi vào sân băng. Ngải Đông Đông tìm một chỗ vắng rồi đứng ôm lan can xem Chu Phóng trượt.

Chu Phóng đúng là ngổ ngáo thành tính, sân băng lúc đầu đang lố nhố đầy người nô đùa nhưng gã vào sân một cái là cắm đầu trượt vù vù làm thiên hạ phải chủ động dạt hết ra nhường lối cho gã tung hoành. Có không gian rộng rãi nên Chu Phóng càng thỏa sức thể hiện, gã không những trượt băng giỏi mà còn biết làm rất lắm trò xiếc như trượt một chân rồi nghiêng mình sát rạt mặt sân… kết quả là một lát sau cả sân băng chỉ còn mình gã trượt cho mọi người đứng vòng quanh chiêm ngưỡng, thậm chí bên ngoài sân nhiều người cũng túm tụm lại ngó vào xem. Ngải Đông Đông nghe mọi người nói chuyện mới biết họ đều quen với Chu Phóng, ai cũng gọi gã là anh ba Chu.

Lát sau Chu Phóng thở hổn hển đi ra, gã cười hớn hở với Ngải Đông Đông: “Úi chà, khoái quá!”

“Anh trượt giỏi ghê!” Ngải Đông Đông khen thật tình.

“Anh cả dạy đấy, anh cả anh trượt giỏi lắm nhưng lớn rồi ổng không thèm chơi nữa, hồi trước ổng ngầu hơn anh nhiều.”

“Này em thấy lạ lắm, sao mọi người cứ gọi anh là anh ba Chu, Hâm Hâm cũng gọi chú ba đúng không? Anh là con thứ sáu cơ mà?”

“Nhà này trọng nam khinh nữ lắm cu em.” Chu Phóng cười bảo: “Nhà anh xếp thứ chỉ đếm con trai thôi, con gái bỏ qua. Thật ra ở nhà bọn anh vẫn gọi chị cả, chị hai, chị ba nhưng ra ngoài thì anh cả là anh cả Chu, anh hai là anh hai Chu, anh mày thì là anh ba Chu.”

Ngải Đông Đông cười bảo: “Ít nữa em cũng phải học mới được, trượt băng trông ngầu thật.”

“Thế thì bảo anh cả dạy cho xem ổng có chịu không. Lâu lắm ổng không ra sân trượt băng rồi, lúc đấy mà ngã bổ ngửa thì anh mày cười xỉu.”

Rời khỏi sân băng, hai người đi dọc con đê về hướng Nam, trên đường có rất nhiều quầy bán đồ ăn vặt, Chu Phóng hỏi: “Ăn gì không, chú ba mời nào.”

Nói xong gã phì cười, hơi thở phả ra thành khói trắng rồi nhanh chóng tan vào không khí, Ngải Đông Đông trông môi Chu Phóng đỏ hồng nên đoán gã phải lạnh lắm, ai bảo mặc có mỗi cái áo khoác mỏng dính, thời trang phang thời tiết thì ráng chịu.

Ngải Đông Đông chỉ quầy bán khoai nướng cách đó không xa, bảo: “Ăn cái đó!”

“Ăn bánh lốc xoáy không, ngon lắm.”

Ngải Đông Đông nhìn cái bánh bột xoắn nướng quết đẫm dầu với ớt, nó lắc đầu: “Em không ăn được cay.”

“Không ăn cay thì đừng bỏ ớt, bảo người ta được mà.”

“Thôi, em ăn khoai nướng cơ, em thích ngọt.”

Thế là Chu Phóng cười vui vẻ mua một củ khoai với hai xiên bánh bột lốc xoáy, khoai đưa cho nó còn gã ăn bánh, gã bảo: “Hôm nay ăn chơi chơi thôi, bữa nào anh mời mày đi ăn tiệm hẳn hoi nhé. Các quán ngon ở Cố Thành anh rành lắm, anh sẽ cho mày ăn hết thì thôi!”

Ngải Đông Đông vừa cắn khoai vừa hỏi: “Bao giờ ba nuôi em được ra anh có biết không?”

“Ai mà biết, anh có hỏi đâu. Mẹ anh suốt ngày bảo anh chẳng được việc gì chỉ làm rối thêm. Việc ấy anh hai lo hết rồi.” nói đến đây tự nhiên Chu Phóng lại hỏi: “Mày không tin tưởng anh hai anh lắm hả, chắc thấy ổng có vẻ cù lần phải không?”

Ngải Đông Đông cười gượng, không đáp. Chu Phóng cười bảo: “Nhìn bề ngoài thế thôi, anh hai trông lành lành, không bá đạo ngổ ngáo như anh cả nhưng ổng cũng giỏi lắm đấy. Chẳng qua từ bé ổng bị anh cả át vía quá thôi, ổng được việc lắm chứ bộ, chậc… mày không biết cảm giác có một ông anh siêu nhân chễm chệ trên đầu đâu.”

Ngải Đông Đông vẫn chỉ cười, nó thấy đằng xa có một người đang dắt chó đi về phía họ, con chó cứ nhìn nó hau háu. Ngải Đông Đông liền bẻ một miếng khoai lang ném cho nó, con chó chồm lên ăn sạch sẽ rồi lại ngước lên nhìn nó kiểu rất nịnh nọt.

Ngải Đông Đông đành bẻ miếng nữa ném cho nó, thấy thế Chu Phóng bảo: “Cho nó hết thì mày ăn gì? Cho mãi chúng nó quen thân đấy.” nói xong gã co cẳng như định sút con chó, con chó oẳng lên chạy mất, Ngải Đông Đông nhìn người chủ chó rồi cười kéo Chu Phóng lại: “Kìa chủ nó nhìn đấy.”

“Sợ gì, người đâu mà dỏng dớt.” Chu Phóng lôi mấy miếng giấy ăn ra chùi tay, tiện thể đưa cho nó hai tờ: “Lau tay đi.”

Ngải Đông Đông nhét nốt miếng khoai lang vào mồm nhai nuốt rồi cầm giấy lau tay, lau miệng, sau đó nó bảo: “Giấy của anh đâu, đưa cho em.”

“Anh mày chùi bẩn rồi mà.”

Ngải Đông Đông cười cầm đống giấy ăn bỏ vào thùng rác ven đường, Chu Phóng bật cười bảo: “Ngoan quá ta ơi.”

Từ khi đến ở nhà họ Chu đúng là Ngải Đông Đông rất ngoan, nói chuyện lễ phép, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ. Mấy hôm sau Thụy Linh đưa nó ra chợ sắm thêm ít quần áo mới để mặc Tết thì trông nó càng mượt mà thanh lịch, lại thêm nó khéo léo biết điều nên chỉ ít lâu là nó đã hoàn toàn hòa nhập với nhà họ Chu.