Ngải Đông Đông quay sang nhìn Chu Cương: “Đó con kể hết cho ba rồi, có vậy thôi à, về sau thì con vào đây, gặp ba.”
Chu Cương xoa đầu nó, nghịch nghịch mấy lọn tóc ngắn của nó. Ngải Đông Đông thử xích lại ngả đầu vào vai Chu Cương, thấy Chu Cương không phản đối nó liền dựa hẳn vào gã, ngửa mặt ngắm trần nhà.
Một lúc sau Chu Cương chợt bảo: “Mày còn việc gì trong này thì làm nốt đi, mai chú cho mày ra.”
Ngải Đông Đông hỏi: “Cho con ra ạ?” nó ngồi dậy: “Thế ba không ra à?”
“Chú còn phải ở mấy bữa nữa, cho mày ra trước.”
Ngải Đông Đông vội thể hiện lòng trung trinh: “Thế thì con cũng không đi đâu, con ở đây với ba nuôi.”
“Đây không phải là hỏi ý kiến mày, chú báo cho mày biết thế thôi.” Chu Cương vỗ má nó: “Tạm biệt các bồ bịch đi, sau này không gặp lại nữa đâu.”
“Con làm gì có bồ bịch nào.” Ngải Đông Đông thỏa hiệp: “Thế bao giờ ba mới được ra?”
“Ít lâu nữa thôi.” đột nhiên Chu Cương nhìn nó chằm chằm, hỏi nó: “Mày biết vì sao chú phải tống mày ra trước không?”
Ngải Đông Đông nhìn nhìn lại gã.
“… không biết…”
“Vì mày ở đây láo nháo lắm, chú không yên tâm.”
“…” tự dưng tim Ngải Đông Đông đập hối hả, nó cựa cựa mình cuối cùng nó ấp úng bảo: “Con láo nháo bao giờ…”
Chu Cương bật cười, ôm nó ngã xuống giường. Ngải Đông Đông cũng cười theo, lòng nó ngọt như được rót mật, Chu Cương nằm nghiêng lẳng lặng nhìn nó, gương mặt vốn lạnh lùng nghiêm nghị tự dưng mềm mại trẻ trung hơn bao nhiêu, sự dịu dàng như tỏa ra hơi ấm, Ngải Đông Đông kích động đỏ hồng hai má, nó phải tránh mắt đi không dám nhìn gã nữa.
“Sao bình thường bạo lắm cơ mà, hôm nay biết ngại đấy?”
Ngải Đông Đông râm ran cả người nhưng vẫn không chịu nhận, nó lại bướng bỉnh trợn mắt đấu nhãn với Chu Cương, Chu Cương dí mặt lại gần nó, sát rạt như định hôn nó.
Mắt nó như bị hút vào bờ môi Chu Cương, nó thấy hàm răng Chu Cương thấp thoáng giữa hai cánh môi, hơi thở gã nóng hổi phả trên mũi nó.
“Ngủ đi.” Chu Cương bảo.
Ngải Đông Đông vẫn nhìn gã nhưng cảm giác rạo rực muốn được gần gũi tự dưng dịu xuống chỉ còn lại sự êm ái lan tỏa khắp châu thân nó, nó cảm thấy thỏa mãn tràn trề.
Nó nhắm mắt lại, trong óc nó chợt hiện ra cặp mắt đầy oán hận của Trịnh Dung, nó lại hí mắt ra thấy Chu Cương giơ tay tắt đèn, thoáng cái phòng tối hù, ánh đèn bên ngoài hắt vào qua ô cửa kính, không gian mơ hồ chỉ có thể loáng thoáng nhận ra đường nét sự vật xung quanh.
Tiếng tim Chu Cương đập chậm rãi vững vàng. Ngải Đông Đông mở to mắt ngơ ngác nhìn lên yết hầu gã, nó nhìn một lúc lâu thì nghe Chu Cương bảo: “Sao không ngủ?”
Thế là nó vội díu mắt lại, trong bóng tối nó nghe thấy tiếng Chu Cương cười khẽ.
Sáng hôm sau Ngải Đông Đông dậy sớm, Chu Cương bị nó làm tỉnh giấc, gã híp mắt hỏi bằng giọng khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”
“Sớm lắm, con dậy đi tiểu.”
Nó rón rén bò dậy, khẽ khàng rửa mặt rồi xỏ giày đi ra ngoài.
Trời còn chưa sáng hẳn, nó đứng vươn vai vặn mình trên sân tập, thấy đèn nhà ăn đã sáng trưng. Nó đi lấy hai phần bánh bao với sữa đậu nành bưng về phòng, Chu Cương vẫn còn ngủ, nó lại đi lấy nước nóng về rồi bò lên giường, cười tủm tỉm ngắm Chu Cương. Nó thấy Chu Cương nằm ngủ cứ như con nít, mà vẫn gợi cảm thế chứ lị.
Nằm thế một lúc nó sợ bánh bao nguội hết nên rón rén ghé xuống bên tai Chu Cương, thổi một cái.
Chu Cương nhíu nhíu mày, vẫn chưa tỉnh, nó lại mon men cúi xuống hôn lỗ tai Chu Cương, thấy gã vẫn không dậy, nó thè lưỡi liếm liếm mấy cái.
Lập tức Chu Cương mở mắt ra, gã vừa ngái ngủ vừa lừ mắt với nó.
Ngải Đông Đông cười hì hì: “Ba dậy chưa?”
“Thằng dê con ngứa nghề này.” Chu Cương nhíu mày, giọng gã vẫn khàn khàn như ban nãy: “Ngủ cũng không yên, muốn chết hả?”
Ngải Đông Đông ngượng ngùng vì câu “dê con ngứa nghề” của gã nhưng nó vẫn rất hí hửng bảo: “Con mang bữa sáng về rồi, ba dậy ăn đi rồi ngủ tiếp.”
Chu Cương vò tóc ngồi dậy, đằng hắng một tiếng rồi nhìn lên bàn thấy bày đồ ăn sáng thật, cạnh đó còn có một chậu nước đang bốc khói và cái khăn mặt vắt trên thành chậu.
Gã mỉm cười xoa đầu Ngải Đông Đông rồi với quần dài mặc. Ngải Đông Đông vội vàng ngồi xổm xuống lấy dép cho gã. Nó phục vụ chu đáo cứ như khách sạn, có khi còn hơn cả phục vụ khách sạn, mà nói đâu xa đến mấy cô bồ cũ của gã cũng chưa tận tình với gã được thế.
“Để đấy chú làm được.”
Nhưng Ngải Đông Đông chỉ đáp: “Con tự nguyện mà.”
Chu Cương cười cười đứng dậy rửa mặt rồi ngồi xuống bàn, Ngải Đông Đông xếp đũa cho gã, hai người cùng ăn sáng. Chu Cương đẩy cốc sữa đậu nành của mình cho nó: “Uống nốt đi, chú không thích món này.”
“Con no rồi.”
“Đáng bao nhiêu, mày muốn cao thì phải ăn uống đầy đủ, uống nhiều sữa vào.”
Ngải Đông Đông đành uống cố được non nửa cốc, cuối cùng nó lắc lắc cái cốc bảo: “Con no lắm rồi, uống hết nổi.”
Thế là Chu Cương cầm lại cốc uống cạn nốt cho nó.