Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 47




“Ba muốn sờ chỗ nào?”

Thân thể thanh xuân trần trụi rực rỡ dưới ánh đèn sao mà tươi đẹp. Ngải Đông Đông cúi xuống nhìn chăm chăm vào mắt Chu Cương, nó hầu như không ngượng ngùng mà chỉ bừng bừng hưng phấn.

Chu Cương mỉm cười, hai mắt gã bị phủ mờ bởi làn sương mê ly, gã đưa hai tay nhẹ nhàng vuốt ve hông Ngải Đông Đông, da Ngải Đông Đông rất mịn màng, xúc cảm làm gã càng hứng khởi: “Chú muốn nếm đầu ti mày.” gã khẽ gồng mình vật Ngải Đông Đông xuống giường rồi nhào đến há mồm ngậm lấy cái nơi hấp dẫn nhất trên cơ thể nó, màu đỏ tươi như máu mời gọi gã hôm nào đến giờ gã còn nhớ rõ mồn một.

Ngải Đông Đông đâu ngờ nó có thể bị kích thích đến nước này, nó ré lên, khoái cảm mãnh liệt nó khó mà hình dung được trước kia ập đến, cái lưỡi Chu Cương rất khéo léo, nó liếm vòng, nó cuộn, nó rà lướt, rồi thình lình nó bắn thẳng vào hồng tâm làm Ngải Đông Đông oằn mình sung sướng.

“Từ lúc trông thấy đầu ti mày đỏ thế này là nghĩ hai cái núm này dâm lắm rồi.” gã say mê liếm láp ướt đẫm khuôn ngực Ngải Đông Đông, nhất là hai cái hạt đỏ dường như rắn đanh, se cứng lại vì nước bọt của gã, gã chỉ ngừng một giây để nói rồi lại hối hả ngậm lấy. Ngải Đông Đông phấn khích rên rỉ: “Sướng quá…”

“Còn sướng nữa…” Chu Cương vừa nói vừa nhay nhay cái đầu ti đã bắt đầu cương lớn hơn giữa hai hàm răng, gã chỉ vừa khẽ kéo một chút Ngải Đông Đông đã giật bắn mình: “Không được… con… con sắp…”

Chưa nói xong thì nó bắn đầy quần.

“Đ.m, dâm đến nước này… bố phải dứt đứt ti mày…” Chu Cương bị kích thích đến ong cả đại não, gã vội vàng chuyển sang bên kia, lần này gã mút chứ không cắn tạo thành những âm thanh chút chút chặc chặc vô cùng dâm loạn. Ngải Đông Đông hưng phấn đến ứa nước miếng, không chỉ cực khoái về sinh lý mà tâm lý nó cũng bị kích thích tột độ, Chu Cương đang thân mật với nó, ý tưởng ấy làm từng tế bào trong cơ thể nó đều bị nhấn chìm vào trạng thái hưng khởi, cũng vì thế mà nó càng trở nên nhạy cảm hơn. Mà Chu Cương càng nói tục chỉ càng làm nó hưng phấn.

Ngay khoảnh khắc mây mưa nóng bỏng, chợt có tiếng người gọi bên ngoài: “Anh Chu, anh Chu ơi?!”

Chu Cương kinh hoàng vội vàng kéo chăn trùm kín Ngải Đông Đông, gã ngồi bật dậy quay ra cửa, tiếng gõ coong coong lại vang lên, gã vuốt mặt, khàn giọng hỏi: “Ai đấy?”

“Tôi Vương đây.”

Chu Cương quay sang nhìn Ngải Đông Đông, thấy nó vẫn còn trong cơn sướng khoái chưa tỉnh, mắt nó ngơ ngác nhìn trần nhà, gương mặt đỏ bừng tỏa ra sự thỏa mãn vô tận. Gã bật cười, quay ra cửa bảo: “Đợi tí tôi mặc cái áo.”

Gã ngồi trên giường một lúc đến khi thấy dưới háng mình xìu xuống mới đứng dậy ra mở cửa. Vừa ra thì người họ Vương nói: “Nhà anh gọi điện báo mẹ anh đi đường tuyết bị ngã, bảo anh lên viện xem sao.”

Nghe thế Chu Cương vội vàng hỏi: “Ngã có nặng không?”

“Tôi cũng không biết, trong điện thoại chỉ bảo là nhắn anh đến viện Nhân Dân ngay.”

Chu Cương vội quay vào mặc áo khoác rồi ra đi, bấy giờ Ngải Đông Đông mới ngồi dậy hỏi: “Ba nuôi ba đi đâu đấy?”

“Ngủ trước đi, chú có việc phải đi.” nói xong Chu Cương quày quả bỏ đi, Ngải Đông Đông thì ngơ ngác không hiểu gì, nó với áo mặc vào đến lúc nó chạy ra thì Chu Cương đã đi đằng nào không biết, nó đứng ngẩn ngơ trước cửa nhìn mấy người lạ đang nói chuyện đầu hành lang. Tuyết rơi nên trời rất lạnh, nó đứng một lúc lạnh quá phải trở vào phòng.

Giường vẫn còn ấm, Ngải Đông Đông chui vào chăn nằm nhớ lại chuyện ban nãy, tự dưng thấy xấu hổ.

Nhưng mà…

Nhưng mà những gì vừa nếm trải làm nó khiếp hãi thực sự, nó không biết người ta có thể sung sướng đến vậy, sướng đến run rẩy cả người, nó sợ hãi nghĩ rằng cứ thế có khi nó nghiện mất.

Nó giở áo ra, cúi xuống nhìn ngực mình, ngực nó vẫn còn ẩm ướt vì nước bọt của Chu Cương, hai đầu ti nó đỏ rực như máu, cứng đanh như hạt đậu tương. Nó mím môi lén đưa tay lên chạm vào: “Ư…”

Tự sờ cũng thích nữa.

Nhưng mà nó cảm thấy tự sờ thì ngượng thật nên nó không đụng vào nữa. Nó thở hắt ra, mặt nóng hôi hổi. Nó lại vắt tay lên trán, thở dài lần nữa.

Cứ thế bên dưới nó cương trọn một đêm, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy nó phát hiện ra còn cứng mà tưng tức đau, nằm đợi một lúc may quá cũng xìu xuống. Nó trở dậy rửa mặt, chạy đi hỏi xem Chu Cương có chuyện gì.

“Sao ba nuôi em chưa về ạ?”

“Mẹ Chu Cương ốm nằm viện rồi, chắc anh ta chưa về ngay đâu.” quản giáo trả lời nó: “Đám này đúng là chẳng ra sao cả, nhà tù mà làm như cái chợ, ra ra vào vào tùy tiện.”

Ngải Đông Đông cười khì rồi đi nhà ăn ăn sáng.

Khải Tử đã ngồi ăn rồi, nó ngồi xuống cạnh Khải Tử, Khải Tử nhìn sang khay của nó, hỏi: “Ăn ít thế thôi à?”

“Em không đói.”

“Sao hôm nay mày dậy sớm thế?”

“Dạ, tỉnh rồi nên dậy luôn.”

“Có Chu Cương mày không phải dậy sớm thế đâu, trên xưởng người ta không để ý đâu mà.”

Ngải Đông Đông nhìn quanh, thắc mắc: “Lạ vậy, sao không thấy anh Hầu đâu ạ?”

“Ốm rồi, ổng nằm trạm xá truyền nước hai bữa nay.”

“Sao thế, ốm sao ạ?”

“Không biết được, sốt hay sao ấy.”

Ngải Đông Đông cắn bánh bao, hỏi: “Thế anh không đi thăm à?”

“Có gì mà thăm?” Khải Tử nhìn nó: “Mày ý đồ gì đấy?”

“Đâu có.” Ngải Đông Đông chột dạ cắm đầu húp canh. Khải Tử chẹp miệng: “Ổng đi vắng tao nhẹ cả người, già khú đế rồi còn định gặm cỏ non. Sao không đái một bãi mà soi cái mặt.”

Ngải Đông Đông phì cười, nó chùi miệng bảo: “Anh Hầu thổ lộ với anh rồi à?”

“Có mà dám.”

“Thế thì anh đừng có gáy, ổng là trùm khu 6 đấy. Này nói thật nhỡ ổng mà thổ lộ với anh thật em cũng phải khiếp hộ anh, như bây giờ cứ mập mờ anh còn tránh được, cùng lắm thì làm như không biết. Chứ ổng mà nói thẳng ra thì anh làm thế nào, nhẽ lại từ chối…”

Khải Tử bật cười nhìn nó: “Ái chà thằng này khôn phết nhỉ, anh tưởng mày con nít ngu ngu chẳng biết gì cơ đấy.”

“Em phiêu bạt giang hồ mấy năm không khôn thì chết à, ngu gì mà ngu, so với các anh thì còn kém chứ so với những đứa mười bốn mười lăm như em đảm bảo em khôn hơn nhiều.”

Không ngờ nó nói câu đấy là lộ bem tuổi thật rồi, nó còn cười toe toét chưa nhận ra thì Khải Tử đã kinh ngạc hỏi: “Mày mười lăm rồi à? Sao lại thế, sao bảo mày mười ba cơ mà?”

Ngải Đông Đông suýt cắn lưỡi, nó vội cắm mặt vào bát canh, lúc ngẩng lên thấy Khải Tử vẫn ngờ vực nhìn nó nó mới bảo: “Mười ba là em nói hù mọi người thôi, lúc ấy mới vào nghĩ khai ít tuổi cho người ta thương… em sắp mười lăm rồi, mà em bảo anh rồi ấy chứ, anh quên à?”

Khải Tử cau mày nghĩ ngợi rồi bảo: “Mày bảo tao rồi à?”

“Bảo rồi, anh quên đấy. Có một bữa đi ăn em kể với anh mà, anh còn bảo em vẫn con nít đấy thôi.”

Lúc này Khải Tử ngờ ngợ thật, gã nhìn nó hồi lâu rồi bảo: “Tao đã bảo mà, nhiều lúc tao cũng thấy mày trưởng thành sớm thật, không giống đứa mười ba lắm. Nhưng mà mày bảo mười lăm thì cũng hơi quá, mày bé tí thế này làm gì được từng ấy.”

“Người bé nhưng mà cái gì cần to vẫn to nhá!”

Khải Tử sửng sốt bật cười, gã cười đỏ bừng cả mặt suýt nữa thì nghẹn: “Đ.m mày không nói thì thôi nói câu nào hết hồn câu đấy.”

Hai đứa đang hí hớn nói chuyện thì chợt Khải Tử nghiêm mặt, Ngải Đông Đông quay lại nhìn theo hướng gã nhìn thì Khải Tử bảo: “Trịnh Dung đang đến đấy.”

Ngải Đông Đông thấy Trịnh Dung đã bưng khay đến sau lưng nó, gã ngồi xuống cạnh đó. Ngải Đông Đông đưa mắt sang Khải Tử rồi quay sang cười chào Trịnh Dung: “Chào buổi sáng cán bộ Trịnh ạ.”

“Chào.” Trịnh Dung nhìn nó với Khải Tử rồi tự dưng mỉm cười hiền lành: “Ăn ít thế thôi à?”

“Em không đói ạ.” Ngải Đông Đông thấy Khải Tử không buồn nhìn Trịnh Dung, bầu không khí có chút gượng gạo nên nó cười dàn hòa: “Hôm nay sao cán bộ Trịnh lại sang nhà ăn bên đây ạ?”

“Sao, không chào mừng à?”

“Dạ không, em chỉ thấy lạ thôi ạ. Bên này cơm làm sao bằng được bên kia ạ.”

“Thế sao chú mày cũng ăn bên này, hôm nay không sang bên kia ăn à, ba nuôi mày đâu rồi?” Trịnh Dung nói rồi không đợi nó trả lời, gã làm ra vẻ sực hiểu: “À, phải rồi, tối qua Chu Cương ra ngoài đã về đâu.”

Nghe thế Khải Tử lập tức buông đũa xuống: “Mày nói thế là sao?”

Trịnh Dung cười lạnh với Khải Tử: “Tao nói thế nào liên quan đếch gì đến mày.”

Ngải Đông Đông lén kéo áo Khải Tử, Khải Tử xô bàn ra đứng dậy: “Tao đủ rồi, xin phép.”

Ngải Đông Đông thầm nghĩ Khải Tử đi cũng tốt, Trịnh Dung với Khải Tử vốn xung khắc còn ngồi nữa khéo lại choảng nhau cũng nên. Nó gật đầu: “Dạ, anh đi trước đi.”

Khải Tử đi xa rồi Trịnh Dung mới cười nhếch mép: “Lớn lối à, sớm muộn gì cũng chết với tao.”

“Tính ảnh thế cán bộ đừng chấp ạ.”

Nghe nó nói vậy Trịnh Dung đột nhiên cười rất thỏa mãn, gã quay sang nó bảo: “Tao có tin này hay lắm, chắc chắn là mày chưa biết đâu.”

“Tin gì ạ?”

“Tao nghe cấp trên bảo ba nuôi Chu Cương của mày sắp ra tù rồi đấy.”

Ngải Đông Đông sửng sốt, nửa cái bánh bao cắn dở nhễu nước sốt xuống miệng nó làm nó bỏng tụt cả lưỡi. Trịnh Dung cười tủm tỉm: “Mày bảo ảnh mà đi thì mày thế nào nhỉ?”

Ngải Đông Đông rút giấy ra chùi miệng, bấy giờ nó mới trấn tĩnh lại, nó chép chép môi, đưa tay sờ chỗ bị phỏng bên mép: “Cán bộ nói thế là sao?”

Trịnh Dung cười phá lên: “Sao mày với thằng Khải Tử giống nhau thế, nói thế là sao á, mày bảo tao là sao hả mày.” nói xong gã cũng rút giấy ăn ra chùi tay rồi thản nhiên tiếp: “Chắc lúc trước mày chưa hiểu tao lắm rồi. Tao đây này, tự tao còn thấy tao ăn ở chẳng ra sao cả, nhà tao có tiền có quyền, ba mẹ tao chiều chuộng tao nên tao xấu tính lắm. Không bao giờ tao chịu thiệt với đứa nào hết, nợ tao một tao phải đòi một trăm.”

Miệng nói Trịnh Dung vẫn tiếp tục chùi bàn tay, gã cười khẩy: “Thật ra từ đầu tao với mày có chuyện gì to tát đâu, mày nhớ hôm mày mới vào không? Thấy mày ít tuổi tao còn định che chở mày cơ mà. Thế mà mày là thứ con nít quỷ, không biết điều.” thoáng chốc nụ cười trên mặt Trịnh Dung tắt ngúm, gã độc địa nhìn nó: “Mấy bữa nay mày cho tao sống khổ sở chưa từng thấy, nhưng mà chỉ vài hôm nữa thôi sẽ đến lúc mày trả nợ tao. Tao cứ báo trước cho mày thế coi như là tao nể mặt anh Chu nốt lần này.”

Ngải Đông Đông nghe sống lưng lạnh toát, nó cố nói cứng: “Sao mày biết Chu Cương sẽ không đưa tao cùng ra?”

“Tao đâu có biết, nên mấy bữa nay mày chịu khó dập đầu lạy trời lạy Phật phù hộ cho mày đi.” nói xong Trịnh Dung thản nhiên bưng khay đứng dậy: “Cố mà hưởng thụ nốt mấy bữa ngon đi con.”