Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 13




Những ngày nằm biệt giam không biết đất trời tròn méo, Ngải Đông Đông mất cả phản xạ ngày đêm, đến lúc được thả ra nó đã gầy xọp hẳn.

Trịnh Dung hỏi: “Sao lại thành thế này?”

Ngải Đông Đông híp mắt, đáp bằng giọng khô khốc: “Đây không phải chỗ cho người ở, nhốt hai ngày em sắp điên rồi.”

“Đâu ra hai ngày, mày mới bị nhốt có hai mấy tiếng thôi.”

Ngải Đông Đông sửng sốt, nó chùi mắt nhìn Trịnh Dung, Trịnh Dung bảo: “Công của anh Chu đấy, anh ấy bảo mấy ông quản lý là sếp Triệu chỉ dọa vậy thôi, nhốt mày nửa ngày là được rồi. Quản lý trại giam nghe lời anh Chu nên bảo tao thả chú mày ra chứ không làm gì mày được ra sớm thế này.”

Mấy câu này như rót nước thần vào cái giếng cạn, hai mắt Ngải Đông Đông phút chốc sáng rực, nó cười toét miệng hỏi: “Thật ạ?”

Trịnh Dung đáp: “May mà sếp Triệu không thường ở đây chứ không tính ổng khó lắm anh Chu nói chưa chắc đã được… thôi được rồi, về đi tắm đi, từ sau thì biết điều một tí, để ý vào.”

Ngải Đông Đông như vừa sống lại, nó hí hửng chạy vù về tắm gội, tắm xong thấy không ai để ý đến mình nó lại lẻn đi tìm Chu Cương. Nó nghĩ bụng lần này mình bị phạt Chu Cương đã chịu giúp thì đây đúng là cơ hội tốt để làm thân. Nó mò đến phòng giam của Chu Cương, vừa đến nơi thì nghe có tiếng người bên trong, giọng nói không lớn lắm, như là đang nói chuyện với Chu Cương. Vì người nọ cố tình hạ giọng nên nó không nhận ra được là ai, Ngải Đông Đông sợ mình vào đột ngột quấy rầy họ nên lén ngỏng cổ nhìn vào trong.

Vừa hé mắt nó đã bị hết hồn.

Thì ra người ở trong là Trịnh Dung, Trịnh Dung đang ngồi xổm trước mặt Chu Cương. Thứ làm nó kinh hoàng không phải tư thế của Trịnh Dung mà là điều gã nói: “Sao lũ phạm nhân được mà em không được?”

Chu Cương nằm trên giường, trông thảnh thơi như ông vua, gã ung dung đáp: “Chú em coi như đàn em của Triệu Đắc Ý, lại là người ăn cơm nhà nước, anh không hứng. Thôi đừng vờ vịt nữa, đi về đi, ai biết thì chỉ mất mặt chú mày thôi.”

Cảnh tiếp theo làm Ngải Đông Đông vừa hơi thở ra lại thấy tim vọt lên tận họng, Trịnh Dung lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng thình lình quỳ xuống cạnh giường, túm ống quần Chu Cương, năn nỉ: “Cho em thử con cu anh đi mà, thật tình em chịu không nổi, từ lúc gặp anh trong đầu em chỉ nghĩ đến anh thôi, em chẳng làm ăn được gì cả… em… em không chỉ biết làm bằng miệng đâu, giờ anh bảo em tụt quần cho anh chơi em cũng chịu nữa, em dâng mông em cho anh làm gì cũng được! Anh Chu ơi em thích anh thật mà, anh coi như em là thằng đĩ cũng được, anh chiều ý em lần này được không?”

Chu Cương nghe thế thì có vẻ thích chí, gã ngả đầu ra giường cười cợt: “Vã thế cơ à?”

“Anh muốn em vã thế nào cũng được…” Trịnh Dung vừa nói vừa bò lên giường, “Thực tình em thích anh từ lâu rồi, từ hôm em đi đưa tài liệu cho sếp Trịnh thấy ổng ngồi ăn với anh…” Trịnh Dung càng nói càng xúc động, sự xúc động của gã còn pha thêm chút ngượng ngùng, đừng nói Chu Cương chính Ngải Đông Đông nghe còn thấy động lòng. Công bằng mà nói Trịnh Dung rất dễ coi, trắng trẻo sạch sẽ, giờ lại si tình thế này nữa. Chu Cương híp mắt, đưa tay kéo khóa quần mình, Trịnh Dung lập tức vồ đến, mặt gã đỏ bừng, bờ ngực phập phồng khấp khởi.

Ngải Đông Đông do dự không biết có nên bỏ đi không nhưng hoạt cảnh đầy nhục dục này thực sự rất mê hoặc với một thằng nhóc mới lớn như nó, trong phòng sắp diễn phim sống, thật khó mà bảo nó kìm lòng được. Nó hồi hộp nhìn trước nhìn sau thấy hành lang im ắng, giờ này phạm nhân đều đang làm trong xưởng, khu nhà giam không còn ai trách nào Trịnh Dung chọn lúc này để mò đến kiếm ăn. Nó nuốt nước bọt, lén ngóng cổ vào, ánh đèn trong phòng hắt tới làm hai con mắt ẩn sau mớ tóc lòa xòa của nó chỉ thiếu điều phát sáng chói lòa.

Đột nhiên nó nhớ đến lời Khải Tử nói về cái ấy của Chu Cương hôm ở xưởng.

“Mày chưa thấy lúc nó cửng lên đâu, còn gớm nữa.”

Ngải Đông Đông thấy ngứa ngáy trong lòng, lại hơi hồi hộp, trong đầu nó đang rất hỗn độn, mắt thì vẫn muốn lén xem “phim sống” của Chu Cương.

Chỉ thấy Trịnh Dung run rẩy kéo quần lót của Chu Cương xuống, không biết vì sao gã đột nhiên quay phắt lại như có con mắt sau gáy biết mình bị nhìn lén. Ngải Đông Đông vội vàng rụt cổ, nó nghe thấy tiếng Chu Cương cười cợt: “Sao, sợ à?”

Nhưng liền sau đó Chu Cương phát ra một tiếng rên thỏa mãn từ tận cuống họng, Trịnh Dung đã vục mặt xuống liếm láp quy đầu Chu Cương. Ngải Đông Đông nghe tiếng liền thò mặt ra, thế rồi nó chẳng thấy được gì hết, chỉ biết cái đầu Trịnh Dung đang nhấp nhô giữa háng Chu Cương, một lát sau Chu Cương có vẻ cũng nổi hứng, gã cười thỏa mãn, túm tóc Trịnh Dung, nói: “Liếm giỏi đấy, ăn được mấy con cu rồi?”

Xem ra Trịnh Dung đang lao động rất vất vả, gã bật ra mấy tiếng nuốt nước miếng khó khăn rồi gã lùi lại một tí, trả lời Chu Cương bằng giọng nịnh nọt nhão nhợt lẫn cùng tiếng thở dốc, “Từ sau em chỉ ăn mỗi cây hàng này…”

Chưa nói hết câu Chu Cương đã túm tóc gã kéo lại, lần này Chu Cương tự đưa đẩy hông mình, cả người Trịnh Dung lập tức lắc lư bên cạnh giường, hình như khó chịu lắm nên gã cứ ú ớ rên trong họng. Dưới ánh đèn Ngải Đông Đông thấy quai hàm Trịnh Dung bạnh ra, mặt gã trông hết sức khổ sở, đến khi Chu Cương buông đầu gã ra, gã “á” lên một tiếng rồi ngã vật ra sàn, ôm cổ ọe lấy ọe để.

Trịnh Dung ngồi dưới sàn như vậy Ngải Đông Đông cuối cùng mới được chiêm ngưỡng quả pháo khủng của huyện Cố Thành, thật là làm nó kinh hoàng, quỷ thần thiên địa ơi, người hay ngựa hả trời, sao mà tổ bố thế kia?!

Quả pháo của Chu Cương vừa to vừa thẳng đứng, phải nói là cả độ to lẫn độ thẳng đều có thể khiến phần lớn đàn ông trên đời bưng mặt xấu hổ, quy đầu màu tím sẫm khủng bố dính nước bọt lấp lánh, khúc gậy oai hùng gân xanh vằn vện, hiên ngang chổng lên trời, vừa dữ tợn vừa đẹp không tả xiết. Ngải Đông Đông há hốc mồm mà nhìn, cái thứ này chắc to bằng cánh tay nó quá, nếu mà…

Cuối cùng nó cũng hiểu vì sao con cu của Chu Cương lại nổi tiếng như thế, đúng là không có lửa làm sao có khói, phải thế nào người ta mới dám đồn chứ. Lúc này thì nó đã hơi đồng cảm với sự khổ sở của Trịnh Dung, Trịnh Dung hiện vẫn quỳ dưới đất ho khan, vừa ho vừa quíu lưỡi nói: “Ôi anh dã man thế, suýt nữa anh chọc lủng họng em rồi.”

“Tưởng chú em thích thế?” Chu Cương híp mắt ngồi dưới ánh đèn, co một chân gác bên mép giường: “Sao hả, không thích nữa à?”

“Không không, em thích…” nghe thấy thế Trịnh Dung vội vàng chùi nước miếng bò dậy, mặt gã trông vẫn hơi khó coi, gã chặc lưỡi rồi lại xáp tới. Ngải Đông Đông nghe thấy tiếng nuốt rất khổ sở, nó tưởng như con cu khủng bố ấy đang ở trong miệng mình, cuống họng nó thắt lại muốn ói, nó vội quay đầu định bỏ đi, thình lình đằng sau có tiếng quát: “Phạm mới kia, làm gì ở đấy?!”

Phòng giam vốn đã im ắng, tiếng gọi đột ngột vang lên càng như sét đánh giữa trời quang. Ngải Đông Đông vội vàng quay lại thì thấy một quản giáo đang đứng ngay đầu hành lang, tay cầm đèn pin chiếu về phía nó, ánh đèn rọi thẳng vào mắt làm nó không mở được mắt ra. Theo bản năng nó vội lùi về phía sau, giơ tay che mắt, ngoảnh mặt sang một bên, thế là nó lại chứng kiến cảnh tượng còn làm nó khiếp hãi hơn.

Trong phòng hình như Trịnh Dung cũng hoảng sợ vì tiếng quát, gã vội vàng phun cây hàng trong miệng ra, ai ngờ gã vừa lùi lại Chu Cương đã bất thần nhỏm dậy, túm đầu gã dúi vào háng mình, Trịnh Dung ngồi phệt xuống đất, kinh hoàng muốn đứng dậy, Chu Cương lại cũng bật dậy khỏi giường, ghì đầu gã bắt gã tiếp tục động tác mút ra mút vào. Nửa người Trịnh Dung không cử động được, họng vẫn ú ớ kêu, gã gần như bị đè nghiến xuống đất, mũi mồm bị ngộp trong mớ lông mao rậm rì. Dưới ánh đèn vàng vọt Chu Cương cứ thản nhiên hành sự, gã nắc phải gọi là hùng hồn khí thế, kinh thiên động địa, âm vang mãnh liệt cuộn trào. Ngải Đông Đông há hốc mồm nhìn, hai chân mềm nhũn, nó ngã bệt xuống đất.

Cùng lúc ấy, gã quản giáo đằng kia đúng ra phải đi tới nơi rồi nhưng đột nhiên khựng lại, mặt biến sắc, hình như gã đoán được chuyện gì đang diễn ra trong phòng giam nên không bước tiếp nữa.

Cả hành lang lại lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng Trịnh Dung rên rỉ và tiếng ho khùng khục khi cổ họng bị rót đầy tinh dịch nóng hổi. Ngải Đông Đông vội vàng chồm dậy, bỏ chạy về hướng không có ai.

Nó chạy mải miết đến sân tập mới ngừng lại, trong đầu còn nguyên cảnh tượng rúng động ban nãy, nhìn khắp xung quanh, nó đứng thở dốc hồi lâu rồi mới lật đật trở về phòng ngủ.

Nhưng ngủ làm sao được, nó vật qua vật lại, nhắm mắt rồi lại mở mắt vẫn chỉ thấy hình ảnh Chu Cương đang làm chuyện đó, lồng ngực nó ngứa ran, mặt nó nóng hổi: “Sao cứ nghĩ đến mãi hả trời!”

Nó bị hưng phấn đến mức này một phần đúng là vì đối tượng là Chu Cương, nhưng phần chính yếu hơn là từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên nó chứng kiến chuyện này, bảo đây là bài học tình dục vỡ lòng của nó cũng không quá đáng. Nói cách khác dù hôm nay nhân vật chính không phải là Chu Cương nó vẫn sẽ bị kích động, đầu óc nó vẫn sẽ bị ám ảnh bởi những cảnh tượng ấy, cái này gọi là sinh lý tuổi dậy thì mà thôi.

Nó vật mình vật mẩy, người càng lúc càng khô nóng, nằm nghiêng hay nằm ngửa nó đều cảm thấy khó ở như là có một luồng lửa đang phừng phừng lên trong thân mà không tìm được lối nào tiết ra. Nó ngồi dậy, nhìn xuống quần mới thấy dưới háng đã lùm lùm lên một cục.

Ngải Đông Đông đi bụi từ năm mười ba tuổi, đến nay là mười lăm, sống vất vưởng ăn bữa nay lo bữa mai nên miễn bàn chuyện dinh dưỡng, cũng bởi vậy mà người nó gầy nhẳng, sinh lý phát triển chậm hơn những đứa trẻ cùng lứa ít nhiều. Sắp tròn mười lăm mà nó chưa từng bị mộng tinh. Nó lại cũng không được tiếp xúc với những thứ sách báo khiêu dâm nên hiểu biết của nó về giới tính chỉ dừng lại ở mức độ nghe phong thanh vớ vẩn. Với lại bản thân nó ngủ bờ bụi nên rất ác cảm với những gã ma cà bông suốt ngày lôi chuyện khiêu dâm ra tán phét, chỉ loáng thoáng nghe thấy là nó lập tức ngoảnh đít tránh đi, thế nên Ngải Đông Đông cứ thế đến tuổi mười lăm mà vẫn không biết tí ti gì cả.

Cơ mà không biết không có nghĩa là không tò mò muốn biết, nhiều khi nó cũng mơ màng muốn được thấy, được hiểu thêm một tí. Nhưng mà nó mắc cỡ, đã quen làm bộ làm tịch như không để tâm nên lắm khi có người dí hình phụ nữ ngực trần tận mặt nó cũng chỉ biết ra vẻ ta đây hỉnh mũi bỏ đi.

Nhưng lúc này trong buồng giam chỉ còn mình nó, nó lén nhìn quanh tứ phía, lại cúi xuống nhìn cái đống lùm lùm dưới háng, lòng thầm ngứa ngáy mà vẫn thấy hồi hộp kinh khủng.

Cuối cùng nó nuốt nước bọt, thực sự không chịu được quỷ ma xui khiến nó tụt quần xuống, đắp chăn lên người, lén sờ mó thằng em quý báu.

Cái đó của Ngải Đông Đông so với Chu Cương thì đúng là chỉ bằng hạt đậu, lại thêm trước giờ nó chưa từng đụng chạm nên màu da vẫn hồng hồng, đặc biệt là phần đầu trông càng non mềm óng ả tợn. Thằng em hôm nay mới biết hí hớn ngóc lên, hơi bé một tí nhưng cũng hiên ngang chẳng kém ai. Cái trò tự xử phàm là giống đực thì là bản năng, không cần ai dạy, Ngải Đông Đông thò tay cầm lấy thằng em, nhẹ nhàng xoa nắn.

Nó chưa thấy sung sướng gì cả, chỉ càng lúc càng hồi hộp, căng thẳng, nó tự hỏi thế này có gì hay đâu mà sao Chu Cương có vẻ thích quá vậy. Nghĩ đến Chu Cương, nó lại nuốt nước bọt, trong đầu chợt hiện ra cây gậy hùng vĩ oai phong và cái đầu rùa tròn vo hung hãn nọ. Đột nhiên nó thấy sướng, như có dòng điện thình lình chạy rần rật khắp châu thân, nó không nhịn được khẽ rên lên, mặt nóng bừng, nó vội vàng cắn môi dằn lại, hai mắt nó nhắm nghiền, đầu hơi ngửa ra đầy thỏa mãn. Trong phút chốc một ngọn lửa không tên bập bùng nơi lồng ngực nó, khiến nó nếm trải khoái cảm tính dục đầu tiên trong đời. Đúng lúc ấy, một giọng nói đầy bỡn cợt vang lên từ ngoài cửa buồng giam.

“Tự xử đấy à?”

Nó mở choàng mắt, thấy Chu Cương đang ngả ngớn đứng tựa cửa, miệng ngậm điếu thuốc, tay còn cầm cái thắt lưng.

“Tự xử không sướng bằng người khác làm cho đâu, muốn thử không?”

Ngải Đông Đông đỏ bừng mặt, vội vàng kéo chăn trùm kín người: “Sao… sao ông lại ở đây?”. ngôn tình tổng tài

“Kỳ này không gọi ba nuôi nữa à, ông ông tôi tôi rồi đấy?”

Chu Cương vừa nói vừa đi vào, Ngải Đông Đông lập tức kéo quần lên rồi ôm chăn bò dậy: “Ông thấy cái gì rồi hả?”

“Thấy hết trơn rồi.”

“Ông nhìn nhầm rồi nhé, tôi đang thay quần chứ bộ!” Ngải Đông Đông nóng hết cả mặt nhưng vẫn cố làm bộ ta đây đàng hoàng. Có điều nó thể hiện vô ích vì Chu Cương cũng chẳng thèm để ý nó nói gì, gã ngồi xuống cạnh nó, rít thuốc, phả khói, rồi hỏi: “Xem rồi không nhịn được phải về tự xử à?”

Ngải Đông Đông khoác áo ngoài, không dám nhìn vào mặt Chu Cương: “Tôi đi ngang qua bên đó thôi mà, có thấy gì đâu.”

Chu Cương vẫn không đếm xỉa, gã cầm điếu thuốc, hỏi: “Sao, bắn chưa?”

Gã ngồi sát bên cạnh, gần đến mức Ngải Đông Đông có thể ngửi được mùi mồ hôi thoang thoảng quện với một mùi hương khó tả trên người gã, thứ mùi rất mê hoặc tưởng như làm nó choáng váng, gã cũng không buồn cài cúc áo sơ mi để khuôn ngực cường tráng lồ lộ phơi ra. Ngải Đông Đông chợt nghĩ hay là hơi nóng từ ngực Chu Cương đang phả tới làm mặt nó càng nóng hơn, nó lùi lại một tí rồi mới đáp: “Tự dưng giật mình, xìu mất rồi.”