Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 119




Gã đau khổ lắm, nhưng thôi cũng đành chấp nhận. Mà có ngờ đâu đúng lúc chặc lưỡi an phận thì Ngải Đông Đông đột nhiên xuất hiện.

Một câu “em với ba nuôi em đã thành chính quả rồi nhá” của nó đã hạ gục Trịnh Dung, trong khoảnh khắc gã thấy như trời long đất lở.

Thì ra thằng bớp con này vẫn còn bám đít Chu Cương!!

Và thế là lòng Trịnh Dung lại như có sông cuộn bể gầm.

Thứ mình không có được mà người khác cũng không có được thì thôi, buồn thật đấy nhưng buồn nào rồi cũng qua mau. Nhưng thứ mình không được mà một kẻ mình vẫn coi như rơm rác lại được thì tự dưng mình lại thấy phẫn uất, ấy là cái lòng ghen tức thuộc về bản năng. Ghen tức thì nguôi làm sao được, nó chỉ chất chồng rồi nghẹn ứ trong lòng mà thôi.

Gã mà thua trong tay một thằng oắt con miệng còn hôi sữa, cái nhục này Trịnh Dung chịu sao cho thấu??

Chu Cương cũng bó tay, gã thở dài bảo: “Từ sau Trịnh Dung mà đến nữa thì mày đừng có ghen đấy, đang lành sành ra dữ.”

Ngải Đông Đông cuống quýt nói: “Làm sao bây giờ, con có cố tình đâu, tại hồi trước nó bắt nạt con quá nên con chỉ định chọc tức nó một tí trả thù thôi mà. Ba nuôi lần sau nó mà đến nữa ba phải làm dữ cho nó chừa đi nhé! Ba là của con rồi đấy, chính miệng ba bảo ba chịu trách nhiệm với con rồi đấy!”

Chu Cương vội vàng bịt mồm nó lại, gã cười ngất. Ngải Đông Đông đỏ bừng mặt, gạt tay Chu Cương ra: “Ba lại còn cười nữa…”

“Ngồi xe máy về có lạnh không?” Chu Cương trìu mến hỏi nó: “Đã bảo đi học thì mặc ấm vào sao không nghe?”

“Mặc nhiều xấu lắm, thanh niên thời thượng mà lị, miễn đẹp là được.” Ngải Đông Đông cười tít mắt làm Chu Cương thấy đáng yêu hết sức, nói thật nó ăn bận rất đẹp, trẻ thành phố đúng là biết ăn diện hơn trẻ nông thôn nhiều.

Và thế là chẳng bao lâu sau thằng nhỏ Ngải Đông Đông vừa biết ăn diện lại vừa xinh trai đã trở thành bông hoa trong trái tim khối người.

Theo nguồn tin vỉa hè thì Ngải Đông Đông chính là nhân vật phá vỡ truyền thống trâu đi tìm cọc của lớp nó lâu nay, đã có bạn gái chủ động tỏ tình với nó.

Mà ghê gớm nhất là không chỉ có một cô.

Xuân về hoa nở, tình cũng tính tang. Lúc Chu Cương nhận được điện thoại thông báo của giáo viên chủ nhiệm gã thực sự sửng sốt.

Gã đâu ngờ Ngải Đông Đông như thế mà con gái cũng thích được.

Bởi vì gã và Ngải Đông Đông gặp nhau trong hoàn cảnh khá đặc thù nên Chu Cương hầu như không coi Ngải Đông Đông là một-đứa-con-trai. Đó cũng là lý do vì sao cả hai thằng đực rựa ngon cơm Trịnh Dung và Khải Tử đều không công phá được gã mà gã lại bại trong tay Ngải Đông Đông. Trong ấn tượng của gã đối tượng gã cần đề phòng là mấy thằng đàn ông như Trần Hổ kia.

Không ngờ hôm nay bên kia bờ tường hoa đào của Ngải Đông Đông đã trổ bông, mà bông lại còn lớp lớp đua chen, phấn hường rực rỡ.

“Dạo này ở trường có chuyện gì muốn kể với ba không?”

Ngải Đông Đông đang cắm cúi làm bài, rõ là không để ý đến lời Chu Cương: “Đi học thì học thôi chứ có gì đâu, con ong hết cả đầu đây này.”

“Ngoài việc học ra còn đời sống sinh hoạt không có gì muốn kể với ba à?”

Ngải Đông Đông không đáp, vẫn cặm cụi viết.

Cái kiểu bị cho ăn bơ này làm Chu Cương thấy hết sức khó chịu, gã nằm trên giường, co cẳng đạp Ngải Đông Đông một phát làm nó suýt bắn mông khỏi ghế. Bấy giờ Ngải Đông Đông mới ngoảnh lại nhìn gã, ngơ ngác hỏi: “Ba làm gì vậy?”

“Đang hỏi mày ở trường thế nào, sinh hoạt, học hành, yêu đương bạn bè có cái gì muốn kể với ba không?”

Ngải Đông Đông quăng bút lên bàn, cái câu “yêu đương bạn bè” của Chu Cương làm nó tỉnh ra liền, đầu nó rất lanh, nó đoán chắc Chu Cương nghe được tiếng gió ở đâu rồi. Thế là nó ngoan ngoãn giở ba lô, rút ra một tấm thiệp.

“Gì đấy?” Chu Cương hất hàm hỏi.

“Thư tình ạ, có một bạn nữ trong lớp viết cho con… con không kể với ba vì con thấy chẳng quan trọng gì chứ không phải con định giấu…”

“Không quan trọng sao mày còn giữ?” Chu Cương liếc mắt đọc mấy dòng ngọt ngào bay bướm trên thiệp rồi cười lạnh: “Cái khỉ gì đây?!”

“Thì tuy không quan trọng nhưng… dù sao cũng là tấm lòng của người ta… con giữ lại chủ yếu là để làm kỉ niệm, không có ý gì…”

“Có một lá này thôi à?”

Ngải Đông Đông mím môi nhìn nhìn gã rồi khẽ ho húng hắng: “Dạ, còn nữa…” nói rồi nó lại móc ra một tờ giấy nữa, lần này không phải thiệp mà hẳn là một lá thư.

“Còn nữa không?” Chu Cương hít một hơi thật sâu, cố nén giận.

Kết quả là hiện thực lúc nào cũng đau thương, Ngải Đông Đông đứng dậy dốc ngược ba lô, bốn năm lá thư tình lả tả rơi ra, có lá còn kẹp trong sách, bay vèo xuống đất.

Ngải Đông Đông đỏ bừng mặt, lắp bắp phân bua: “Con chưa xem đâu… mới… mới bóc có một lá…”