Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 92: Ngã bệnh




Quan hệ hai người như vì nụ hôn ấy mà nghênh đón mùa xuân ấm áp. Lâm Lang cảm giác bản thân đã đổi thay, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa, thậm chí chỉ nghe giọng hắn đã thấy tim đập thình thịch không ngơi nghỉ. Cái cảm giác ngọt ngào mà khổ sở đó tra tấn cậu, khiến cậu vừa hưng phấn vừa mất tinh thần. Dường như Hàn Tuấn cũng nhận ra biến hóa của Lâm Lang, đối xử với cậu dịu dàng nhất từ trước tới nay, tựa thể muốn quyết một trận sống mái. Lâm Lang bị dồn cho không còn đường lui, dứt khoát ngâm cả ngày ở trường, nhưng cứ vậy lại chẳng đào đâu tâm trí học tập, đầu óc cứ mơ mơ màng màng như bị bệnh nặng.

Liên tục mấy ngày như thế, đến thứ bảy, Lâm Lang đích thân xuống bếp làm cà chua xào trứng đã lâu không nấu, lại tự mình ra ngoài mua vài món ăn, đoạn làm ổ trên sofa xem phim Hàn. Ai ngờ xem hết cả bộ phim mà người nọ vẫn chưa về. Lâm Lang thực sự nhịn hết nổi, bèn gọi một cuộc đến công ty Hàn Tuấn. Người bắt máy là một cô gái trẻ, hỏi cậu là gì của Hàn tổng, Lâm Lang nghĩ một lát mới đáp: "Tôi là em trai anh ấy."

Dè đâu cô nàng kia còn rất bà tám, hỏi cậu là em ruột hay em họ, Lâm Lang ứng phó không thấu, trả lời có chút mất kiên nhẫn: "Là họ hàng xa, anh tôi đâu?"

Dứt lời, bên kia tức thì có người bật cười. Lâm Lang thất kinh, nghe tiếng Cao Chí Kiệt vang lên từ đầu kia: "Trước đây nghe bảo là chú Hàn mà, sao giờ xuống bậc rồi?"

Lâm Lang quẫn bách, nhất thời xấu hổ không chịu được. Cao Chí Kiệt cười nói: "Tiếc thật, tôi cũng đến tìm Hàn Tuấn, vừa biết anh ấy xuất ngoại rồi."

"Xuất ngoại?"

Lần này Lâm Lang giật mình không nhỏ, cúp điện thoại, đến phòng của hắn, quả nhiên bức chân dung cậu vẽ đã biến mất.

Lâm Lang nhìn một bàn đồ ăn, tự an ủi bản thân: "Cũng đâu phải chưa ăn một mình bao giờ, nhiều cỡ vầy mình mình cũng ăn hết."

Cậu bỏ đồ ăn vào lò vi sóng hâm nóng lại, rốt cuộc vẫn không tài nào ăn hết. Giờ cơm chiều hâm lên ăn tiếp, chả biết sao tới tối lại đau bụng. Đến khuya thì bắt đầu tiêu chảy, sau cùng thực sự không nhịn nổi nữa, đành phải ra ngoài đi khám. Đã hơn mười giờ, cậu cũng không muốn gọi Quan Bằng hay Cao Chí Kiệt lại đây, mới đi vài bước đã ói sạch sành sanh, cuối cùng chẳng ói được gì nữa, dạ dày khó chịu kinh khủng. Đang ngồi xổm trên vệ đường nôn khan thì bất ngờ có tin nhắn của Hàn Tuấn, Lâm Lang lấy ra nhìn, vẫn là hai chữ ngắn gọn: Ngủ ngon.

Nước mắt trào ra một cách mất khống chế. Giờ chúc ngủ ngon thì ích lợi gì, khi cậu cần ai kia ở bên thì hắn lại không có mặt.

Đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán là ngộ độc thức ăn, phải truyền nước biển. Mặt Lâm Lang vàng như nến, trong thời gian truyền nước biển, cậu nghĩ mãi cũng không ra mình dị ứng loại thực phẩm nào. Lại thấy giường đối diện có nam sinh đang truyền nước biển, bạn gái ngồi bên chăm cậu ta, trong lòng bất bình hết sức, bèn nhắn cho người nọ một tin sặc mùi trả đũa: Ngon gì mà ngon, tôi đang truyền nước biển trong bệnh viện đây này.

Nhắn xong mới hối hận, cảm giác mình trẻ con quá thể, đường đường đàn ông con trai, mới bị tí bệnh vặt đã già mồm, chuyện bé xé ra to, thua cả nữ sinh. Ngờ đâu người nọ lập tức gọi điện thoại tới. Tâm trạng Lâm Lang đang rối rắm, gửi tin nhắn bảo: Tôi lừa anh thôi, giờ tôi ngủ rồi.

Thật lâu sau người nọ mới trả lời, tưởng cậu giận dỗi vì hai chữ "Ngủ ngon" gửi đến quá trễ, thế nên mới không chịu nhận điện thoại, bèn giải thích: Mấy ngày nay thấy em toàn trốn tránh tôi, thành ra lúc đi mới không báo với em. Mới đến nơi không bao lâu, chưa tính chuẩn múi giờ nên chúc ngủ ngon chậm, em đừng giận, ngoan, ngủ đi.

Lâm Lang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm ánh sáng tỏa ra từ di động, Cao Chí Kiệt lại bất ngờ gọi tới, giọng điệu vẫn cà lơ phất phơ như trước: "Ngủ chưa, nếu chưa ngủ thì tôi đến chơi."

Lâm Lang không khỏi tủi thân, khàn giọng nói: "Tôi bệnh rồi, đang truyền nước biển trong bệnh viện."

Cao Chí Kiệt cuống lên, vội hỏi: "Đệt, sao lại bệnh, bệnh viện nào vậy, anh đây chạy qua thăm cậu."

Lâm Lang từ chối đủ đường vẫn không dập tắt được nhiệt tâm của Cao Chí Kiệt, đành phải nói địa chỉ bệnh viện.

Ai ngờ cậu vừa tắt máy, di động lại reo vang. Lâm Lang thấy tên trên điện thoại thì sợ tới mức quăng mất cả hồn vía, bấy giờ mới hiểu nguyên do Cao Chí Kiệt đêm hôm khuya khoắt còn gọi điện thoại.