Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 58: Không phải số mệnh của mình




Lúc Lâm Lang về nhà, Hàn Tuấn vẫn chưa về. Toàn thân cậu mệt rã rời, cố vực tinh thần đi tắm rửa, rồi ngã lên giường ngủ luôn.

Cậu ngủ không bao lâu thì Hàn Tuấn về. Hắn thấy đèn phòng khách còn sáng nên tưởng Lâm Lang chưa ngủ. Ngồi nghiêng ngả trên sofa hồi lâu, gọi một tiếng cũng không thấy Lâm Lang ra. Vào phòng Lâm Lang mới phát hiện cậu đã quấn khăn tắm ngủ, tóc ướt sũng cuộn thành một cục. Hàn Tuấn lay lay vai cậu: "Lâm Lang, dậy sấy khô tóc rồi ngủ tiếp."

Cậu trai "Ưm" một tiếng, rúc trong chăn không chịu nhúc nhích. Hàn Tuấn cầm máy sấy đến bên giường, ôm cậu lên. Tóc Lâm Lang vẫn hơi dài như trước, mái tóc mềm mại từ từ tản ra giữa các ngón tay, bồng bồng bềnh bềnh, sáng bóng nhu thuận chẳng khác nào người trong lòng. Đây là khoảnh khắc ngàn vàng cũng không nguyện trao đổi, cậu lười biếng, dịu ngoan tựa vào lòng hắn thế này, tựa như người yêu trao trọn tấm chân tình.

Hàn Tuấn đắm chìm trong sự bình yên khó có được, lập tức ôm cậu nằm xuống giường. Môi đụng tới trán Lâm Lang mới nhận ra người cậu nóng hầm hập.

Hắn giật mình sợ hãi, thấp giọng gọi: "Lâm Lang, tỉnh lại đi, Lâm Lang."

Lần này Lâm Lang bệnh đặc biệt nghiêm trọng, sốt cao liên tục không hạ, mắc cả viêm phổi, nằm trên giường bệnh như không thở nổi. Đám Cao Chí Kiệt nghe nói thế đều tới thăm cậu, hoảng sợ hỏi: "Sao thảm dữ vậy?"

Hàn Tuấn nhíu mày không nói gì, chăm sóc cậu hết sức cẩn thận. Trần Lâm xin nghỉ hộ Lâm Lang, trước khi đi còn quay đầu nhìn thoáng qua, nói với Cao Chí Kiệt đi cùng: "Chả biết Lâm Lang chăm sóc Hàn Tuấn hay anh ta chăm sóc Lâm Lang nữa."

Mê sảng trong lúc ngủ mơ, giọng nói không rõ ràng, thi thoảng còn rơi nước mắt. Thời điểm tỉnh lại, môi khô nứt, cổ họng khản đặc. Cậu nghiêng đầu nhìn người nọ ngủ trên cái ghế bên cạnh, cõi lòng nặng trình trịch. Hàn Tuấn thức dậy, thấy cậu tỉnh thì thoáng cái mừng rỡ ra mặt, nhưng chỉ vụt qua rồi biến mất, sau đó liền đưa ly nước qua: "Há miệng."

Lâm Lang cảm thấy lồng ngực đau đớn vô cùng, nén đau uống một ngụm, lại bị sặc nước ho khù khụ, lần này thì đau dữ đội, sắc mặt cũng đỏ bừng, nước mắt chảy ràn rụa. Hàn Tuấn tái mặt, hét lớn: "Bác sĩ, bác sĩ!"

Bác sĩ cuống quýt chạy vào, người nọ đứng một bên, hốc mắt tựa hồ đỏ lên, giống như dáng vẻ thống khổ vừa nãy của Lâm Lang muốn tước đi tính mạng hắn.

Bác sĩ dặn: "Nhớ chú ý nghỉ ngơi, người nhà chăm sóc cũng nên chú ý một chút."

Lâm Lang quay mặt đi, một giọt nước mắt trượt xuống, môi trắng bệch như thiếu máu. Hàn Tuấn vươn tay lau nước mắt cho cậu, khóe môi như cười như không: "Em đúng là có duyên với bệnh viện."

Lâm Lang chậm rãi khép mắt: "Tôi lại nợ anh nhiều hơn rồi."

"Em chẳng nợ tôi gì cả, chỉ là..."

Chỉ là hắn luôn luôn giành lấy những thứ mình muốn, không cần biết sử dụng thủ đoạn gì, thế nên mới dẫn tới tình trạng hiện nay. Hắn đã quen dùng quyền thế và tài lực đánh đổi thỏa mãn, nhưng lại chẳng biết làm sao với một người sống sờ sờ trước mắt. Buông tay thì không cam tâm, ép buộc lại chẳng nỡ. Cái người bên cạnh tuy rằng rất quật cường, song lại sở hữu trái tim mềm mại, chưa từng bị trần thế vấy bẩn. Hắn làm sao nhẫn tâm hủy hoại cậu.

Sực nhớ hồi tháng chín, khi ấy hắn vẫn đang bối rối trước ngọn lửa ái tình mãnh liệt bất ngờ bùng cháy trong tim. Lần đầu tiên đắm đuối một người, một gã đàn ông lại lén lút nấp sau cây liễu ven hồ ngắm nhìn Lâm Lang cố gắng bước nghiêm, khuôn mặt dưới nón rằn ri đỏ bừng, mỗi lần đi sai sẽ ngượng ngùng mà dè dặt liếc nhìn huấn luyện viên. Trong nhà ăn, luôn có một người lặng lẽ ngồi tại góc hẻo lánh, ăn món mắc nhất, tư thế chỉnh tề, phong thái khiêm tốn, mặt mày cao ngạo.

Hắn sợ cậu phát giác tâm tư của mình thì sẽ sợ hãi, tránh né hắn, nhẫn nhịn lâu như vậy, hao phí biết bao tinh lực, kết quả chẳng phải vẫn vậy sao.