Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 194: Cuộc đời tươi đẹp




Trung thu hôm ấy chắc chắn là ngày quan trọng nhất trong đời Lâm Lang, vài ngày sau cậu mới dựa vào hồi ức để bổ sung ngày đó vào nhật ký. Bởi cảm thấy quá tốt đẹp quá trọng yếu, nên cậu miêu tả đặc biệt cặn kẽ, ngay cả sáng trưa tối ăn gì cũng ghi chép vào nhật ký, lần làm tình đầu tiên được diễn tả rất chi tiết, từng cảm giác, từng cái đụng chạm, cùng với cảm xúc khó lòng ức chế khi thấy Hàn Tuấn đạt cao trào.

Nhưng mô tả càng chi tiết, Lâm Lang càng cảm thấy bối rối, quả thực xấu hổ không chịu nổi, cậu là người dễ ngượng và hướng nội, chưa bao giờ thổ lộ cảm xúc chân thật với Hàn Tuấn, vài lần ở trên giường Hàn Tuấn hỏi cậu có thoải mái không, cậu luôn xấu hổ không chịu trả lời, sợ Hàn Tuấn nghĩ mình quá dâm đãng. Cậu còn nhớ có một dạo vô tình bắt gặp Hàn Tuấn đang xem phim đen, liền hỏi hắn sao lại xem cái kia, kết quả Hàn Tuấn bảo là trên giường cậu cứ luôn kháng cự hắn, hắn muốn học lại kỹ xảo. Lâm Lang lúc ấy chỉ "à" một tiếng, trên mặt hơi phát nóng. Thầm nghĩ cũng đâu thể nói kỳ thực cậu kháng cự hắn chỉ là làm bộ thế thôi, chẳng qua sợ Hàn Tuấn phát hiện sẽ cho rằng mình quá vô sỉ, khinh thường mình đường đường là đàn ông lại cam tâm tình nguyện bị đè bên dưới, còn có thể hưng phấn một cách đáng xấu hổ như vậy.

Song những xúc cảm thật lòng ấy, nỗi rung động khi được Hàn Tuấn hôn môi, cơn run rẩy không cách nào kiềm nén khi nhìn thấy thân thể tràn ngập tính xâm lược của Hàn Tuấn, si mê dành cho Hàn Tuấn, tất thảy bí mật không thể cho ai biết đều được cậu viết trong nhật ký, chính cậu gần như đã quên béng những dòng mình viết, thế nên lúc Hàn Tuấn nói hắn đọc lén nhật ký của cậu, cậu cũng chẳng thấy sao. Cậu không dám đọc tiếp nữa, mà trực tiếp lật đến trang sau, phần cuối nhật ký hôm ấy viết rằng: "Tuy mới đầu đau lắm, bụng trướng trướng cũng rất đáng sợ, nhưng là một ngày vô cùng tốt đẹp, mình yêu anh ấy."

Bên dưới là bút tích màu xanh biển, Hàn Tuấn chêm vô một câu: "Đây cũng là ngày tuyệt vời nhất cuộc đời tôi, Lâm Lâm, cám ơn em, cám ơn em đã yêu tôi đến vậy, tôi cũng rất yêu em, có được em là chuyện đáng kiêu ngạo nhất đời tôi."

Hắn rõ ràng đã đọc nhật ký này không chỉ một lần, vì đằng sau vẫn còn hai lời bình nữa với màu bút khác nhau, đoạn ở giữa thậm chí đánh dấu ngày, là hôm trước Tết âm lịch, cũng là ngày cậu về nhà: "Trong nhật ký không tính, tôi muốn nghe chính miệng em nói em yêu tôi nhiều bao nhiêu."

Đoạn cuối cùng viết bằng bút lông đen: "Quà Tết năm nay, tôi tặng chính mình cho em, có lẽ chính em cũng không biết rằng khi làm tình em luôn run rẩy không ngừng, luôn nức nở gọi tên tôi. Lâm Lâm, chưa khi nào tôi cảm nhận được tình yêu của em mãnh liệt đến thế, khoảnh khắc ấy thật muốn nuốt em vào bụng. Lâm Lâm, em luôn oán giận tôi quá điên cuồng mỗi lần làm tình, đó là bởi tôi không khống chế được chính mình, tôi muốn em cũng mất khống chế, chỉ khi em mất khống chế tôi mới có thể cảm nhận rõ tình cảm trong em, mới có thể an tâm. Tôi chưa bao giờ mất lòng tin với bản thân như lúc này, khi đối diện với em, lắm lúc tôi cảm thấy hơi tự ti. Lâm Lâm, chúng ta phải bên nhau cả đời, tôi không rời xa em, cũng nghĩ mọi cách khiến em không rời xa tôi. Tôi đọc lén nhật ký của em, mỗi đoạn đều thêm vào cảm tưởng của mình, là vì muốn em biết rõ khi chúng ta cùng trải qua những việc đó, em suy nghĩ như vậy thì tôi lại nghĩ thế nào. Tôi muốn em biết rằng một ngày nào đó, nhật ký này sẽ thành nhật ký chung của hai ta, hơn nữa còn giữ làm bằng chứng, tương lai hai ta già rồi, nó sẽ là minh chứng cho cuộc đời chúng ta."

Mũi Lâm Lang cay cay, nước mắt đong đầy hốc mắt, xấu hổ và bối rối tới mức chỉ muốn bỏ chạy mất tăm ngay tắp lự. Lần nữa lật lại từ đầu, bắt đầu xem từ ngày đầu tiên, thời gian phảng phất ùa về, họ cùng nhau dạo bước trên đường sau khi song ca, cậu gục lên cầu khóc, lần đầu họ hôn môi, lần đầu thân thiết trên giường, lần đầu cậu ngấn lệ nói: "Hàn Tuấn, em yêu anh lắm."

Cậu cũng thấy được một Hàn Tuấn khác, một Hàn Tuấn tự ti, thấp thỏm, bá đạo, mỏi mệt, ngọt ngào và hạnh phúc trong tình yêu.

Trong tai nghe đang phát bài "Cảm xúc tuyệt đẹp", khi hát tới câu "Hóa ra yêu thương từng trao tôi cảm xúc tuyệt đẹp", âm nhạc bỗng chậm rãi lăn đến như sóng biển, lại giống chuyện cũ đột ngột ùa về, chua ngọt đắng cay trong đời, vì đó là hắn, nên đều vui vẻ chịu đựng.

Mùa đông nhiều mưa cuối cùng cũng qua

Bầu trời trong trẻo ửng sắc lam nhàn nhạt

Tôi đắm mình trong ánh dương tươi mát đầu xuân

Ôn lại từng dòng nhật ký ngày xưa ấy

Hóa ra yêu thương từng trao tôi cảm xúc tuyệt đẹp

Tựa phong cảnh nhìn một lần là nhớ mãi

Từng yêu người tha thiết để rồi bị tổn thương

Hồi ức làm cuộc đời thêm phong phú

Chỉ khi từng khờ dại trao đi con tim

Mới thấu hiểu ngọt ngào trong đợi chờ

Chỉ khi bị phụ lòng mà hàng đêm rơi lệ

Mới hiểu được đây cũng là may mắn

Khiến anh vĩnh viễn nhớ rõ từng có một người

Đã hiến dâng trọn vẹn tấm chân tình

Trái tim từng yêu người đậm sâu

Chứa đựng một lòng can đảm ngây ngô

Từng yêu người tha thiết để rồi bị tổn thương

Hồi ức làm cuộc đời thêm phong phú

Khi tôi thanh thản tiến tới ngày mai

Cũng không hề nuối tiếc những cảm xúc tuyệt đẹp.

***Link nghe:

Cậu chỉ đọc một nửa lại luyến tiếc không muốn đọc nữa, bởi quá mức tốt đẹp, nên chẳng nỡ đọc tiếp. Cậu khép nhật ký lại, nằm sấp lên bàn, nhắm mắt lắng nghe tiếng nhạc, muốn ôm tâm tình ngọt ngào ướt át này để mơ một giấc mộng càng đẹp. Đang mơ màng ngủ thì đột nhiên có người vỗ vai cậu, ôm lấy cậu từ sau lưng. Cả giọng nói lẫn mùi hương đều quen thuộc quá đỗi, cậu nhắm mắt lại, xoa cái tay đang ôm mình, cất tiếng gọi: "Hàn Tuấn..."

"Sao ngủ ở đây, mệt thì lên giường mà ngủ."

Lâm Lang mở mắt, khóe miệng ngậm cười: "Chỉ chợp mắt một lát thôi, anh còn chưa về mà, sao em ngủ sớm thế được."

"Hôm nay tôi đi thành phố D gặp cha tôi, ông ấy có cuộc họp ở đó."

Lâm Lang đứng thẳng lên, không nói gì. Hàn Tuấn hôn một cái lên mặt cậu, nói: "Tôi đi tắm đây."

Hàn Tuấn tắm xong đi ra, Lâm Lang đã hâm nóng đồ ăn và bày chén đũa xong: "Không biết anh ở ngoài ăn gì chưa nên em mua ít đồ ăn."

"Còn chưa đâu, sợ về trễ quấy rầy em ngủ." Hàn Tuấn lau lau tóc, vô phòng ngủ thay quần áo rồi ra ngoài. Lâm Lang ngồi đực mặt trên ghế, bất động nhìn hắn mãi.

Hàn Tuấn ngồi xuống kế bên, ôm Lâm Lang hôn mạnh một cái: "Nửa ngày không gặp rồi, nhớ tôi không?"

Lâm Lang đỏ mặt, rủ mắt xuống, gật gật đầu: "Nhớ."

Lâm Lang không ngồi bên cạnh mà về phòng ngủ đọc sách. Hàn Tuấn ăn xong thì dọn chén đũa vô bếp rửa. Mới rửa được một nửa, Lâm Lang bất ngờ xông tới từ sau, nhón chân ôm eo hắn. Hàn Tuấn bật cười, vừa rửa vừa ngoái đầu hỏi: "Tóm lại là sao đây, tự dưng ngoan dữ vậy?"

"Chỉ là thấy thời gian không đủ, cả đời cũng không đủ." Lâm Lang cười hì hì, dán sát người lên lưng hắn: "Tối nay em muốn làm vận động."

Hàn Tuấn cười nói: "Nhưng vận động kịch liệt lắm đấy, không vấn đề gì chứ?"

"Ngất xỉu luôn càng tốt, người khác muốn còn chả được hưởng thụ đâu."

"Ồ..." Hàn Tuấn lau tay rồi xoay người lại, dùng một tay ôm Lâm Lang lên: "Vậy em phải hưởng thụ sự độc quyền này cho tốt đấy."

Lâm Lang nức nở cảm nhận được sức sống nơi hắn, móng tay cậu cào bị thương lưng hắn, lưu lại ấn ký của mình. Cậu gào khản giọng như phát điên: "Hàn Tuấn, em yêu anh... Yêu anh... Yêu anh..." Phản ứng của cậu khơi dậy động tác càng mạnh bạo từ hắn, cuối cùng cậu chịu không nổi giày vò mà hôn mê bất tỉnh.

Lâm Lang mơ một giấc mộng thật bi thương.

Trong mộng, cậu và Hàn Tuấn đều già cả lắm rồi, tóc trắng xoá, run run rẩy rẩy. Một sáng nọ thức dậy, cậu đi gọi Hàn Tuấn rời giường, nhưng gọi lâu thật lâu mà Hàn Tuấn vẫn không trả lời cậu. Mắt cậu đã mờ, phải nhìn sát mới phát hiện Hàn Tuấn đã chết. Cậu muốn kéo Hàn Tuấn dậy, nhưng cậu cũng già rồi, lại rất gầy yếu, cõng không nổi Hàn Tuấn, chỉ biết ngồi dưới đất khóc không ra hơi.

Lâm Lang tỉnh khỏi mộng mị, vội vàng ngẩng đầu nhìn Hàn Tuấn, Hàn Tuấn đang ngủ say, hô hấp đều đều, lồng ngực ấm áp, tim đập mạnh mẽ. Cậu suýt nữa khóc thành tiếng, trợn to mắt nhìn đêm tối mờ mịt.

Đúng vậy, Hàn Tuấn lớn tuổi hơn cậu, nếu tương lai hắn chết trước thì cậu nên làm gì bây giờ? Nên đi theo hắn hay một mình sống tiếp trên đời, khi ấy bà nội cậu không còn nữa, có lẽ cũng cắt đứt liên lạc với bác và cô, không con cái, không vướng bận, sống một thân một mình.

Nhân thế mù mịt, một thân một mình.

Động tác của cậu đánh thức hắn. Hàn Tuấn bật đèn, híp mắt hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"

"Hàn Tuấn, em chỉ có mình anh thôi, anh không thể bỏ em mà chết trước."

Hàn Tuấn thoáng sửng sốt, thấy ánh nước lấp loáng trong mắt Lâm Lang, bèn ngồi dậy, vuốt ve tay Lâm Lang, nghĩ một hồi mới nói: "Tôi từng xem một bộ phim truyền hình, trong đó có lời thoại thế này, chẳng biết tính mạng con người có thể làm thành ước định không. Lâm Lâm, giờ tôi cũng muốn nói với em rằng chẳng biết tính mạng con người có thể làm thành ước định không, nếu có thể, tôi nguyện ước định với em.

Đến khi hai ta già lắm rồi, sáng nào đó thức dậy, tôi cúi đầu nhìn em ngủ trong lòng mình, nhẹ giọng gọi: "Lâm Lâm, Lâm Lâm."

Nhưng em không trả lời tôi, tôi thử hơi thở của em, phát hiện em đã chết, tôi sẽ hôn hôn em, sau đó uống thuốc ngủ tôi chuẩn bị sẵn."

"Vì sao uống thuốc ngủ, anh sợ đau hả?"

"Không phải sợ đau, tôi hy vọng lúc chết khuôn mặt vẫn an tường, như vậy khi người ta phát hiện chúng ta đã chết và ôm nhau nằm trên giường, thấy cả hai đều thanh thản thì sẽ nói: "Xem kìa, hai người họ yêu nhau cỡ nào chứ, cứ tưởng họ phải sống gian nan lắm, không ngờ lại ra đi thanh thản đến vậy." Cái khác có lẽ không cho em được, nhưng tôi sẽ để người khác biết rằng trọn đời này em luôn được yêu thương, đối mặt tử vong cũng sẽ không sợ hãi."

Trong đầu Lâm Lang sáng rỡ, cậu nghĩ, nếu tương lai Hàn Tuấn đi trước mình một bước, cậu cũng muốn làm thế. Cậu mặc cho hai người bộ đồ đẹp nhất, chân quấn vào nhau, cánh tay cũng ôm lấy nhau, rồi cậu uống thuốc ngủ, giữ nguyên nụ cười khéo léo, lẳng lặng chết cùng một chỗ.

Mọi người phát hiện họ, sẽ nhỏ giọng nói: "Coi kìa, họ yêu nhau tới mức nào chứ, nam nữ bình thường cũng chẳng tốt bằng họ đâu."