Toàn thân Lâm Lang bị sốc nặng, lập tức cúp điện thoại cái rụp. Cậu thất kinh, ngón tay căng thẳng bấu chặt nệm sofa, nỗi sợ hãi un ùn ập đến, trời đất bỗng chốc xoay tròn điên đảo.
Cậu ngây ngốc ngồi trên sofa, không biết nên làm gì mới tốt, chỉ có tiếng tim đập thình thịch inh tai nhức óc, cảm giác trái tim như muốn nổ tung. Hành vi vừa rồi của mình quá có tật giật mình, dù mới đầu cha của Hàn Tuấn không phát hiện điều gì, nhưng thấy cậu thình lình sợ sệt như vậy cũng khó tránh không hoài nghi. Cậu nói dối, còn tự báo tên họ, nếu cha của Hàn Tuấn biết quan hệ giữa cậu và Hàn Tuấn, ông ấy lại là quan to, lợi hại đến thế, ngộ nhỡ ông ấy tìm tới cậu thì phải làm sao, tới trường tìm cậu thì phải làm sao, nói cho người nhà cậu biết thì phải làm sao? Hàn Tuấn thì sao, liệu ông ấy có nhốt Hàn Tuấn lại như mọi phụ huynh ngang ngược lộng quyền trong TV. Dẫu Hàn Tuấn đã trưởng thành, có sự nghiệp riêng, có chủ kiến, nhưng suy cho cùng vẫn là cha hắn mà. Giả sử ông ấy khăng khăng muốn làm thế, Hàn Tuấn cũng đâu thể phản kháng, đúng không?
Cậu không tài nào kiềm nổi những suy nghĩ miên man, rất nhiều vấn đề thực tế cố ý lảng tránh bơi vào đầu cậu, cõi lòng ngổn ngang trăm mối, thiết nghĩ mình nhất định phải kiên cường, theo sát Hàn Tuấn, không xa không rời.
Hai mươi phút sau, Hàn Tuấn về đến nhà. Lâm Lang chạy ra mở cửa, vừa mở đã được hắn ôm trọn vào lòng. Cậu cười nhẹ, giơ tay chắn trước ngực hắn: "Coi chừng đừng để thức ăn dây lên người."
Hàn Tuấn hôn cái chụt lên mặt cậu, xách hai túi nilon vô bếp. Lâm Lang qua phụ dọn chén đũa, trầm mặc chốc lát, rốt cuộc vẫn quyết định lát nữa mới kể vụ điện thoại cho Hàn Tuấn. Song cảm xúc còn nguyên đó, ăn uống chả có khẩu vị gì, Hàn Tuấn gắp vài đũa thức ăn cho cậu, cười hỏi: "Sao thế, bữa nay ăn ít vậy, tính giảm béo thật đấy hả?"
Lâm Lang húp một ngụm canh: "Giờ em không đói."
"Vậy ban nãy ai than như quỷ chết đói trong điện thoại, còn trách tôi về nhà trễ nữa chứ?"
"Tại lúc đó em muốn gặp anh chứ không phải đói thật, chả lẽ cả cái này anh cũng nhìn không ra sao?" Lâm Lang lau miệng đứng lên: "Anh ăn tiếp đi, em đi gọt táo."
Cậu đi tới nhà bếp, mở vòi nước, thở dài thậm thượt. Rửa táo luôn là việc của Lâm Lang, cậu thích để dành thứ tốt đến sau cùng, ăn táo cũng ăn từ trái xấu nhất, hiện số táo còn lại trong nhà đều bóng bẩy đẹp đẽ, nom cũng ngon miệng lắm. Trong lúc rửa táo, cậu đột nhiên chú ý tới ngón tay mình, hình như trắng hơn trước không ít, móng tay lại hơi dài, song rất sáng bóng. Hàn Tuấn nuôi cậu vô cùng tốt.
Hôm nay khẩu vị của Hàn Tuấn cực tốt, ăn hết luôn cả phần Lâm Lang. Lâm Lang đang ngồi một bên gọt táo thì bỗng "ui da" một tiếng, Hàn Tuấn cuống quýt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lâm Lang nhíu mày đè ngón tay, hắn nhanh chóng đứng lên bước qua, cầm tay Lâm Lang, hỏi: "Làm sao, trúng tay à?"
Lâm Lang thoáng buông lỏng ngón tay, máu tức khắc chảy ra. Hàn Tuấn nhìn một lát, may mà vết thương tuy dài, nhưng rất nông. Hắn đứng dậy bảo: "Em ấn tí nữa đi, tôi đi lấy băng cá nhân."
Lâm Lang hơi hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch. Bấy giờ Hàn Tuấn mới nhớ tới lần đầu tiên hắn thấy diện mạo Lâm Lang hình như cũng vì cậu sợ máu, rồi ngã vào lòng hắn. Hắn nhẹ giọng an ủi: "Không việc gì không việc gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi, bôi chút thuốc là hết, em ấn thôi chứ đừng nhìn, tôi đi một lát rồi về ngay."
"Không sao, anh đi đi."
Lâm Lang thấy Hàn Tuấn vào phòng ngủ, nhẹ nhàng nâng tay lên, dốc hết can đảm nhìn vết thương trên tay. Tim vẫn đập không ngừng, máu đỏ đến phát hoảng, cậu ngơ ngác nhìn mãi, phảng phất như đang mơ. Hàn Tuấn chả mấy chốc đã xách một hòm thuốc nhỏ quay lại, quỳ xuống bôi thuốc cho cậu, dán một miếng băng cá nhân lên vết thương, cất giọng vừa tức vừa buồn cười: "Em nói sao tôi lại vừa ý một nhóc ngố thế này chứ, gọt táo mà cũng gọt trúng tay, có đau không?"
Lâm Lang đờ đẫn nhìn hắn, lắc đầu cười: "Nghe anh nói vậy, dù đau em cũng chả dám than."
Hàn Tuấn cười xoa đầu cậu, đóng hòm thuốc lại: "Đau thì cứ nói, trước mặt tôi không cần cậy mạnh."
Cứ vậy, việc gọt táo lại về tay Hàn Tuấn. Gọt xong thì cắt thành miếng, Lâm Lang cầm một miếng đưa đến miệng, khẽ bảo: "Hàn Tuấn, có chuyện này em nghĩ phải cho anh biết..."
Hàn Tuấn ghim thêm một miếng đút vô miệng cậu, chính hắn cũng tự ghim một miếng ăn: "Chuyện gì?"
"Hồi nãy trước khi anh về, có người gọi điện thoại đến nhà... Là cha anh."
Hàn Tuấn quả nhiên ngẩn người.
Lâm Lang cúi đầu, nói tiếp: "Em lừa ông ấy, nói mình là em họ anh... Còn cho ông ấy biết tên, liệu có khiến anh..."
Hàn Tuấn nhẹ nhàng dịch lại gần, ôm cậu vào lòng, hỏi nhỏ: "Bé ngốc, vì chuyện này mới không muốn ăn tối sao?"
"Em hơi sợ..." Cậu ngốc ngếch quá đỗi, ngây thơ quá đỗi, quên mất Hàn Tuấn cũng có người nhà, "Người nhà anh biết thì phải làm sao?"
"Đừng sợ, không phải còn tôi ư?" Nói đoạn, hắn đè vai cậu xuống, nhìn cậu chăm chú: "Về sau mặc kệ đối mặt với ai, phát sinh chuyện gì, em chỉ cần nhìn tôi là được rồi, nếu tôi chưa suy sụp thì em không cần sợ, hiểu chưa?"
"Vậy nếu anh suy sụp thì sao?" Mắt Lâm Lang đỏ hoe, nói như đang tự trả lời mình: "Anh chắn chắn sẽ không."
Hàn Tuấn im lặng bật cười, nhìn cậu rồi gật đầu: "Sẽ không."
"Giả như ngày nào đó anh cảm thấy mình sắp suy sụp, nhất định phải cho em biết, em tình nguyện chia tay với anh, chứ không muốn trông thấy dáng vẻ suy sụp của anh đâu." Lâm Lang tiến lên ôm cổ hắn, thì thầm: "Nếu ngày nào đó áp lực bên ngoài quá lớn, chúng ta thực sự không chịu đựng nổi thì hãy tạm xa nhau một thời gian, sau này hết sợ lại trở về. Giữ được núi xanh, không lo thiếu củi đốt!"
Hàn Tuấn bật cười khẽ, hôn hôn cổ Lâm Lang: "Người nhà tôi không có gì đáng sợ, cứ giao cho tôi được rồi, em chỉ cần phụ trách chính mình thôi."
Lâm Lang không muốn tỏ ra quá buồn phiền khiến Hàn Tuấn lo lắng không cần thiết, bèn hô to như đùa giỡn: "Em thì anh không cần lo đâu, em là cỏ bồ vi, là tảng đá, có lôi cũng không dời đi!"
Chẳng qua tâm tính cậu như vậy làm sao giấu được Hàn Tuấn. Hàn Tuấn bật cười vài tiếng, lát sau mới lên tiếng: "Kỳ thực em khổ sở lắm đúng không, không cần nói những lời này vì tôi đâu."
Lâm Lang rốt cuộc lặng thinh, không nói gì nữa. Đau đớn nơi vết thương bắt đầu dâng lên, vết thương nho nhỏ lại như không thể chịu đựng nổi.
Thực chất chính Hàn Tuấn cũng chẳng nghĩ về gia đình hắn quá nhiều, hoặc nói hắn đắm chìm trong bể tình còn không kịp, nào còn thời gian rảnh mà suy xét những thứ có khả năng tạo thành trói buộc của hắn và Lâm Lang. Huống hồ, liên hệ giữa hắn và gia đình luôn mỏng manh, người nhà vẫn áp dụng thái độ mặc kệ không quản với kẻ từ nhỏ đã phản nghịch như hắn. Với hắn mà nói, gia đình xa xôi vô cùng, nhất là bây giờ hắn đã gần ba mươi tuổi, không còn là thanh thiếu niên mọi chuyện đều phải dựa dẫm người nhà nữa. Xung quanh hắn có rất nhiều người hơn bốn mươi tuổi mới kết hôn, hắn định nỗ lực kéo dài, tốt nhất có thể kéo được mười năm, thậm chí hai mươi năm, tới nỗi gia đình nằng nặc muốn hắn kết hôn, lúc đó mới ngả bài. Vậy hắn và Lâm Lang vừa có đủ thời gian nuôi dưỡng độ ấm, Lâm Lang cũng đủ thành thục, có thể đối mặt với mọi gió mưa.
Dẫu hắn không muốn thừa nhận, nhưng trong tâm tính ít nhiều vẫn ôm chút thái độ trốn tránh. Con đường tình cảm của hắn và Lâm Lang nhấp nhô đến vậy, bỏ qua kháng cự đối với đồng tính của bản thân Lâm Lang, kỳ thật chủ yếu vẫn liên quan tới gia đình cậu. Với tất cả người đồng tính trên cõi đời, ngoại trừ ánh mắt kỳ dị và áp lực từ thế tục, gánh nặng lớn nhất căn bản vẫn bắt nguồn từ gia đình, come out sẽ gây nên biến hóa nghiêng trời lệch đất, đôi khi chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang. Bởi quan hệ giữa hắn và người nhà, trên hết là kinh nghiệm và tính cách của hắn, trở ngại bên hắn không lớn bằng Lâm Lang, song dù không lớn, thì với Lâm Lang không kham nổi gánh nặng vẫn là chuyện họa vô đơn chí. Lâm Lang vừa trưởng thành, sinh ra tại vùng quê tư tưởng truyền thống, lại đang ngồi ghế nhà trường, không có dũng khí bỏ mặc tất cả mọi việc, cũng không có năng lực đấu tranh với ngoại giới, hiện tại chỉ e một chút đồn đãi cũng là chí mạng, mang đến thương tổn không thể nghịch chuyển cho nhân sinh của cậu. Hắn muốn chờ Lâm Lang tốt nghiệp đại học rồi mới bình thản đối diện hết thảy, mà trước đó, hắn muốn từ từ trải rộng con đường tương lai cho họ, giúp những khó khăn Lâm Lang phải đối mặt trong tương lai hạ xuống mức thấp nhất.
Nhưng đời thường không như ý, đương lúc họ tưởng có thể vô ưu vô lự trải qua quãng ngày hạnh phúc, người nhà hắn lại tìm tới đây.
Đêm nay Hàn Tuấn thao thức tới tận nửa đêm, hắn ôm Lâm Lang, ngắm cậu trong si ngốc, ngắm càng lâu, trong lòng càng luyến tiếc, yêu thương sâu đậm đến nỗi khiến hắn sợ hãi. Hắn nghĩ mình nhất định phải bảo vệ Lâm Lang không bị tổn thương, thế mới có tư cách giữ Lâm Lang bên người, đây là trách nhiệm của hắn, cũng là nghĩa vụ hắn không thể cũng không muốn chối từ.
Hắn đã đồng ý với Lâm Lang sẽ cho cậu cuộc sống tuyệt vời nhất, cũng tự tin rằng cả hai sẽ thắng được kết quả tốt, nhưng giờ đây hắn lại sợ tiến trình sẽ quá mức tàn khốc. Trước mặt hiện thực, hắn cũng chỉ là một người bình thường, không có năng lực chi phối tất thảy. Hắn phát hiện thứ mình sở hữu vẫn chênh lệch quá nhiều so với điều hắn muốn tặng cậu. Thành thực mà nói, tấm lòng Lâm Lang dành cho hắn kiên định tới ngần nào, hắn vẫn chưa thể hoàn toàn xác định. Có lẽ yêu quá sâu sẽ đâm ra khủng hoảng, hắn rất sợ Lâm Lang không vượt qua nổi áp lực từ ngoại giới sẽ chia tay hắn.
Chắc do tâm sự chồng chất, hôm sau Lâm Lang phá lệ không nằm nướng, dậy còn sớm hơn Hàn Tuấn. Ăn xong bữa sáng, Hàn Tuấn lái xe đưa cậu đi học, sắc trời sáng sủa, nắng vàng óng ánh, tiếng chim hót và hương hoa bám theo suốt dọc đường, quang cảnh thành phố F xinh đẹp lạ kỳ. Hàn Tuấn đậu xe trên con đường phía Bắc trường học, nói khẽ: "Đến trường rồi, xuống xe đi."
Song Lâm Lang vẫn lẳng lặng ngồi cạnh hắn, trong mắt tựa hồ có chút không nỡ. Hắn vươn tay xoa tóc Lâm Lang: "Còn mười phút nữa là học rồi, không xuống trễ bây giờ."
Lâm Lang tháo dây an toàn, nhưng không xuống xe, mà bất ngờ nhoài qua ôm hắn, nhẹ giọng thổ lộ: "Hàn Tuấn, em yêu anh."