Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 188: Nụ hôn ngày xuân




Hàn Tuấn uống cạn cả chén dấm, lại bê ly nước trên bàn lên uống. Lâm Lang cầm chén về bếp rửa, sau đó vào phòng ngủ đọc sách, sợ quấy rầy mấy người Hàn Tuấn bàn chuyện.

Sau một ngày làm trò cười cho thiên hạ, giờ cuối cùng cũng hòa nhau, tâm trạng Lâm Lang cực tốt, nhưng cậu vừa đọc hai trang sách đã nghe tiếng hắn gọi mình từ phòng khách. Lúc này không gọi "Lâm Lâm", mà gọi thẳng tên cậu: "Lâm Lang, lại đây một lát."

Cậu xỏ dép lê chạy qua, ngại không muốn nhìn vẻ mặt ba người kia, hỏi: "Làm sao?"

Chỉ thấy người nọ lười biếng ngồi trên sofa: "Chắc ban nãy tôi ngủ bị sái cổ rồi, vai đau nãy giờ, em không có gì làm thì bóp cho tôi nhé?"

"Em không biết bóp." Lâm Lang cự tuyệt thẳng thừng: "Đau một hồi tự hết thôi."

Hàn Tuấn có vẻ hơi lâm vào thế bí, bèn ngồi dậy, nghiêm mặt bảo: "Không biết thì tôi dạy."

Lâm Lang sợ càng giằng co càng mất mặt, đành miễn cưỡng bước qua, nhưng sợ mấy người Cao Chí Kiệt thấy mình giống cô vợ nhỏ bị ức hiếp nói gì nghe nấy, nên cố ý gia tăng sức lực, gắng tỏ vẻ qua loa không cam lòng. Nhưng hắn không để ý, vẫn trưng bản mặt hưởng thụ bàn chuyện cùng Mạnh Bình: "Cái công ty Đông Hoa mà các cậu thu mua tuần trước ấy, vẫn nên sớm buông tay đi, đừng để nó nát vụn lần nữa trong tay các cậu."

"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng công ty có vài người không cam tâm, tôi đã kêu Tiểu Vương bắt tay làm lại báo cáo đánh giá."

Lâm Lang yên lặng ngồi bên xoa bóp, Hàn Tuấn nói một hồi, bất giác giơ tay đè lên mu bàn tay cậu vuốt ve. Hai người ngược lại thường xuyên làm động tác này ở nhà, song trường hợp hiện tại rõ ràng không mấy thích hợp. Lâm Lang đỏ mặt, cẩn thận quan sát một chút, thấy Hàn Tuấn không giống cố ý, bèn gẩy tay hắn xuống. Hàn Tuấn tựa hồ cũng nhận ra, quay đầu nhìn cậu một cái, không nói gì. Quách Đông Dương ngồi sát bên Lâm Lang, nhẹ giọng hỏi: "Lâm Lang, cổ cậu đeo cái gì vậy, thấy lâu lắm rồi đó."

"À." Lâm Lang cười ngượng ngùng: "Chỉ là một sợi dây đỏ thôi, không có gì hết."

"Vậy hả, sao tôi trông thế nào cũng giống đeo nhẫn?"

Lâm Lang cúi đầu nhìn lướt qua, hôm nay cậu mặc áo dài tay cổ chữ V, nhẫn đích xác có khả năng lộ ra. Cảm giác lời nói dối bị mọi người trước mặt vạch trần, cậu bối rối, nhe răng cười khẽ, đoạn đứng lên bảo Hàn Tuấn: "Em còn có việc, không bóp cho anh nữa."

Hàn Tuấn đang nói chuyện với Mạnh Bình, gọi Lâm Lang ra bóp vai cho mình là để khoe ân ái, giờ mục đích đã đạt thành, giữ Lâm Lang ở đây nữa chỉ e cậu nổi giận, liền gật đầu: "Đi làm đi."

Lâm Lang vẫy Cao Chí Kiệt: "Cao Chí Kiệt, anh qua đây tí đi, dù sao anh cũng rảnh mà, vô phòng tôi chơi."

"Không được, lát nữa mấy người bọn tôi muốn chơi bài, cậu ta đi thì thiếu người mất."

Lâm Lang kinh hãi, cậu chưa từng thấy Hàn Tuấn chơi bài. Với mấy trò tiêu khiển như mạt chược này nọ, Lâm Lang đần kinh người, cậu cũng chẳng bỏ công học, thiết nghĩ mấy thứ đó chỉ tổ hại người, học trò giỏi không nên dây vào. Cậu gọi Cao Chí Kiệt qua là vì không muốn quan hệ giữa mình và Cao Chí Kiệt tiếp tục chọc Hàn Tuấn mất hứng, đang lo không biết nên mở miệng thế nào, nghĩ như vầy cũng tốt, đằng nào cũng chưa đủ can đảm đàm luận vấn đề tình cảm với Cao Chí Kiệt.

Kiến thức cần biết trên đời có hai loại, một loại phải hiểu rõ và thông suốt, tức là phải nắm giữ một cách thành thạo, là nhu yếu phẩm trong sinh hoạt; loại kia thì không cần hiểu kỹ, nhưng cũng nên biết sơ sơ, tránh trường hợp chả biết gì trong quá trình trao đổi cùng người khác. Thân là con trai, đánh bài cũng như hút thuốc uống rượu, đều được Lâm Lang quy vào loại nên biết sơ sơ. Vì vậy cậu đọc sách trong phòng ngủ một chốc, nghe ngoài phòng khách đã bắt đầu gầy sòng, bèn lê dép chạy ra nhìn. Đến nơi, cậu dựa lên lưng Hàn Tuấn một cách rất ư tự nhiên. Hàn Tuấn dịch lên trước, nói: "Ngồi lên sofa đi."

Thế là Lâm Lang cởi dép leo lên sofa, ghé lên lưng hắn nhìn bài. Cậu dòm bài Hàn Tuấn một chốc, lại thò đầu ngó bài Cao Chí Kiệt, song Cao Chí Kiệt tránh đi: "Cậu nhìn bài Hàn Tuấn thì không được nhìn bài tôi nữa, bọn tôi chơi tiền thật đó, thua là đau lắm."

"À." Lâm Lang lại ghệ lên lưng Hàn Tuấn, kề sát tai hắn hỏi: "Anh có hai đại miêu kìa, lật bài được rồi đúng không?"

"Suỵt suỵt, đừng bán đứng tôi chứ?" Hàn Tuấn cười, bịt miệng cậu lại. Lâm Lang thoắt cái đỏ mặt, vội giải thích: "Xin lỗi xin lỗi, em không biết."

Cao Chí Kiệt tò mò hỏi: "Lật bài là gì?"

"Cách gọi mỗi nơi mỗi khác, cậu đừng hỏi cậu ấy nữa, mau ra bài đi." Quách Đông Dương thúc giục, cười nói: "Hàn Tuấn có hai đại miêu, coi bộ chúng ta phải thua ván này rồi!"

Lâm Lang nghe Hàn Tuấn có cơ hội thắng thì mừng húm, gục lên lưng hắn nhoẻn cười. Hàn Tuấn cười, nắm lấy tay Lâm Lang đang buông thõng trước ngực mình, kiêu ngạo mà rằng: "Có Lâm Lâm ngồi sau lưng tôi, vận may cũng theo tới hết rồi, xem tôi giết các cậu máu chảy thành sông đây."

Chẳng biết có phải cậu mang đến số đỏ thật hay không, mà đánh bài nguyên buổi chiều, không ngờ Hàn Tuấn lại toàn thắng. Hàn Tuấn đưa hết tiền thắng bài cho cậu, từng tờ xanh xanh đỏ đỏ, Lâm Lang nhìn mà mở cờ trong bụng: "Oa, kiếm được nhiều quá nha."

Hàn Tuấn cũng có chút hưng phấn, nghiêng mặt qua rồi bảo: "Thưởng tôi một cái."

Lâm Lang nhất thời đắc ý nên quên luôn hình tượng, hôn bẹp một cái, hôn xong mới nhận ra mình mất chừng mực. Hàn Tuấn nhìn cậu bằng ánh mắt sáng rỡ, nhe răng xoay đi xem bài. Hên sao ba người kia đều thua đỏ mắt, không để ý hành động "dị thường" của hai người họ. Lâm Lang xếp lại tiền trong lòng, ngẩng đầu hỏi: "Các anh chơi thiệt đúng không, tiền này không cần trả về chứ?"

Song chẳng ai để tâm tới cậu, Hàn Tuấn quay qua đáp: "Cầm đi cầm đi, của tụi mình hết."

Lâm Lang vừa mừng vừa lo, bên ngoài đã tối, sắp đến giờ cơm tới nơi rồi. Lúc đến ba người họ cũng không có dự định đánh bài, tiền mặt trên người không nhiều, cuối cùng chấm dứt bằng việc Quách Đông Dương cạn ví. Lâm Lang chạy vô bếp rót trà, tiện thể gọi Hàn Tuấn theo, thấp giọng hỏi: "Như các anh có tính là đánh bạc không, anh không có thói quen này đấy chứ?"

Cậu thực tình sợ Hàn Tuấn biến thành dân cờ bạc, hoặc nói Hàn Tuấn đã là dân cờ bạc, chẳng qua gia đại nghiệp đại nên cậu chưa phát hiện.

Hàn Tuấn cười cười: "Toàn đánh chơi ấy mà, một hai tháng mới chơi một lần, có mấy trăm đồng thôi, chơi cho vui chứ không phải thật."

Lâm Lang bấy giờ mới yên tâm. Hàn Tuấn cười hỏi: "Sao, sợ tôi là dân cờ bạc, mốt bán em luôn hả?"

"Anh dám." Lâm Lang đột nhiên bụm miệng phì cười: "Thắng hơn một ngàn đó."

"Ồ, em còn là tiểu tham tiền nha." Hắn cười cười, bê hai ly nước lên: "Quách Đông Dương tức quá rồi, mau cho cậu ta ly nước dập lửa."

"He he." Lâm Lang nén cười theo Hàn Tuấn ra phòng khách, trong lòng còn tự hào lắm thay, thiết nghĩ Hàn Tuấn đúng là có bản lĩnh, làm gì cũng giỏi.

Ngoài trời đã tối hẳn, xem giờ, chẳng ngờ đã hơn tám giờ. Hàn Tuấn muốn giữ họ ăn cơm, nhưng Quách Đông Dương ôm cả cục tức trong bụng, nói sao cũng không chịu, mọi người chỉ đành giải tán. Hàn Tuấn lấy áo khoác trong phòng ngủ ra phủ thêm cho Lâm Lang: "Đi thôi, tôi tiễn các cậu."

Thời tiết này, tất cả hoa xuân đã bước vào thời kỳ phồn thịnh cuối cùng, vừa vào đêm, hương hoa trong tiểu khu càng thêm nồng nàn. Mạnh Bình cười bảo: "Nói chứ, môi trường chỗ cậu đúng là không tồi."

Xe họ đều đậu ngoài tiểu khu, hai người đưa chân khách đến tận đường, hoa trắng trên đường nở kín cành, đong đong đưa đưa theo làn gió, chập chờn khó phân. Mắt thấy xe họ đã mất hút giữa sắc xuân, Lâm Lang bèn quay đầu, cười hỏi: "Về chưa?"

Đêm xuân mông mông lung lung, không khí thấm đượm hương hoa đồ mi, tiểu khu thật yên tĩnh, không một bóng người. Lâm Lang chợt xoay qua nói: "Đã lâu chưa nghe anh hát, hát em nghe một bài đi."

Hàn Tuấn kỳ thực rất ít khi ca hát, xưa kia hắn là đại ca trong miệng người khác, hiện tại là ông chủ công ty, một người muốn tạo uy tín thì ngôn hành cử chỉ không thể quá giải trí hóa. Thành thử với loại chuyện như ca hát, mấy năm qua hắn cũng chỉ hát một lần hồi mới quen Lâm Lang, cũng vì muốn thân cận Lâm Lang hơn chút thôi. Nhưng từ khi sống cùng Lâm Lang, hắn có cảm giác mình là đàn ông đã kết hôn, có một một gia đình phải gánh vác, liền nghĩ ca hát không phù hợp với tuổi tác và thân phận mình nữa. Hắn muốn tạo cho Lâm Lang cảm giác đáng tin, ổn trọng (đương nhiên trong lòng hai người vẫn muốn có chút tình thú), là mẫu người đứng đắn tương tự đức lang quân.

Song tình cảnh hiện tại, xem bộ rất thích hợp hát tặng Lâm Lang một bản tình ca. Hắn ngẫm nghĩ một chốc, quay mặt sang, cười đáp: "Tôi hát cũng được, nhưng em chỉ được nghe, không được quay qua nhìn."

Lâm Lang không nói gì, bước nhanh vài bước vượt lên trước, cười nói: "Hát đi."

Hàn Tuấn hắng hắng giọng, mở miệng hát:

"Em hỏi tôi yêu em sâu đậm nhường nào,

Tôi yêu em bao nhiêu phần,

Tình tôi là thật,

Yêu thương trong tôi cũng thế,

Ánh trăng nói hộ lòng tôi."

Không ngờ là bài "Ánh trăng nói hộ lòng tôi".

Lâm Lang thoáng kinh ngạc, muốn ngoảnh lại, nhưng nhớ mình không được quay đầu, liền mím môi bật cười.

Bất ngờ mà ấm áp xiết bao.

Càng đi sâu vào tiểu khu, hương hoa càng nồng, ánh đèn vàng kim chiếu xuống, vài gốc hoa gạo tại ngã tư đã đến cực hạn. Mùi hương như cũng hóa sắc vàng, mềm mại mà tinh tế. Cậu thả chậm bước chân, Hàn Tuấn lập tức theo lên, vừa hát vừa câu lấy ngón tay cậu, chạm vào khe khẽ, sau đó buông ra, cứ lặp đi lặp lại như lơ đãng.

Lúc hát xong một bài, hắn bỗng giữ cậu lại, nhẹ giọng hỏi: "Ở ngoài tôi cũng dám hôn em, em tin không?"

Lâm Lang nhìn mấy người đang ngồi tán gẫu trên băng ghế đằng xa, đẩy nhẹ hắn một phát: "Anh khùng hả?"

Hắn mỉm cười chỉ lên trước: "Nhìn chỗ đó kìa."

Lâm Lang nhìn theo hướng hắn chỉ, lại bắt gặp hai cái bóng một cao một thấp sánh vai bên nhau trên đất. Hàn Tuấn đột nhiên nghiêng về phía cậu, lại cách cậu một đoạn, nhưng chỉ nhìn bóng thì hệt như đã hôn lên mặt cậu. Làm bóng của Hàn Tuấn và Lâm Lang, làm chuyện họ không thể làm, hôn nhau dưới bầu trời đầy sao trước mặt người khác.

Hai mắt Lâm Lang ẩm ướt, ngạc nhiên quay mặt lại, nhìn thấy ánh mắt chan chứa ý cười của hắn, chẳng biết nói gì mới tốt.

Đơn giản biết bao, tốt đẹp biết bao, giống như năm ấy họ trao nụ hôn trong hẻm nhỏ, tựa thuở mới yêu nhau, khiến tim cậu đập mãi không thôi.