Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 185: "Cuộc chiến gìn giữ" gia đình (1)




Hàn Tuấn đè giữ sau lưng cậu, nói nhỏ: "Ra nhiều mồ hôi quá, trên người dính lắm đúng không, tôi ôm em đi tắm."

Nhiệt độ phòng tắm rất cao, lúc ngón tay hắn thò vào, Lâm Lang còn run khẽ vì lạnh. Cậu vịn vách tường, nước từ vòi hoa sen chảy dọc theo vòng eo, tư thế vểnh mông khiến cậu hơi xấu hổ, nhưng lại chẳng dám mở mắt, vì cậu em của Hàn Tuấn đang lù lù trước mặt. Dù cho cậu nhắm mắt, song vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ cơ thể sinh long hoạt hổ kia.

Ai cũng bảo thân hình chuẩn mực của đàn ông là vai rộng eo thon, nhưng dáng vóc Hàn Tuấn lại không phù hợp tiêu chuẩn ấy, thân hình hắn cao lớn, ngay cả phần eo cũng cường tráng mạnh mẽ. Hơn nữa, nhờ cơ bắp rắn chắc trên ngực và cánh tay, nên dù chỉ mặc sơmi hoặc áo ngắn tay, không phải loại áo bó sát lắm, vẫn có thể thấy rõ hình dáng lồng ngực, thuộc dạng vạm vỡ hiếm có tại châu Á, thành thục mà dồi dào sức mạnh, toàn thân tràn ngập hương vị hormone giống đực. Tuy nhiên, chính dáng người to lớn ấy lại sinh ra cùng khuôn mặt mặt anh tuấn mà đoan chính, tạo cho người ta ấn tượng chín chắn và khiêm tốn từ cái nhìn đầu tiên. Lâm Lang yêu càng sâu, si mê trong lòng lại càng mãnh liệt, thế nên khi người nọ tới gần cậu, cậu luôn cảm thấy toàn thân phát sốt, không dám ngẩng đầu nhìn.

Nhưng Lâm Lang lại mang bộ dáng thiếu niên châu Á điển hình, hơn nữa còn là dân Bắc tướng Nam, thân hình thon dài, mặt mày trắng trẻo, sở hữu làn da đẹp được nhiều nữ sinh hâm mộ. Từ khi lên đại học, thường xuyên ăn ngon với Hàn Tuấn nên trông cũng không gầy còm, chỉ là khung xương bẩm sinh đã nhỏ, ăn kiểu gì cũng chẳng mập. Cậu và Hàn Tuấn tạo cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng, nom cậu tao nhã điềm tĩnh, mang theo chút ngây ngô vốn có của lứa tuổi. Có lẽ do sống lâu bên Hàn Tuấn, trên mặt có thêm ít giảo hoạt và cảm giác được chiều chuộng. Lâm Lang rất sợ bản thân sẽ có xu hướng gái tính, cậu nỗ lực không biến mình thành một tên ẻo lả, cực kỳ lưu tâm ngôn hành cử chỉ của mình. Song trạng thái tâm lý của cậu hiện tại thật chả khác chi một phụ nữ, chẳng mảy may thầm oán hay không cam lòng, đơn giản đối phương là Hàn Tuấn, tất thảy phảng phất đều là đương nhiên. Cậu có chút xấu hổ, chút ít vui sướng, phát hiện vô luận là cơ thể hay linh hồn mình đều đã hoàn toàn thần phục dưới thân người đàn ông này.

Cậu đỏ mặt hỏi: "Anh làm xong chưa?"

"Hình như chảy máu rồi, em không thấy đau sao?"

Lâm Lang hoảng sợ, kỳ thực mỗi lần làm quá kịch liệt, cậu luôn sợ đằng sau của mình bị thương. Bị thương với cậu mà nói khổ không nói nổi, xấu hổ chỉ là thứ yếu, quan trọng là sinh hoạt bất tiện, cộng thêm đau đớn phía sau sẽ liên tục nhắc nhở cậu chuyện từng phát sinh, khiến cậu không còn mặt mũi gặp ai. Lâm Lang muốn tự thò tay sờ, song hắn đang ngó chằm chằm đằng sau, cậu đâm ra ngượng ngùng, đành thành thật lắc đầu: "Không cảm giác thấy, bị nặng lắm hả?"

"Nặng thì không nặng, em đứng đây chờ một lát, tôi đi lấy thuốc bôi."

Nói đoạn, hắn cứ thế trần truồng bước ra ngoài. Lâm Lang nhìn hắn khép cửa rồi, lập tức chạy chậm đến trước gương lớn ở gian ngoài, vạch khe mông ra nhòm thử. Phía sau đúng là sưng đỏ hết rồi, thoạt nhìn hình như bị thương nhẹ. Lần nào xong việc cậu cũng chả dám ngó phía sau, sợ nhìn rồi sẽ có bóng ma tâm lý, với cả tự mình nhìn mình thì ngượng lắm. Cậu đang tính tới gần quan sát kỹ tí nữa, thì cửa phòng tắm đột ngột bật mở, Hàn Tuấn cầm thuốc bôi, ngẩn ngơ nhìn cậu.

Lâm Lang quả thực bị dọa choáng váng, cậu vẫn giữ nguyên tư thế chu mông, thoáng trông thấy vật kia của hắn thì sợ tới mức cuống quýt buông lỏng tay đang vạch mông, cất giọng bối rối: "Em... Em..."

Hắn khựng lại chốc lát, cúi đầu dòm thằng em tinh thần hăng hái, khụ một tiếng, bảo: "Ờ... Tôi bôi thuốc cho em nhé."

Lâm Lang nghe giọng hắn khản đặc như đang cố nén ham muốn, mặt cậu đỏ phừng phừng.

Mất mặt quá đi.

Một ngày biến hóa quá lớn, khiến Lâm Lang mệt nhọc và an tâm chưa từng thấy. Hôm sau dậy ăn sáng, Hàn Tuấn đề nghị: "Theo tôi, chúng ta đừng ra ngoài ăn cơm với Cao Chí Kiệt, đi mua ít thức ăn, ở nhà làm đại mấy món, lại gọi thêm ít đồ ngoài, vậy đỡ tốn tiền hơn."

Tiết kiệm tiền đương nhiên không phải mục đích thực sự của ông chủ Hàn, hắn mời Cao Chí Kiệt đến nhà là muốn nhân cơ hội khoe khoang hình tượng "ông chồng mẫu mực", tiện thể cho Cao Chí Kiệt lĩnh hội tình cảm chắc hơn cả vàng của "vợ chồng" họ, dập tắt triệt để ngọn lửa nhỏ trong tim Cao Chí Kiệt. Cơ mà Lâm Lang lại chẳng bóc mẽ hắn, chỉ gật đầu: "Nhưng hai tụi mình đều nấu ăn không ngon, hay gọi tất bên ngoài đi?"

"Vậy sao được, đã nói muốn mời người ta tới nhà ăn, đồ ăn chủ yếu vẫn nên do hai chúng ta nấu."

Đoán chừng đêm qua Lâm Lang bị làm cảm động rồi, thế mà không hề phát hiện tâm tư nhỏ của Hàn Tuấn. Hàn Tuấn cầm ví ra ngoài, lơ đãng nói: "Nếu đã mời thì gọi cả Mạnh Bình với Quách Đông Dương tới luôn đi, cũng lâu rồi không ăn cơm chung."

Lâm Lang gật gật đầu: "Em đi nói một tiếng với Cao Chí Kiệt."

Hai người cùng đi siêu thị mua đồ, Lâm Lang đi với tâm trạng trân trọng vạn phần. Bởi cậu biết chuyện này sẽ không kéo dài lâu, hiện tại nếu chỉ xét bề ngoài, cậu và Hàn Tuấn còn kém nhau rất nhiều, người ngoài thấy họ cùng ra ngoài mua đồ, có lẽ sẽ nghĩ họ là anh em, chú cháu, họ hàng, hoặc thật sự giống thầy trò như bà nội Lâm vẫn tưởng. Song chờ cậu lớn thêm chút nữa, thành thục thêm chút nữa, khi cả hai đều thành người đàn ông chín chắn, đi mua đồ cùng nhau như bây giờ sẽ trông quái dị lắm.

Tuy nhiên, Hàn Tuấn rõ ràng không nghĩ sâu xa như vậy, cả quá trình đều mỉm cười, đẩy xe đến khu rau quả chọn chọn lựa lựa, chẳng khác nào một ông nội trợ cam nguyện với củi gạo dầu muối. Lâm Lang nhìn mà cảm giác như đang mơ, cậu quý trọng từng phút giây của hiện tại vô vàn, muốn mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời họ đều trôi qua thật ý nghĩa.

Nhưng mua đồ xong về nhà, Hàn Tuấn lại túm chặt không cho cậu xuống bếp, Lâm Lang dòm dống đồ ăn trên bàn, tưởng Hàn Tuấn muốn làm đàn ông tốt nên mừng rỡ vung tay nhàn rỗi, về phòng ngủ, quăng mình lên giường. Lâm Lang nằm trên giường, ánh mắt lại bị bức tranh đầu giường hấp dẫn, đó là quà sinh nhật hồi trước cậu tặng Hàn Tuấn. Cậu vươn tay cầm lại đây, người đàn ông trong tranh mặt mày nghiêm túc, đang chăm chú làm việc, nhìn bằng ánh mắt hiện thời thì nét vẽ có chút vụng về, nhưng thấm đượm hương vị thời gian. Cậu nghiêng đầu, trong lòng ngũ vị tạp trần, nhớ ngày ấy có ai nghĩ cậu sẽ cùng Hàn Tuấn đi tới bước này chứ, duyên phận giữa người với người đúng là kỳ quái.

Đang nằm nghiêng trên giường thì đằng sau chợt lún xuống, cậu quay người lại, liền bị hắn ôm vào lòng. Lâm Lang trợn mắt, khó hiểu hỏi: "Sao anh vô đây?"

Hàn Tuấn ngu ngơ chẳng hiểu gì: "Em ở đây, tôi không vô đây thì đi đâu?"

"Anh mời mấy người Cao Chí Kiệt tới ăn cơm mà, mua cả đống thức ăn, lại sắp mời giờ rồi, không bắt đầu chuẩn bị còn làm gì nữa?"

"Vội cái gì, không phải còn chưa tới sao, chờ họ tới rồi chuẩn bị cũng chẳng muộn."

"Ừm." Lâm Lang nằm trên giường một lát lại hỏi: "Vậy anh nấu hay em nấu?"

"Đương nhiên làm chung, một người sao làm kịp."

Lúc này Lâm Lang đã ngờ ngợ ra gì đó, nhưng hình như vẫn cách một tầng cửa sổ giấy, chỉ mơ mơ hồ hồ biết đại khái. Cao Chí Kiệt đến đầu tiên, chốc sau Mạnh Bình với Quách Đông Dương cũng có mặt. Lâm Lang thấy nét mặt Hàn tuấn sáng rỡ, lo sợ nhưng cũng thấy là lạ. Hàn Tuấn ra cửa nghênh đón, cười nói: "Đến thì đến, sao ai cũng mang lễ vật thế này?"

Lâm Lang hơi xấu hổ, Cao Chí Kiệt thường xuyên đến nhà họ nên lần này cũng đi tay không như thường lệ, Hàn Tuấn lại nói gì mà "sao ai cũng mang lễ vật", cậu cũng không biết là cố ý hay vô tình nữa. Hên là Cao Chí Kiệt không phải người so đo, bình thường cũng chẳng chú ý mấy chuyện này.

Hai người Quách Đông Dương mang lễ vật là có nguyên nhân cả, vì họ và Hàn Tuấn quen nhau nhiều năm, đây vẫn là lần đầu nhận được lời mời chính thức từ Hàn Tuấn. Nếu trong điện thoại toàn dùng "Hoan nghênh đến nhà chúng tôi "làm khách""... Chú ý, là làm khách... Từ ngữ quá mức chính quy nên họ đâu thể tùy tiện như dịp họp mặt bình thường, thành thử mới bàn bạc với nhau, rồi đến siêu thị mua ít đồ mang lại đây.

Sau khi khách đến đủ hết, Lâm Lang mới triệt để hiểu thấu ý đồ của hắn. Bởi vì cậu vừa rót trà cho khách, hắn đã gọi vọng ra từ nhà bếp: "Lâm Lâm, vô đây phụ bóc hành."

Cằm mấy người Quách Đông Dương suýt nữa rớt xuống đất, cả đám bắt đầu hoang mang rối loạn: "Hàn... Hàn Tuấn muốn đích thân xuống bếp nấu ăn cho chúng ta hả?"

Lâm Lang lúng túng không thể tả, bèn cười ngượng: "Tôi vô bếp coi thử, mọi người trò chuyện trước nha..." Mặt cậu đỏ bừng, cầm lấy điều khiển từ xa: "Mọi người xem TV, xem TV đi!"

Dứt lời, liền chạy chậm một mạch vào bếp, người nọ đang cắt gừng, thấy cậu thì vội vàng đứng thẳng lên: "Em tới rồi à, mau thắt tạp dề hộ tôi."

"Anh lại gọi nữa!" Lâm Lang hạ thấp giọng, bực tức nói: "Anh cố tình gọi cho người ta nghe chứ gì?"

Hàn Tuấn trưng bản mặt vô tội: "Có sao đâu, tay tôi dính đồ nên không tiện, nhờ em thắt tạp dề một tí thì làm sao?"

"Thắt thắt thắt!" Lâm Lang nhanh chóng vươn tay lấy tạp dề, đã thấy tạp dề được xếp vuông vắn và đặt ngay ngắn trên bàn. Cậu cảm giác trên trán muốn toát mồ hôi lạnh, cất giọng có chút khó tin: "... Anh chuẩn bị sẵn từ trước rồi đúng không, hôm qua đêm hôm khuya khoắt mò dậy là đi giặt tạp dề chứ gì?"

Hàn Tuấn ngượng ngùng, nói khẽ: "Tạp dề dơ quá, tôi sợ khách thấy lại bảo hai ta ăn ở mất vệ sinh... Đừng nhiều lời nữa, mau thắt cho tôi đi."

Lâm Lang miễn cưỡng vòng ra sau lưng hắn thắt tạp dề, dè đâu cậu vừa rút tay về, hắn đã hí hửng cầm muôi chạy ra.

Lâm Lang ngây đơ, đang chưa hiểu tại sao hắn nhất định phải mặc tạp dề chạy ra phòng khách, thì nghe Hàn Tuấn cười ha ha, giả vờ giả vịt bên ngoài: "Mua nấm mà quên mang vô bếp, các cậu cứ xem TV xem TV đi, không cần nhìn tôi."

Lâm Lang nghĩ giá mà có cái lỗ nào, cậu dứt khoát nhét luôn Hàn Tuấn vào đó, ba người bên ngoài cũng đâu phải đồ ngốc, vầy cũng quá bẽ mặt rồi biết không?!