Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 179: Ân ái ngày mưa




Tháng tư cận kề, thành phố F hóa thân biển hoa, có lẽ nhờ thành phố được phủ xanh ngày càng tốt, mùa xuân nơi đây mỗi năm một lộng lẫy, dường như năm nay luôn luôn tươi xanh rực rỡ hơn năm trước. Mọi cây hoa trên khu vực xanh hoá đã nở rộ, hồng phấn có, vàng nhạt có, đỏ tươi và tím thẫm cũng có. Tiểu khu nơi họ ở càng sặc sỡ sắc màu, vào mùa đông, thật nhiều cây hoa già cỗi được dời tới đây, cây nào cây nấy già lụm khụm, nay nở hoa lại trông như tranh thuỷ mặc. Thượng tuần tháng tư, đoàn giao lưu châu Âu muốn rời trường, Lâm Lang vẫn hơi luyến tiếc, để giữ liên lạc với nhóm bạn ngoại quốc mới quen, cậu còn đặc biệt đăng ký một tài khoản MSN. Hàn Tuấn mua cho cậu một cái notebook, nhưng cậu toàn dùng máy tính để bàn, không dám mang đến trường, sợ người khác nhìn thấy sẽ sinh nghi. Cậu với Hàn Tuấn đi tới hiện tại không dễ dàng, cậu phải cất từng bước thận trọng, hai người họ mới có khả năng lâu dài.

Do là cuối tuần, hôm nay Lâm Lang dậy rất trễ. Dợm mở mắt đã phát hiện Hàn Tuấn ấy mà cũng nằm trên giường, chắc tối qua giày vò cậu khuya quá nên hắn vẫn ngủ say. Cậu chẳng qua chỉ khẽ giật giật cánh tay, hắn đã hừ một tiếng, hai tay ôm cậu càng chặt. Lâm Lang quả tình rất thích thời tiết như này, không lạnh không nóng, hai người ôm nhau ngủ, độ ấm vừa đủ. Cậu thoáng nhấc đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bấy giờ mới phát hiện vì sao hôm nay mình không muốn đứng dậy, té ra trời đổ mưa.

Lâm Lang mừng húm, nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, bước chân trần xuống giường, đi một mạch đến trước cửa sổ. Cửa sổ vừa mở, tiếng mưa rào rào lập tức truyền tới, cậu vặn eo hít một hơi, rồi chợt nghe thấy người đàn ông phía sau cất giọng trầm thấp mà biếng nhác: "Mưa à?"

Lâm Lang hưng phấn gật đầu, kéo rèm hẳn sang một bên, tiếp đó hớn hở chạy về giường. Hàn Tuấn cầm gối nhét sau lưng cậu, ôm cậu nói: "Thảo nào bữa nay buồn ngủ dữ vậy, hóa ra trời mưa."

"Lát nữa tụi mình hẵng dậy, ngồi trên giường ngắm mưa vui lắm luôn." Lâm Lang lại rúc rúc vào lòng hắn, tìm một tư thế thoải mái nhất nằm xuống. Hàn Tuấn bật cười khẽ, âm thanh gợi cảm trầm thấp chỉ xuất hiện khi vừa tỉnh ngủ, như có như không xoa tai cậu: "Đợi được trời mưa rồi, chiều mình cùng đi xe buýt nhé?"

"Đi liền, nhưng chẳng biết chiều còn mưa không nữa."

Ngoài cửa sổ có một lùm hoa không biết tên, nay hoa đã gần tàn hết, chỉ còn những chiếc lá xanh tươi nhất, được nước mưa gột rửa có vẻ càng thêm mơn mởn. Hai người anh một lời em một câu, không khí ấm áp mà triền miên. Lâm Lang bỗng đỏ mặt, xoay mình cưỡi lên người hắn, mặt dày nói: "Anh nhắm mắt lại đi, em muốn hôn anh."

Hàn Tuấn quả nhiên kinh hãi, vừa phản ứng kịp liền nhắm mắt ngay tắp lự: "Tôi muốn hôn lưỡi."

Lâm Lang nhìn bờ môi mỏng của Hàn Tuấn, chợt nuốt một ngụm nước miếng, tự dưng cậu có xúc động muốn ăn sống nuốt tươi hắn, khiến hắn giật nảy mình. Cậu thở dốc khe khẽ, dán lên môi hắn, sau đó vươn đầu lưỡi non mềm. Nhưng quyền chủ động không thuộc về cậu bao lâu, chỉ vài giây sau, hắn đã mạnh mẽ đảo khách thành chủ, cắn lên lưỡi cậu. Lâm Lang bị cái lưỡi linh hoạt trong khoang miệng chọc cho thở hổn hển, cậu dứt khoát ôm lấy cổ hắn, thừa dịp hắn hôn lên cánh mũi mình mà nhẹ giọng than thở: "Chỉ hôn môi thôi, không làm chuyện kia đâu."

Song hạ thân Hàn Tuấn đã phồng lên, chen vào kẽ mông cậu. Lâm Lang không quen ngủ nude, tối nào cũng mặc quần áo, dù ngày hôm ấy làm chuyện yêu đương, nửa đêm nhớ đến cũng sẽ mặc đồ vào, chỉ sợ sáng ngày ra hắn hưng phấn sẽ kiềm chế không nổi.

Tuy nhiên, hôm nay cậu chủ động khơi mào "chiến trận" như vầy, hiện tại muốn đơn phương dập lửa hiển nhiên không có khả năng. Hàn Tuấn dựa vào kỹ thuật cao siêu khiến cậu chìm đắm trong lửa dục tuyệt vời, cậu "ưm" một tiếng, ưỡn nửa người dưới lên, vì hắn đã ngậm mệnh căn của cậu vào thật sâu và dùng lưỡi đùa bỡn đủ kiểu.

Cậu còn non xanh lắm, mới vài phút đã bắn tinh. Hắn ngậm tinh dịch của cậu rồi trườn lên, cười xấu xa: "Nếm thử hương vị của em đi."

Lâm Lang xấu hổ ngoảnh đầu đi, mặt đỏ bừng, cất giọng run run: "Còn không mau nhổ... nhổ ra..."

Hàn Tuấn cười, lật người cậu qua, nhân lúc cậu bận vùi mình trong hổ thẹn, bèn nhổ thứ kia ra tay rồi đẩy vào huyệt sau của cậu. Địa phương mới làm tình hôm qua còn mềm mại vô cùng, hắn thúc vào hết rất nhanh. Lâm Lang run rẩy nghĩ sao lại to thế chứ, phim GV Âu Mỹ cũng chẳng lớn vậy đâu, mỗi lần đều khiến cậu bị kéo căng tới mức bụng muốn không chịu nổi. Thành thực mà nói, bộ phận sinh dục lớn nhường ấy cũng chẳng trợ giúp bao nhiêu cho sinh lý, chung quy tất thảy khoái lạc giao hợp đều bắt nguồn từ việc có thể chạm tới tuyến tiền liệt hay không, dương v*t bình thường là đạt tới rồi, song thô to như vậy kỳ thực cũng là một loại khoái cảm sinh lý, nhất là trên người đồng tính. Đôi bên đều là đàn ông, trong lúc làm tình, khí thế bên công nhất định phải đủ mạnh mới khiến bên thụ cam tâm tình nguyện thần phục cả về thể xác lẫn linh hồn, mà điểm trọng yếu nhất của loại cường thế này chính là vóc dáng và dương v*t của đàn ông. Xét về điểm ấy, Hàn Tuấn nắm giữ đầy đủ vốn liếng.

Ngoài kia tiếng mưa rơi rào rào, trong thời tiết cậu thích nhất, cùng người đàn ông cậu yêu nhất làm tình, Lâm Lang hạnh phúc tột độ, rên rỉ thút thít như mèo con, ôm cổ hắn nài nỉ: "Tuấn... Tuấn... Lần này có thể dịu dàng chút không?"

Hắn quả nhiên nghe lời cậu, động tác thong thả, nhưng mỗi lần đều cắm vào tận cùng. Dường như từng vị trí trên vách tường đều bị đè ép, Lâm Lang hưng phấn chảy nước mắt, cậu ấn đầu hắn xuống trước ngực, dâng lên đầu v* mẫn cảm nhất của mình.

Đây là một cuộc làm tình đầy kích thích, sung sướng đến cực điểm. Thời khắc hắn xuất tinh trong cơ thể Lâm Lang, cậu nhỏ giọng nức nở rồi buông mình khỏi người hắn như một bé mèo đáng thương, áp gò má lên lông mu dày rậm của hắn, niềm hạnh phúc khiến toàn thân cậu nóng rần, có chút chẳng biết làm sao. Cậu thèm muốn mỗi tấc trên cơ thể hắn, vô luận là làn da khỏe mạnh, hay lông mu rậm rạp và mồ hôi. Với Lâm Lang mà nói, làm tình không chỉ bí ẩn và ngượng ngùng như mộng xuân, mà cậu cũng bắt đầu sa vào đó, chẳng khác bất kỳ chàng trai đã phát dục chín muồi nào trên thế giới.

Hàn Tuấn chả mấy chốc đã phát hiện cậu khác thường, thân thể Lâm Lang nhạy cảm hơn người thường chút đỉnh, thường sẽ vì một kích thích quá mức mãnh liệt mà bật khóc, đôi khi cao trào đi qua, cậu cũng sẽ run rẩy hồi lâu. Nhưng lúc này đây, Lâm Lang tựa hồ không khóc vì cao trào, mà giống thương tâm hơn. Hắn nhấc thiếu niên lên, lo lắng hỏi: "Em làm sao vậy?"

Lâm Lang chỉ khóc, cảm xúc trên mặt lại pha lẫn thứ gì đó ngoài bi thương, như đang xấu hổ trước lý do mít ướt của mình. Hàn Tuấn hôn hôn môi cậu, nói khẽ: "Ngoan, đừng khóc."

Lâm Lang ngẩng đầu lên, tóc dán lên mặt, khàn giọng nói: "Anh sẽ luôn yêu em như bây giờ chứ?"

Hàn Tuấn thoáng ngẩn ra, dời mặt cậu qua, hỏi: "Sao tự dưng hỏi cái này?"

"Em nghe người ta nói, phàm là người giống chúng ta, hễ liếc mắt là có thể nhận ra đồng loại. Diện mạo anh đẹp như vậy, lại lắm tiền, sở hữu đủ bề ngoài lẫn nội hàm, chỉ cần có người hạ quyết tâm, nhất định sẽ hăng hái quên mình nhào về phía anh. Thành ra nhiều khi em cũng lo sợ lắm, lúc nào cũng cảm thấy bất an. Lỡ ai đó bất chấp tất cả theo đuổi anh, rồi anh động lòng thì phải làm sao? Lỡ có ngày anh yêu người khác thì phải làm sao? Lỡ anh không cần em nữa, người khác lại không tốt bằng anh, em vẫn không quên được anh thì phải làm sao?"

Cậu càng nói càng đau lòng, lại bắt đầu khóc nấc, có vẻ lần này khóc dữ hơn, chẳng qua không gây tiếng động, chỉ trở mình che kín mắt. Kể từ khắc cậu phải lòng Hàn Tuấn, nỗi sợ hãi này chưa bao giờ dừng lại. Hàn Tuấn đối với cậu càng tốt, biểu hiện càng xuất sắc, cậu lại càng kinh hoảng, cậu chưa từng lo được lo mất như bây giờ, rất sợ một hôm tỉnh dậy sẽ phát hiện tình yêu của họ hóa ra chỉ là một giấc mộng, chấm dứt hay không hoàn toàn dựa vào tình cảm của người nọ.

Hắn cười khẽ thành tiếng, ôm cậu từ sau lưng: "Yêu tôi vậy sao?"

Lâm Lang càng chua xót hơn, thậm chí có phần tuyệt vọng. Cậu gật gật đầu, cất giọng nức nở: "Anh hài lòng rồi chứ, về sau có thể muốn làm gì em thì làm."

Cậu vẫn không chịu thẳng thắn thổ lộ tình yêu giống Hàn Tuấn, chính vì cậu biết rằng, trong tình yêu, người yêu ít hơn luôn nắm quyền chủ động, cậu sợ Hàn Tuấn biết cậu yêu hắn sẽ không coi trọng cậu như vậy nữa, sẽ cảm thấy tình yêu của cậu không đáng giá bằng cảm giác khi chưa chiếm được.

"Vậy tôi phải làm gì thì em mới tin tôi?"

Lần này hình như đã hỏi trúng chỗ đau của Lâm Lang. Đúng vậy, không cách nào chứng minh, không ai có thể chứng minh, cũng vô phương cam đoan. Cậu sụt sịt, thì thầm: "Anh không cần để ý đến em, là em cố tình gây sự, em biết mà."

Cậu nào biết rằng, tất thảy ái tình trên đời đều chẳng cách nào chứng minh có thể kéo dài hay chăng, còn tưởng chỉ mình cậu mới vậy. Cậu quay người lại, tựa sát vào lòng hắn lần nữa, cam chịu nói: "Giờ em giống phụ nữ lắm đúng không, chẳng có tí cốt khí nam tử hán nào cả?"

Tuy rằng là một câu hỏi, nhưng lại mang ngữ khí tự hỏi tự đáp, Hàn Tuấn cười ôm cậu thật chặt, chặt đến mức Lâm Lang thấy đau mới than nhẹ: "Thật muốn ăn em vào bụng."

Lâm Lang dụi dụi đầu trước ngực Hàn Tuấn, cậu thực sự vừa hạnh phúc vừa khổ sở, lại có chút đắc ý và kiêu ngạo. Lâm Lang trở thành kẻ đến chính mình còn thấy xa lạ, dòng chảy tình ý trong lòng tuôn trào cuồn cuộn, cậu ôm eo hắn, gọi như mắc bệnh thần kinh: "Hàn Tuấn Hàn Tuấn Hàn Tuấn!"