Lâm Lang và Quan Bằng cùng ra khỏi nhà ga, Hàn Tuấn bước lên cầm túi trong tay cậu: "May mà tôi lái xe nhanh, bằng không là bắt hụt rồi." Nói đoạn, hắn gục đầu xuống, vươn tay ôm eo cậu, thì thầm: "Vừa rồi suýt nữa không nhận ra em."
Lâm Lang không dấu vết tránh khỏi tay hắn, mặt hiện một tầng đỏ ửng, quay đầu gọi: "Quan Bằng..."
"Cậu đi trước đi, tớ bắt taxi về trường." Thái độ của Quan Bằng với Hàn Tuấn vẫn y nguyên, không lạnh lùng cũng chẳng thân cận, chỉ xuất hiện chung vì cùng một người, không hơn. Họ vốn là người thuộc hai thế giới, nếu không phải trước mặt Lâm Lang, có khi gặp gỡ nhau trên đường cũng sẽ không gật đầu chào hỏi.
Lâm Lang ngốc kinh người trên phương diện đối nhân xử thế, muốn cậu làm cầu nối giữa Hàn Tuấn và Quan Bằng, đây cơ hồ là nhiệm vụ bất khả thi. Tựa như hiện tại, nếu gọi Quan Bằng cùng mình lên xe Hàn Tuấn về trường, cậu sợ trong lòng Quan Bằng không thoải mái, không muốn. Nhưng nếu cậu giữ vững tình bạn, chọn đi taxi hoặc xe buýt với Quan Bằng, bỏ Hàn Tuấn lái xe không trở về, thì có vẻ thiếu thỏa đáng. Cậu chẳng biết nên làm sao mới tốt nhất, cứ mãi đứng trên bậc thềm, hối hận sao mình không nghĩ đến vụ này lúc ở trên tàu.
Song trong lúc cậu mải khó xử, Quan Bằng đã lên taxi rồi. Hàn Tuấn đi tới khoác vai cậu ra ngoài, vừa đi vừa cười bảo: "Cậu ta cũng biết điều đấy."
Lâm Lang mở cửa xe ngồi vào, có chút bất mãn với thái độ mà hắn dành cho Quan Bằng: "Quan Bằng là bạn thân nhất của em, anh nên khách sáo với cậu ấy một chút."
"Khách sáo thế chưa đủ à? Thằng nhóc mới tí tuổi đầu, tôi vẫn chưa xem cậu ta là đàn ông đâu."
Lâm Lang hết nói nổi, cậu và Hàn Tuấn có khoảng cách tuổi tác, khiến cả hai phần nào cảm thấy lúng túng trong vòng bạn bè của nhau, ít nhất cậu cho rằng như vậy. Bạn bè cậu đối với Hàn Tuấn quả thực còn hơi trẻ, đúng là hai người đang yêu đương, nhưng vẫn đâu thể lẫn lộn "vai vế".
Xe chạy một mạch về phía trước, đêm thành phố F xinh đẹp quá đỗi, nhà ga cách trường họ rất xa, Lâm Lang chả mấy khi lại đây, nên cũng có chút tò mò và mới lạ với cảnh đêm. Dư vị Tết chưa tan hết, cửa hàng hai bên đường vẫn tấp nập, khu vực xanh hoá rực rỡ ánh đèn màu, điểm tô cho cảnh đêm càng thêm hoa lệ. Lo lắng và thương cảm vẫn lượn lờ trong lòng cậu, Lâm Lang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài khe khẽ: "Đẹp quá đi."
Có thể do ngoài trời dần chuyển lạnh, cửa kính từ từ mờ đi, bao phủ bởi một tầng sương đạm nhạt. Xe dừng tại một nơi lạ lẫm. Nhà ga nằm ở phía Bắc thành phố F, mà nhà họ lại tọa lạc tại khu dân cư mới chếch về phía Nam, tự lái xe cũng tốn hơn nửa tiếng. Lâm Lang thoáng kinh ngạc: "Nhanh vậy đã đến á?"
Cậu lau cửa kính, phát hiện bên ngoài tối như mực, xoay qua hỏi: "Đây là đâu, anh chuyển nhà hả?"
Hắn không đáp lại cậu, mở cửa xe nói: "Xuống đi."
Trời đã tối hẳn, hình như họ đến ngoại ô, bốn phía không một bóng người, có mỗi một hồ nước nhỏ, cây cối chỉ còn là những bóng đen đứng lặng trong màn đêm. Đêm đầu xuân se se lạnh, Lâm Lang kéo kín cổ áo, hỏi: "Tới đây làm chi?"
Hàn Tuấn quay lưng lấy một văn kiện từ trong xe. Lâm Lang nhận ra là hợp đồng bao nuôi mà họ ký kết năm ngoái, lập tức ngây ngẩn cả người. Đến khi hắn đưa hợp đồng tới trước mặt, cậu mới phát hiện trên giấy còn đặt một cái bật lửa màu sẫm: "Đốt nó đi."
Lâm Lang không chìa tay ra, có chút bối rối mà gục đầu xuống: "Anh... anh không muốn bao nuôi em nữa sao?"
"Không muốn nữa." Hắn trả lời chắc nịch: "Là tôi nhất thời ấm đầu nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn như ký hợp đồng bao nuôi, tôi vô tình sỉ nhục em, sỉ nhục chính tôi, cũng sỉ nhục tình cảm hơn năm qua của hai ta."
Lâm Lang nhận lấy bật lửa và hợp đồng, ngẩng đầu nhìn Hàn Tuấn, nhưng dưới ánh trăng mờ ảo, căn bản không thấy rõ sắc mặt hắn. Cậu không muốn đốt bản hợp đồng, như thể tờ giấy mỏng manh này không phải thứ sỉ nhục nhân cách mình, mà là lý do và chỗ dựa để cậu đắm chìm trong hạnh phúc thoáng qua. Ngay cả khi bị lương tâm giày vò, cậu vẫn có thể tự nhủ: "À, mình không hề tự nguyện sống với anh ta, mình bị bao nuôi mà, hết cách nên đành phải ở bên anh ta thôi."
Nhưng ngày nào đó, chính cậu cũng chẳng thể lừa gạt mình bằng loại suy nghĩ lừa mình dối người ấy nữa, trái lại chỉ vạch một nét bút ô nhục lên mối tình của họ. Cậu ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn cầm bật lửa, đặt tờ giấy xuống đất. Ánh lửa sáng rọi chiếu lên mặt Lâm Lang, cậu ngẩng đầu, dường như trong con ngươi cũng nhen nhóm một ngọn lửa, có chút ấm ức, lại có chút đắc ý, hoặc như đang che lấp cảm xúc thật của mình: "Đáng lẽ nên đốt tờ giấy này từ lâu rồi, em nhất định là bị anh chọc tức đến lú lẫn mới nóng đầu đi ký hợp đồng."
"Chẳng biết là ai làm ai lú lẫn đâu." Ánh lửa dần dần yếu đi, hắn vươn tay kéo cậu dậy, đoạn trở tay nắm lấy tay cậu: "Sao lạnh thế này?"
"Tay em toàn vậy à, ấm lên là hết."
"Tay đỡ bị rộp do lạnh chưa?"
Lâm Lang rút tay bỏ vào túi: "Đỡ nhiều rồi, dầu sao cũng không nặng lắm, trời ấm là tự khỏi thôi."
Hai người vào xe lần nữa, hắn nghiêng người qua, Lâm Lang tưởng hắn muốn hôn mình, liền khép hờ mắt, ai ngờ hắn chỉ thắt dây an toàn hộ cậu. Hàn Tuấn buồn cười, ghé sát tai cậu hỏi: "Em đang chờ cái gì? Chờ tôi hôn em à?"
Lâm Lang ngượng không chịu nổi, bèn quay mặt về hướng cửa sổ, đèn trong xe chiếu lên người cậu, cậu mím môi, im lìm không nói gì. Hắn cầm lấy một tay cậu, dịu dàng vuốt ve mu bàn tay, gọi khẽ: "Lâm Lâm."
Trên mặt Lâm Lang còn nóng hôi hổi, giữ nguyên đầu không chịu quay lại. Hắn thở dài, nhẹ giọng nói: "Mấy ngày nay về nhà, tôi nghĩ tới nghĩ lui rồi ra một quyết định." Thấy Lâm Lang vẫn không có ý quay đầu, hắn bèn nâng cao giọng: "Tôi quyết định để em dọn về trường."
Lâm Lang ngây ra, chậm rãi xoay qua, có chút không tin nổi vào ai mình. Cán cân tình cảm của cậu vẫn dao động liên tục giữa trái và phải, rõ ràng đến vậy, thông minh như Hàn Tuấn lẽ nào không nhìn ra. Cổ họng Lâm Lang khẽ động, hỏi nhỏ: "Tại sao, anh muốn... muốn buông tay ư?"
"Tôi suy nghĩ thật lâu, cũng rất sợ ngươi em đi rồi, tư tưởng lớn khôn, sẽ không chịu trở về nữa. Nhưng em dễ dàng quay lại bên tôi, rồi cũng dễ dàng rời xa tôi như trước kia thôi. Nếu đã thế, tôi bằng lòng chờ đợi, chờ tới ngày em chuyên tâm một lòng."
Lâm Lang cúi đầu, lông mi tạo thành bóng râm dưới mắt, thoáng run rẩy, phảng phất như không chịu nổi dù chỉ một làn gió: "Nhưng, nếu lần này em chạy trốn luôn thì sao, thiếu anh đốc thúc, có thể em sẽ không có lòng can đảm."
"Tôi sẽ không cho em cơ hội xả hơi, Lâm Lâm, em dọn tới ở, lần đầu tiên là vì tôi ép buộc em, lần thứ hai là tôi cố ý bị thương lừa em, lần thứ ba là tôi bao nuôi em. Lúc này đây, không lừa dối, không ép buộc, tôi muốn em cam tâm tình nguyện trở lại bên tôi." Hắn tựa hồ cũng không chắc chắn với tương lai của họ, nắm tay cậu nói: "Lâm Lâm, tôi rất yêu em, em biết đúng không?"
Mũi Lâm Lang cay xè, nhẹ nhàng gật đầu.
"Tôi bây giờ hình như đã qua cái tuổi cả ngày treo chữ yêu bên miệng, nhưng tôi muốn nói với em một lần cuối cùng, muốn em ghi tạc trong tâm, vĩnh viễn đừng quên. Ngày trước, bất luận là thời điểm hai ta hòa hợp hay chia tay, mặc kệ tôi biểu hiện thế nào, thâm tâm tôi vẫn vẫn nhận định em là người của tôi, mặc kệ đường quanh co cỡ nào, em đi con đường ấy thì người chờ em tại điểm cuối vẫn luôn là tôi. Nhưng chẳng rõ tự lúc nào, tôi bắt đầu hoài nghi năng lực của mình. Em có ước mơ và cuộc đời em, có người và chuyện em quan tâm, có lẽ tôi không cách nào chiếm được trái tim em, hoặc chỉ chiếm được mỗi trái tim mà thôi. Nếu không yêu tôi, em sẽ cùng một cô gái tốt kết hôn sinh con, kẻ ti tiện ích kỷ tôi đây nhất định không chịu đựng nổi. Song đến một ngày, tôi đột nhiên ngộ ra, không chiếm được trái tim em có lẽ vẫn chưa phải kết cục bản thân không muốn chứng kiến nhất, điều tôi không muốn thấy nhất chính là tôi có được tình yêu của em, nhưng em vẫn muốn kết hôn với người khác. Em yêu tôi, lại nên vợ nên chồng cùng người khác, em như vậy, tôi nghĩ đến cũng có chút xót xa. Tôi chính là kẻ như thế đấy, em hạnh phúc, tôi sẽ ghen tỵ, em không hạnh phúc, tôi sẽ đau lòng. Cuộc đời em bị tôi hủy hoại, dẫu tôi luôn tự tin rằng sẽ dốc hết khả năng bù đắp cho em, cho nhiều gấp ngàn gấp vạn lần thứ em đánh mất. Nhưng, nếu chỉ là tôi đơn phương tình nguyện thì sao. Thứ tôi có khả năng tặng em, biết đâu trong mắt em lại chẳng tốt đến vậy, mà thứ tôi hại em mất đi, có thể là báu vật em thà chết cũng không muốn vứt bỏ. Bấy giờ tôi mới ý thức được rằng mình không nên thay em lựa chọn có nên sống bên tôi không, mà nên giao quyền quyết định cho em. Tôi chỉ làm chuyện nên làm, đó là chân chính theo đuổi em một lần, dốc hết tất thảy của tôi để theo đuổi em, dù thất bại cũng không hối hận."
Lâm Lang đã rơi lệ, không có tóc che, nước mắt như chuỗi hạt đứt đoạn lăn dài xuống gương mặt trơn mịn của cậu. Hàn Tuấn nghiêng người qua hôn Lâm Lang, cậu liền vòng tay ôm cổ hắn, dây dưa ẩm ướt hòa lẫn cũng dòng lệ ấm nóng. Lúc hai người tách ra, Lâm Lang tựa lên ghế, cất giọng run nhè nhẹ: "Em... em...", hơi gấp gáp, lại có chút trốn tránh. Cậu muốn nói, cậu từng căm hận người khác so mình với con gái, nhưng cậu hiện tại, thật hy vọng mình là một cô gái. Vì Hàn Tuấn, cậu hy vọng mình không phải con trai, mà là một cô gái.
Lâm Lang chìm trong chua xót mà xấu hổ, mỏi mệt lại cố chấp, ngay cả mình cũng có chút xa lạ với bản thân. Cậu chưa từng nặng nề và căm hờn như bây giờ, khi nhận thức được trước mặt số phận mạnh mẽ, chỉ dựa vào năng lực mình thì chẳng cách nào đấu tranh. Mà trên thế gian, người cậu có thể khóc lóc đau đớn không chút kiêng nể chỉ có người bên cạnh mà thôi. Xe chạy vào trường, Lâm Lang vẫn khóc mãi không thôi. Hàn Tuấn bất đắc dĩ ôm lấy cậu, trêu chọc: "Quỷ khóc nhè, sao mới mấy ngày không gặp mà đã biến thành con gái rồi."
Lâm Lang vẫn khóc, lau nước mắt bảo: "Anh đừng... đừng hối hận... đừng hối hận."
Cậu quá đỗi bi quan với tương lai của họ, thảng như đã thấy được kết cục không nỡ dự đoán. Trong xã hội hiện nay, loại người như họ sinh tồn quá gian nan, đây không phải một giấc mộng bi thảm có khả năng tỉnh giấc, mà khi họ bốn năm mươi tuổi, người xung quanh hỏi cậu vì sao vẫn độc thân, dường như cậu vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào. Cậu chưa có dũng khí bộc bạch với bà nội cậu thương nhất rằng, người cậu yêu tên Hàn Tuấn.
Cậu xuống xe, mở cốp, mang hành lý của mình ra. Ngoài ký túc xá rất đông người, trên cổng còn treo băng rôn lớn hoan nghênh sinh viên về trường. Hắn giữ cậu lại, nhẹ giọng nói: "Khoan đi đã, trả khăn quàng cho em này."
Đoạn, Hàn Tuấn liền tháo khăn quàng trên cổ xuống, sau đó vòng qua đầu, quấn lên cổ Lâm Lang. Lâm Lang ngửa đầu, ngẩn ngơ nhìn sợi dây chuyền bạc mình tặng trên cổ Hàn Tuấn, còn có chiếc nhẫn vàng nơi ngón giữa. Ánh trăng dịu dàng rắc xuống đường, rọi lên người cả hai. Thời gian trôi mau chẳng chờ ai, nhưng Lâm Lang lại vô cùng hy vọng khoảnh khắc có thể ngưng đọng, để cậu dừng chân thở một hơi trên con đường mưa nắng giao nhau này. Khăn quàng mềm mại, phía trên còn lưu giữ nhiệt độ và hương vị của hắn, hơi ấm mong manh quá đỗi, liệu cậu có thể nhớ mãi một đời hay chăng.
Cậu chỉ chỉ cốp xe: "Có một túi đặc sản quê em... Nội muốn em đưa cho anh, anh về nhà hẵng mở ra."
Hắn gật đầu, lại nhìn cậu một cái: "Em vào nghỉ sớm đi, hai ngày nữa tôi đến đón em."
Lâm Lang khoác ba lô lên vai, nhìn hắn chui vào xe. Cậu vẫn đứng bất động dưới tàng cây ngô đồng, cõi lòng bỗng dậy sóng mãnh liệt. Lúc Hàn Tuấn theo đuổi cậu lần nữa, tâm tình cậu vẫn mềm mại và yếu ớt như bây giờ sao, nếu qua đêm nay, lòng cậu lại trở nên cứng rắn, vậy đây phải chăng là đêm cuối họ được làm người yêu của nhau? Bản thân trưởng thành từng ngày, hiện thực cũng từng bước dồn ép, cậu đã chẳng thể bịt tay trộm chuông mà sống tiếp nữa, tốt hay xấu phụ thuộc vào lựa chọn trong năm nay.
Đèn xe sáng lên, cậu bị chói không mở nổi mắt. Xe quành ngược lại, nhưng mới đi mấy mét đã đột ngột dừng bánh, lòng cậu run lên, hắn cũng đẩy xe bước ra, nhìn cậu, khàn giọng mà rằng: "Lâm Lâm, Lâm Lâm, tôi vẫn không thể..."
Mũi Lâm Lang cay cay, lập tức đeo ba lô chạy qua.