Hàn Tuấn bước xuống kéo cậu vào xe. Trong xe mở điều hòa, dễ chịu hơn bên ngoài nhiều. Lâm Lang hết sức đắc ý vì thắng lợi của mình, vội giục hắn: "Nhanh lái xe đi, người tôi toàn mồ hôi, muốn về nhà tắm cái."
Ai ngờ Hàn Tuấn chỉ nghiêng đầu nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Bị tôi bắt học yoga khiến em giận sao?"
Lâm Lang lại đỏ mặt: "Cũng không phải giận... Nhưng sao anh không nói thẳng cho tôi biết mà bịa lý do rõ là đường hoàng..."
Hàn Tuấn dựa vào ghế lần nữa: "Da mặt em mỏng như vậy, nếu nói thật thì em chịu cố gắng học chắc?"
Lâm Lang vừa ghe, mặt lập tức đỏ chót, lầm bầm hờn dỗi: "Cái suy nghĩ xấu xa kia của anh có đúng đắn gì đâu."
"Tôi chỉ sợ sau này lỡ không khống chế được mình thôi, cơ thể khỏe mạnh cũng giúp em đỡ bị thương hơn..." Hắn càng nói càng hạ thấp giọng, đoạn khởi động xe: "Không nói nữa, lần này là tôi sai."
Lâm Lang xoay mặt ra ngoài cửa sổ, cổ cũng đỏ bừng.
Trong cuộc chiến giữa hai người, Hàn Tuấn ỷ vào tuổi tác và thể trạng khiến cậu chịu thiệt không ít, giờ cuối cùng cũng hòa nhau, Lâm Lang vui quá chừng. Thiết nghĩ phải nhanh chóng tạo dựng uy tín cho mình, vì cậu dùng ngón chân nghĩ cũng biết vai vế trong mối quan hệ tương lai của hai người, người bị áp chế còn đỡ, quan trọng là không thể bị áp chế cả uy phong, bằng không chẳng phải sẽ mất quyền phát ngôn trong mọi chuyện sao.
Không biết từ lúc nào, số lần Cao Chí Kiệt đến tìm cậu ngày càng thường xuyên, toàn rủ đến mấy chỗ chơi bời. Tính tình Lâm Lang căn bản không hợp với những nơi ấy, nhưng ai mà chịu nổi Cao Chí Kiệt nhõng nhẽo nài nỉ. Kỳ thực Cao Chí Kiệt khá chu đáo, dẫn cậu tới mấy nơi không quá ồn ào, đi KTV cũng chỉ rủ hai ba người quen. Lâm Lang không rõ tại sao hắn bỗng nhiên hứng thú với những thứ này, nhất là khiêu vũ. Tuy thân hình Cao Chí Kiệt không tồi, song tính nết thực tình không giống người học khiêu vũ. Lâm Lang đứng bên nhìn mà cười suốt, Cao Chí Kiệt ngượng đỏ mặt, nhưng vẫn kiên trì, bảo rằng để sau này khiêu vũ cùng bạn gái. Lâm Lang hoàn toàn không tin, khiêu vũ toàn diễn ra trên TV, ngoài đời nào thấy ai rảnh rỗi ôm nhau khiêu vũ. Nhưng trông Cao Chí Kiệt hăng hái bừng bừng, cậu cũng chẳng nói thêm gì làm hắn cụt hứng. Cậu đứng bên cạnh, thi thoảng nhịn không được sẽ nghe Cao Chí Kiệt dụ mà học một đoạn. Có lẽ nhờ học yoga, nên học khiêu vũ đặc biệt mau. Dáng cậu thon dài, giáo viên nói cậu rất thích hợp học vũ đạo, tiếc là không tập luyện từ xưa, giờ hơi quá tuổi rồi tất nhiên không dễ nữa. Song Lâm Lang chỉ là ham của lạ mới học, nhảy so với người bình thường đã là rất tốt rồi, đa số người đều kém hơn cậu.
Dè đâu việc học chả mấy chốc đã phát huy công dụng. Cuối tháng sáu, Hàn Tuấn về nhà, bảo là muốn dẫn cậu đến một tiệc tối. Lâm Lang sống lâu bên hắn, sớm đã quen thuộc với những chuyện như thế, cậu đi giỏi lắm chỉ trò chuyện cùng vài người quen, cũng không phải việc quá khó xử, thêm nữa cậu muốn khắc phục tật xấu dễ thẹn thùng, có cơ hội thì nên đi mấy chỗ đó.
Tuy nhiên, chuyến này lại giúp cậu mở rộng tầm mắt, bởi cậu phát hiện khung cảnh nam nữ dìu nhau khiêu vũ trong TV thế mà thực sự diễn ra. Cậu cứ ngỡ mình đang mơ, đây là chủ nghĩa xã hội khoa học đúng chứ, sao lại có loại vũ hội mà trong nhận thức của cậu chỉ dành riêng cho quý tộc thế này. Cậu nhìn mà trợn mắt há mồm, bám sát rạt sau lưng Hàn Tuấn, lại sợ người khác nghi ngờ quan hệ giữa mình và hắn, trong lòng sợ sệt không thôi. May thay, chỉ một lát đã thấy mặt Cao Chí Kiệt, Lâm Lang vội vàng đến chỗ hắn. Cao Chí Kiệt thấy cậu thì hai mắt tỏa sáng: "Bộ đồ đẹp lắm, rất hợp với cậu."
Quần áo này là Hàn Tuấn mua cho, chính cậu cũng rất thích, chẳng qua không dám mặc tùy tiện. Trong bữa tiệc, cậu bắt gặp thật nhiều gương mặt quen thuộc, có cả mấy diễn viên nhỏ từng xuất hiện trên TV, người này trang điểm lộng lẫy hơn người kia. Lâm Lang gần như tưởng mình lạc vào thế giới mộng mơ, một đêm khiến cõi lòng cậu rung động quá lớn, hóa ra cái gọi là giới thượng lưu thật sự tồn tại. Cậu xuất thân nông thôn, chứng kiến cuộc sống đô thị đã cảm thấy khó tin, hiện tại mới biết sinh hoạt có thể tốt đẹp đến mức cậu chẳng tài nào tưởng tượng nổi. Bạn xem Trung Quốc có 1.3 tỷ người, trông như thể đang sống trong cùng thế giới, nhưng thực chất đâu phải, Lâm Lang cảm giác nếu mình kể lại cảnh tượng này với lũ bạn cấp ba, tụi nó chắc chắn không tin. Khung cảnh chỉ tồn tại trong ảo tưởng của họ, khung cảnh chỉ nhìn thấy trên phim truyền hình, ấy mà lại phát sinh chân thật trước mắt cậu.
Lâm Lang chìm đắm trong hưng phấn cả đêm, hiện thực mở ra một cánh cửa mà cậu trước nay chưa từng nhìn thấy, đó là hùng tâm tráng chí được giương cánh bay cao, thăng quan tiến chức. Đang ngồi ở trên ghế suy nghĩ miên man thì Cao Chí Kiệt bỗng nháy mắt với cậu. Cậu thoáng sửng sốt, chợt nghe một mùi hương nhàn nhạt phả vào mặt. Lâm Lang ngẩng đầu, trông thấy một cô gái trẻ mặc trang phục na ná lễ phục dạ hội, cười hỏi: "Có thể nhảy với tôi một bản không?"
Lâm Lang mất tự nhiên đứng lên, chưa kịp đáp lời, bên cạnh liền có người ngăn chặn: "Thật xin lỗi, cậu ấy không biết khiêu vũ."
Lâm Lang thấy Hàn Tuấn cười nhìn mình, máu toàn thân cũng dâng lên, cậu thở phì phì nói: "Tôi biết!"
Mấy người gần đó đều ngây ngẩn. Cô gái kia nhoẻn cười kéo tay cậu, cười với Hàn Tuấn một cái. Lâm Lang khẩn trương bước đến giữa sàn nhảy, phát hiện Cao Chí Kiệt thế mà mời những đôi nam nữ xung quanh đi xuống. Cậu tự dưng thấy hối hận, tim vọt lên tận cổ họng, song hiện thực đã không cho phép cậu rút lui, âm nhạc vang lên, còn là khúc nhạc cậu thường xuyên nghe được cùng Cao Chí Kiệt mỗi ngày. Cậu biết mình không thể làm trò xấu mặt, nên toàn bộ tinh thần đều tập trung trên bước nhảy, căn bản không kịp quan tâm mình nhảy thế nào. Ánh đèn chiếu lên người Lâm Lang, cậu không ngừng toát mồ hôi khi nhìn thấy Cao Chí Kiệt nhếch khóe miệng, thấy ánh mắt sâu thẳm mà kinh ngạc của người nọ, thấy những người khác hoặc cười hoặc thầm thì với nhau, cậu cơ hồ ngỡ đây là giấc mộng. Cậu rơi vào một giấc mộng được bố trí tỉ mỉ, trong mộng có thiếu niên không nén nổi tham vọng cùng một tương lai tươi sáng rực rỡ.
Ánh nhìn của tất cả mọi người đáp trên hai người họ. Thời điểm khúc nhạc chấm dứt, cô gái chợt bật cười khẽ, nhẹ giọng nói: "Sao tay cậu đổ nhiều mồ hôi vậy?"
Lâm Lang cuống quýt rút tay lại, luống xuống đáp: "Tôi... tôi hồi hộp quá."
Cô gái vẫn mỉm cười, vươn tay chào: "Chào cậu, tôi là Hàn Hiểu."
Lâm Lang chưa từng nắm tay con gái bao giờ, cậu vội chìa tay: "Xin chào, tôi là Lâm Lang, lâm trong thụ lâm, lang trong minh châu lâm lang."
Trên đường về chỗ ngồi, Cao Chí Kiệt tiến lên đón cậu, cười hỏi: "Thế nào?"
Lâm Lang nghiến răng nghiến lợi: "Anh mưu tính sẵn rồi chứ gì?"
Cao Chí Kiệt cười cười, khi sắp trở lại vị trí thì hắn bỗng dưng hỏi nhỏ: "Đừng nói với Hàn Tuấn nhé."
Lâm Lang quay ngoắt đi, Cao Chí Kiệt cười khoác vai cậu: "Nhóc này đúng là chân nhân bất lộ tướng nha."
Đám Quách Đông Dương cũng cười, một người đàn ông Lâm Lang từng gặp vài lần lên tiếng: "Em trai Hàn tổng quả nhiên lợi hại, mỗi ngày mỗi kiểu."
Bên ngoài Hàn Tuấn toàn giới thiệu Lâm Lang là họ hàng xa, chỉ mấy người thường hay đi chung mới biết quan hệ giữa hai người họ. Đầu năm nay mối quan hệ đồng tính vẫn cần giữ bí mật, những người họ rất kín miệng, chưa bao giờ kể với người ngoài. Đêm nay thấy Lâm Lang biểu hiện như vậy, tất cả họ đều ngạc nhiên. Trong ấn tượng của họ, Lâm Lang là người không thích nói chuyện, hơn nữa còn dễ ngượng, chả khác gì sinh viên bình thường. Nhưng hôm nay đúng là đáng kinh diễm, thâm tâm ai nấy cũng thán phục mắt nhìn của Hàn Tuấn.
Thế nhưng, Lâm Lang lại sợ nghe nhận xét của người nọ. Ngay từ lúc khiêu vũ trên sàn đã bắt đầu sợ. Cậu không muốn nổi bật, chỉ là nhất thời mụ đầu, muốn Hàn Tuấn biết mình cũng có thể trở nên ưu tú. Sâu trong lòng Lâm Lang vẫn vô cùng tự ti, cậu không mình bị làm sao, thật hy vọng bản thân trong mắt Hàn Tuấn là độc nhất vô nhị, không ai bì kịp.
Hàn Tuấn trái lại vẫn thản nhiên, đưa một ly nước trái cây qua: "Mệt chưa."
Lâm Lang không dám ngẩng mặt, chỉ nhận lấy, ngửa đầu uống vài hớp đã cạn. Lần yến hội này có rất đông cô gái trẻ góp mặt, ắt hẳn đều là họ hàng hoặc con gái của những người tham dự, người trẻ tuổi ham đến chốn náo nhiệt. Lâm Lang phát hiện có mấy người luôn nhìn về phía này, trên người lại mất tự nhiên. Một người đàn ông đeo khuyên tai tiến tới, nhìn về phía Cao Chí Kiệt, nói: "Giới thiệu đi chứ."
Cao Chí Kiệt cười đáp: "Huynh đệ của tôi, Lâm Lang."
Người kia cười, nhìn Lâm Lang hỏi: "Còn đang học cấp ba à, lớp mấy?"
Lâm Lang đỏ mặt, nói: "Năm nay tôi lên năm nhất đại học rồi."
Nói thật, lúc thốt ra lời này, trong đầu cậu có chút kiêu ngạo, có cảm giác hả hê "cho mi dám khinh thường ta". Người kia quả nhiên hơi giật mình, đoạn hắn mỉm cười, vươn tay đến: "Tôi là Lục Đông, cũng đang học đại học, năm nay năm ba."
Lâm Lang hoài nghi phải chăng con cháu nhà giàu đều trưởng thành sớm, Lục Đông nom thế nào cũng chẳng giống sinh viên. Cậu vội vươn tay, cười bảo: "Chào anh."
"Em gái tôi muốn làm quen với cậu, có thể cho tôi xin số điện thoại không?" Lục Đông cười, chỉ chỉ phía sau. Lâm Lang thấy một nữ sinh đứng núp đằng xa, mặt thoáng cái đỏ ửng, cậu chưa kịp trả lời, Lục Đông đã cười trước: "Giờ còn bày đặt mắc cỡ. Nó cũng năm nhất, tuổi xấp xỉ cậu."
"Xin lỗi, Lâm Lang còn nhỏ, gia đình không cho phép yêu đương." Cao Chí Kiệt thình lình kéo cậu qua: "Nhà cậu ấy quản nghiêm lắm, nói là chưa tốt nghiệp đại học không cho yêu."
Lời nói dối giả tạo hết sức, rõ ràng Cao Chí Kiệt chỉ ứng phó lấy lệ. Lục Đông nhíu mày, Lâm Lang bỗng nhiên xấu hổ, ấp úng nói: "Xin... xin lỗi, tôi có người trong lòng rồi."