Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 106: "Không gian riêng"




Nụ cười trên mặt Cao Chí Kiệt thoắt cái tắt ngấm, mấy hôm trước Hàn Tuấn đã dặn hắn không được ăn nói thô tục với Lâm Lang, chỉ là hắn nhịn không được, cứ thấy Lâm Lang là muốn trêu đùa dăm câu. Nhưng ai dè Lâm Lang nói toạc ra hết, hắn nhất thời xấu hổ, ngồi xuống bảo: "A a a a... chuyện từ hồi nãy rồi mà, lâu thế mà cậu vẫn nhớ hả?"

Cao Chí Kiệt quả nhiên an phận, thấy Lâm Lang muốn đi toilet, vội vàng bám theo. Lâm Lang lạnh mặt, Cao Chí Kiệt tức tối, cất giọng chua lè: "Ở với Hàn Tuấn riết, giờ cậu lợi hại quá nhỉ."

Lâm Lang xé đoạn giấy lau tay, cười nói: "Đi theo các anh lâu nên học được ít tâm tư phòng thân, bằng không ai cũng tưởng tôi dễ chọc lắm."

Cao Chí Kiệt trân mắt nhìn Lâm Lang vênh váo ra ngoài, vừa theo sau cậu vừa tấm tắc khen: "Kim lân nào phải vật trong ao. Cậu cứ nham hiểm, quan tâm mỗi mình mình thoải mái đi, nếu ngày nào đó tôi bị Hàn Tuấn ném xác ra đồng hoang, cậu đừng quên đi nhặt xác tôi đấy."

Lâm Lang nhịn không được bật cười, nhướng mày nói: "Còn lâu tôi mới tin, ba anh có tiếng tại thành phố F lắm mà, anh ấy động ai cũng không dám động anh."

Cao Chí Kiệt hớn hở ra mặt: "Còn phải xem là chuyện gì nữa, tụi tôi ai chẳng biết Hàn Tuấn che chở cậu như gì ấy, chỉ thiếu điều nhốt cậu trong nhà không cho ra khỏi cửa thôi. Ví dụ như Quách Đông Dương, tên kia có ý với cậu lâu rồi, ôm tà tâm nhưng thiếu tặc đảm, song có cơ hội vẫn khiêu khích cậu mấy cái đó thôi. Lần trước anh ta giả bộ uống say sờ mó cậu chút đỉnh, cậu không biết lúc cậu về rồi, Hàn Tuấn gọi điện tới nổi nóng cỡ nào đâu. Đấy là tụi Quách Đông Dương từ nhỏ lớn lên bên Hàn Tuấn nên tình cảm sâu đậm, phải tôi có khi bị ăn đòn từ khuya rồi."

Lâm Lang nào biết chuyện này, nghe cũng hơi giật mình. Cậu biết Hàn Tuấn quản mình rất chặt, dù sao cậu đã quen với tính chiếm hữu gần như biến thái của hắn, nhưng đâu ngờ lại tới nước này, trong lòng cũng hơi sờ sợ. Hai người mở cửa đi vào, bấy giờ cậu mới để ý thấy lần này Quách Đông Dương quả nhiên ngồi xuống bên kia bàn, cách cậu rất xa. Hàn Tuấn phát hiện cậu hơi phân tâm, liền nghiêng người qua, thân thiết hỏi: "Cao Chí Kiệt đi theo làm gì?"

Lâm Lang vội lắc đầu, đáp khẽ: "Làm gì đâu, thì đi vệ sinh thôi." Dứt lời, cậu không quên cảnh cáo một câu: "Từ nay tôi không báo mọi chuyện với anh nữa, tôi cũng cần không gian riêng mà."

Hàn Tuấn không đáp lời, bắt đầu ăn uống nghiêm chỉnh. Ăn xong, Lâm Lang lại ngồi trên ghế nghe họ bàn chuyện làm ăn, đoạn mới cùng hắn ra khỏi phòng. Đến lối rẽ mới phát giác không thích hợp, thấy hắn vào thang máy, bèn ngoảnh lại hỏi: "Sao mấy người họ không đi theo?"

Hàn Tuấn lôi tuột cậu vào. Lâm Lang có linh cảm không hay, toan nhanh chân chạy ra ngoài, nhưng vẫn chậm một bước. Hắn đẩy cậu lên cửa thang máy chưa khép chặt, mông húc mạnh về phía trước, cười khẽ: "Em muốn không gian riêng mà, rộng vầy đủ chưa?"

Lâm Lang bị hạ thể phấn chấn của hắn húc cho phát run, phản ứng đầu tiên lại là che mặt, khẩn trương hô: "Trong thang máy có camera đó!"

Người nọ ác liệt ngậm vành tai cậu, trầm giọng nói: "Lâm Lâm vẫn chưa trả lời tôi đâu, em muốn không gian rộng chừng nào?" Nói đoạn, một tay đột nhiên len vào lưng quần Lâm Lang, dừng trên khe mông trơn mềm. Lâm Lang đờ người, phát hiện ngón tay hắn trượt vào khe, cậu sợ tới mức thân mình run lẩy bẩy, chỉ nghe hắn thầm thì bên tai: "Từ đây đến bên trong tôi vẫn chưa bao giờ tiến vào đâu, không gian rộng như vậy chưa đủ sao?"

"Đủ... đủ... đủ rồi..."

Hàn Tuấn cúi đầu cười, ngậm ngón tay cậu: "Vậy Lâm Lâm còn cần không gian riêng không?"

"Không cần, không cần." Lâm Lang vừa giận vừa thẹn, che mắt nức nở: "Người ta thấy mất."

Bấy giờ Hàn Tuấn mới hài lòng, rút tay khỏi quần lót cậu: "Ngoan, đừng sợ, không ai thấy đâu."

Thang máy "đinh đoong" một tiếng, Lâm Lang bước ba bước thành hai bước ra ngoài. Dưới ánh sáng ban ngày, lá gan lập tức về vị trí, cậu dừng chân, hung tợn nói: "Cái không gian riêng mà anh vừa bảo ấy, cả đời cũng đừng mơ đi vào!"

Thật đáng ghét, ỷ cậu sĩ diện nên năm lần bảy lượt chiếm lợi từ cậu, đúng là mặt người dạ thú, ngay cả vị thành niên cũng chẳng tha, hạ lưu!