Gả Cho Viên Lãng

Quyển 3 - Chương 66: Tôi không làm ra vẻ chị cả thật nhiều năm




Tết Nguyên Tiêu nhóm quản lý cấp cao của vài chi nhánh công ty hẹn xong muốn đi karaoke, nghe nói chi nhánh Thiên Tân của công ty có cao thủ karaoke, còn từng tham gia thi đấu ca hát gì đó, lòng tôi đang lo sợ, ở nhà lấy bài hát quen thuộc của mình lục ra để luyện tập trước một phen, tạm thời có thêm cam đảm.

Tôi đang kìm nén bắt chước giọng hát của Thang Xán hát bài Đại Trường Kim:

Người ấy không gặp lại, Minh Nguyệt không lưu luyến, trường tương thủ, mãi tương tư, khi người ấy không ở đây, cảnh xuân vì ai si, lững thững tới chậm…

“A, hát được không tệ, phó tổng Dư.” Viên Lãng từ trong phòng tắm đi ra, trên đầu hơi nước mờ mịt, cả người hồng hào trơn mịn.

Tôi quay đầu nhìn anh ấy, nhìn qua dáng vẻ rất ngon miệng, trong lòng bỗng động, đổi bài hát:

Tôi nhẹ nhàng nếm một miếng, hương thơm nồng đậm hấp dẫn này … Không nỡ ăn kẹo lại mỉm cười …

Viên Lãng thấy tôi vừa hát vừa ngắm anh ấy từ trên xuống dưới, dứt khoát thoải mải ngồi ở bên cạnh tôi, dáng vẻ giống như mặc cho người nhấm nháp. Vì thế tôi liền dính đi lên, dùng giọng mũi ngượng ngùng ngọt ngấy ở bên lỗ tai anh ấy ngâm nga nói:

Với người có tình làm chuyện vui vẻ, đừng hỏi là nạn hay là duyên …

Đang chuẩn bị động tay động chân khi tiến hành chương kế tiếp, điện thoại di động rất không hợp thời điểm vang lên.

“Ai vậy?” Tôi nhịn xuống hơi thở hỏi.

“A? Chuyện gì? A… , mà tôi bây giờ đang đi công tác ở Nghiễm Châu, phải tuần sau mới có thể trở về. Vậy tôi trở về sẽ liên lạc với anh, tạm biệt!” Tôi cúp điện thoại, trong lòng cũng không có hăng hái như vừa rồi, cau mày đi rót cà phê.

Viên Lãng nhận lấy cái ly: “Điện thoại của ai?”

“Một nhân viên trước kia, tìm em mượn tiền.” Tôi tựa ở trên ghế sô pha, trong lòng cực kỳ buồn.

“Mượn bao nhiêu?”

“Không phải vấn đề mượn bao nhiêu, một người bạn của anh ấy cùng người ta đánh nhau vào cục cảnh sát, muốn mượn tiền chuộc ra ngoài.” Trong lòng tôi rất buồn bực.

“Ban đầu làm việc chung khi đó quan hệ của mọi người cũng không tệ lắm, nhưng đó là làm việc, em và cá nhân anh ta không có qua lại gì, nhưng mấy người trẻ tuổi này làm không rõ ràng lắm, cho rằng quan hệ làm việc chính là quan hệ cá nhân, coi em giống như chị cả (hic bản dịch để Lão đại nên mình để chị cả cho hợp với nhân vật, ai có ý hay hơn ko? Chỉ giúp mình nhé), em không thích loại cảm giác này.”

“Ngoài ra loại chuyện đánh nhau này em rất phản cảm, nếu anh giúp anh ta, anh ta nhất định muốn chút gì đa dạng để báo đáp anh, ngộ nhỡ vì báo đáp lại đi gây rắc rối, đó mới nói không rõ ràng đấy.” Mùi thơm của cà phê hòa tan rất nhạt, nhẹ nhàng thoáng cái đã không thấy tăm hơi.

Tôi thấy Viên Lãng đang nhìn tôi, ánh mắt rất lo lắng, cười cười: “Không có việc gì, trên nơi ấy không bằng bộ đội, đối với nhóm người loại này không có tình bạn, không cần phải vì ai liều mình, qua loa một chút, về mặt mũi mọi người vui vẻ là được.”

Tôi vừa nói lời này, trong lòng lại rất buồn bực. Khi còn trẻ khát vọng tình bạn sôi nổi, tưởng tượng có một đám bạn bè hăng hái sôi nổi, trèo lên cao gọi lớn, du khách giống như đám mây, bây giờ tuổi tác lớn, ngược lại hi vọng yên lặng một chút, rồi lại sợ như vậy sẽ làm tổn thương lòng của bạn bè. Đời người rất mâu thuẫn, được người khác tín nhiệm được người khác dựa vào đương nhiên không phải là chuyện xấu, nhưng loại này có hơi mệt mỏi, có đôi khi tôi thật muốn nói với bọn họ, tôi không làm chị cả rất nhiều năm, mỗi người có thể trải qua ngày yên tĩnh của mình hay không.

Tôi uống cà phê trong ly, rất chua xót: “Có phải em rất không nói tình nghĩa hay không?” Tôi nhìn Viên Lãng, anh ấy sẽ cư xử người nói dối này như thế nào đây?

“Em có nỗi khổ trong lòng của em, anh không bình luận.” Yêu một người còn bao gồm thiếu sót của cô ấy, nói xong thật nhẹ nhàng, thật ra thì làm rất khó, thậm chí có một số thiếu sót trái ngược với nguyên tắc của chính mình.

Trong lòng tôi có chút nặng nề, khi còn trẻ khát vọng ngay thẳng phóng khoáng trọng khinh tài (coi trọng tình nghĩa xem thường tiền bạc) cuối cùng chỉ là ảo tưởng ngây thơ mà thôi, cuộc sống rất phức tạp, phức tạp đến vượt qua chính mình từng tưởng tượng.

Viên Lãng thấy tôi bưng một cái ly không vẻ mặt buồn rầu, bỗng nở nụ cười, nhận ly của tôi bỏ xuống, ôm chầm vai tôi: “Em hay nghĩ đến quá nhiều, tặng em một câu, phức tạp không tốt.”

Tôi gối đầu ở trên chân anh ấy, ánh mắt nhìn trần nhà. Lúc bạn bắt đầu giả dối với bạn bè, chính là lúc tuổi trẻ đi xa.

Viên Lãng nhìn một mình tôi đi vào chỗ bế tắc, khe khẽ thở dài, không khuyên tôi nữa, cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh. Tôi cảm thấy cơ bắp trên người anh ấy thoáng kéo căng, nghiêng đầu xem tivi. Kênh quân sự, một ông già.

Viên Lãng thấy rất lo lắng, một lúc lâu nói: “Tư lệnh Lý, người sáng lập lão A.”

Tôi không khỏi chăm chú xem. Một ông lão bình thường, vóc dáng thấp lùn, trên người không có một tia sát khí, lại là truyền thuyết thành lập lão A. Ông lão không hề đặc sắc đứng ở giữa phòng hội nghị, nhẹ nhàng bâng quơ nói xong tình hình chỉ huy diễn tập lúc trước ở chỗ này. Khắp nơi có thể thấy được bàn hội nghị ghế dựa, màn hình chiếu phía sau rất đơn giản, thời chiến tranh nhưng có thể quyết định sống chết trăm ngàn người. Giống như lúc này Viên Lãng yên tĩnh như nước, nhưng là Tu La đoạt hồn phách người khác ở trên chiến trường, mà chất phác như Tiểu Hứa, Tiểu Hứa cười rộ lên có hai hàng răng rõ ràng, đến chỗ phía trước kẻ địch, tay không có thể làm cho người khác bị mất mạng.

Đời người đều mâu thuẫn như thế này sao? Người trước và người sau thấy thường thường không phải một người, bạn cho là bạn hiểu rõ người này, mỗi ngày bạn thấy anh ấy, cùng sống một chỗ với anh ấy, nhưng bạn có biết anh ấy thật sự là dạng người nào sao? Bạn đều có thể chấp nhận một mặt bất kỳ của anh ấy sao?

Uống cà phê vào đầu óc đặc biệt tỉnh táo, tỉnh táo đến mức tôi không muốn suy nghĩ tiếp những vấn đề liên quan tới triết học này. Con người, vẫn là mơ hồ một chút là tốt, mỗi ngày làm việc, ăn cơm, rảnh rỗi nghỉ ngơi, cũng là cả đời, thoải mái rỗi rãi khi còn sống, vì sao tôi muốn tự tìm buồn phiền đi thảo luận nghiên cứu những vấn đề làm phức tạp đời người thời gian dài này.

“Sang năm chúng mình phải bận bịu rồi.” Lời nói Viên Lãng cắt ngang ý nghĩ của tôi.

Tôi hoảng hốt giương mắt: “A? Thật sao?”

“Ba tháng sau sẽ liên hợp quân diễn, chuẩn bị hơn nửa năm, đều đăng lên báo rồi.”

“Liên hợp quân diễn? Thứ gì vậy?” Tôi vẫn không hiểu lắm những danh từ quân sự chuyên nghiệp này, mà cũng như Viên Lãng không hiểu chuyên ngành của tôi, không trong nghề không biết tình hình nghề đó.

“Cùng với mấy quân đội quốc gia bạn xung quanh liên hợp diễn tập, mọi người xem kỹ lẫn nhau một chút thực lực quân sự từng người.”

“Xung quanh, ôi, cái gì đó, bọn họ không phải được gọi là từng binh lính có tố chất thế giới thứ ba thật sao?”

Viên Lãng cười: “Cái gì thứ ba? Tự mình cho tự mình phong, biên giới Đông Bắc kia còn nói vũ khí của chúng ta thua kém bọn họ.”

Tôi có chút hứng thú: “Chuyện này là sự thật à?”

Viên Lãng nhìn ánh mắt tôi, giáo dục tôi: “Chiến tranh không phải đơn giản dựa vào vũ khí đạt được thắng lợi.”

Tôi cân nhắc: “A…, nhân tố quyết định vẫn là con người, đúng không?”

“Thoáng cái đã thấy bản chất, có kiến thức, khen thưởng một cái! Chụt!” Trên trán tôi bị hôn một cái mạnh mẽ, ngưa ngứa.

Tôi giống như điện giật lau trán, tiện thể cắn một cái ở trên chân anh ấy. Viên Lãng thở nhẹ ra một tiếng, eo cong lên. Sau khi tắm rửa hỗn hợp hơi thở và nhiệt độ cơ thể vây quanh tôi, tôi có chút kích thích, dứt khoát quay người vùi mặt ở giữa bụng anh ấy, mũi miệng ở cơ bắp rắn chắc trên cơ bụng vuốt ve gặm cắn.

Viên Lãng không nói lời nào, tôi từ giữa khe hở nhìn lại, anh ấy nhắm mắt lại, khẽ nhếch miệng lên, dáng vẻ rất say mê. Trong lỗ mũi tôi hừ hừ nham hiểm cười một chút, rất thoải mái sao? Rất hưởng thụ sao? Vậy thì tiếp tục tới đây đi. Tôi dụng ý xấu lè lưỡi liếm liếm môi trên, ngón tay kéo vạt áo ra, một chỗ quen thuộc, ấm áp mập mờ hơi thở riêng, làm việc nghĩa không được chùn bước cắm đầu đi xuống … Rất thuận lợi nghe thấy răng môi Viên Lãng không kiềm chế được phát ra một tiếng hừ nhẹ …

Viên Lãng, nếu mà anh ấy và tôi nhất định nhìn không thấy kết cục ngày mai, vậy tôi hi vọng chúng tôi phải nắm chắc hôm nay, mỗi một ngày tôi vẫn còn yêu anh ấy, mỗi một giây phút, yêu tới mức tận cùng, tận cùng tới hạnh phúc, hạnh phúc tới không khống chế được, không khống chế được đến mê muội, đây là phương pháp duy nhất tôi biết để yêu anh, vì thế g tôi thà rằng đánh cuộc đời mình.

Đang hoảng hốt tôi hỏi Viên Lãng: “Em thích nhìn dáng vẻ không khống chế được của anh, anh thì sao?”

“Anh cũng thích nhìn dáng vẻ của em.”

“Vợ như thế nào?”

Chóp mũi Viên Lãng nhẹ nhàng ma sát chóp mũi của tôi, mùi mồ hôi mỏng manh, âm thanh nhàn rỗi không quá chân thật: “Giống như xuân thủy chiếu Lê Hoa.”…

Karaoke Tết Nguyên Tiêu sẽ trở thành một trận tha hồ vui chơi, đám người này rất có thể làm ầm ĩ. Sau tết Viên Lãng vội vàng đi, tôi đam mê đàn ghi-ta, bởi vì Viên Lãng một lần nói qua đánh đàn ghi-ta được chút thành tựu cực tốt, huấn luyện xong rồi sau đó mọi người thường xuyên ngồi xung quanh ở một chỗ nghe anh ấy đánh tưng tưng một khúc của bài hát hợp thời. Nếu chồng thích, tôi cảm thấy lại tìm được mục tiêu cuộc sống của mình.

Mỗi ngày sau khi tan việc tôi liền chạy tới phòng biểu diễn nghệ thuật ở tầng hai, tìm tay ghi-ta vốn nổi danh nhất học kỹ thuật. Nói tôi thật sự là một học trò tốt chăm chỉ, thầy giáo nói tôi làm cho ông ấy rất cảm động, nhưng đề nghị tôi không cần nói ở bên ngoài ông là thầy dạy ghi-ta của tôi, bởi vì ông thật sự rất xấu hổ, không biết phải dạy tôi như thế nào. Tôi cho rằng lời này đúng là khẳng định tôi.

Miệt mài đánh ba tháng, lúc Viên Lãng về nhà tôi lấy ra khoe khoang, rất đắc ý đánh bài mình luyện được thuộc nhất. Viên Lãng nghe xong cúi đầu có lẽ suy nghĩ lời nói cổ vũ, thật đáng tiếc dường như anh ấy không có tìm được, nghĩ nữa ngày rốt cuộc anh ấy rất miễn cưỡng mở miệng: “Dễ nghe, so với nhà đầu phố kia đánh được chuyên nghiệp hơn nhiều.” Tôi quyết nhất định phải tìm một thứ gì đè chết anh ấy, nhà đầu phố kia là bông vải đàn hồi.

(là một hình thức đánh bông vải tơi ra, còn gọi là “quả bom bông” ?o? gg để biết thêm chi tiết >.