"Tôi nghĩ tôi hiểu ý của ngài, Thiết đội." Ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc của đại đội trưởng, tôi gật đầu với Thiết đội đang ngồi sau bàn làm việc.
"Với tính tình của Viên Lãng, cậu ta tuyệt đối sẽ không thành thành thật thật mà chờ trong phòng làm việc nhìn người ta huấn luyện đâu." Thật sự Thiết đội không thể lý giải nổi Viên Lãng.
"Yên tâm đi, Thiết đội, tôi sẽ trông nom anh ấy, đến lúc đó ngài phải người tới đón là được." Tôi cười cười.
"Thật ra thì cũng không có vấn đề gì lớn, cùng lắm thì ấn huyệt nhân trung, khoảng mười phút là tỉnh." Thiết đội đang giúp tôi bớt lo.
"Được rồi, đi đón cậu ta đi." Thiết đội đội mũ lên, dẫn tôi ra ngoài.
Ký túc xá của Viên Lãng, cửa không khóa, tiếng nước ngừng lại trong phòng rửa tay, Viên Lãng lau tóc, đi ra ngoài, thấy bọn thooit hì ngây ra một lúc.
"Thiết đội, anh tới thật à? Tôi còn tưởng ngài nói giỡn đấy." Viên Lãng nói chuyện với Thiết đội, ánh mắt lại nhìn tôi. Tôi nhìn bộ dạng buồn bực của anh, trong lòng đặc biệt khoái chí.
"Tiểu Dư cũng tới, ngoan ngoãn dọn dẹp một chút rồi đi với người ta đi."
Thiết Lộ không nói gì.
"Mạng khổ quá, tôi cứ như vậy mà bị ngài bán đứng mất rồi."
"Có kiểu nói chuyện với lãnh đạo vậy à? Tôi đá chết cậu..." Một chân bay qua. Thì ra Viên Lãng uyên ương thối là do Thiết đội truyền lại.
Trong phòng chỉ còn tôi và Viên Lãng. Đã lâu vậy rồi mà đây là lần đầu tiên tôi chính thức có thời gian quan sát ổ của Viên Lãng mọt cách cẩn thận.
Giường đơn, chăn gấp thành miếng vuông tiêu chuẩn; trên bàn không có một hạt bụi nào, một cái đèn bàn, một quyển lịch để bàn, một laptop, một cái gạt tàn thuốc sạch sẽ. Tôi mở tủ quần áo ra nhìn một chút, mũ quân đội, đai vũ trang, thường phục, đồng phục mặc khi huấn luyện treo trên móc. Tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, thoải thoải mái mái như Viên Lãng lúc suy nghĩ.
Đóng cửa lại, xem lại cửa sổ đã khóa kỹ chưa, Viên Lãng xách túi, tôi kiềm xúc động nắm tay anh, đi theo sau anh, lên xe ra khỏi trụ sở.
Cửa tiểu khu, người gác cổng gọi tôi lại, có đồ gửi cho tôi.
Viên Lãng đi thay quần áo, tôi nhìn địa chỉ trên gói đồ. Một cái hộp nho nhỏ, bên trong có một gói lóng lánh như ngọc, được buộc bởi một sợi dây màu đỏ. Tôi trả lời điện thoại: "Sư tỷ Diệu Âm, cảm ơn người nha." Tôi cười nói với đầu dây bên kia.
"Sư muội Thụy An, đều là duyên Phật." Giọng nói quê hương quen thuộc.
"Cửa chùa đã sửa xong chưa ạ?"
"Nhờ phúc của sư muội, Bồ Tát phù hộ, tất cả thuận lợi. Miếng ngọc này tỷ đã cúng trước Phật bảy ngày, phù hộ cho cả nhà sư muội bình an."
"Còn nữa, bia công đức đã được dựng, tên của sư muội cũng đã được khắc vào đó, lần sau trở về tới xem một chút nhé."...
Thật ra thì tôi không tin Phật. Tôi chỉ muốn cầu cho Viên Lãng một cái bùa hộ mạng, cho dù anh không thể mang theo.
Tối, Viên Lãng xem TV, tôi nâng đầu anh lên nhìn.
"Máu tụ ở đâu?" Tôi ôm đầu anh tìm trước tìm sau.
"Ở đây." Viên Lãng chỉ chỉ.
"Đau không?"
"Không đau."
"Phải phẫu thuật à?"
"Không biết, tháng sau mới có kết quả."
Tôi ngồi xuống, nửa nghiêm túc mà nói với anh: "Vậy tháng này anh ở nhà phải nghe lời, phải ngoan, biết chưa?"
Viên Lãng nhìn tôi, phì cười: "Được, anh sẽ ngoan ngoãn. Anh ngoan thì có phần thưởng không?"
Tôi cắn môi, từ từ vén làn váy đầy phong tình vạn chủng, lộ ra bắp chân, vắt lên trên đùi anh: "Anh muốn thưởng gì?"
Viên Lãng nheo mắt lại, dán sát vào tôi: "Chẳng lẽ em muốn thưởng cho anh...Chân giò kho?"
Đuổi giết, đuổi giết tàn khốc!
Buổi sáng trước khi ra ngoài, tôi dặn: "Không được ra ngoài, không được dùng gas, không được ngâm bồn tắm, không được hút thuốc lá. Thức ăn bỏ vào lò vi sóng hâm lên, ở nhà có thể xem TV, đọc sách, lên mạng, chơi game, nhớ chưa?"
"Nhớ, em bị muộn rồi đó phó tổng Dư."
Hôn chia tay...
Tối về nhà sẽ kiểm tra, tất cả bình thường, Viên Lãng đánh răng, rửa bồn tắm rồi đổi nước, nói: "Thật ra thì không nghiêm trọng như bọn họ nói, còn giam ở nhà, không thể ra cửa." Đi về phía phòng khách.
Tôi thử độ ấm của nước, rất vừa: "Không thể ra cửa. Nhỡ đâu bị ngã ở ngoài thì phải làm sao? Một tháng thôi, kiên nhẫn chút, coi như trăng mật lần hai."
Không trả lời. Tôi thò đầu nhìn ra phòng khách thì thấy không có ai. Lòng tôi cứng lại, xông ra ngoài. Viên Lãng ôm chặt tôi từ sau lưng: "Dọa em sợ?" Tôi đỏ mặt, giãy ra khỏi anh, xoay người vào phòng tắm. Tiếng cười sau lưng dừng lại rồi rầm một tiếng. Tôi ngoảnh lại, Viên Lãng đã ngã xuống đất.
Tuy Thiết đội từng nói với tôi có thể sẽ có triệu chứng, tuy tôi đã biết lúc anh ngất xỉu thì phải làm sao nhưng tôi vẫn bị dọa sợ, lập tức nhào tới.
Lúc kéo anh lên ghế sofa tôi cảm gisc môi mình run lên, hai chân như nhũn ra. Trong đầu tôi trống rỗng, đặt anh nằm ngang, vươn tay nhấn huyệt nhân trung của anh.
Nhấn mạnh hơn vài cái, Viên Lãng hừ một tiếng, tôi đẩy đẩy anh, anh cau mày. Tỉnh là không sao, tôi thầm an ủi mình. Viên Lãng mở mắt, ánh mắt mờ mịt, không tập trung. Một hồi lâu sau anh mới tỉnh lại thật, nhìn tôi đang tê liệt ở bên cạnh.
"Anh không sao chứ? Có chỗ nào khó chịu không? Đầu co đau không?" Tôi không biết mình đang hỏi gì nữa.
Viên Lãng sờ trán, vừa rồi lúc ngã xuống đã đụng vào một cái túi. Tôi vội vàng xoa xoa cho anh.
Anh cười cười, đưa tay chọc chọc cằm tôi: "Nhóc con, bị dọa à? Không sao đâu. Bác sĩ nói máu bầm tan đi là được."
Giọng tôi hơi run lên: "Vậy lúc nào có thể khỏi?"
Viên Lãng an ủi tôi: "Lúc nào nên khỏi thì khỏi, không sao, thả lỏng chút đi."
Sao tôi có thẻ thả lỏng được? Cuộc sống vĩnh viễn không thể đoán trước được, bạn vĩnh viễn sẽ không biết một giây sau sẽ có chuyện gì xảy ra. Lúc này người đang đùa giỡi với bạn, chỉ một phút sau có thể sẽ âm dương hai ngả. Tôi đã trải qua nên tôi biết.
Tôi chạy vào phòng ngủ, lấy tấm bùa hộ mệnh ra, run lẩy bẩy, loạt soạt đeo lên cổ cho Viên Lãng: "Em biết các anh không thể đeo thứ này. Đeo ở nhà, được không?"
Thật ra Viên Lãng thật sự là một người không để cho người khác phải lo lắng. Anh sẽ không quên ăn cơm, sẽ không quên uống nước, sẽ không quên trời lạnh thì phải mặc thêm quần áo, ngày nóng sẽ ngủ chiếu, bị bệnh sẽ không sống chết mà tự hành hạ mình. Anh hút thuốc rất nhiều nhưng sẽ không đóng cửa sổ để tự mưu sát mình. Anh có vết thương cũ nhưng anh sẽ kiểm tra sức khỏe đúng hạn, rèn luyện bất cứ lúc nào. Bất cứ lúc nào anh cũng duy trì ý thức tỉnh táo, biết mình cần phải làm gì, không thể làm gì, biết hành động của mình sẽ mang tới cho người xung quanh cái gì. Cho nên trước khi tôi được đại đội thông báo, anh đã lấy sự nhẫn nại siêu cường hạng nhất của tay súng bắn tỉa cùng với lực cải tạo môi trường vô hạn mà tĩnh dưỡng ở nhà.
Mỗi ngày về nhà thấy anh, tôi cũng đều cảm thấy trong lòng không nỡ, không thể ra ngoài tản bộ, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu trên đường; không thể đụng tới gas, bởi vì người ngất xỉu thì không thể lấy nồi đã bị cháy xuống; không thể hút thuốc lá, anh té xỉu sẽ dẫn tới tàn thuốc đang cháy dính vào quần áo thì sao? Ngay cả lúc đun nước sôi cũng đều nguy hiểm như vậy, cho nên trong khoảng thời gian này, lúc Viên Lãng uống trà luôn pha thêm nước nóng vào nước nguội, nước ấm thì sẽ không lo lỡ dội lên người sẽ bị bỏng.
Viên Lãng tự đánh trống lảng mà nói: "Nước lạnh pha trà sẽ từ từ đậm."
Tôi nghe anh nói vậy thì trong lòng càng thắt lại từng hồi. Anh ngồi trên sofa, tôi đứng sau lưng anh, nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh, cọ mặt vào mái tóc ngắn của anh. Người này vĩnh viễn có sức sống mạnh mẽ, vĩnh viễn sôi nổi, vĩnh viễn khiến người ta không tưởng tượng được. Chẳng lẽ anh đã trả tiền cho sức sống của mình trước à? Lúc nào anh mới có thể sống cuộc sống bình thường lần nữa? Có lẽ, cuộc sống yên tĩnh như bây giờ mới là kết cục của anh, nhưng anh có thích không?
Tôi bước ra trước mặt anh. Dưới ánh mắt bình thản của anh cất giấu khát vọng. Anh không muốn như vậy, tôi biết, bất cứ ai cũng không muốn như vậy, huống gì là anh, Viên Lãng.
Hai tuần trôi qua, tôi tan làm trở về tiểu khu, chỉ nghe thấy tiếng động lớn trên lầu hai, trong nhà có người tới?
Đẩy cửa, cảnh tượng náo nhiệt. Tôi vui tươi hớn hở chào hỏi: "Ơ, hôm nay là gió nào thổi mà đông đủ vậy?" Tiểu Ngô không tới. Tiểu Thạch nói cậu ta bây giờ là đại diện đội phó, phải trực. Bon Tiểu Hứa đang xem mấy đĩa phim tôi mới mua mấy ngày trước/
Quả không ngoài dự đoán, Viên Lãng đang hút thuốc với Cao Thành trên ban công. Tôi hơi khó hiểu: "Cao Thành? Anh đi cùng họ tới à?" Cao Thành vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời mà còn thẳng thắn: "Bọn anh hẹn nhau tới, nhớ cậu ta quá." Tôi thật muốn vỗ vai Cao Thành, anh em tốt!
Vào phòng ngủ thay quần áo. Tôi đẩy cửa phòng bếp đầy nghi ngờ.
A, Tề Hoàn! Đang nấu cơm với Tiểu Lưu.
Tôi vui vẻ: "Thái Đao, cậu định bồi dưỡng người nối nghiệp à?"
Tề Hoàn cười rộ lên như gió xuân: "Chị dâu đã về?"
Cả phòng vui vẻ hòa thuận. Tôi rất thích đám người này, luôn xuất hiện vào lúc người khác cần nhất. Viên Lãng, anh có vui vẻ không?
Đương nhiên là Viên Lãng vui vẻ, lúc ăn cơm lộ ra vẻ yêu nghiệt khó thấy khi ở nhà. Kỳ lạ nhỉ? Tôi cũng thấy rất kỳ lạ. Từ trước tới nay Viên Lãng luôn rất đnứg đắn khi ở nhà, hoặc nên nói, tuyệt không yêu nghiệt trước mặt tôi. Đây là ứng với câu nói: Nói chuyện cả ngày ở ngoài, về nhà không muốn nói nữa sao?
Viên Lãng đang bảo Tiểu Lưu rót rượu cho anh: "Ba, trong đám bí đỏ thì tôi hiểu cậu nhất, lần nào tới 375 tôi cũng theo sát cậu..."
Tiểu Lưu vèo một cái cách anh ba thước, vẻ mặt hoảng sợ: "Đó là anh đã quen khai đao từ em."
Viên Lãng vươn tay, bắt hụt, nghiêng đầu sang chỗ khác, bắt đầu xúi giục Tiểu Thành: "Hoa Hoa, vốn đáng là tôi là bông hoa đẹp nhất đại đội A, kết quả cậu và Ngô Triết tới, đẩy tôi xuống. Cậu nói đi, vì an ủi tâm hồn bị thương của đội trưởng, có phải cậu nên uống giúp tôi ly này không?"
Tiểu Thành nhìn anh chằm chằm, cười để lộ hai cái má lúm đồng tiền: "Trời ơi, em say rồi!" Ngay lập tức gục xuống bàn giả vờ ngủ say.
Viên Lãng lắc đầu đầy thương cảm: "Nhân tâm rời rạc, đội ngũ không tốt."
Mỉm cười nhìn về phía những người khác trên bàn, mọi người thấy thế thì giả vờ nhìn bốn phía.
Cao Thành gõ gõ bàn: "Uống nhanh đi, có chuyện đẩy rượu như vậy sao? Thua ba queyefn mà một ly rượu cũng chưa xuống bụng nữa."
Tôi thay chồng xuất chiến, có thế nào cũng không thể để mất thể diện được.
"Cao Thành, em uống với anh! Chỉ biết ăn hiếp Viên Lãng nhà em, diễn tập bị bắt làm tù binh hai lần cũng thôi đi, tửu lượng không tốt cũng bị ăn hiếp. Anh không nhường cho anh ấy một chút được à?"
Viên Lãng thấy vợ ra mặt thay anh, cao hứng rót đầy ly trà tôi pha cho anh thay cho rượu, nghe tôi vạch trần nội tình của anh một miệng đầy trà lập tức phun ra.
Trên bàn cười như sói.
Viên Lãng lau miệng một cách bình tĩnh: "Ở đây không thể nghỉ ngơi. Anh muốn rời nhà trốn đi." Dứt lời thì đứng dậy, vào phòng bếp, phía sau có tiếng cười vui sướng khi người gặp họa.
Tiếng cười chưa dứt thì phòng bếp truyền tới tiếng đồ rơi xuống. Tôi thầm kêu không tốt, bọn Tiểu Thành cũng xông tới.
Tôi chạy qua, mấy người đang đưa Viên lãng ra ngoài, cửa tủ lạnh mở ra, chai chai lọ lọ rơi đầy trên đất.
Đặt Viên Lãng lên giường, Tề Hoàn nhấn huyệt nhân trung cho anh, tôi nâng đầu anh lên kiểm tra xem có bị đụng u chỗ nào không. May mà không sao.
Viên Lãng tỉnh lại, đoàn người thở phào nhẹ nhõm. Tôi u oán nhìn anh. Lúc nào thì loại cuộc sống này mới kết thúc?
Có kết quả kiểm tra, Viên Lãng không cần phải phẫu thuật cũng không cần nằm viện, cẩn thận điều trị, mỗi tuần tới bệnh viện hai lần, kiên trì uống thuốc.
Điều này cũng tốt. Mỗi lần hai chúng tôi cùng ra khỏi nhà. Tôi đưa anh tới bệnh viện, giao cho y tá, dặn đi dặn lại một hồi rồi đi làm, tới trưa tan làm thì anh cũng đã sắp kết thúc điều trị, hai chúng tôi lại cùng về nhà.
Trên các lọ thuốc toàn là tiếng Trung nhưng cơ bản tôi đọc không hiểu. Tôi chỉ hiểu bác sĩ viết trên đó "Một ngày ba lần, một lần ba viên, uống với nước ấm trước khi ăn." và lời dặn linh tinh của bác sĩ.
Thuốc viên, thuốc tễ còn có cả thuốc nước. Viên Lãng rất tự giác, uống theo định lượng đúng giờ, hơi ngước cổ lên nuốt xuống, uống xong còn cười cười với tôi như thể thứ anh uống là đường vậy.
Tôi hơi tò mò. Chẳng lẽ ngọt thật? Có một ngày tôi liếm chút thuốc nước trên miệng chai, oa, đắng tới mức trời đất quay cuồng.
Tôi chạy tới toilet súc miệng, cảm giác nước máy ngọt như chè vậy.
Trong phòng khách, Viên Lãng cũng hơi ngửa cổ lên, uống thuốc, cười cười với tôi như thường.
Viên Lãng, càng khổ sở khó khăn thì anh càng cười tới mức dịu dàng rực rỡ/ Anh đang an ủi tôi hay đang an ủi mình? Hoặc là anh đã quen để ý tới cảm xúc của mỗi người bên cạnh. Nhưng anh như vậy càng khiến lòng tôi đau hơn!
"Viên Lãng, em nghĩ em không cần phải nhờ y tá chăm sóc anh, hmm?" Tôi cười dịu dàng, nhìn Viên Lãng nói.
"Không cần. Anh có thể tự chăm sóc mình." Viên Lãng trả lời chân thành.
"Thật ngoan!" Tôi sờ sờ đầu anh, "Vậy em có thể nhờ anh không nở nụ cười với cô y tá nhỏ xinh đẹp nữa được không?"
"Không có cười, thật không có cười." Viên Lãng lập tức tỏ vẻ nghiêm túc.
"Nói dối!" Tôi ấn Viên Lãng lên giường, trừng phả người nói dối này.
"Anh đi bệnh viện mà thôi, ăn mặc đẹp như vậy để làm gì?" Tôi kéo vạt áo của anh ra.
"Anh chỉ tùy tiện mặc vậy thôi mà." Viên Lãng không giãy dụa, giải thích.
"Tùy tiện mặc? Vậy anh mặc quần ủi thẳng thớm như vậy để làm gì?" Tôi rút thắt lưng của anh ra.
"Chẳng phải quần này do em ủi à?" Viên Lãng kéo chăn, định che lên.
"Còn dám oan uổng em?" Tôi giật chăn lại, tiếp tục thao tác.
"Được rồi, lần sau anh mặc quần huấn luyện đi, được chưa?" Viên Lãng không phản kháng một cách tiêu cực nữa, bắt tay vào cởi cúc áo của tôi.
"Mặc đồ huấn luyện? Anh không biết mình mặc đồ huấn luyện là dễ nhìn nhất à?" Tôi kéo chăn qua, che lên cả mình và anh.
"Vậy anh mặc thường phục...Á, cắn nhẹ chút..."
"Mặc thường phục thì hoạt bát quá...Tay đừng lộn xộn..Chao ôi, tiếp tục..."
Bất kể là chuyện gì xảy ra, ngày đều phải tiếp tục, đặc biệt là cuộc sống này.
Đợt điều trị cuối cùng qua đi rất nhanh. Phim chụp não của Viên Lãng đã có, chỗ tụ máu đã tan đi. Vốn khối máu bầm vô cùng nhỏ, xác suất tái phát là một phần mười vạn, uống chút thuốc tan máu, làm chút vật lý trị liệu gì đó cũng được rồi.
Viên Lãng đang thu dọn đồ đạc, mặc thường phục, tới bệnh viện làm lần điệu trị cuối cùng là anh có thể về thẳng đơn vị.
Buổi trưa tới bệnh viện đón anh, điều trị chưa kết thúc, mắt thấy sắp tới lúc họp, rốt cuộc thấy anh ra ngoài, cài cúc áo, đội mũ lên, kéo kéo vạt áo.
Tôi nghe điện thoại: "Tôi còn đang ở bệnh viện, lập tức kêu xe tới đây. Ông Trương Ca lái xe tới đón tôi? Đều đang chờ tôi? Được!"
Ngoài cửa lớn bệnh viện, xe của trụ sở đón Viên Lãng đã tới, sau đó, xe tới đón tôi cũng tới.
Hai người chia ra lên xe, Viên Lãng vươn tay ra hiệu hẹn gặp lại với tôi qua cửa sổ xe.
Tôi ngồi vào ghế bên cạnh ông Trương Ca, nhìn chiếc xe quân đội từ từ đi xa, ngẫm lại mỗi ngày trong một tháng này đều ở bên cạnh anh, như thể một giấc mơ không thể tin được.
Ông Trương Ca thấy bộ dạng mất hồn mất vía thì cười hỏi: "Chồng cô?"
Tôi gật đầu.
"Nghe nói hai vị không thường gặp mặt."
"Hả? Gặp chứ, mỗi hai tháng có thể gặp một lần.
Ông Trương Ca cười rộ lên, lắc đầu: "Xem ra không dễ làm gia đình quân nhân."
"Trương Ca, bác toàn đùa con, đi thôi, đang chờ đấy." Tôi thở ra một hơi thật dài.
Viên Lãng, thuận buồm xuôi gió!