Gả Cho Vai Ác Xấu Số Trong Tiểu Thuyết

Chương 58: 58: Hôn Lên Vết Sẹo






Edit: Mòe Ngáo.
Beta: Khả Khả
Ôm được một lúc lại bị tiểu thái giám đần độn phá hỏng, hắn nói hết giờ ngâm đến lúc phải xoa bóp chân của Hàn Mẫn.
Hàn Mẫn nhìn tiểu thái giám kia mấy lần, lòng thầm nghĩ ngày mai nhất định phải nói chuyện với lão già họ Trương bảo lão đừng để tên này đến nữa.
Cố Minh Châu lại không hề cảm thấy tiểu thái giám này chướng mắt, nàng rất thích thái độ chuyên tâm của hắn lại càng đánh giá cao sự thật thà của hắn.

Bởi vì qua chuyện này, nàng cũng không còn tin tưởng Trương ngự y nữa.

Với tên tiểu thái giám này nàng được hỏi liên tục còn đối với Trương Ngự y nàng chỉ được hỏi một câu.

Nhưng mà, tiểu thái giám cũng chỉ là tiểu thái giám, hắn không có năng lực về mặt y thuật, cùng lắm chỉ biết châm cứu, xoa bóp cho nên rất nhiều câu hỏi của nàng hắn đều trả lời là không biết, nhưng cũng đủ để Cố Minh Châu biết được tình hình thực tế của Hàn Mẫn.
Cố Minh Châu đem lời của tiểu thái giám so sánh với lời của Trương ngự y quả nhiên nàng phát hiện không ít vấn đề.
Nàng liếc Hàn Mẫn, thầm nghĩ ngày khác sẽ tính sổ với hắn.
Hàn Mẫn đương nhiên nhìn thấy cái liếc mắt của nàng, hắn chột dạ rũ mắt xuống, khao khát sống mãnh liệt trong người hắn bị trỗi dậy, hắn bắt lấy tay nàng, giọng điệu lấy lòng: “Lần sau ta sẽ bảo Trương ngự y nói thật với nàng”.
Cố Minh Châu chỉ trả cho hắn một chữ: “Ừ!”
Câu trả lời của nàng càng làm hắn đứng ngồi không yên, hắn còn muốn nói thêm điều gì nhưng lại bị Cố Minh Châu đè lại, nàng nói: “Trước tiên trị liệu cái đã, những chuyện khác nói sau.”
Nói xong, nàng nhét tay mình vào lòng bàn tay của Hàn Mẫn.
Trong lòng Hàn Mẫn ấm áp, siết mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Khoảng nửa canh giờ sau, tiểu thái giám dừng tay nói với Cố Minh Châu vài kiêng kị rồi lui ra.
Cố Minh Châu thật sự rất thích tiểu thái giám này, nàng hỏi tên thì biết được hắn tên là Lâm Bình sau đó hỏi hắn có đồng ý đến làm việc cho Hàn Mẫn hay không? Việc xoa bóp cho Hàn Mẫn sau này hắn phụ trách.
Lâm Bình tuy không hiểu nhiều đạo lý đối nhân xử thế nhưng hắn hiểu được có một chủ tử tốt là phước lành ơn trên ban cho hắn.

Chưa nói đến thế lực của An Vương hiện tại, tất nhiên hắn đồng ý hắn còn thỉnh cầu có thể tiếp tục theo Trương ngự y học tập, châm cứu xoa bóp hắn còn chưa học xong.
Cố Minh Châu đương nhiên là đồng ý.
Toàn bộ quá trình Hàn Mẫn không dám mở miệng, tất cả đều để Cố Minh Châu quyết định, chỉ đợi tiểu thái giám đi rồi, hắn mới ôm Cố Minh Châu oán giận nói: “Tên tiểu thái giám này thật không hiểu ánh mắt của người khác.”
Cố Minh Châu nghe hắn nói vậy không để ý hình tượng liền trừng mắt: “Đỡ hơn xảo trá.”
Hàn Mẫn chột dạ, không dám nói nữa.

Qua một lúc, Hàn Mẫn nhớ Cố Minh Châu vẫn chưa dùng bữa liền hối thúc nàng đi ăn.
Đã trải qua chuyện như vậy, Cố Minh Châu đã không còn muốn ăn nữa, nhưng vẫn nghe lời hắn bảo người mang thức ăn lên.

Nàng vẫn không quên mời hắn ăn chung thì biết được hắn đã dùng dược thiện ở chỗ Trương ngự y, nàng tạm yên tâm.
–Dược thiện? Tốt lắm, hắn lại giấu nàng thêm một việc.
Nàng ăn vội một ít, sau khi Cố Minh Châu trở về phòng đều đuổi toàn bộ hạ nhân ra ngoài.
Nàng đến bên mép giường, buông chiếc màn nặng trịch xuống, đôi mắt nghi hoặc nhìn phía Hàn Mẫn nhẹ giọng nói: “Ta muốn nhìn chân chàng một chút.”
Hàn Mẫn siết chặt chăn trong tay.
“Rất gớm!”
Mặc dù nàng đã nhìn thấy nhưng Hàn Mẫn vẫn không muốn nàng thấy thêm nữa vì nó thật sự rất xấu xí.
Cố Minh Châu cúi người hôn trên môi hắn.
“Ta muốn xem.”
Một lát sau, Hàn Mẫn buông lỏng tay ra.

Tấm chăn dày bị xốc lên, Cố Minh Châu ngồi xuống mép giường, nàng đặt hai chân Hàn Mẫn lên đùi nàng, nhẹ nhàng cởi vớ của hắn động tác thật chậm rãi xắn ống quần hắn lên.
Những ngón tay thon dài, trắng trẻo như ngọc lướt qua vết sẹo.
“Đừng nhìn.”
Hàn Mẫn mở miệng, âm thanh khàn đặc
Cố Minh Châu còn muốn nhìn thêm, không chỉ muốn nhìn mà còn muốn chạm vào.

Sau đó nàng cúi đầu…..
Hôn từng vết sẹo trên chân hắn..