Gả Cho Tổng Tài Trai Bao

Chương 5-1: Ăn no căng diều liền tránh đi (1/3)




Lúc Tần Lạc Y tỉnh lại lần nữa, đã là hơn năm giờ chiều.

Cái bụng ùng ục ùng ục vang lên không ngừng, cô phát hiện mình đã nằm ở trên giường, Lệ Phong Tước cũng không biết rời khỏi nơi này lúc nào, hẳn là đi làm đi.

"Ăn no căng diều liền tránh đi!"

Tần Lạc Y không hề che giấu chút nào mình khó chịu, cầm áo ngủ lên mặc vào liền chuẩn bị rời giường, nhưng không nghĩ hai chân mềm nhũn suýt chút nữa quỳ trên mặt đất.

"Lệ Phong Tước, anh chính là tên khốn kiếp, đại khốn nạn từ đầu đến cuối, không giữ lời hứa, không có trinh tiết."

Hai chân như nhũn ra, người phụ nữ đỡ eo đi vào phòng vệ sinh chuẩn bị tắm rửa, một cởi quần áo ra lại phát hiện trên người mình che kín dấu hôn nhợt nhạt sâu sắc.

Tần Lạc Y nghiến răng nghiến lợi nhìn mình trong gương, chợt nhớ tới lúc ở quán cà phê, cô ưu thương bị mẹ đuổi khỏi Tần gia, đồng thời đã thất trinh với một "Trai bao".

Mà quên mất lúc bàn chuyện kết hôn, ly hôn với Lệ Phong Tước, đã nói không thể có bất kỳ chuyện vợ chồng thực tế nào.

"Bất cẩn rồi."

Tần Lạc Y khóc không ra nước mắt vỗ mạnh trán mình, chuyện quan trọng như vậy làm sao có thể đã quên mất chứ!

Thật vất vả thu thập xong chính mình, cô thay quần áo chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn, lại phát hiện dấu vết trên cổ bị gặm cắn làm sao cũng không giấu được.

Cuối cùng, Tần Lạc Y chỉ có thể mặc quần dài, trên cổ còn chặt chẽ quấn một chiếc khăn cổ, liền như vậy dáng vẻ võ trang đầy đủ cầm giỏ thức ăn đến siêu thị mua thức ăn.

Vì tiết kiệm chi tiêu, cô gần đây vẫn luôn là tự mình làm cơm ăn.

Cô tận lực không đi chú ý ánh mắt quái dị của các bác trai bác gái trong siêu thị kia, làm bộ bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước.

"Lệ Phong Tước!"

Tần Lạc Y cắn chặt răng, mạnh mẽ thì thầm cái tên làm cho cô "Suốt đời khó quên" này.

Mua xong món ăn, Tần Lạc Y mới vừa dự định trở về, ở ngay góc đường phát hiện một tiệm bán hoa đang tuyển người cắm hoa.

Tiệm bán hoa không lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, một đôi cửa kính được lau óng ánh long lanh, trước cửa bày hai cái lẵng hoa lớn không yêu diễm, lại có một loại nhã trí khác.

Cô lập tức liền bị bề ngoài như vậy hấp dẫn, nhớ tới bản thân lúc trước trong chương trình học nữ công gia chánh, cắm hoa cũng là một môn phải học, liền cầm giỏ thức ăn đẩy cửa đi vào.

"Chào cô, xin hỏi cô cần gì?"

Chu Mạn Văn nhìn thấy cô gái quấn mình đến chặt chẽ trước mặt này có trong nháy mắt kinh ngạc, thế nhưng tố chất nghề nghiệp chuyên nghiệp làm cho cô rất nhanh treo lên nụ cười xán lạn tiến lên nghênh tiếp.

"Chào cô."

Tần Lạc Y cũng là mỉm cười, cô nắm thật chặt cái giỏ trong tay, chỉ lo mình ngay cả công việc này cũng không thể quyết định.

"Tôi vừa ở bên ngoài nhìn thấy nơi này tuyển người cắm hoa. Không biết chức vị này bây giờ có người nhận hay chưa."