Gả Cho Tội Thần

Chương 193: PN10: Nhân duyên trời định của Tiêu Thế Nam (hạ)




Sáng sớm hôm sau, đoàn người Cổ Lệ vào cung.

Tiêu Giác sai người chuẩn bị rượu và thức ăn, tự mình tiếp kiến bọn họ.

Sau khi mời họ ngồi xuống, Tiêu Giác thuận miệng hỏi: “Hòa An thường hay tới đâu? Sao lần này không thấy hắn đi cùng mọi người?”.

Hòa An là một sứ thần rất lợi hại của Dạ Minh quốc, rất có tầm nhìn và bản lĩnh, còn biết rất nhiều ngôn ngữ. Tiếng Trung Nguyên của Cổ Lệ cũng là học từ hắn.

Tuy vậy hắn có bản lĩnh thì sao, Thái Hậu coi Cổ Lệ là vật chết thay, không phải tới lập công cho nên chẳng phái hắn tới mà là chính thân tín của mình tới.

Lực Cang Hảo cường tráng như bò, mặt mày dữ tợn, võ nghệ lợi hại nhưng chẳng có đầu óc.

Hắn lập tức trả lời: “Hòa An tuy không tới nhưng Thái Hậu phái Công chúa của chúng ta tới, cũng là như nhau! Ha ha!”.

Lực Cang Hảo nói chằng sõi bằng Cổ Lệ, khẩu âm kỳ quái, hơn nữa ở ngự tiền cũng chẳng biết thu liễm, nói to tới mức đau cả tai người khác.

Tiêu Giác nghe xong không vui nhíu mày, Tiêu Thế Nam ở một bên thấy hắn nhíu mày cũng điên cuồng bắn tín hiệu cho hắn.

Tiêu Giác sau lại nghĩ, người ngồi dưới dù sao cũng là tức phụ tương lai của Tiêu Thế Nam, không cần vì chút lễ tiết mà nháo ra chuyện gì.

Cho nên hắn chỉ không kiên nhẫn mà xua xua tay để Lực Cang Hảo ngồi xuống, sau đó xoay mặt nhìn về phía Cổ Lệ lại mang ý cười.

“Công chúa Cổ lệ, trẫm xác nhận lại lần nữa với ngươi, trước đó của hồi môn ngươi đưa tới Thẩm gia có còn tính hay không?”.

Cổ Lệ lập tức đáp: “Đương nhiên là tính!”.

Hổ tuyết của họ tuy là thú chí bảo nhưng nếu đã nói là tặng cho Đại Diệu, vậy nàng đương nhiên sẽ không đổi ý.

“Được!”, Tiêu Giác lại cười ấm áp thêm vài phần, “Vậy hôn sự này trẫm đồng ý. Hôn kỳ sẽ vào… Vẫn nghe theo quốc cữu phu nhân đi, cũng chính là ý của thẩm thẩm trẫm”.

Tuy Cổ Lệ kỳ quái chỉ là lai giống hổ thôi sao còn cần định hôn kỳ nhưng trong khoảng thời gian này nàng cũng biết lễ tiết của Trung Nguyên rườm rà, cũng không hỏi nhiều, sợ hỏi nhiều sẽ không hiểu, hơn nữa, nàng càng quan tâm chuyện hòa đàm hơn – tuy nói đơn giản là nếu hòa đàm thất bại thì không quay về nhưng dù sao cũng là nơi nàng sinh ra, có thể trở về thì Cổ Lệ vẫn muốn trở về.

Cho nên Cổ Lệ nhắc tới chuyện thuế đi đường.

Tâm trạng của Tiêu Giác rất tốt nhưng nghe được bọn Cổ Lệ muốn ba thành thuế, Tiêu Giác cũng chẳng cười được nữa.

“Các ngươi cũng không khỏi quá tham lam đi!”. Hắn xụ mặt híp mắt.

Đội ngoại thương yêu cầu có sổ thông quan, phải nộp thuế cho triều đình, Tiêu Giác nghĩ đường xá bên ngoài xa xôi, nguy hiểm trùng trùng, tiền bạc kiếm được cũng rất vất vả nên chỉ thu họ một thành thuế.

Hiện tại Cổ Lệ muốn ba thành, chính là triều đình được nhiều gấp ba lần!

Hơn nữa, lợi nhuận của thương đội kia cũng chỉ có bốn thành, bọn họ không ngại gian khổ mà sẵn sàng đưa tính mạng của bản thân vào thì còn lý gì nữa? Cứ buôn bán ở nước mình luôn không tốt sao?

Cổ Lệ kỳ thực cũng rất chột dạ nhưng nàng chỉ có thể căng da đầu cười nói: “Chỉ cần cho chúng ta ba thành thuế, sau này sự an toàn của thương đội khi tới Dạ Minh quốc chúng ta sẽ hoàn toàn phụ trách”.

Tiêu Giác chỉ thấy tức cười, “Quân đội của Dạ Minh quốc các người tổng cộng có bao nhiêu? Được mười vạn không? Sau này, mỗi năm, số lượng thương đội nước ta ra ngoài buôn bán sẽ nhiều lên, còn nhiều hơn cả số quân đội mà các người có thì các người có thể bảo vệ được sao?”.

Đương nhiên là không thể, Cổ Lệ xấu hổ đỏ bừng mặt, quay đầu nhìn về phía Lực Cang, mong hắn giúp đỡ nói vài lời.

Tiếng Trung Nguyên của Lực Cang cũng chẳng sõi, kỳ thật hắn nghe câu được câu chăng với Tiêu Giác và Cổ Lệ, đương nhiên biết là do Thái Hậu cố ý sắp xếp. Hòa đàm không thành thì sẽ là trách nhiệm của một mình Cổ Lệ!

Hắn dứt khoát vò đầu bứt tai giả ngu không nói. 

Tiêu Thế Nam vừa lo lắng, lại ra dấu với Tiêu Giác.

Tuy Tiêu Giác thấy nhưng loại chuyện liên quan tới lợi ích của bá tánh như này, đương nhiên không thể xử lý theo cảm tính được.

Không khí giằng co một lúc lâu, cuối cùng Tiêu Giác vẫn nhường một bước, nói: “Vốn dĩ trẫm chỉ nghĩ sẽ chia nửa thành cho các ngươi nhưng xem ở quan hệ thông gia của hai nước, lại chia thêm cho các ngươi, chia một thành!”.

Nếu là trước đó, Cổ Lệ khi nghe được tin này sẽ rất vui nhưng bất đắc dĩ trước mắt nàng chỉ có thể nói: “Không được, chính là muốn ba thành”.

Tiêu Giác tức giận, “Công chúa Cổ Lệ, ngươi hãy nhìn cho rõ thực tế, tuy rằng ở quan ngoại, Dạ Minh quốc cũng coi như là đại quốc nhưng so với Đại Diệu chúng ta, các ngươi còn chưa đủ tự tin để dứt khoát đòi hỏi như vậy!”.

Hắn nói Cổ Lệ đương nhiên biết, nàng còn biết chuyện hòa đàm là cần cò kè mặc ả. Tỷ như ban đầu nàng muốn một thành, vậy bắt đầu nên nói hai thành, chờ tới khi  Tiêu Giác nhượng bộ, nàng cũng lùi một bước.

Nếu nàng muốn ba thành, vậy thì theo mánh lời mặc cả, phải nói lên bốn thành – nàng nào mở miệng nói được như vậy? Chính mình cũng phỉ nhổ bản thân không biết xấu hổ.

Tiêu Giác thực sự là tức điên rồi, nếu là ngày thường có sứ thần công phu sư tử ngoạm như này, còn không chịu nhượng bộ thì sớm đã đuổi hắn trở về rồi.

Nhưng đây là tức phụ tương lai của Tiêu Thế Nam, trước khi hòa đàm đã nói rõ rồi.

Cho nên sau khi hắn tức tím người cũng chưa nói gì tổn thương tới thể diện của Cổ Lệ, chỉ xanh mặt nói: “Nếu công chúa Cổ Lệ không chịu nhượng bộ, vậy chuyện này sau lại bàn”.

Cổ Lệ cảm thấy kỳ quái, nàng dựa theo yêu cầu của Thái Hậu đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, hoàng đế Trung Nguyên không những không nổi giận mà nói sau sẽ bàn lại, tính tình này cũng tốt quá! Nàng mới nghĩ tới kết quả kém cỏi nhất, cũng đã tới đêm rồi.

Nàng và Lực Cang Hảo đứng dậy cáo từ.

Chờ bọn họ rời khỏi đại điện, Tiêu Giác tức giận hung hăng đập bàn.

Tiêu Thế Nam vội vàng đứng dậy tới bên người hắn, lấy lòng mà vỗ lưng cho hắn, khuyên giải : “Không giận không giận, còn không phải là chưa nói xong sao! Lần tới lại nói, Cổ Lệ cũng không phải người không nói lý, khẳng định là kế mẫu và đệ đệ kia của nàng lòng tham không đáy!”.

Tiêu Giác trừng mắt liếc hắn, “Nếu không phải vì ngươi, ta sao phải chịu cơn tức này? Một sứ thần Dạ Minh quốc nho nhỏ, còn để ta tức nữa ta trực tiếp sai binh đi diệt cả cái hang ổ nhà nó!”.

Hắc đúng là tức không nhẹ, sau đó tới Thẩm gia còn oán hận với Khương Đào một phen.

Đừng nhìn hắn ở trước mặt người khác buông lời hung ác nhưng tới trước mặt Khương Đào lại như làm nũng tố khổ, thở phì phì nói: “Con chính là nể mặt mũi của Tiểu  Nam mới làm vậy, đổi lại là người khác dám nhắc yêu cầu như vậy với con, con sao cũng phải khiến cho sứ thần ấy quỳ xuống xin tha!”.

Khương Đào nhận trà của nha hoàn đưa lên cho hắn, “Nói lời gì vậy? Trước đó ta thấy con ho khan, nếu còn tức nữa, cẩn thận lại tái phát”.

Tiêu Giác cầm chén trà uống hai ngụm, không phải trà mà là lê hấp đường phèn Tứ Xuyên, lê tuyết thanh ngọt vào miệng, hắn cũng không tức như vậy nữa.

“Con và Cổ Lệ tiếp xúc chưa nhiều, sau con thử tìm hiểu xem cái giá này của nàng là ai ra. Nếu là ý tứ của kế mẫu nàng, chúng ta từ chối thẳng cũng không được, chỉ cần không khiến nàng đau lòng là được”.

Tiêu Giác nghe ngữ khí của nàng, ôn nhu như vậy, một bụng tức cũng tiêu hơn nửa, chỉ nói: “Vậy phiền mợ giảng hòa ở giữa”.

Sau khi hòa đàm mấy ngày, Khương Đào sai người mời Cổ Lệ tới, Cổ Lệ lại tự mình tới cửa.

Nàng là tới đưa hổ tuyết cái, nếu không phải vì cái này, nàng đúng là ngại tới – quốc cữu phu nhân đối với nàng tốt như vậy, nàng lại tham lam như vậy khi hòa đàm.

Khương Đào cũng không giận nàng, trước sai người để lồng của hổ tuyết cái tới viện của Tuyết Đoàn nhi.

Tuyết Đoàn nhi đã sớm đánh hơi được hơi thở của đồng loại, lồng sắt vừa chạm đất, vải đen còn chưa lật ra, nọ đã vội vàng lao ra ngoài.

Cổ Lệ tự mình gỡ miếng vải đen lên, một con hổ tuyết cái lông trắng muốt như Tuyết Đoàn nhi xuất hiện trước mắt mọi người.

Đầu của nó còn nhỏ hơn Tuyết Đoàn nhi, có hơi gầy, cũng chẳng có tinh thần lắm.

Nhưng cũng may là Tuyết Đoàn nhi cũng không ghét bỏ nó, đang gấp không chờ được mà lay lay lồng sắt.

Thấy nó thích đối phương, Khương Đào cuối cùng cũng yên lòng.

Nhưng chuyện hổ lai giống nàng cũng chẳng có kinh nghiệm, chỉ có thể dựa theo cách nuôi mèo của đời sau, trước cách ly bảy ngày.

Nàng sai hạ nhân đưa hổ tuyết cái tới cách vách Tuyết Đoàn nhi, chờ bảy ngày sau chúng nó thân quen hơn thì lại để chung một chỗ, sau đó kéo Cổ Lệ về nhà chính nói chuyện.

Cổ Lệ gặp qua không ít hổ tuyết nhưng trước nay chưa từng thấy con hổ nào thông minh như Tuyết Đoàn nhi. Người sáng suốt cũng nhìn ra được nó rất sốt ruột muốn thân cạn với hổ tuyết cái nhưng Khương Đào nói với nó phải đợi mấy ngày mới có thể để chúng nó ở cùng nhau, nó cũng không đi lay lồng sắt nữa, ngoan ngoãn mà lui về một bên, để hạ nhân đưa hổ tuyết cái qua cách vách.

Nàng rất tò mò lại lịch của con hổ này, bèn hỏi Khương Đào.

Khương Đào bèn giải thích thân thế của Tuyết Đoàn nhi với nàng, sau lại nói: “Chúng ta ở đây không biết ý nghĩa của hổ tuyết đối với quốc gia của muội, chỉ coi nó như dị thú quý hiếm cho nên mới bắt nó đem về. Cũng đúng là do không hiểu biết nên năm đó mẫu thân của Tuyết Đoàn nhi mới chết. Hiện giờ nếu đã biết, sau này khẳng định không thể để người khác bắt nó nữa”.

Cổ Lệ gật đầu, “Các người có câu, “người không biết vô tội”. ta có thể hiểu được”.

Khương Đào thấy nàng thực sự không có ý trách tội, trong lòng càng thêm thích nữ hài nói chuyện rộng lượng này.

Cổ Lệ bỗng nhiên thở dài, “Khi còn nhỏ ta không hiểu chuyện, nháo với phụ vương cũng muốn nuôi hổ tuyết, phụ vương ta không chịu được nên mới sai người cho ta một con. Chỉ là con hổ kia không ôn thuần, ban đầu liền tuyệt thực, sau thật vất vả mới chịu ăn một ít, cứ luôn hung dữ với ta, còn muốn làm ta bị thương. Không còn cách nào, phụ vương ta chỉ có thể thả nó về. Khi ấy ta đã khóc rất nhiều, phụ vương ta nói nếu sau này có hổ tuyết ôn thuần sẽ không đưa tới Trung Nguyên nữa, để lại cho ta nuôi”.

Giọng nói của nàng chỉ thể hiện ra sự cô đơn, người tinh ý một chút sẽ biết nàng vốn chẳng nhớ tới cái gì mà nuôi hổ mà chỉ là nhớ tới vị phụ vương khi còn sống đã rất yêu thương nàng.

Khương Đào vỗ vỗ mu bàn tay nàng, muốn nàng an tĩnh ngồi một lát.

Lúc sau, Cổ Lệ bình tĩnh lại, có hơi ngượng ngùng nói: “Ta không biết sao lại nói với tỷ mấy chuyện đau lòng như vậy nhưng cũng không biết làm sao, khi ở cùng phu nhân cứ nghĩ gì ta nói đó”.

“Vậy có là gì?”. Khương Đào nhẹ nhàng lấy khăn lau đi giọt nước còn vương trên khóe mắt nàng, chỉ trấn an vỗ vỗ lưng nàng, nói: “Trời đã tối rồi, một lát nữa là ăn tối, lần này muội ở lại ăn cơm đi”.

Cổ Lệ cảm nhận được sự tốt bụng của nàng, khịt mũi gật đầu.

Chạng vạng, bọn Thẩm Thời Ân trở về, Tiêu Giác cũng tới.

Đây vẫn là lần đầu Cổ Lệ nhìn thấy hắn ở ngoài hoàng cung, vừa kinh ngạc nhưng sợ hãi nhiều hơn.

Khương Đào thấy nàng trực tiếp trốn sau lưng mình bèn trấn an nàng nói: “Ở nhà không bàn tới thân phận bên ngoài, chỉ có người nhà cùng nhau ăn cơm thôi”.

Lúc này Cổ Lệ mới ngồi xuống cạnh Khương Đào, chỗ bên cạnh nàng còn trống. Sợ Tiêu Giác sẽ ngồi bên cạnh nàng, nàng lại duỗi tay giữ chặt Tiêu Thế Nam để hắn ngồi xuống bên cạnh.

Sau khi trở về, Tiêu Thế Nam vẫn luôn lén liếc nàng nhưng không nói gì với nàng.

Đột nhiên bị nàng kéo như vậy, Tiêu Thế Nam tức khắc lòng như nở hoa, cũng cảm thấy chính mình không thể bị động như vậy, lập tức nhỏ giọng hỏi Cổ Lệ: “Muội muốn ngồi cùng với ta sao?”.

Cổ Lệ gật đầu như đảo tỏi.

Ở trong nhà này ngoài Khương Đào ra, quen nhất cũng chỉ có Tiêu Thế Nam. Ngồi cạnh hắn so ra tốt hơn người khác nhiều, đặc biệt là hoàng đế Trung Nguyên Tiêu Giác này!

Tiêu Giác cười ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thế Nam, những người khác ntrong nhà nhìn thấy bọn họ như vậy cũng cười nhưng sợ họ thẹn thùng nên không ai nói toạc ra.

Sau khi mọi người ngồi xuống, nha hoàn lại đưa thức ăn lên.

Khương Đào lại điều chỉnh vị trí các món, đưa mấy đĩa thịt tới trước mặt Cổ Lệ.

“Ta cũng hỏi thăm qua là ở nước của muội ăn thịt là chủ yếu, ta bèn chuẩn bị mấy món thịt hươu, thịt vịt, còn có thịt dê nướng, cũng không biết muội ăn có quen không”.

Khi Cổ Lệ mới tới Trung Nguyên cũng cảm thán người ở đây ăn uống tinh tế tỉ mỉ nhưng dù sao rời nhà hơn ba tháng, nói không nhớ đồ ăn quê nhà là không thể nào.

Chưa nói đến vị thức ăn Khương Đào chuẩn bị có giống Dạ Minh quốc hay không, chỉ là phần tâm ý này cũng đủ để nàng động lòng.

Cổ Lệ cầm đũa nếm qua, cảm kích cười nói: “Đồ ăn Trung Nguyên làm quả nhiên khác xa với chúng ta nơi đó nhưng cũng rất ngon! Phu nhân trước may váy cho ta không tính mà hiện tại còn nấu ăn cho ta, ta thật sự…”.

Nàng kích động bèn nói ra một chuỗi tiếng nước ngoài mà tuy mọi người nghe không hiểu nhưng khẳng định là đang cảm tạ.

Nhưng lực chú ý của mọi người hiển nhiên không ở vế sau của nàng mà là nghe được vế trước lại thấy buồn cười.

Cổ Lệ nói xong thấy mọi người đang cười, sau nhỏ giọng giải thích: “Ta không phải cố ý nói tiếng nước mình, chỉ là trong lúc nhất thời không biết nói sao cho phải”.

Tiêu Thế Nam vội vàng ngừng cười giải thích nói: “Không phải muội nói tiếng nước mình có vấn đề mà là đồ ăn này không phải do tẩu tử ta làm! Công phu thêu thùa của nàng đúng là xuất sắc nhưng trù nghệ thì…. Thực là một lời khó nói”.

Cổ Lệ áy náy cười với Khương Đào: “Thân phận phu nhân tôn quý, kể cả không phải do chính tay tỷ làm thì ta cũng sẽ ăn thật ngon”.

Mấy năm nay, chuyện trù nghệ của Khương Đào không biết đã bị mấy tiểu tử này cười nhạo bao nhiêu lần, ban đầu còn muốn cứu vớt chút mặt mũi nhưng bị cười quá nhiều nên nàng cũng đã quen nằm im chịu trận.

Có Khương Đào ở đây, Tiêu Giác đương nhiên sẽ không nhắc tới khúc mắc giữa hắn và Cổ lệ, một bữa cơm mà khách lẫn chủ đều vui.

Sau khi dọn đồ ăn xuống, Khương Đào lấy cớ nói làm giày mới cho Cổ Lệ, đưa nàng tới nội thất, hai người đóng cửa nói chuyện.

Nàng lấy thước ngắn ra đo chân cho Cổ Lệ, Cổ Lệ không để ý mà cởi cả giày và vớ ra.

Khương Đào vừa ghi nhớ kích cỡ, vừa nhàn thoại như đang nói việc nhà: “Ta nghe nói mấy ngày trước muội tiến cung hòa đàm không được thuận lợi”.

Nói tới cái này Cổ Lệ chỉ có thể rũ mắt.

Nàng có thể không để bụng những người Trung Nguyên khác nghĩ như nào nhưng quốc cữu phu nhân đối tốt với nàng như vậy, nếu vì chuyện hòa đàm mà quốc cữu phu nhân nghĩ nàng là người lòng tham không đáy, tim Cổ Lệ như bị bóp chặt.

Cho nên chưa đợi Khương Đào hỏi, Cổ Lệ đã nói: “Thuế quan không phải do ta định, trước khi rời vương đô, ta và vương đệ đã nói tốt là một thành. Sau khi tới kinh thành ta mới nhận được thư của Thái hậu gửi, bà nói yêu cầu ta phải trả giá ba thành".

Nói xong nàng cẩn thận đánh giá sắc mặt của Khương Đào, sợ nàng không tin.

Cũng may kết quả này chẳng khác so với Khương Đào dự đoán là bao, cho nên nàng cũng không ngoài ý muốn, chỉ là nhíu mày nói: “Nghĩ tới giá như vậy hẳn là không thể, nếu là chuyện khác ta còn có thể giúp muội nhưng chuyện này liên quan tới bá tánh….”.

Cổ Lệ hiểu ý gật đầu, “Chỉ cần phu nhân không coi ta thành người xấu là được”.

“Vậy nếu chuyện này không thành….”.

“Làm không xong thì thôi vậy”, Cổ Lệ đi giày vào, không để bụng cười cười, “Dù sao ta cũng đã cố gắng nói rồi. Ta ở Dạ Minh quốc cũng chỉ có một mình phụ thân là người thân, ông qua đời rồi ta chỉ còn có một mình. Thay vì trở về đó bị bọn Thái Hậu tính kế, chi bằng không về nữa, sống một mình”.

Khương Đào rũ mắt nghĩ nghĩ, trước đó nàng còn kinh ngạc sao Cổ Lệ lại đột nhiên đưa của hồi môn tới nhưng sau đó Tiêu Thế Nam và Tiêu Giác đều đã xác nhận với nàng, nàng cũng chưa đổi ý. Hiện tại nghe được lời này, nàng càng thêm chắc chắn là ở trong nước, tình cảnh của Cổ Lệ rất khó khăn, đúng lúc lại gặp mặt Tiêu Thế Nam vài lần, có ấn tượng tốt nên mới làm ra hành động như vậy.

Trong lòng nàng thở dài, xoa đầu Cổ Lệ.

Cổ Lệ luôn là người độc lập, nói cũng kỳ quái, hiện tại quốc cữu phu nhân cũng đã có một nữ hài bốn năm tuổi, nhưng sau khi sinh xong bảo dưỡng rất tốt, nhìn ra không lớn hơn nàng là bao.

Nhưng nàng lại cho người ta một cảm giác rất ôn nhu, thân thiết, khiến người khác khi đối mặt với nàng bất giác sẽ thả lỏng phòng bị.

Sau đó, Khương Đào lại hỏi màu sắc và thứ Cổ Lệ thích, nói tới khi bên ngoài đã tối hẳn.

Cổ Lệ mang theo nha hoàn đứng dậy cáo từ.

Chờ nàng đi rồi, Khương Đào lại nói lại cho mọi người, sau đó nhìn về phía Tiêu Giác.

Bởi vì chuyện hòa đàm lúc trước, ấn tượng của Tiêu Giác về Cổ Lệ không tốt lắm. Lúc này nghe được là quốc vương và Thái Hậu của Dạ Minh quốc giở trò, sắc mặt hắn cũng hòa hoãn hơn, nói: “Cảm ơn thẩm đã thay con hỏi nguyên do trong đó, lần này hòa đàm đương nhiên là không thành công nhưng dù kết quả là gì, con thề sẽ không giận chó đánh mèo lên đầu công chúa Cổ Lệ”.

Khương Đào gật đầu, sau còn không quên dặn dò Tiêu Thế Nam, nói: “Một cô nương như nàng ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì, sau này nàng rời xa quê hương, đệ cũng không thể thấy nhà mẹ đẻ nàng không có ai làm trễ nải người ta”.

Tiêu Thế Nam lập tức bảo đảm nói: “Đệ khẳng định sẽ không! Tẩu tử còn không hiểu đệ sao? Đã biết rồi thì đệ sẽ chỉ càng thêm tốt với nàng”.

Cả nhà nói xong ai hồi cung thì hồi cung, về phòng thì về phòng.

Sau khi trở về, Tiêu Thế Nam nghĩ rồi lại nghĩ, hiện tại là hắn dựa vào tẩu tử mới nói được vài lời với tức phụ tương lai, ban đầu là Cổ Lệ đưa của hồi môn tới, sau hắn đã biết tình cảnh của nàng vất vả, nếu không làm chút gì đó, hắn có còn coi là nam nhân hay không?

Nghĩ như vậy, hôm sau Tiêu Thế Nam tới trạm dịch mời Cổ Lệ đi chơi.

Ban đầu Cổ Lệ thấy có hơi kỳ quái, nghe Tiêu Thế Nam nói là Khương Đào sai hắn tới nên rất vui vẻ đồng ý.

Tiêu Thế Nam cùng nàng cưỡi ngựa ra ngoài thành, sau lại về trong thành ăn cơm.

Hai người đều hướng ngoại, trước còn gặp qua mấy lần, lần này tiếp xúc lại càng thêm thân thiết.

Trên bàn cơm, Tiêu Thế Nam nghe Cổ Lệ oán giận nói nàng trước đó đặt mua váy áo ở một cửa hàng mất rất nhiều tiền nhưng chất lượng lại không được tốt, đừng nói là so với Khương Đào, kể cả so với nhà giàu bình thường cũng không được.

“Cũng may sau đó ta quen được mọi người, không thì ta thật nghĩ rằng người Trung Nguyên các người đều gian trá như vậy”.

Nghe tới đây Tiêu Thế Nam nào chịu được, ăn xong bèn đưa Cổ Lệ đi lý luận.

Chưởng quầy tiệm quần áo kia cũng là có mắt nhìn, thấy Cổ Lệ đi cùng với Tiêu Thế Nam khí độ bất phàm, quần áo đẹp đẽ quý giá, không đợi họ mở miệng bèn nói: “Cô nương cuối cùng cũng tới, trước đó cô nương đặt váy ở tiệm của ta lại do chúng ta sơ sót mà đưa sai rồi. Lòng ta cũng băn khoăn vài ngày, bất đắc dĩ lại không biết cô nương ở đâu, vẫn chưa đem quần áo qua cho cô nương được”.

Nói xong chưởng quầy để tiểu nhị đưa một bộ đẹp nhất lên.

Cổ Lệ gãi gãi đầu, thì thầm với Tiêu Thế Nam: “Hóa ra là hiểu lầm, thật xin lỗi trước đã nói người Trung Nguyên các người như vậy”.

Tiêu Thế Nam đương nhiên nhìn ra đây là do chưởng quầy này xảo quyệt nhưng Cổ Lệ vừa tới nơi này không lâu, quen biết còn chưa nhiều lắm, hắn không muốn để mấy mánh lời này khiến Cổ Lệ có ấn tượng không tốt cho nên hắn cũng chưa làm gì, chỉ cảnh cáo chưởng quầy: “Lần này thì thôi, nếu còn lần sau, ta khẳng định sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy đâu!”.

Nói xong hắn để lộ ra eo bài Binh Bộ bên hông, chưởng quầy sợ tới mức đổ mồ hôi, vội vàng đảm bảo không có lần sau.

Rời khỏi tiệm quần áo, Cổ Lệ lại cảm tạ với Tiêu Thế Nam.

Tiêu Thế Nam có chút thẹn thùng mà nói không có gì, đều là hắn nên làm.

Buổi chiều hắn đưa Cổ Lệ đi dạo, ăn tối xong hai người định tạm biệt nhau, bỗng sắc mặt của Tiêu Thế Nam trắng bệch, trán cũng có mồ hôi lạnh.

Cổ Lệ vội hỏi hắn có phải không thoải mái ở đâu không, hắn lại cắn răng không chịu nói, Cổ Lệ cũng sợ hãi, lập tức đưa hắn về Thẩm gia.

…………

Khương Đào nghe nói hôm nay Tiêu Thế Nam hẹn Cổ Lệ ra ngoài chơi còn rất vui, nghĩ tiểu tử này cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, không ngờ tới chạng vạng lại thấy Tiêu Thế Nam được Cổ Lệ đỡ về.

Hắn ở bên ngoài có thể nói là gắng sức, hiện tại, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.

Khương Đào vội sai nha hoàn đi gọi đại phu, sau đó đứng đậy giúp Cổ Lệ đỡ Tiêu Thế Nam lên giường.

Không lâu sau đại phu tới, chẩn bệnh xong nói là bệnh dạ dày của Tiêu Thế Nam tái phát, hiện này trước uống thuốc để nôn ra, sau khi nôn xong lại uống thuốc khác.

Nha hoàn bắt đầu đi sắc thuốc, Khương Đào nhìn thấy Tiêu Thế Nam đau không nói thành lời vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.

“Đệ nói xem, bệnh dạ dày của đệ đã nhiều năm không có. Nay vừa không thấy đệ cái liền biến bản thân thành như vậy!”.

Tiêu Thế Nam cười trừ lấy lòng, sau lại được một đợt đau truyền tới, hắn kêu lên một tiếng cũng không rảnh nói chuyện.

Không lâu sau nha hoàn bưng thuốc tới, Khương Đào đút thuốc cho hắn uống.

Uống xong, Tiêu Thế Nam cầm lấy ống nhổ phun ra một hồi.

Chờ hắn nôn xong, Khương Đào đưa nước trà cho hắn súc miệng rồi lại sai nha hoàn bưng ống nhổ ra ngoài.

“Ta mới rồi nhìn thấy đệ nôn ra toàn thứ màu đỏ hồng. Đệ cũng đã lớn như vậy rồi sao còn không quan tâm tới sức khỏe của bản thân chứ? Chờ ca đệ trở lại ta khẳng định sẽ nói với chàng ấy!”.

Tiêu Thế Nam vội vàng xin tha, lúc này Cổ Lệ mới áy náy mở miệng: “Chuyện này trách ta, là ta đề nghị muốn đi ăn cay”.

Ớt cay là gia vị hiếm có ở Dạ Minh, kể cả là vương công quý tộc cũng chỉ có thể ăn một chút.

Cho nên khi thấy tửu lâu chuyên bán đồ ăn cay này, Cổ Lệ ngửi được mùi cay nên đề nghị tới đó ăn cơm.

“Nào có thể trách muội”. Tiêu Thế Nam nhổ trà trong miệng ra, “Muội cũng không biết ta bị bệnh dạ dày. Là ta tự tin quá, nghĩ là dạ dày này đã lâu không sao tưởng là khỏe rồi”.

Thấy Tiêu Thế Nam nôn xong không còn mồ hôi lạnh nữa, Khương Đào để hắn nằm chờ uống thuốc, lại kéo Cổ Lệ ra ngoài nói chuyện.

Mới rồi Tiêu  Thế Nam nôn rất nhiều, mùi trong phòng cũng không dễ ngửi nhưng Cổ Lệ lại chẳng ghét bỏ, chỉ quan tâm sức khỏe hắn.

Khương Đào nhìn càng thêm thích nàng, thấy nàng tự trách tới đỏ hốc mắt, an ủi nàng nói: “Muội không cần tự trách như vậy, cứ như lời đệ ấy, là chính đệ ấy không biết nặng nhẹ nên cho rằng chính mình hết bệnh, không báo cho muội”.

Cổ Lệ vẫn rất tự trách, nói: “Tiêu thế tử cũng là do không muốn làm ta mất hứng mới nói vậy. Lòng ta thực sự băn khoăn, không biết mấy ngày tới ta muốn chăm sóc huynh ấy, phu nhân thấy có được không?”.

Hai người lập tức phải thành hôn, Khương Đào đương nhiên nói được.

Sau đó Tiêu Thế Nam uống bát thuốc thứ hai xong là ngủ, Cổ Lệ trở về thu dọn hành lý, chuẩn bị tới đây chăm sóc hắn.

Chờ Tiêu Thế Nam tỉnh lại, bên ngoài trời cũng đã tối lắm rồi.

Thẩm Thời Ân và Khương Dương đều đã trở về, đang nhỏ giọng nói chuyện với Khương Đào.

Tiêu Thế Nam ngồi dậy, trước tiên là đảo mắt nhìn quanh, không tìm thấy Cổ Lệ, hắn có chút thất vọng.

Thẩm Thời Ân thấy hắn tỉnh rồi, ngưng cười nhìn hắn, nói: “Sao đệ lại như này? Ra ngoài như nào thì phải trở về nguyên vẹn như vậy chứ? Đều đã lớn rồi mà còn phải để cho tẩu tử đệ lo lắng?”.

Thẩm Thời Ân sau khi làm phụ thân thì khí chất càng thêm uy nghiêm.

Trước đó Tiêu Thế Nam đã kính trọng hắn, hiện tại nghe hắn nói như vậy càng như là hài tử làm sai cúi đầu nhận lỗi.

Khương Đào kéo Thẩm Thời Ân về, sau nói tiếp: “Kể cả ca đệ không nói thì ta cũng muốn lải nhải đệ mấy câu. Trước đó đúng là ta nói đệ nên đối xử tốt với Cổ Lệ một chút nhưng đệ vì dỗ cho nàng vui cũng không nên lấy sức khỏe ra làm tiền cược”.

Nàng nói rất nghiêm túc, dù sao ở thời đại này điều kiện chữa bệnh lạc hậu, nếu thật bị viêm loét dạ dày, hay bệnh gì dạ dày đó cũng không biết là dựa vào uống thuốc có khỏi được không.

Tiêu Thế Nam vội vàng đảm bảo sau này không dám nữa, lại mất mát mà nói: “Vốn là nghĩ muốn biểu hiện cho tốt mới đi ăn cay với Cổ Lệ, không ngờ là sau đau không chịu được còn để Cổ Lệ nâng đệ về. Nàng nhất định thấy đệ vừa vô dụng vừa buồn cười”.

Lúc này Cổ  Lệ đi tới, nghe được lời này lập tức nói: “Huynh sao lại nghĩ ta như vậy? Ban đầu là huynh đòi lại công bằng cho ta, sau đó không màng sức khỏe mà đi ăn cơm với ta. Trung  Nguyên các người có câu “liều mình bồi quân tử”, nói hẳn là người tốt như Tiêu thế tử đây”.

Tiêu Thế Nam lúc đầu nghe nàng nói không khỏi vui ra mặt, sau nghe nàng khen một hồi lại hơi ngượng nói: “Ta không có tốt như muội nghĩ đâu. Tuy vậy muội yên tâm, sau này ta khẳng định sẽ đối xử tốt với muội”.

Lời này khiến Cổ Lệ cảm động rồi.

Nàng là một người ngoại bang, vốn chẳng thân quen gì với những người trước mắt này, sao đáng để họ đối tốt với nàng như vậy?

Đổi lại người khác hẳn nàng còn cảm thấy chuyện ắt có gian trá gì nhưng những người trước mắt này đều là thân phận tôn quý, địa vị rất cao, có thể lừa nàng cái gì chứ?

Chỉ là đơn thuần đối tốt với nàng thôi.

“Ta cũng sẽ đối tốt với huynh!”. Cổ Lệ lập tức đảm bảo.

Khương Đào và Thẩm Thời Ân liếc nhau, trong mắt cũng khó nén được ý cười – tiểu tử ngốc này cũng coi như trong họa có phúc.

Mấy ngày kế tiếp, Cổ Lệ đưa theo tỳ nữ tới Thẩm gia ở, ban đầu bọn tỳ nữ còn sợ mình ở danh gia như Thẩm gia sẽ bị ghét bỏ, sau lại phát hiện nữ chủ nhân là Khương Dào tuy rằng có quy củ nhưng không bắt buộc người khác, biết các nàng thân với Cổ Lệ như tỷ muội, cũng yêu ai yêu cả đường đi mà đối tốt với các nàng, ăn mặc ở không nói gì các nàng, các nàng ra khỏi cửa cũng sẽ không hỏi gì.

Mà Cổ Lệ tận tâm tận lực chăm sóc Tiêu Thế Nam, tính nàng cũng hơi tùy tiện, có lần nha hoàn bưng thuốc tới chưa thử độ ấm đã bưng cho Tiêu  Thế Nam uống, Tiêu Thế Nam cũng mặt không đổi mà uống hết chén thuốc, nàng lấy thuốc về mới biết là nó nóng như vậy.

Nàng sờ còn thấy nóng thì uống vào phải nóng bao nhiêu chứ!

Nàng tự trách mà xin lỗi, Tiêu Thế Nam nóng tới tê cả lưỡi, trái lại còn an ủi nàng nói không sao, đai phu cũng đã nói thuốc uống nóng mới tốt mà.

Lần nào Cổ Lệ cũng bị hắn chọc cười, sau đó chăm sóc hắn cũng cẩn thận hơn.

Hai người ngày nào cũng gặp mặt, đều là người thích nói thích cười, không quá hai ngày bèn bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất.

Cổ Lệ rất thích nghe hắn kể chuyện trước kia, khi bọn hắn ở tiểu huyện mai danh ẩn tích, tuy rằng không tính là phú quý nhưng cũng rất hòa thuận.

Trước giờ Tiêu Thế Nam đều không chịu ngồi yên nhưng vì có Cổ Lệ làm bạn, bệnh dạ dày của hắn cũng dưỡng được nửa tháng.

Nửa tháng này, Dạ Minh và Đại Diệu lại tiến hành lần đàm phán thứ hai.

Cổ Lệ đơn giản không tham dự - dù sao nhất định phải nói ra cái yêu cầu kia, nàng cũng không muốn đi tranh luận nữa. Lui một vạn bước mà nói, kể cả có thành công đi chăng nữa, kế mẫu và vương đệ kia hẳn cũng chẳng vì công lao này mà thay đổi thái độ với nàng.

Lực Cang Hảo hai lần sai người tới mời nàng nhưng Cổ Lệ không muốn, Khương Đào đương nhiên che chở nàng, sứ đoàn ngoại quốc có to gan tới đâu cũng không dám tự tiện xông vào phủ quốc cữu, bèn từ bỏ.

Nửa tháng sau Tiêu Thế Nam hoàn toàn khỏe lại, lại sinh long hoạt hổ như bình thường.

Lúc này, hỉ phục Khương Đào làm cho hắn cũng đã xong, bởi  vì trong nhà vội vã muốn hắn thành thân nên sớm đã may xong chỉ còn thiếu hoa văn.

Mà hỉ phục của Cổ Lệ cần bắt đầu chuẩn bị ngay, tiến độ chậm hơn, còn chưa làm xong.

Khương Đào sai người đưa hỉ phục tới cho Tiêu Thế nam, còn tiện thể nhắn hắn tự mình đi hỏi Cổ Lệ là theo quy củ của Đại Diệu là lục lễ rồi mới đính hôn hay là giống như Dạ Minh quốc trực tiếp thành thân. Vợ chồng son cần thương lượng, cũng có thể khiến tình cảm càng thêm hòa thuận.

Tiêu Thế Nam vui mừng hớn hở mặc hỉ phục, bởi vì là Khương Đào làm riêng cho hắn nên dù là vải dệt hay kiểu dáng hoa văn đều khiến hắn yêu thích.

Hỉ phục đỏ thẫm khiến khuôn mặt của Tiêu Thế Nam càng thêm tuấn tú, khi Cổ Lệ tới tìm hắn ban đầu là hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Y phục mới này của huynh thật đẹp! Sao bình thường không thấy huynh mặc?”.

Tiêu Thế Nam ngượng ngùng trốn ra sau bình phong, vừa thay hỉ phục ra vừa nói: “Đây là thành thân mới có thể mặc! Ở Đại Diệu chúng ta, nam tử chỉ có khi thành thân mới có thể mặc màu sắc tươi tắn như này, ngày thường vẫn là mặc nhiều mấy màu xanh, đen, trắng hơn”.

“Huynh…. muốn thành thân?”. Thanh âm của Cổ Lệ bỗng dưng trở lên rầu rĩ.

“Đúng vậy”. Tiêu Thế Nam đã thay y phục xong, vừa buộc đai lưng vừa nói: “Muội cảm thấy quá nhanh sao? Kỳ thực ta cũng không phải quá sốt ruột, vẫn là xem ý tứ của muội….”.

Nói xong hắn ra khỏi bình phong cũng phát hiện trong phòng không có ai.

Quả nhiên là bản thân sốt ruột quá dọa Cổ Lệ rồi?

Tiêu Thế Nam bất đắc dĩ cười cười, nghĩ vẫn là nên nói với tẩu tử hoãn hôn kỳ lại một thời gian.

Mà Cổ Lệ đang hồn xiêu phách lạc đi về sân viện của mình.

Viện này là do Khương Đào mới thu xếp, suy xét tới nàng đưa theo nhiều tỳ nữ bèn mở rộng viện này ra, trong viện còn có xích đu.

Đại tỳ nữ A Đóa đang chơi xích đu với mấy tiểu nha đâu, nhìn thấy Cổ Lệ trở lại, A Kỳ nhỏ nhất nhảy xuống khỏi xích đu, cười hỏi; “Sao hôm nay công chúa lại về sớm như vậy? Có phải Tiêu thế tử lại cho người đồ gì thú vị, người vội vàng trở về chia sẻ với chúng em?”.

Trong khoảng thời gian này tuy Tiêu Thế Nam vẫn luôn dưỡng bệnh trong phòng nhưng rất có tâm sai gã sai vặt đi mua đồ ăn vặt đồ chơi ở ngoài về, mỗi ngày Cổ Lệ đều có đồ mới để chơi, bọn tỳ nữ cũng vì nàng mà được ăn chơi đã đời, vui tới quên cả trăng sao.

Cổ Lệ rầu rĩ ngồi lên xích đu, A Đòa cho mấy tiểu nha đầu đi chơi, sau đó hỏi nàng có phải xảy ra chuyện gì không?

Cổ Lệ lại nhíu mày, lắc đầu, sờ ngực không nói gì.

A Đóa cũng nóng nảy, vội vàng ngồi xổm xuống tra hỏi: “Công chúa người nói đi, có phải Thái hậu lại sai Lực Cang Hảo tới gây khó dễ cho người không?”.

Nghe được giọng nàng nôn nóng, lúc này Cổ Lệ mới ngẩng đầu nói: “Lực Cang Hảo ngay cả cửa của phủ quốc cữu cũng không vào được sao sẽ gây rắc rối cho ta? Không phải chuyện đó”.

“Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Công chúa muốn làm em lo chết sao?”.

Cổ Lệ lại đấm ngực hai cái rồi mới nói với nàng: “Thật không có việc gì, chính là mới rồi ta đi tìm Tiêu thế tử, hắn nói hắn sắp thành thân”.

“Hắn muốn cưới vợ?”. A Đóa tức giận đứng phắt lên, “Hắn cưới vợ thì sao còn thân thiết với công chúa như vậy? Ta đi tìm hắn hỏi cho ra lẽ”.

Cổ Lệ lập tức giữ nàng lại; “Hỏi cái gì chứ? Là do ta hại hắn bị bệnh nên mới chủ động chăm sóc hắn. Hơn nữa ta và huynh ấy có là gì đâu? Dựa vào cái gì đi chất vấn huynh ấy?”.

“Nhưng trước đó hắn ngày ngày tặng đồ cho người, nào là thức ăn vặt, túi thơm, khăn tay, mấy người chúng ta đều đang lén nói hắn khẳng định là thích công chúa nên mới như vậy!”.

Bọn tỳ nữ nghị luận mấy lần Cổ Lệ đều biết, lúc ấy cũng không để ở trong lòng, chỉ dặn dò các nàng nói giỡn trong viện nàng thì được, không được làm trò trước mặt người khác.

Hiện giờ ngẫm lại chỉ thấy nực cười!

“Hắn không thích ta thì thôi, nữ nhi Dạ Minh quốc chúng ta còn sợ không có ai thích sao?”.

Cổ Lệ cười rất miễn cưỡng, chẳng còn sự tiêu sái của lúc trước.

A Đóa nhìn cũng đau lòng chết mất, lại nói: “Nếu công chúa thích hắn, vậy dứt khoát khi hắn còn chưa thành thân cướp lấy hắn!”.

Dạ Minh quốc đúng là có tập tục cướp rể nhưng Đại Diệu không có.

Hơn nữa, Cổ Lệ ở Thẩm gia, Khương Đào thật sự coi nàng là người nhà, lúc nói chuyện cũng không tránh nàng. 

Nàng nghe nói Khương Đào có một cô nương phủ bá tước vì quá muốn gả ra ngoài nên hai lần đều ném thanh danh của bản thân đi, bây giờ thật sự là không cứu được, hại tỷ muội cả nhà đều không gả được.

Nếu nàng đoạt mối hôn sự của cô nương Đại Diệu, đối phương có phải cũng sẽ có kết cục như vậy hay không?

Cổ Lệ không thể làm ra chuyện như vậy!

Cho nên nàng lắc đầu nói: “Ta nào có thích huynh ấy? Ta chỉ là, chỉ là…”.

Nàng “chỉ là” một lúc cũng chẳng nói được nửa câu sau.

Cổ Lệ trước đó có thể không biết rõ cảm giác của mình với Tiêu Thế Nam nhưng mới rồi khi nghe hắn nói muốn thành thân, ngực nàng quặn đau là không lừa người được.

Mà người ngoài cuộc như A Đóa nhìn càng rõ hơn – từ sau khi lão quốc vương qua đời, Cổ Lệ chưa từng vui vẻ như vậy, mấy tỳ nữ các nàng còn nói “Tiêu thế tử đối xử tốt với nàng như vậy, quốc cữu phu nhân còn vô cùng hiền lành, nếu công chúa thực sự gả tới đây, có thể cứ mãi vui vẻ như vậy”.

“Được rồi, không nói nhưng cái đó nữa”, Cổ Lệ lắc lắc đầu, nói: “Vốn dĩ kế hoạch của chúng ta là chờ Lực Cang Hảo trở về phục mệnh, chúng ta lấy cớ ở lâu hai ngày, chờ hắn đi rồi, chúng ta trực tiếp đi tìm ông ngoại. Hiện này chúng ta đi sớm thôi, dù sao Lực Cang Hảo cũng không vào được phủ quốc cữu, chúng ta trộm chạy đi, hắn cũng không biết!”.

A Đóa khé thở dài nhưng nàng biết Cổ Lệ quật cường rất kiêu ngạo cho nên cũng không nói thêm cái gì nữa.

……..

Hôm nay khi ăn cơm trưa, Cổ Lệ lấy cớ không ăn cơm với họ.

Khương Đào sai người đưa cơm tới viện của Cổ Lệ, sau hỏi Tiêu Thế Nam: “Đệ hôm nay có thương lượng với nàng chưa? Sao không tới ăn cơm cùng, có phải đệ không nghe theo ý nàng đúng không?”.

Tiêu Thế Nam hôm nay mới có thể được ăn thịt, vừa vùi đầu gắp đồ ăn vừa nói: “Đệ còn chưa nói gì, chỉ là nàng thấy ta mặc hỉ phục, sau đó còn chưa nói gì nàng đã chạy, có thể là thẹn thùng đi”.

Khương Đào nghĩ cũng đúng vậy, trước đó hành động đưa của hồi môn tới trước tuy là lớn mật nhưng dù sao cũng là nữ nhi, thật tới lúc gả người cũng sẽ e thẹn.

“Không thì đệ đi hỏi nàng một chút hay ta đi thương lượng với nàng?”.

Tào thị tới xem bệnh tình của Tiêu Thế Nam ra sao cũng ở lại ăn cơm, nghe Khương Đào nói bèn ngắt lời: “Cổ Lệ tuy là công chúa Dạ Minh nhưng sau gả tới đây thì phải theo quy củ của chúng ta, có vị hôn phu hôn thê nào ngày ngày ở bên nhau không? Tiểu Nam trước hôn kỳ cấm đi qua với nàng, ngày mai ta, cha con,  con và Thời Ân cũng đi thương lượng với nàng chi tiết của hôn sự”.

Tiêu Thế Nam liên tục đáp được, sau khi trở về nghỉ ngơi lại thấy cả người không được tự nhiên.

Hai người sớm chiều bên nhau nhiều ngày như vậy, cảm tình có thể nói là phát triển cực nhanh, hôn kỳ này ngắn là ba tháng, lâu là nửa năm, nếu cứ mãi không gặp được còn không tra tấn chết hắn à?

“Hiện tại còn chưa có hôn kỳ, chưa lên kế hoạch gì, gặp nhau chút chắc cũng không sao”. Tiêu Thế Nam vừa lầm bẩm vừa đi tới viện của Cổ Lệ.

Viện của Cổ Lệ không có hạ nhân Thẩm gia nhưng tỳ nữ của nàng rất đông, luôn náo nhệt.

Nhưng hôm nay trong viện của nàng rất yên tĩnh, Tiêu Thế Nam gọi vài tiếng cũng chẳng có ai.

Chờ hắn đi vào mới phát hiện, Cổ Lệ và mấy tỳ nữ đều đã biến mất mà trên bàn chỉ còn một phong thư.

Cổ Lệ nói tiếng Trung Nguyên rất tốt nhưng chữ Hán viết không đẹp lắm.

Ngắn gọn một phong thư, Tiêu Thế Nam nhìn hồi lâu mới biết được là nàng viết rằng mình rời đi, cảm tạ Khương Đào và Tiêu Thế Nam đã quan tâm mấy người họ trong khoảng thời gian này.

Đại não của hắn chớp mắt trống rỗng, lúc phản ứng lại, người đã tới bên chuồng ngựa.

Sau hắn nhanh chóng lên ngựa, vụt roi thúc ngựa phóng đi.

…..

Cổ Lệ sau khi ăn cơm xong bèn mang theo tỳ nữ rời khỏi phủ quốc cữu, bởi vì hằng ngày nàng đều ra cửa, lần này rời đi cũng không mang theo đồ gì cho nên hạ nhân Thẩm gia cũng không ngăn các nàng.

Một đường đi tới ngoài thành, Cổ Lệ giữ dây cương dừng lại, quay đầu nhìn cửa thành, như muốn nhìn thấu qua cánh cửa kia rằng sẽ thấy người mình muốn thấy.

Mười lăm phút sau, nàng hung hăng chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn thẳng, quyết ý không quay đầu lại.

Do dự không quyết đoán cũng không phải là bộ dáng mà nữ tử mà Dạ Minh quốc nên có!

“Xuất phát!”. Âm thanh của nàng gần như cùng một lúc so với tiếng vó ngựa ở phía xa.

Tiêu Thế Nam một người một ngựa vội vàng tới cửa thành.

Cổ Lệ cưỡi ngựa bắn cung không kém, cưỡi ngựa ra khỏi thành cùng với Tiêu Thế Nam, tài năng của hai người là tương đương nhau.

Hiện giờ nhìn thấy hắn phóng ngựa như điên tới, Cổ Lệ mới biết là trước đó hắn nhường mình.

Chớp mắt, Tiêu Thế Nam đã tới trước đoàn xe.

“Ngươi còn có mặt mũi tới?!”. A Đóa coi hắn như đang lừa gạt tình cảm của công chúa nhà mình, nghiến răng nghiến lợi nhảy xuống xe ngựa.

Cổ Lệ ngồi trên lưng ngựa ra dấu nàng ngừng nói, chỉ hỏi Tiêu Thế Nam: “Huynh vừa mới khỏi bệnh, sao đột nhiên lại cưỡi ngựa ra khỏi thành?”.

Lời này hỏi tới Tiêu Thế Nam cứng lại, ba phần khó thở bảy phần còn lại là ủy khuất. Hắn vì sao ra khỏi thành chứ, đương nhiên là đuổi theo nàng!

“Là chỗ nào ta làm không tốt, khiến muội tức giận sao? Cho nên muội mới đột nhiên để lại thư mà rời đi như vậy?”.

Tiêu Thế Nam yên lặng nhìn nàng, trên mặt phiếm hồng, hô dấp dồn dập khiến ngực hắn phập phồng, hệt như con cún lớn bị vứt bỏ.

Cổ Lệ thấy hắn như vậy, trong lòng khó chịu như bị ai nắm chặt, hốc mắt cũng đỏ lên theo.

Nàng cố nén nước mắt, “Dạ Minh ta không thể trở về được, ông ngoại ta là thủ lĩnh của bộ tộc khác, tuy lực lượng của bộ tộc kia kém Dạ Minh, càng không thể so với Đại Diệu các người nhưng ông ngoại và cữu cữu đều rất yêu thương ta, bảo vệ ta bình an cũng chẳng phải việc gì khó”.

Trong lòng Tiêu Thế Nam thả lỏng, nghĩ rằng chẳng lẽ mình hiểu sai ý nàng, nàng không phải rời khỏi mà là mời trưởng bối tới xác định hôn kỳ của hai người?

“Vậy khi nào muội trở về?”.

Nước mắt Cổ Lệ không phòng bị mà rơi xuống, chống đỡ tới giờ đã là cực hạn của nàng, “Huynh hỏi cái này còn có ý nghĩa gì? Huynh đã là người sắp thành thân! Ta biết Đại Diệu các huynh không có tục cướp rể cho nên ta rời đi trước! Huynh đuổi theo còn không tính, còn muốn hỏi ta như vậy… Chẳng lẽ huynh thật giống như A Đóa nói, là loại nam nhân một chân đạp hai thuyền, bạc tình phụ nghĩa sao?”.

Câu cuối cùng Cổ Lệ dùng tiếng Dạ Minh để nói, Tiêu Thế Nam nghe không hiểu nhưng mấy tỳ nữ nghe hiểu.

Họ nào có thể nhìn thấy nàng khóc được, lập tức nhảy xuống xe ngựa mà dùng tiếng Trung Nguyên không sõi bắt đầu chất vấn Tiêu Thế Nam.

“Tiêu Thế Tử muốn thành thân với người khác không cần đối tốt với công chúa chúng ta như vậy”.

“Đúng vậy, Dạ Minh quốc chúng ta đều là một phu một phụ, không giống Trung Nguyên các người tam thê tứ thiếp”.

“Chẳng lẽ ngươi còn muốn công chúa của chúng ta làm thiếp sao?”.

Tiêu Thế Nam bị các nàng vây quanh mắng một hồi, đầu to ra lại thêm tủi thân: “Ta khi nào nói muốn cưới người khác? Ta muốn cưới không phải chỉ luôn là công chúa của các ngươi sao?”.

Lúc này tới lượt bọn A Đóa sững sờ, sau đó đồng loạt nhất trí mà quay đầu nhìn Cổ Lệ.

Cổ Lệ ngơ ngác: “Huynh muốn cưới ta?”.

“Không thì sao chứ?”. Tiêu Thế Nam thầm cảm thấy có gì đó không đúng, “Lúc trước tự nàng đưa của hồi môn tới, còn luôn miệng nói gì mà “lương duyên trời định”, khi ở trong cung, Tiêu Giác đã chính miệng hỏi lại nàng một lần. Sau ta mời nàng đi chơi, sau ta bị bệnh nàng lại tự mình chăm sóc ta, còn tới nhà ta ở….”.

“Không không không, của hồi môn là cho hổ tuyết cái, ta nói lương duyên trời định cũng là hổ tuyết cái và Tuyết Đoàn nhi. Hoàng để hỏi ta của hồi môn kia còn tính hay không. Người quen ta đưa ta đi chơi cũng rất bình thường, sau cũng là vì ta mà chàng bị bệnh, cho nên hẳn là ta chăm sóc chàng mới đúng".

“Này…”. Tiêu Thế Nam xấu hổ gãi đầu, “Hóa ra là phong tục hai nước khác nhau cho nên mới tạo ra nháo ra ô long lớn như vậy!”.

Cổ Lệ không biết từ “nháo ô long” nghĩa là gì, nghiêng nghiêng đầu không nói tiếp.

Tiêu Thế Nam suy nghĩ một lúc lâu lại nói: “Không đúng a, nếu việc này chỉ là hiểu lầm, trước đó nàng cũng không biết ta muốn thành thân với nàng, không phải càng không có lý do rời đi sao?”.

A Đóa ở bên cạnh cuối cùng cũng nghe hiểu hết tất cả. Nàng cạn lời nhìn Tiêu Thế Nam. Tuy vậy nàng cũng không nói thêm gì, chưa đợi Cổ Lệ phân phó, kêu các tỳ nữ khác lên xe ngựa, quay đầu xe.

Cổ Lệ không đáp ứng luôn, chỉ hỏi hắn: “Nếu là hiểu lầm, vậy thanh danh của chàng có phải bị ảnh hưởng rồi không?”.

Trong lòng Tiêu Thế Nam trống rỗng nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói: “Không sao, dù sao trước đó ta cũng đã thất bại hai lần rồi. Rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo! Ha ha”.

Hắn cười gượng hai tiếng, sự cô đơn trên mặt càng là không lừa người được.

Việc này hắn cảm thấy không trách Cổ Lệ được, muốn trách chỉ có thể trách phong tục của Đại Diệu hàm súc mà Cổ Lệ là người ngoại bang, không hiểu được ý của bọn họ.

Sợ Cổ Lệ lại tự trách, hắn rũ mắt che đi cảm xúc trong đôi mắt, dắt ngựa cho nàng, “Tuy hôn sự là hiểu lầm nhưng tẩu tử ta rất thích nàng. Nếu tỷ ấy biết nàng cứ không từ mà biệt như vậy khẳng định sẽ đau lòng, nàng trở về với ta giải thích một chút. Khi đi đường xá xôi, cũng nên chuẩn bị đủ lộ phí và lương khô…”.

Nghe hắn quan tâm mà lải nhải, trong lòng Cổ Lệ mềm nhũn, bước chân nhẹ nhàng mà tiến tới cạnh hắn thì thầm: “Gần đây ta mới học được một câu thành ngữ nói là “Đâm lao phải theo lao”. Chàng nói “Đâm lao theo lao” và “Lương duyên trời định” có gì mâu thuẫn sao?”.

“Ai???”. Tiêu Thế Nam ngốc đơ ra, khó có được lần phản ứng nhanh, lập tức lắc đầu nói: “Không mâu thuẫn, tuyệt đối không mâu thuẫn!”.

Tâm hự của edit: Huhu anh chị mà còn không về với nhau là em bắt đền tác giả đấy, dày vò nhau quá đi mất, đây là lý do tại sao tui không chọn edit truyện ngược đó, có tí xíu này thui mà tui đã chệu không nổi rùi.