Gả Cho Tội Thần

Chương 143




Ngày đó Hoàng thị tới tìm nàng, Khương Đào còn đang bận rộn ở nhà bếp.

“Lại làm món nhà bếp nấu gì đây?”. Hoàng thị ở huyện thành nghe nói chuyện Khương Đào lại đốt nhà bếp, vào bếp liền trêu nàng.

Khương Đào cũng không giận, cầm cái muỗn cười cười: “Ta nấu canh vẫn rất ngon nha!”.

Nói xong nàng mở vung ra cho Hoàng thị nhìn, một nồi chè đậu xanh to đang sôi.

Khương Đào nói để cho nàng thử trước một chén xem như nào, Hoàng thị hiện tại nào dám để nàng làm gì cho mình, cướp việc nói để mình tới.

Vừa uống chè, Hoàng thị kinh ngạc nói: “Muội đây là nấu bao nhiêu?”.

“Năm cân đậu xanh, một cân đường, toàn bộ ở trong nồi”.

“Nấu nhiều như vậy là cho bao nhiêu ngươi uống nữa?”.

Khương Đào lắc đầu cười cười, nói không có ai.

Nàng nấu nhiều như vậy, trừ người trong nhà ra kỳ thật còn có ám vệ Tiêu Giác để lại cho nàng.

Trước đó khi Tiêu Giác rời đi nói cho nàng biết ám vệ cũng để lại ở hẻm Thư Sinh, ngoài cái ngày làm cháy bếp ra thì Khương Đào cũng chưa gặp lại mấy ám vệ lần nào, sinh hoạt hằng ngày cũng không thấy nên đã quên mất chuyện này.

Nhưng buổi tối mấy hôm trước, trước cửa nhà nàng đột nhiên có một hán tử say rượu đập cửa ầm ầm.

Lúc ấy, Khương Đào đang ở nhà bếp nấu canh cho Khương Dương, cách cửa viện rất gần, nghe được động tĩnh liền lập tức đi nhìn, kết quả nàng vừa mới tới giếng trời liền thấy đỉnh đầu có bóng người lướt qua, sau đó ngoài cửa có tiếng hán tử kia kếu rên, cũng chỉ một cái chớp mắt, chờ nàng nhìn xuyên qua khe cửa, bên ngoài đã không còn bóng người.

Lúc này Khương Đào mới nhớ tới nhà mình còn có ám vệ!

Lúc nàng chuẩn bị nấu canh cho Khương Dương, nghĩ tới ám vệ trông chừng giúp họ, còn phải cẩn thận tránh người, cũng rất vất vả, liền nấu nhiều hơn, sau đó để ở bên cạnh một tờ giấy.

Như vậy chờ tới khi nàng vào nhà bếp, nước canh trong nồi đều đã được xử lý tốt, còn giúp nàng rửa sạch sẽ rồi.

Sau nàng và ám vệ đạt thành giao ước ngầm, tờ giấy cũng không cần để lại.

Hôm nay nàng thấy hơi oi bức, lúc chuẩn bị chè đậu xanh cũng sẽ chuẩn bị cho ám vệ một phần.

Đậu xanh đun một buổi sáng, mềm mềm, chỉ là lúc rót ra chén sứ trắng sẽ có hơi đen, nhìn không mấy bắt mắt.

Hoàng thị vừa thổi nguội vừa nói: “A Đào, không phải ta chê muội, ta cũng không biết nấu ăn nhưng cũng biết chè đậu xanh có hình dạng gì, còn chè đậu xanh này của muội… Muội có phải không biết nấu đậu xanh không thể dùng nồi sắt để nấu hay không? Dùng nồi sắt sẽ biến thành màu đen như này đấy”.

Khương Đào:…..

Nàng thật sự không biết! Mới rồi nhìn chè đậu xanh biến thanh màu đen nàng còn tưởng là mua đậu thối rồi cơ!

Hoàng thị cười ha ha, cảm thấy ngày thường Khương Đào nhìn thì thông minh mà ở phương diện nấu ăn còn phạm phải sai lầm ngốc nghếch đáng yêu như này.

Tuy vậy bỏ qua cái diện mạo “không mấy trong trẻo” thì mùi vị rất thơm, chè đậu đen ngọt thanh, Hoàng thị uống liền hai chén, Khương Đào múc ra một nồi riêng để trong nhà, còn lại để trong nồi, ở bên cạnh còn để một thùng gỗ lớn và một chồng chén, nghĩ nếu ám vệ canh giữ trong nhà hắn là cũng có thể nghe được chuyện vừa rồi, hiểu là đang chuẩn bị cho họ.

Sau đó Khương Đào nói chuyện với Hoàng thị một lúc, lại lôi một quả dưa hấu ở dưới giếng lên, hỏi Hoàng thị có muốn ăn không.

Ngay lúc này, cửa viện bị người ta đập mạnh như sắp rung ra khỏi bản lề.

Hoàng thị lẩm bẩm: “Ai a, ban ngày ban mặt đập cửa to như vậy có biết quanh đây toàn là học trò dự thi không?”.

Nói xong liền thả dưa xuống đi mở cửa.

Kết quả vừa mới đi được mấy bước, cửa đã bị người ta đạp ra, may là mở cửa là Hoàng thị chỉ bị đụng phải lảo đảo vài bước, đổi lại thành Khương Đào thì cái thân mình nhỏ nhắn kia khẳng định là bị đâm bay rồi.

Diễn xuất này không thể nào có thiện ý được, Khương Đào theo sau Hoàng thị lập tức trầm mặt.

Chờ thấy rõ phụ nhân trẻ tuổi đi đầu, búi tóc cao, quần áo hoa lệ, đúng là Khương Huyên, trên mặt Khương Đào không hề có chút ý cười nào.

“Các ngươi là người ở đâu tới? Ban ngày ban mặt dám tự ý vào nhà người ta như vậy?”. Khương Đào chặn lại tức giận dò hỏi.

Khương Huyên không để ý tới nàng, nhíu mày đi vào sân, sau đó hai nhà hoàn bung dù cho nàng cũng lập tức đuổi tới.

Còn có Hứa ma ma lần trước Khương Đào gặp được, cũng tiến vào sau.

Hứa ma ma mở miệng hỏi:”Đây là nhà Khương Dương sao?”.

Chủ tớ các nàng không coi ai ra gì, ngạo mạn không còn gì để nói.

Hoàng thị lôi Khương Đào ra sau, mở miệng nói lớn: “Các ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Chủ nhà hỏi thân phận mấy người, các ngươi ngậm miệng không nói. Cũng không mời mấy người vào, các ngươi đã tự tiện xông vào, cẩn thận chúng ta đi báo quan đấy!”.

Khương Huyên nghe xong lời này liền cười nhạo, khuôn mặt tinh xảo cũng không che được nét khinh mạnh trên mặt nàng, “Không biết các ngươi muốn báo quan nào?”.

“Đương nhiên là thứ sử đại nhân!”.

“Vậy à, hai ngày trước, thứ sử phu nhân còn mời ta tới nhà nàng uống trà kìa”.

Thứ sử là quan tỉnh, nghe lời này, Hoàng thị đoán được thân phận đối phương hẳn là không bình thường.

Khương Đào kéo Hoàng thị, giải thích với nàng: “Vị này chính là phu nhân của Ứng đại nhân, Ứng Kỳ Nhiên, xuất thân từ Ninh Bắc Hầu phủ”.

Ứng Kỳ Nhiên là Trạng Nguyên, từ học trò nhà nghèo tới hàn lâm thanh quý, còn lấy đích nữ nhà huân quý, tuy rằng không truyền kỳ như Vệ lão gia tử đỗ Lục nguyên nhưng cũng là có thanh danh.

Hoàng thị cũng là phu nhân nhà quan, đối với  cái tên Ứng Kỳ Nhiên hẳn không xa lạ.

Này nếu là phía trước, nghe được thân phận đối phương, Hoàng thị tuy tức giận họ vô lễ trước mặt Khương Đào nhưng bối cảnh lớn hơn người, nàng hơn nửa sẽ bó tay nhưng nàng biết nhà Khương Đào xưa đâu bằng nay, nên chẳng sợ tí nào.

Trạng Nguyên phu nhân thì sao chứ? Xách giày cho Khương Đào cũng không xứng!

Nghĩ như vậy, Hoàng thị chống nạnh, không yếu thế phản kích: “Trạng Nguyên phu nhân sao? Trạng Nguyên phu nhân mà tùy tiện đi đạp cửa nhà dân à?”.

Khương Huyên không đáp lời nàng, chỉ hất cằm với Từ ma ma, Từ ma ma hiểu ý, quay đầu gọi người tới dâng lễ vật.

“Cuối tháng này nhà ta mở tiệc, tới lúc đó tới sớm chút”.

Nói xong lời này, Khương Huyên chán ghét mà đánh giá tòa tiểu viện này, dùng khăn che miệng chuẩn bị rời đi.

Khương Đào tức cười, hỏi nàng: “Phu nhân đây là có ý gì?”.

Từ ma ma đáp, “Phu nhân nhà ta đặc biệt tới mời nhà các người dự tiệc, nghe không hiểu tiếng người sao?”.

Khương Đào khẽ cười, không nhanh không chậm đáp: “Tiếng người là nghe hiểu nhưng người nói lại nghe không hiểu”.

Khương Huyên vốn lười nói với nàng, nghe được lời nàng nói lại tức giận, cũng không giả vờ nhờ Từ ma ma đáp lời nữa mà quát lớn: “Ngươi cái người này ăn nói sao vậy? Cũng chỉ là nhà tú tài thôi, ta đặc biệt tới cửa mời, ngươi đừng cùng cái Hạ gia bên cạnh kia không biết tốt xấu”.

Khương Đào lạnh lùng nói: “Phu nhân “đặc biệt tới cửa mời” là ý tốt… Kiến thức ta tuy nông cạn nhưng cũng không biết nhà ai tới mời người khác dự tiệc như thổ phỉ đi phá cửa vậy, tặng lễ thì như bố thí. Ý tốt của ngài ngài cứ cất đi, gia đình bình dân chúng tôi nhận không nổi”.

Từ ma ma đen mặt nói: “Phu nhân chúng ta chính là….”.

Khương Đào lắc đầu cười nói: “Ta quản phu nhân nhà người là ai làm gì? Ta nói rồi nhận không nổi”, nói xong đưa tay ôm ngực, nói “Thân thể ta không tốt, ma ma muốn quát ta như quát nương tử Hạ gia lần trước, ta sẽ sợ tới mức ngất đi mất. Đến lúc đó chỉ sợ phụ lại tấm chân tình của ngài, đến đây là kết thù!”.

Khương Huyên nhắm mắt, đè xuống lửa giận trong lòng nhưng miệng lưỡi của Khương Đào này, ý cười và bộ dáng đều khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc, cũng đặc biệt khiến người khác căm ghét.

“Còn không đi sao?” Khương Đào đẩy mấy nha hoàn cầm lễ vật ra ngoài cửa.

Mấy nha hoàn kia rất sợ Khương Huyên, không có mệnh lệnh của nàng không dám động nhưng bất đắc dĩ lực tay của Hoàng thị rất lớn, các nàng bị đẩy ra, căn bản ngăn không được.

“Khương Dương ở đâu?”. Khương Huyên mặt không biểu tình đáp, “Ta nghe nói Khương Dương chưa đón dâu, ngươi có thể quyết định thay hắn? Hay là hạ nhân của Khương gia, đừng ở chỗ này gạt ta”.

Khương Đào thấy nàng giận không có chỗ phát tiết thì tâm tình rất tốt, nói: “Ta là tỷ tỷ của Khương Dương, đệ ấy hiện tại không có nhà”.

Từ ma ma mở miệng: “Lần trước ta tới Hạ gia, thư sinh họ Hạ kia cũng không ở nhà. Nay phu nhân chúng ta đặc biệt tới nhà ngươi, Khương Dương nhà ngươi lại không có nhà?”.

Này đúng là vừa khéo, Khương Dương ngày ngày ở nhà đọc sách, tụ hội bằng hữu cùng trường thi đã từ chối nhiều lần, tụ hội hôm nay là đối phương đã mời dăm ba lần, thật sự không từ chối được, hắn mới đi cùng với Hạ Chí Thanh.

Khương Huyên cả giận nói: “Hắn không ở đây thì ta chờ hắn ở đây, ta xem các ngươi ai dám động vào ta?!”.

Khương Đào thật đúng là dám nhưng bên người Khương Huyên còn có một ma ma, hai nha hoàn, nếu nàng chạm vào Khương Huyên, bản thân cũng đánh không lại các nàng.

Chẳng lẽ phải dùng tới ngọc bội của Tiêu Giác à?

Này đương nhiên là có thể khiến Khương Huyên lập tức cút nhanh chút.

Nhưng trước đó Khương Đào chỉ đem chuyện nhà nói với Hoàng thị, đối với những người khác không lộ ra nửa chữ, không muốn rêu rao khắp nơi.

Hơn nữa sắp thi Hương rồi, hiện tại mà lấy ra vật ngự tứ, khó nói được có thể gây ra chuyện gì hay không – bất luận là có người vì thân phận nhà họ mà âm thầm hành động, nâng cao thứ tự của Khương Dương hay không làm gì hết cũng đổi lại là sự nghi ngờ của người khác với thành tích của Khương Dương, đều là kết quả Khương Đào không muốn nhìn thấy.

“A Đào, muội còn phí lời với họ làm gì?”.

Hoàng thị một tay giữ chặt Từ ma ma, một tay lôi một nha hoàn, một chân đạp một nha hoàn khác, oanh liệt kéo các nàng ra ngoài.

“Các ngươi khinh người quá đáng!”.

Khương Huyên sao cũng không ngờ được là chính mình tới cửa mời một tú tài nho nhỏ tới dự tiệc, đối phương không những không cảm kích mà còn cư nhiên dám đánh người của nàng!

“Ngài là tự đi hay là ta động thủ?”. Khương Đào mím môi cười.

“Thứ người thô bỉ!”. Khương Huyên nhìn Hoàng thị to lớn, chính mình xách váy chạy ra ngoài.

Ra ngoài cửa, thấy Hoàng thị và Khương Đào chưa đuổi theo, Từ ma ma xoa eo chửi đổng.

Khương Huyên cũng tức không nhẹ nhưng động tĩnh các nàng nháo ra đã khiến những thư sinh khác chú ý, sôi nổi mở cửa ra nhìn, ở cửa nhà Khương gia bị người ta nhìn như khỉ diễn xiếc, nàng thật là vứt hết mặt mũi rồi!

Nói với Khương Đào ra đóng cửa, Khương Huyên chỉ vào nàng: “Ta nhớ kỹ ngươi rồi”.

Nàng xuất thân là đích nữ hầu môn, nhất cử nhất động đều lộ ra sự kiêu căng. Hiện tại tuy chưa nói lời tàn nhẫn nào nhưng sự uy hiếp này cũng rất dọa người.

Khương Đào không hề sợ hãi, chỉ cười nói: “Vậy phiền ngài nhớ kỹ một chút”.

Lần tới gặp lại, các nàng hẳn đã ở kinh thành rồi, Khương Đào còn đang mong chờ.

Mà lúc này ở một gốc cây cổ thụ gần Khương gia, có mấy nam nhân trẻ tuổi mặc quần áo thô, giả làm kiệu phu đang uống chè đậu xanh.

“Thủ lĩnh, Thẩm phu nhân đối xử với chúng ta rất tốt. Nàng bị người khác bắt nạt như vậy, chúng ta chỉ đứng nhìn thôi có chút không tốt thì phải?”.

Ám vệ cũng là người, tuy rằng từ nhỏ đã được huấn luyện nhưng những ngày trời nóng chẳng phân biệt ngày đêm này còn phải âm thầm bảo vệ người khác dù sao cũng vất vả.

Tuy vậy xưa nay họ đều làm việc này, vất vả cũng quen rồi.

Nhưng bọn họ không ngờ là lần trước chỉ giúp đỡ Khương Đào đuổi hán tử say rượu một lần, sau đó mỗi ngày Khương Đào đều chuẩn bị nước canh cho họ.

Nước canh có lẽ không đáng bao tiền nhưng đúng là giúp họ đỡ mệt hơn, hơn nữa để cho hạ nhân có thể diện, chủ nhân nhà quý tộc thường sẽ thưởng thức ăn thừa cho họ. So với bát nước canh của Khương Đào, càng là tình ít mà ý nhiều.

Phần lớn ám vệ xuất thân không cao, cũng sẽ không chướng mắt mấy thứ này, ngược lại còn cảm thấy Khương Đào rất thân thiện.

Thủ lĩnh trẻ tuổi nghe vậy liền nói: “Đừng quên nhiệm vụ của chúng ta, chúng ta chỉ cần bảo vệ Thẩm phu nhân. Còn phu nhân Trạng Nguyên kia chưa xúc phạm tới nàng”.

Nghe vậy ám vệ hỏi chuyện kia cũng không dám nhiều lời.

Chè đậu xanh thanh nhiệt giải độc, tuy rằng không được ướp lạnh nhưng trời nóng uống một chén cũng thoải mái hơn nhiều.

Mấy người uống một chén ra một thân mồ hồi, sau ám vệ lấy chè đậu xanh ở Khương gia đi phân cho những người khác.

Qua một lúc lâu sau, thủ lĩnh trẻ tuổi kia nói hắn đi ra ngoài, để người phía dưới cảnh giác một chút.

Sau đó hắn rời khỏi hẻm Thư Sinh, chân lướt nhẹ bẫng, lắc mình mấy cái liền thấy hắn theo sau Khương Huyên đang đi về.