Gả Cho Tội Thần

Chương 140




Khương Đào và Liễu thị cũng có mấy phần giao tình, nghe lời nói của phụ nhân kia cảm thấy không đúng lắm, nàng bất giác đi chậm lại.

Sau khi giọng nói kia vang lên không lâu, liền thấy một phụ nhân mặc áo gấm màu lam nổi giận đùng đùng dẫn người đi ra.

Khương Đào ngơ ngẩn một chút, nhận ra người kia là Từ ma ma trước đó hầu hạ bên người kế mẫu.

Nghe bà ta nói thì Từ ma ma hiện tại có lẽ là hầu hạ bên người Khương Huyên, hiện nay bị Khương Huyên sai đi mời Liễu thị tới làm khách.

Chỉ là làm người khác không hiểu được, rõ ràng là tới mời người, sao lại nói chuyện thô lỗ như vậy, hô to gọi lớn với Liễu thị, nhìn thế nào cũng không thấy là để tới xây dựng quan hệ.

Từ ma ma mang người ra khỏi Hạ gia, chính diện gặp gỡ bọn Khương Đào, đuôi mắt bà ta đánh giá ăn mặc của bọn họ, cho rằng bọn họ là tới tìm Liễu thị, trừng mắt liếc bọn họ, kiêu căng ngạo mạn giương cằm lên, quay đầu nói xuyên qua cánh cửa, mắng lớn: “Nhà nghèo kiết hủ lậu đúng là nghèo kiết hủ lậu, chẳng thể lên được mặt bàn!”.

Đoàn người bọn họ đi ngang qua, không lý do mà ăn một đống đạn gió từ ánh mắt.

Ngay cả Khương Đào tốt tính nhất còn cau mày thì càng đừng nói tới Thẩm Thời Ân bọn họ.

Tiêu Thế Nam há mồm định mắng, bị Tiêu Giác kéo trở về, lời tới bên môi đành nuốt xuống.

Từ ma ma cũng không ở lại lâu, lập tức cất bước rời đi.

Sau lưng là Liễu thị với khuôn mặt trắng bệch, đỏ mắt mở cửa ra, nhìn thấy là bọn Khương Đào, nàng áy náy cười nói: “Ta còn tưởng là các ngươi tháng bảy mới tới, sao mới qua nửa tháng đã quay lại rồi? Thật là xin lỗi mọi người, để mọi người không duyên cớ mà bị khinh bỉ”.

Nói xong Liễu thị mời họ vào nhà, nói Khương Dương và Hạ Chí Thanh đi tụ hội với các bạn cùng trường thi, phải lát nữa mới về.

Vào Hạ gia, Khương Đào nhẹ giọng hỏi nàng: “Ma ma kia là Ứng phu nhân phái tới?”.

Liễu thị mím môi, một bộ muốn nói lại không biết nói từ đâu.

Khương Đào nghĩ không thì sau lại lén lút hỏi lại nhưng Tiêu Giác bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ứng phu nhân? Phu nhân của Ứng Kỳ Nhiên?”.

Nghe hắn chủ động hỏi, Khương Đào thầm nghĩ, không phải là ta chủ động mách lẻo, là Khương Huyên tự mình tìm đường chết!

Nàng gật đầu nói: “Đúng là vị ấy, trước đó Hạ công tử ngưỡng mộ vị Ứng đại nhân kia, đặc biệt cùng Hạ phu nhân tới cửa bái phỏng, không ngờ Ứng phu nhân kia không dễ sống chung, khiến Liễu tỷ tỷ tiến thoái lưỡng nan. Lần này còn sai người tới cửa nói này đó, thật là…. Một lời khó nói hết”.

Liễu thị được câu chuyện này mở đầu, thở ra một hơi lau nước mắt: “A Đào không cần nói giúp cho ta, ta chẳng có gì mất mặt cả. Tuy rằng thân phận nhà ta thấp kém nhưng cũng là người đọc sách đường hoàng. Lần trước chúng ta tới nhà hắn bái phỏng, chân trước ta vừa đi, sau lưng Ứng phu nhân đã sai người ném đặc sản ta tặng ra ngoài đường. Hiện nay lại thấy Chí Thanh nhà ta đứng thứ hai viện thí, Ứng phu nhân kia lại tới mời chúng ta tới làm khách. Trong lòng ta thực không muốn nhưng nể tình đối phương tới ta không thể lạnh lùng được, chỉ ôn tồn nói chờ Chí Thanh nhà ta về sẽ thương lượng một phen. Không ngờ ma ma kia thấy ta không đáp ứng luôn liền, liền….”.

Nói xong nàng lại nghẹn ngào, nàng là cô nương nhà dân, hiện tại lại là nương tử tú tài, bị hạ nhân nhà quý tộc quát lớn như vậy thực khiến nàng tức không nhẹ.

Khương Đào không quen nhìn người khác khóc, nhất là Liễu thị tính tình ôn hòa, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, nay nàng lại khóc nấc lên trước mặt người khác, có thể thấy là thực sự tủi thân.

Nàng cầm khăn lau nước mắt cho Liễu thị, ôn nhu nói: “Không khóc nữa, nhà bọn họ bừa bãi như vậy không tới cũng tốt, miễn cho gây ra chuyện còn liên lụy tới nhà tỷ”.

Liễu thị rũ mắt tự trách: “Đã nhiều ngày muội không ở đây nên không biết, lần này tới chấm thi chính là ân sư của Ứng đại nhân, Ứng đại nhân là tới bồi ân sư của hắn. Cho nên tuy Ứng đại nhân không chấm thi nhưng nói chuyện cũng sẽ có tầm ảnh hưởng lớn… Nếu biết ta không đồng ý luôn sẽ khiến ma ma kia tức giận lớn như vậy, ta thế nào cũng nên đồng ý ngay. Nhưng không ngờ là ma ma kia còn đúng lúc gặp được các ngươi, nếu cũng ghi hận mọi người, ta thật là không thoát được tội”.

Khương Đào còn đang ôn nhu trấn an nàn, thình lình lại nghe bên cạnh có tiếng cười khẽ.

Nàng đưa mắt qua thấy Tiêu Giác đang mím môi bỗng nhiên cười. Nhưng đáy mắt lại chẳng có tí ý cười nào, nhìn sao cũng thấy khiếp người!

Liễu thị đúng là tính tình rất tốt, được Khương Đào an ủi sau nàng rất mau đã điều chỉnh cảm xúc, kéo tay Khương Đào nói: “May là muội tới rồi, không thì vừa rồi ta thật không biết làm sao cho phải”.

Khương Đào nói: “Ta cũng không có làm gì, mọi việc chờ phu quân của tỷ trở về rồi nói, phu thê hai người thương lượng cho tốt”.

Khương Đào nói chuyện với Liễu thị, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm đối với mọi thứ đều hiếu kỳ, đợi không được, Thẩm Thời Ân sợ bọn họ ầm ĩ trong nhà người khác liền để bọn họ và Tiêu Giác ra ngoài chơi.

Liễu thị nhìn cả nhà họ vô cùng náo nhiệt, hòa thuận vui vẻ, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.

Hai người nói chuyện phiếm, Khương Đào hỏi lúc mình không ở đây, Khương Dương có làm gì khiến mọi người không tiện không?

Liễu thị liên tục xua tay nói: “Không có, A Dương nhà ngươi thực khiến người khác an tâm, mới 13- 14 tuổi mà không biết rèn đâu được sự cứng cỏi, những ngày nóng bức cứ đọc sách là đọc cả ngày. Trừ mỗi ngày lúc ăn cơm ra thì không ra khỏi nhà. Muội cũng đừng khách sáo với ta, ta còn phải cảm ơn muội đấy. Chí Thanh nhà ta sau khi đỗ tú tài được khen vài câu liền như trên mây ấy, trở về thấy A Dương nhà muội khắc khổ học hành, hắn mới tìm được trạng thái học hành”.

Khương Đào nói nàng quá khách khí rồi, lại hỏi tiền trước kia đưa cho Liễu thị có đủ cho Khương Dương ăn cơm hay không.

Liễu thị vội nói đủ, chỉ là nhiều thêm một đôi đũa, vốn dĩ nhận tiền đã khiến nàng ngượng ngùng, cũng không thể thu nhiều hơn.

Sau khi trò chuyện, Liễu thị lại vui lên, phát hiện tóc mái Khương Đào uốn khúc, cười hỏi nàng: “Sao chưa tới nửa tháng muội đã uốn tóc rồi? Lúc trước ta gặp qua người phương Tây, thấy bọn họ hoàn toàn khác với chúng ta, cũng là có tóc mái cong cong như này, lúc ấy ta còn nói với Chí Thanh rằng để tóc như vậy  cũng rất xinh, muội là sao làm được vậy?”.

Khương Đào vội xua tay bảo nàng đừng nói nữa, sau đó nói chuyện mình đốt cả bếp cho nàng nghe.

Nàng kể chuyện sinh động như thật, câu chuyện dở khóc dở cười kia càng thêm buồn cười, Liễu thị cười hồi lâu không ngừng được, ôm bụng kêu đau quá đi mất.

Sau đó không lâu, Khương Dương và Hạ Chí Thành đã trở lại.

Nhìn thấy Khương Đào nhanh như vậy đã trở lại, Khương Dương sửng sốt một chút, hỏi: “Tỷ tỷ không phải nói tháng bảy mới tới sao? Sao nhanh như vậy đã quay trở lại? Tính thời gian thì hẳn là tỷ chỉ ở nhà một hai ngày thôi đúng không?”.

Phu thê Hạ gia ở một bên, Khương Đào không tiện giải thích, chỉ nói: “Người nhà của tỷ phu đệ tìm tới, nói chúng ta hồi kinh. Trở về ta sẽ nói tỉ mỉ cho đệ nghe”.

Khương Dương cũng đã tính đến chuyện này nên hắn không hỏi nhiều nữa.

Khương Đào nghĩ Liễu thị khẳng định có một bụng ủy khuất muốn nói với Hạ Chí Thanh nên hàn huyên vài câu liền đứng dậy cáo từ.

Liễu thị tiễn bọn họ, nói lát nữa sẽ đi mua rượu và thức ăn để hai nhà cùng dùng bữa.

Tạm biệt hai phu thê họ sau. Khương Đào và Khương Dương trở về tòa nhà nhỏ của mình.

Vừa đóng cửa lại, Khương Đào nghiêm mặt nói: “A Dương, trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi”. Nói xong liền kéo Khương Dương vào, nói chuyện Tiêu Giác tới cho hắn.

Khương Dương càng nghe càng mơ hồ, xác định Khương Đào không phải nói dối hắn xong, hắn còn giơ tay sờ trán Khương Đào.

Khương Đào buồn cười mà bắt lấy tay hắn, nói: “Đừng đùa, ta đang nói chuyện đứng đắn với đệ đấy”.

“Cho nên ý của tỷ là tỷ phu của đệ là con của Thẩm quốc trượng bị tiên đế hạ chỉ chém cả nhà, hiện nay cháu trai nhà ngoại của huynh ấy đăng cơ cho nên tới tìm huynh ấy hồi kinh, lật lại án oan cho Thẩm gia? Cả nhà chúng ta thơm lây của tỷ phu, thành hoàng thân quốc thích?”.

Khương Đào gật đầu, “Đúng là như vậy”.

“Vậy…. Hoàng đế đâu?”.

Khương Đào nói Tiêu Giác cùng bọn Tiêu Thế  Nam ra ngoài chơi.

“Đi ra ngoài chơi?”.

Khương Đào gật gật đầu, nàng hiểu sự kinh ngạc của Khương Dương nhưng chuyện vượt quá mức tưởng tượng này cũng đã quen được hai ngày, hiện tại lại chỉ có cảm giác kinh qua thăng trầm, không còn gì có thể khiến nàng giật mình được n nữa.

“Đệ đừng có không tin, lát nữa đệ nhìn thấy Tiêu Giác sẽ biết. Tuy hắn hiền hòa nhưng giơ tay nhấc chân đều vô cùng quý khí, cái khí độ quý không nói được thành lời ấy nhìn là biết không phải người thường!”.

Đang nói chuyện, ngoài sân truyền tới tiếng cười.

Thẩm Thời Ân đưa đoàn người họ trở về, Khương Lâm chạy vào nhà, cười muốn điên luôn.

Mà ở sau Thẩm Thời Ân là Tiêu Giác và Tiêu Thế Nam, áo ngoài của hai người cùng không thấy, chỉ thấy hai người mặc mỗi trung y, biểu tình rất mất tự nhiên.

Khương Lâm vào phòng liền nhảy tới trước mặt Khương Đào, cười ha ha nói: “Tỷ tỷ không biết đâu, Tiểu Giác ca ca quá thảm rồi, lúc chúng ta trở về liền nhìn thấy một cái xe bò lớn, Tiểu Nam ca tò mò, nói trời sắp tối rồi, sao lại có cái xe đi đưa đồ vào giờ này chứ, huynh ấy một hai phải tới xem cho bằng được, còn kéo cả Tiểu Giác ca ca đi cùng, kết quả…. Kết quả đó lại là xe chở phân! Áo ngoài của hai người họ cũng không dám mặc, chỉ có thể ném ở bên ngoài, ha ha ha ha…”.

Khương Dương nhướng mày nhìn Khương Đào, quý không thể tả???

Khương Đào…..

Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Thế Nam là một nam hài rạng rỡ như ánh mặt trời nhưng trên con đường hố Tiêu Giác thì chưa từng quay xe.