Gả Cho Tội Thần

Chương 125




Tiền Phương Nhi bị ma ma lôi lên xe ngựa.

Xe ngựa lập tức chạy, nàng ngồi không vững liền khuỵu xuống, đầu gối đập vào thành xe.

Ma ma ngoài xe ngựa nghe được liền cười nhạo: “Đúng là nhà quê, dáng vẻ quy củ này chậc chậc… Còn không bằng tiểu nương tử mới rồi đâu”.

Một ma ma khác cũng cười nói: “Đúng vậy, khí độ của nương tử kia đúng là không lời gì để nói, so với mấy tiểu thư đúng là không khác bao nhiêu. Thập tam cô nương này sao, ha ha”.

Thanh âm nói chuyện của hai ma ma không lớn nhưng cũng không đè xuống, Tiền Phương Nhi ngồi trong xe ngựa nghe rõ ràng hết.

Nàng quay đầu nhìn ma ma ngồi trong xe ngựa nhắm hai mắt nhập định, phảng phất như chẳng nghe được gì cả.

Tiền Phương Nhi có ngốc tới mấy cũng biết lúc này không phải lúc phát tác.

Nàng gắt gao nắm chặt tay, oán hận mà nghĩ, những người này cứ chờ xem, chờ sau này nàng được thăng chức, mặc kệ là những nô tài mắt chó nhìn người kia hay là Khương Đào vốn không để nàng vào mắt, nàng cũng sẽ không cho các nàng được yên thân đâu!

………………

Lại qua về hẻm Trà Hồ, đồng và thiết ở thời đại này đều được triều đình quản lý, giá cả sang quý, nếu là dùng để làm cửa, đúng là quá mức nổi bật.

Cho nên Khương Đào cảm thấy Thẩm Thời Ân nói giỡn, cười cười về phòng thêu thùa.

Thẩm Thời Ân đi vào phòng, muốn nói lại thôi mà dò hỏi nàng: “Nàng…”.

Khương Đào nói: “Tâm trạng của ta không bị ảnh hưởng đâu, Tiền Phương Nhi là cô nương phủ An Nghị bá chẳng liên quan gì tới ta. Nàng ta đã về kinh thành, còn có thể duỗi tay tới huyện thành này sao? Đương nhiên hiện giờ thân phận của nàng ấy cao hơn ta nhiều, nhà huân quý muốn lén lút sửa trị nhà dân có rất nhiều cách. Nhưng với thái độ của mấy hạ nhân đó với nàng, ai sẽ giúp nàng làm mấy chuyện đó chứ? Lại nói An Nghị Bá có bao nhiêu hoang đường là chuyện mọi người đều biết, trong nhà phỏng chừng cũng là một cuộn chỉ rối, có khả năng nàng còn không biết “thập tam cô nương” này không dễ làm, chờ nàng chẳng phải vinh hoa phú quý, mà là…".

Nàng bất giác mớ máy hát với Thẩm Thời Ân, nói tới đây mới ý thức được không xong rồi.

Chuyện phủ An Nghị Bá hoang đường ai ai cũng biết nhưng đó là trong vòng thượng lưu ở kinh thành.

Bá tánh bình thường hẳn là không biết nhiều lắm, càng đừng nói tới huyện thành xa xôi này.

Giống như Hoàng thị, là quan huyện phu nhân nhưng nàng cũng không biết chuyện cụ thể của An Nghị Bá. Còn vì thân phận huân quý của đối phương mà nơm nớp lo sợ, sợ hầu hạ không chu đáo sẽ bị trách mắng.

Mà kỳ thật An Nghị Bá cũng chỉ còn cái vỏ hư vinh, chính hắn cũng không có thực quyền gì, hiện giờ chính thất đã mất, không có trợ lực của nhà mẹ đẻ, trong nhà không có cả một nhi tử kể thừa tước vị, mắt nhìn liền biết sẽ phải sụp.

Khương Đào ở trước mặt Hoàng thị còn biết chú ý, không đề cập tới những chuyện này nhưng ở trước mặt Thẩm Thời Ân không hề phòng bị, bất giác mà nói thành lời.

Nàng ngừng nói, đang nghĩ nên lấp liếm như nào thì Thẩm Thời Ân tiếp lời: “Không sai, phu nhân của An Nghị Bá mất, bản thân An Nghị Bá còn khó giữ. Càng đừng nói tới cô nương nhà hắn. Ta cảm thấy lúc này An Nghị Bá hưng sư động chúng tới tìm, hạ nhân trong phủ đối với nữ nhi tìm được của hắn lại vô cùng khinh mạn. Mục đích của chuyến đi lần này sợ là vốn tìm tử không phải tìm nữ. Cho nên khi biết lưu lạc bên ngoài là nữ nhi, thái độ của hắn thay đổi, hạ nhân cũng sẽ như vậy. Tuy nhiên, An Nghị Bá không đàng hoàng, lại không lỗ mãng tới mức như vậy, ta đoán kinh thành hẳn xảy ra chuyện lớn”.

Đấy, nàng cũng không cần giải thích, Thẩm Thời Ân còn phân tích triệt để hơn nàng.

“Chàng cảm thấy xảy ra chuyện gì mới được chứ? Để An Nghị Bá đích thân vượt ngàn dặm xa xôi tới tìm?”.

Ánh mắt hai người sáng lên trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Chuyện lớn trong kinh thành tất là chuyện trong cung, có thể khiến An Nghị Bá ở lúc này vội vã đi tìm con, đương nhiên là liên quan tới sự tồn vong của phủ An Nghị Bá. Ví dụ như tân đế kế vị, loại thời điểm này sẽ ban ân điển cho cựu thần tử. Giống như An Nghị Bá chưa có thế tử, xin tân đế phong một thế tử liền không phải việc gì khó.

Thẩm Thời Ân nhìn về hướng của kinh thành mà xuất thần. Hắn cảm thấy cơ hội đợi nhiều năm như vậy, có lẽ thật sự tới rồi.

“Ta đúng thật là khá tò mò chuyện trước kia của chàng”. Khương Đào nhìn hắn cười cười.

Trước giờ nàng vẫn luôn không hỏi cụ thể chuyện lúc trước của Thẩm Thời Ân, nghĩ rằng quá khứ ấy chắc hẳn không mấy dễ chịu, chờ sau này hắn sẵn sàng để nói rồi thì sẽ biết.

Nhưng nàng ở với Thẩm Thời Ân càng lâu, nàng càng cảm thấy có khả năng chính mình lúc trước nghĩ sai rồi.

Thẩm Thời Ân không giống như xuất thân từ nhà thượng lưu quý tộc mà là sinh ra từ loại gia đình như này.

Nhưng nếu chính hắn là con cháu nhà huân quý, không thể nào không có người nhà, tuy rằng làm khổ dịch vất vả nhưng đây cũng không tính là hình phạt đặc biệt nghiêm trọng – theo luật pháp, người nhà của người trọng tội, nhẹ nhất cũng phải sung quân tới biên cương không được trở lại.

Thẩm Thời Ân đã sớm muốn nói rõ ràng với nàng, hiện nay trong nhà chỉ có đúng bọn họ, hắn vừa muốn nói, lại có người gõ cửa, lời đến miệng rồi chỉ có thể nuốt xuống bụng.

Khương Đào đứng dậy mở cửa, là Hoàng thị.

Hoàng thị nôn nóng kéo tay nàng, nhìn nàng từ đầu tới chân mới thở ra một hơi: “Ta nghe nói cô nương An Nghị Bá tìm kia dẫn người tới tìm muội, nàng không làm gì ngươi chứ?”.

Khương Đào lắc đầu nói: “Không có. Nhị ca nhà ta ở nhà mà, nàng cũng chỉ tới diễu võ giương oai một phen, không chiếm được cái gì liền về rồi”.

Hoàng thị tự trách nói: “Muội và cô nương phủ An Nghị Bá kia có thù oán gì sao? Trước đó ta nghe nói cô nương kia cùng thôn với muội nhưng nghĩ tới muội cũng không phải là người thấy phú quý liền bám theo, không tới thông báo cho muội một tiếng. May mà nàng không làm gì muội, không thì ta thật là…”.

Khương Đào  vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nói: “Ta không sao. Ta và nàng không có thù oán gì, trước đó còn có vài phần giao tình, sau này cũng không còn lui tới nữa. Kể cả tỷ tới thông báo trước cho ta, ta cũng không ngờ được là nàng đặc biệt tới tìm ta”.

Khương Đào căn bản không để Tiền Phương Nhi ở trong lòng, giống như thân thích hai phòng kia của Khương gia, bọn họ có sống tốt thế nào cũng không liên quan tới nàng, sống không tốt thì cũng chỉ nghe hai câu rồi cảm thán chứ chính mình sống sao vẫn vậy.

Nào biết được Tiền Phương Nhi sẽ coi nàng là kẻ thù lớn nhất của nàng ta đâu cơ chứ?

Trước khi rời huyện còn phải tới tìm nàng gây sự

Bộ dáng cáo mượn oai hùm kia cũng rất buồn cười.

“Đúng rồi, sao hôm nay ngài lại có thời gian tới đây? Hôm nay An Nghị Bá rời thành, ngài không phải chuẩn bị tiệc đưa tiễn sao?”.

Hoàng thị vỗ đầu một cái, “Vốn là phải theo lão gia nhà ta đi tiễn đưa nhưng người ở trạm dịch của ta tới nói Khương Dương nhà muội đã trở về. Khoảng nửa canh giờ nữa thì vào thành. Ta nghĩ tới nói với ngươi một tiếng, sau đó trên đường thấy được người và xe của phủ An Nghị Bá, nghe ngóng mới biết là cô nương nhà hắn tới tìm muội”.

Khương Dương trở về đương nhiên là tin tốt, kỳ thật hắn sớm đã thi xong rồi nhưng phải ở phủ chờ thành tích mới trở về bởi vậy trì hoãn mấy ngày.

Khương Đào lập tức cười rộ lên, nói: “Vậy tỷ cứ bận đi, ta không giữ ngài nữa”. Nói xong lập tức gọi Thẩm Thời Ân, hai người ra cổng thành chờ.

Chạng vạng, Khương Dương và Sở Hạc Vinh về tới huyện, ở xa xa nhìn thấy Khương Đào và Thẩm Thời Ân chờ ở cổng thành.

Sở Hạc Vinh xuống ngựa, ném dây cương cho gã sai vặt, bước tới cười nói: “Cô cô và thúc thúc sao lại đặc biệt tới đón ta như vậy? Ta còn muốn cho mọi người một kinh hỉ đấy”.

Khương Đào còn chưa thấy Khương Dương nhưng nhìn Sở Hạc Vinh phấn chấn cao hứng, mặt mày hồng hào liền đoán được chuyến đi này của họ khá thuận lợi, nói: “Tần phu nhân an  bài người ở trạm dịch, nhận được tin tức liền tới báo cho chúng ta, vốn hôm nay chúng ta cũng nhàn rỗi, liền tới đây chờ. Mấy ngày này làm phiền ngươi chiếu cố A Dương rồi”.

Sở Hạc Vinh ngượng ngùng cười cười nói, “Cô cô quá khách khí, chúng ta là người một nhà mà, vốn là phải chăm sóc cho nhau. Hơn nữa A Dương cũng không cần ta chiếu cố cái gì”.

Khương Dương tới phủ thành cũng giống như ở nhà, tự giác tới đáng sợ, mỗi ngày đều chiếu theo bảng giờ giấc hắn làm ở trong phòng đọc sách, cứ như vậy tới trước khi thi.

Sau khi thi xong, Khương Dương cần giao tế, Sở Hạc Vinh không có kinh nghiệm giao thiệp cùng thư sinh, sợ bản thân chọc phiền toái cho Khương Dương nên không đi theo, chỉ để lão quản gia đi.

Hắn nào có vất vả? Là thật sự tới phủ thành chơi một chuyến thôi.

Bọn họ đang nói chuyện, Khương Dương cũng từ xe ngựa đi xuống, chậm rãi tới trước mặt Khương Đào.

Khương Đào vừa thấy bộ dáng trưởng thành của hắn liền muốn cười, rõ ràng năm ngoái vẫn còn là tiểu tử trong nóng ngoài lạnh, còn chưa tới hai năm, vóc người nảy nở, thêm chút trầm ổn khiến cả người có vài phần ông cụ non.

Người khác có khả năng bị hắn dọa, Khương Đào lại phát hiện trên khuôn mặt bình tĩnh này có đôi mắt sáng rực.

“Thi như nào?”.

Khương Dương rụt rè gật đầu nói: “Cũng ổn”.

Lời này khiến Sở Hạc Vinh nóng nảy cướp lời: “Ta vốn là chuẩn bị để Khương Dương tự mình báo tin vui cho mọi người nhưng lời này của hắn thật là… Nào là cũng ổn? Hắn là đứng đầu phủ thí! Thi xong tri phủ đại nhân còn đặc biệt khoản đãi hắn, sau còn không ít người tới muốn giao tế với hắn. Cô cô không đi, không tưởng tượng được sự rầm rộ lúc ấy, khách điếm chúng ta nô nức bóng người, lão bản khách điếm cười tươi như hoa, nói sao cũng phải miễn tiền thuê nhà cho chúng ta”.

Vừa nói Sở Hạc Vinh vừa sai hạ nhân đi về trước, hắn theo Khương Đào về hẻm Trà Hồ.

Dọc đường đi hắn kể lại chuyện xảy ra sống động như thật nói cho Khương Đào, Khương Đào nghe cười liên tục, đặc biệt là nghe nói phủ thành còn có người chuẩn bị tới làm mai, mang theo đội hình rào rạt khí thế đi tới, lại phát hiện Khương Dương cũng chỉ mới 13, 14, biểu tình kia phải gọi là xuất sắc, vừa giãy dụa vừa tiếc hận…

“Tuy vậy nhà kia cũng mơ quá đẹp, đừng nói A Dương trẻ như vậy, kể cả tới tuổi thành hôn rồi, sao có thể nhìn trúng gái lứa lỡ thì nhà họ chứ? Thật coi bổn thiếu gia ta ăn chay sao? Ngay lúc lão nhân kia đang sững sờ, ta liền kêu người đuổi bọn họ ra ngoài”.

Khương Đào cười muốn chết, vội hỏi: “Không phải nói sau khi đậu cử nhân hay tiến sĩ mới có chuyện như vậy sao? A Dương cũng mới chỉ qua phủ thí, còn chưa phải tú tài đâu”.

Sở Hạc Vinh nói: “Còn không phải sao cho nên ta cũng không nghĩ tới chuyện này, để cho bọn họ có cơ hội sấn tới trước mặt Khương Dương. Lần tới cô cô đi tới tỉnh cùng Khương Dương, phải cảnh giác nhiều, chớ có để hắn bị người ta đoạt đi mất”.

Khương Đào lập tức gật đầu nói đã biết.

Sau Sở Hạc Vinh cùng không ở Khương gia lâu, chờ hắn đi rồi,  Khương Đào vỗ Khương Dương vẫn ở bên cạnh không hé một lời kia, nói: “Sao? Về đến nhà còn giả vờ gì nữa?’.

Khương Dương cong môi cười: “Đệ không giả vờ, chỉ là nhớ kỹ lời tỷ tỷ nói, nói nhiều ắt sai cho nên tận lực nói ít đi. Tuy vậy chuyến này đi đúng là rất thuận lợi, trừ cái chuyện mà A Vinh nói ra…”.

Khương Đào nhịn không được cười thành tiếng, nói: “May là Tiểu Vinh đi cùng đệ, bên người nó nhiều người, mới bảo vệ được đệ. Không thì nếu là ta đi cùng, hẳn là đỡ không được, bằng không đúng là ta sẽ có thêm nhiều em dâu rồi”.

Trên mặt Khương Dương có chút đỏ, rũ mắt nói: “Tỷ tỷ nói gì thế. Ta về phòng đọc sách đây”. Sau đó bỏ chạy về phòng.

Khương Đào cười sau đi lấy giỏ đi chợ mua đồ ăn.

Nhưng Khương Đào không nghĩ tới, chuyện bắt rể kia chỉ mới là mở đầu, kế tiếp nhà các nàng dùng từ ngập tràn khách để hình dung cũng không quá!

Chút tâm hự của edit: Thả nhẹ năm chương đêm khuya để xin phép các bác mai em đi vắng một hôm, tới chủ nhật sẽ bù thừa thiếu cho mọi người nhé. Cạm ưn ạ🐳🐳🐳