Tiếng động lớn từ phía Đỗ Thư Dao khiến đám nô tỳ trong phòng bị dọa cho giật nảy mình.
Thúy Thúy vốn dĩ đứng quan sát cách đó không xa, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy chính là chạy ngay đến, nắm lấy tay Đỗ Thư Dao hỏi: "Vương phi, người bị cắn?!"
Nghe thấy nàng hỏi vậy, Liên Hoa cũng khẩn trương chạy tới, nhưng trên cánh tay trắng nõn của Đỗ Thư Dao chỉ có chút nước đọng, trên ngón tay mảnh khảnh ngay cả một vết đỏ cũng không có chứ đừng nói tới là dấu răng.
Đỗ Thư Dao bị nhiều người vây quanh như vậy, đến cả Thái Bình vương cũng bị gạt sang một bên, hắn đứng lên định chen qua Liên Hoa để nắm tay Đỗ Thư Dao nhưng lại bị Liên Hoa dùngcùi chỏ ngăn lại không nhúc nhích được.
Cổ họng hắn phát ra âm thanh gầm gừ như uy hiếp, Đỗ Thư Dao sau khi kích động đứng lên mới thấy hối hận, nàng đã làm gì thế này?
Không thể nào……
Đỗ Thư Dao nhanh chóng dập tắt ý nghĩ ngớ ngẩn trong lòng.
Nàng rút tay mình ra khỏi tay Thúy Thúy và nói: "Đừng căng thẳng, ta không sao, vương gia không có cắn ta, vừa rồi ta chỉ đang nghĩ...nghĩ..."
Đỗ Thư Dao có chút tiến thoái lưỡng nan, dù sao coi một con ngườiđang sống sờ sờ giống như chó, vừa rồi còn nảy ra ý tưởng không hay... Chuyện này quả thực hơi quá đáng, suy nghĩ của nàng lại quay trở về, cuối cùng mới nhớ ra món canh gà nhân sâm, lên tiếng: "A, ta nghĩtới sáng sớm nay khi tỉnh dậy, không phải ngươi nói hoàng thượng ban thưởng nhân sâm cho nhà bếp để hầm canh gà sao? Hiện giờ vừa hay vương giacũng đang ở đây."
Đỗ Thư Dao lại đẩy Thúy Thúy: "Mau sai người mang tới, ta ăn cùng vương gia."
Thúy Thúy nghe lời Đỗ Thư Dao nói liền mang canh gà xuống bếp hâm nóng. Trong chốc lát đó nàng đã muốn tự mình bưng canh gà về,tiểu thưkhôngthấy đau lòng sao?
Nhưng tất nhiên Thúy Thúy không dám nói gì, nàng vội đáp lại rồi quay đầu đi lấy canh. Liên Hoa thấy Đỗ Thư Dao không có vấn đề gì mới lui sang một bên thở phào nhẹ nhõm. Thái Bình vương nhân cơ hội này kéo Đỗ Thư Dao lại.
Đỗ Thư Dao khôi phục lại trạng thái cười nói với Thái Bình vương, nói: "Vương gia dùng với ta chút canh gà đi, bổ lắm đó."
Đỗ Thư Dao thật ra cũng có chút đau lòng, không phải một chút mà là rất rất đau, dù sao đây cũng là là nhân sâm 500 năm tuổi mà hoàng thượng đặc biệt ban cho nàng để bồi bổ cơ thể, nhân sâm 300 năm hiệu quả đã tốt như vậy rồi thì cây nhân sâm này sao có thể không tốt được chứ? Chắc chắn giá trị không nhỏ đâu.
Nhưng lời đã lỡ nói rồi, nàng được tỳ nữ đỡ ngồi vào bàn, bị Thái Bình vương kéo tay hôn hít.
Thái Bình vương có vẻ rất thích nàng, không những không nổi điên với nàng mà ngay cả khi ngồi thế này hắn cũng phải vòng tay qua cổ nàng, Đỗ Thư Dao thực ra không có thói quen thân mật với người khác như vậy. Kiếp trước ngay cả người thân nàng cũng không gần gũi, cha mẹ chỉ thích em trai của nàng, lúc còn nhỏ Đỗ Thư Dao mới cảm thấy uất ức, nhưng đến khi trưởng thành rồi cũng không thân thiết với người nhà nữa.
Đúng vậy, mẹ, em trai và cha mới là người một nhà, nàng mới chính là người thầy thãi trong bức tranh gia đình ấy.
Mà giờ đây nàng bị một tên nam nhân không biết mặt mũi ôm chặt, thỉnh thoảng còn bị hôn lên mặt, thậm chí có lúc còn chạm môi, nhưng Đỗ Thư Dao không hề tránh né, thậm chí còn không hề cảm thấy mất tự nhiên.
Còn nữa, thân mật với một nam nhân trưởng thành thế này, Đỗ Thư Dao hai đời trước chưa từng gần gũi với nam nhân cũng không có một chút ngại ngùng nào, trong đầu chỉ mong Thúy Thúy có thể linh động một chút, đừng đem tất cả canh gà ra…
Nàng cũng hy vọng Thái Bình vương không thích ăn thịt gà hay uống canh gà có vị đắng.
Không biết có phải ông trời nghe thấy lời khẩn cầu của nàng hay không mà một lúc sau, Thúy Thúy cùng với hai tỳ nữ bưng khay bước tới, lần lượt đặt đồ ăn lên bàn, cuối cùng mới đặt bát súp gà xuống, hơn nữa còn đặt cách nàng không xa.
Theo mùi hương của canh gà, Đỗ Thư Dao chậm rãi vươn tay sờ soạng, nói: "Mau đưa cho vương gia thêm một ít."
Đến khi chạm tay được vào bát, trong lòng nàng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Thúy Thúy không hổ danh là tỳ nữ thân cận nhất của nàng, cái bát này không phải là cái Thúy Thúy mang đi vừa nãy, nó còn nhỏ hơn rất nhiều, Thúy Thúy có để phần cho nàng!
Đỗ Thư Dao nói xong liền nở nụ cười hài lòng, vì Đỗ Thư Dao là người mù còn Thái Bình vương là người điên nên khi hai người cùng nhau ăn cơm, bên cạnh còn có hai ba tỳ nữ.
Thường ngày, quần áo, đồ ăn, chỗ ở, phương tiện đi lại của Thái Bình Vương hầu như đều do Liên Hoan phụ trách, nhưng vừa rồi nàng ấy đã bị Thái Bình Vương cắn tay đến sưng tấy, cầm đũa không tiện nên tạm thời đổi thànhtỳ nữ của Đỗ Thư Dao phục vụ hắn.
Mà Thúy Thúy lại thân cận với Đỗ Thư Dao, nàng ấy biết rõ nàng thích ăn gì. Thúy Thúy múc cho nàng một bát canh đầy ụ, bên trên còn có nhân sâm thái lát. Khi múc cho Thái Bình vương thì có thêm thịt và ít canh hơn, bởi vì toàn bộ tinh hoa đều ở bát đầu tiên rồi.
Bắt đầu ăn cơm, Đỗ Thư Dao từ sau khi vượt qua đợt bệnh ốm triền miên, càng ngày càng biết trân quý thân thể, trân quý đồ ăn trong miệng, ăn rất nghiêm túc, xương gà đều gặm sạch sẽ.
Còn Thái Bình vương lại trái ngược, sau khi được tỳ nữ rửa sạch tay, hắn đa phần bốc đồ ăn bằng tay không.
Mà tướng ăn của Thái Bình vương còn rất xấu, mỗi lần dùng bữa đều hủy hoại nhan sắc này đến nỗi Liên Hoa cũng không chịu được.
Dù miếng đồ ăn to thế nào cũng biến mất một cách nhanh chóng trong miệng hắn, rất hiếm khi nhìn thấy hắn nhai, hơn nữa hắn toàn thò tay bốc thịt bò khiến tỳ nữ cầm đũa hầu hạ bên cạnh không thể theo kịp.
Hắn ăn xong rồi bắt đầu liếm láp tay, bốc đồ bên mình rồi lại chòi sang bên Đỗ Thư Dao, đây là lần đầu tiên Thúy Thúy thấy Vương gia ăn như thế này, nên ngoài trừ việc nhớ múc thêm canh cho Đỗ Thư Dao,thì nàng nhìn đến trợn mắt há mồm.
Trên bàn đầy tiếng bát đĩa va chạm, còn có tiếng Thái Bình vương ăn ngấu nghiến, khóe miệng Liên Hoa có chút giật giật, Đỗ Thư Dao vẫn chậm rãi uống canh, xem ra chẳng hề bị âm thanh kia ảnh hưởng.
Chưa bao giờ Liên Hoa cảm thấy vương gia và vương phi của họ lại xứng đôi đến thế...
Bởi vì đây không phải giờ ăn cơm bình thường nên Thúy Thúy không chuẩn bị nhiều món ăn, Thái Bình vương ăn sạch sẽ thịt trên bàn không còn chút vụn, ngược lại chẳng động gì đến rau quả, cuối cùng chả còn gì để bốc nữa. Lúc này Đỗ Thư Dao đang tập trung ăn canh gà, thế là Thái Bình vương ngồi nhìn đống xương thừa nàng gặm..
Tỳ nữ tiến lên ngăn cản đã suýt bị cắn vào tay, Liên Hoa cũng không xông tới kịp, Thái Bình vương đã tóm gọn lấy xương thừa của Đỗ Thư Dao vào miệng nhai lộp cộp.
Tất cả tỳ nữ bao gồm cả Thúy Thúy đều sững sờ, chỉ có Đỗ Thư Dao vẫn bình thản bưng bát canh gà nhỏ ăn mãn nguyện, Thái Bình vương quả nhiên không thích ăn gà.
Nàng có nghe thấy tiếng nhưng lại không ngờ nổi thứ hắn đang nhai rôm rốp chính là xương thừa của mình.
Liên Hoa đến bên bàn nắm lấy tay Thái Bình vương, định cố lấy xương ra khỏi miệng hắn, nhưng hắn lại ê a tức giận. Liên Hoa đã bên cạnh hắn lâu như vậy, biết nếu bây giờ còn tiếp tục chắc chắn sẽ bị cắn chết.
Thật sự không có cách nào nữa, Liên Hoa tranh thủ thời gian phân phó cho tỳ nữ bên cạnh:"Vào bếp lấy thịt đi!"
Tỳ nữ lon ton chạy ra ngoài, Đỗ Thư Dao ngẩng đầu lên khỏi bát, cuối cùng nghe thấy âm thanh xung quanh, nàng khó hiểu quay đầu lại, nhưng trong mắt mờ mịt không thấy gì, chỉ hỏi: "Sao vậy vương gia?" Ăn no chưa? Thúy Thúy chuẩn bị quá ít sao? Thúy Thúy mau chuẩn bị thêm chút đi."
Đôi môi Liên Hoa hơi mấp máy, cuối cùng chỉ nói: "Bẩm vương phi, vì vương gia ăn có chút nhiều nên đã nhờ tỳ nữ chuẩn bị rồi."
Nàng yêu cầu người hầu nhanh chóng bỏ đống xương trên bàn đi, để Thái Bình vương ngồi xổm ăn miếng xương vừa gắp được trong miệng.
Đỗ Thư Dao nghiêm túc nói: "Có thể ăn được là tốt nha."
Khi nàng đến thế giới này, nàng không thể ăn bất cứ thứ gì trong khoảng thời gian đầu tiên, khi nàng còn nằm trên giường bệnh, ăn gì cũng nôn ra. Chỉ dựa vào súp sống qua ngày.
Gần đây khẩu vị của Đỗ Thư Dao đã đổi thay một chút, mỗi lần ăn cơm mà mừng muốn chết,nhất là khi nàng có thể ăn được thịt mềm, thiên đường cũng chỉ như vậy mà thôi.
Đỗ Thư Dao thật sự cảm thấy có thể ăn được là một cái may mắn.
Liên Hoa không biết phải đáp lại cái gì, cuối cùng đành phải nói đồng ý, ngay sau đó người hầu trở lại với một cái khay với một đống thịt trong đĩa.
Miếng xương trong miệng của Thái Bình vương cuối cùng cũng biến mất, không biết là nuốt chửng hay nhai, bắt đầu chiến đấu sang món thịt.
Nhìn thấy hắn ăn hết cả khúc xương to mà vẫn bình an vô sự, trong lòng Liên Hoa mới thoáng an tâm.
Đỗ Thư Dao uống liệt hai bát canh nhỏ cuối cùng, nàng đã hơi đổ mồ hôi, Thúy Thúy lại thêm một miếng thịt gà cho nàng, Đỗ Thư Dao xé phần thịt ra rồi để xương bên cạnh.
Sau đó, Thái Bình vương vốn đang ăn thịt, không hiểu sao lại nhìn thấy khúc xương nhỏ này, hắn ngừng ăn thịt, cầm khúc xương trên bàn lên, nhét vào miệng với tốc độ cực nhanh.
Nhai lộp cộp lộp cộp rất thoải mái.
Liên Hoa như phát điên rồi chạy như bay đến, "Chủ nhân! Người không thể ăn đồ bẩn được!"
Đương nhiên, đám tỳ nữ không dám nhúng tay vào, Thúy Thúy đang đứng bên cạnh Đỗ Thư Dao không khỏi co rụt cổ lại, nàng ta vươn tay muốn tóm lấy, không biết là tóm phải cái gì.
Đỗ Thư Dao nghe thấy giọng nói sắc bén của Liên Hoa, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy, trong đồ ăn có cái gì à?"
Liên Hoa véo cằm của Thái Bình vương cố gắng buộc hắn nhổ ra, nhưng Thái Bình vương lại rên rỉ, miệng hắn ngậm chặt không chịu nôn ra.
Liên Hoa ra hiệu để người hầu bên cạnh bắt đầu bắt tay vào gắp. Ăn một miếng xương không sao, nhưng ăn nhiều sẽ xảy ra chuyện, mà người bị chết chung đầu tiên chính là đám nô tỳ hầu hạ.
Liên Hoa không trả lời câu hỏi của Đỗ Thư Dao, Thúy Thúy bên cạnh không nhịn được trả lời: "Là vương gia..."
Vẻ mặt Thúy Thúy khó nói: "Là vương gia ăn lại xương người vừa ăn xong..."
Nghe xong, Đỗ Thư Dao không cẩn thận bị sặc nước miếng, ho khan một hồi, nhất thời bàn ăn trở nên thật náo nhiệt.
Đỗ Thư Dao sau khi được xoa dịu bởi kỹ thuật điêu luyện của Thúy Thúy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng vươn tay mò sang một bên, sau khi tóm lấy Vương Thái Bình, không có ý định lấy xương ra khỏi miệng hắn mà đánh vào đầu hắn một cái, lực rất lớn, không giống như người bệnh.
“Nhổ ra!” Đỗ Thư Dao mắng: “Lại ăn bừa bãi, nôn ra!"
Liên Hoa cũng sợ hãi trước cái đánh vang dội của nàng, đó là đầu của Thái Bình vương đó, mặc dù bọn họ hết lần này đến lần khác trói Thái Bình vương lại, nhưng thật sự không ai dám tấn công hắn, thậm chí việc bị cắn cũng là chuyện thường tình.
Đỗ Thư Dao lần đầu tiên đánh người trực diện như thế này.
Bình thường chế ngự Thái Bình vương thì thường là dùng sức càng lớn thì càng dễ khiến hắn kích động, cái đánh của Đỗ Thư Dao đã khiến lòng Liên Hoa nguội lạnh, hai tay nàng cũng đã chạm đến miệng Thái Bình vương, nếu hắn mà nóng nảy cắn phải thì …
Hắn nhai xương rôm rốp như vậy có thể thấy răng rất khỏe, có thể cắn đứt ngón tay của nàng dễ như chơi!
Nhưng cảnh tàn bạo đẫm máu trong tưởng tượng đã không xảy ra, Thái Bình vương bị đánh hơi rụt cổ lại, sau đó hắn há miệng ra, đầu lưỡi đẩy xương, ngoan ngoãn phun ra.
Từ đầu đến cuối, mắt hắn đều lộ ra tròng trắng lớn, vô cùng đáng thương nhìn nàng.
"Cạch" một tiếng, khúc xương rơi xuống bàn.