Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ

Chương 25: Ban đêm xông vào ngõ tối




Đèn trong phòng thật sự không sáng cho lắm, Đỗ Thư Dao giơ tay lên nhìn thoáng qua thứ óng ánh trên tay, một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi, da đầu nổ tung, nàng như phát điên.

Nàng nắm ấy khăn vải trên bàn nhỏ bên cạnh, tùy tiện lau tay, trực tiếp kéo cái gối mềm nện về phía Thái Bình Vương đang núp trong góc.

"Cọ này! Cọ này!" Trong lòng Đỗ Thư Dao tràn đầy căm ghét, cầm gối mềm, nửa quỳ, không ngừng đập về phía Thái Bình Vương.

"Lão nương nên đem ngươi cắt khúc rồi!" Đỗ Thư Dao đánh đến đỏ bừng mặt, là tức giận. Trên thắt lưng nàng còn ướt nhẹp, kích thích sự tức giận bao phủ cả đầu nàng gần như đảo lộn.

Thái Bình Vương chui đầu vào chăn bông như đà điểu, cong mông làm tổ trong góc, không dám chạy, không dám thò đầu ra, biết mình đã làm sai, hắn tiếp tục giả vờ đáng thương rên ư ử trong cổ họng.

Đỗ Thư Dao mỗi lần nghe thấy giọng điệu này đều sẽ mềm lòng, nhưng hôm nay càng nghe càng đau đầu, máu càng dồn lên não. Người nuôi chó ít nhiều gì cũng đã từng bị chó nhà mình cọ  xát, đây không phải là lần đầu tiên. Lúc Chuỗi Chuỗi  còn là một con chó to, lúc nó động dục nàng cũng từng bị như thế rồi.

Thế nhưng lần đó chỉ bị cọ hai cái, Chuỗi Chuỗi  cũng không dám ở bên cạnh nàng nữa, còn lần này cọ còn chưa tính, lại còn cả người. Đầu Đỗ Thư Dao cũng nổi da gà, dùng gối mềm đập cũng chưa hết giận. Nàng tìm quanh một vòng, lấy thắt lưng của hai người quấn lại, nện mạnh vào mông Thái Bình Vương.

"Kêu này! Kêu này! Ngươi còn dám nữa hay không, đồ chó này!" Đỗ Thư Dao đánh đến trán đầy mồ hôi mới dừng lại, thở phì phò đi đổi y phục. Nàng ngồi ở bên cạnh Thái Bình Vương đang ôm chăn bông chỉ lộ ra hai mắt đỏ bừng đang nhìn nàng, run rẩy đưa tay sờ sờ mặt mình.

Cảm giác xấu hổ không nói nên lời xông tới, Đỗ Thư Dao cảm thấy cho dù Chuỗi Chuỗi  có biến thành dáng vẻ gì đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng gì lớn. Thế nhưng lúc này nàng mới ý thức được, sở dĩ nàng trở nên tức giận như thế là bởi vì hiện tại Chuỗi Chuỗi  đã biến thành người, lúc động dục không thể tìm chó cái cho hắn được. Nhưng nàng cũng không thể thực sự tìm một người đến được, nữ nhân chắc chắn không được, nàng ta không thể chấp nhận bị ép buộc được.

Ngón tay nàng lạnh lẽo, vừa rồi chà xát rửa trong nước nhiều lần, Đỗ Thư Dao suy nghĩ, trong Thái Bình Vương phủ này căn bản không có chó cái ảnh hưởng đến hắn sao hắn có thể động dục được?

Tóc Thái Bình Vương bị Đỗ Thư Dao dùng gối mềm đánh đến rối tung, giống như một người điên ôm chăn bông, trợn mắt lên tỏ vẻ đáng thương. Thế nhưng lần này Đỗ Thư Dao thực sự không thương hại hắn nữa.

Trên giường bừa bộn, trên chăn còn có mấy vết bẩn. Đỗ Thư Dao ghét không chịu được, trừng mắt nhìn Thái Bình Vương, trực tiếp đi sang phòng cách vách gọi Thúy Thúy, nhưng không để nàng ta thu dọn giường chiếu trong phòng, mà là tìm một tấm chăn mới, một mình nàng ra tháp quý phi ngủ.

Thái Bình Vương cầm chăn bông ngồi trong phòng một lúc lâu, sau đó mới rón ra rón rén, xuống đất, khom người len lén chạy ra ngoài bình phong xem. Đỗ Thư Dao chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, người cuộn trong chăn, ngủ say rồi, lúc này hắn mới dám đi tới. Tháp quý phi không lớn, hắn không dám đi lên, không dám gọi Đỗ Thư Dao tỉnh dậy, chỉ là dựa vào bên cạnh tháp quý phi ngồi xuống, từ trong mái tóc rối bời nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Đỗ Thư Dao, vươn tay muốn chọc một chút, nhưng khi nàng trở mình lại nhanh chóng rút tay về như bị điện giật.

Cuối cùng hắn nép xuống bên cạnh tháp quý phi, cuộn mình lại, đang muốn ngủ thì chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng khóc, sau đó có người gõ cửa.

"Vương phi, Vương phi cứu mạng." Giọng nói rất quen thuộc, khi Thái Bình Vương dịch người muốn nhìn ra bên ngoài thì Đỗ Thư Dao cũng bị thanh âm này đánh thức.

"Vương phi, nô tỳ to gan cầu Vương phi cứu mạng..." Giọng nói này thê lương không nói nên lời, Đỗ Thư Dao nhíu mày ngồi dậy, rất nhanh nàng đã nghe ra được đây là giọng của Liên Hoa.

Nàng chui từ ổ chăn ra ngoài, bước xuống, không chú ý bên cạnh nhuyễn tháp còn có người, một cước giẫm phải người Thái Bình Vương. Thái Bình Vương bị giẫm kêu a một tiếng, sau đó trọng tâm nàng không vững, sắp ngã xuống đất.

Cuối cùng nàng cũng không thực sự ngã xuống đất, bởi vì Thái Bình Vương ở dưới làm đệm cho nàng, đỡ được nàng, sau đó ôm chặt lấy nàng.

Đỗ Thư Dao còn đang tức giận, chống tay muốn đứng dậy, nhưng lại bị Thái Bình Vương ôm rất chặt. Hắn nhỏ giọng dán vào lỗ tai Đỗ Thư Dao, phát ra âm thanh đang thương. Thực ra Đỗ Thư Dao đã mềm lòng rồi, thế nhưng nàng vẫn nhéo lỗ tai hắn, kéo hắn ra khỏi người, chống tay đứng dậy, sửa sang lại y phục, lúc này mới đi ra phía cửa.

Thúy Thúy ở thiền điện vốn đang trằn trọc chưa ngủ, nghe thấy giọng này nàng ta cũng đứng dậy, phủ thêm áo khoác ngoài cho Đỗ Thư Dao, sau đó thấy Thái Bình Vương dáng vẻ chật vật, vội vã đi hầu hạ hắn thay quần áo, chỉnh lại đầu tóc.

Đỗ Thư Dao đi ra gian ngoài, nghe tiếng Liên Hoa khóc liền cau mày nói: "Vào đi."

Liên Hoa lúc này mới dám vào phòng. Vào đến trong phòng, thấy Đỗ Thư Dao, nàng ta liền quỳ xuống, lê đầu gối mấy bước đến bên cạnh chân Đỗ Thư Dao, sau đó ôm chân nàng, lệ rơi đầy mặt nói: "Vương phi cứu mạng, van cầu Vương phi giúp đỡ nô tỳ."

"Rốt cuộc có chuyện gì?" Đỗ Thư Dao đưa tay đỡ Liên Hoa, nhưng Liên Hoa không đứng dậy mà chỉ dập đầu trên mặt đất, đến mức xanh cả trán mới ngẩng đầu, kiên quyết nói ra sự thật.

Đỗ Thư Dao càng nghe càng phức tạp, càng nghe lông mày càng nhăn chặt. Cuối cùng, nàng nhìn thoáng qua Liên Hoa đang khóc đến sưng mắt, nói: "Cho nên, ngươi thân mật với một công tử bán mình, hiện tại hắn ta lại bị một người thích bạo lực bao, sợ rằng không sống qua được đêm nay, cho nên ngươi muốn ta đi tới Ám Hạng cứu người?"

Liên Hoa biết nàng ta thế này là đang làm khó người khác, nhưng thân phận nàng ta thấp, người có thể điều động thị vệ trong phủ bảo vệ Vương gia là Vương phi, nhưng không thể thực sự kêu bọn họ ra ngoài cứu người được. Huống chi còn là một nơi phong lưu như Ám Hạng, cứu một kỹ nam thấp kém.

Sở dĩ nàng ta mạo hiểm cầu xin Đỗ Thư Dao là vì qua một thời gian quan sát, nàng ta kết luận Vương phi bản tính lương thiện, hơn nữa hiện tại ngoại trừ nàng thì không còn ai có thể cứu được tình nhân của nàng ta. Bởi vì người  bao hắn ta là một thương nhân giàu có trong kinh thành, ngay cả quan viên cũng phải nể mặt, chỉ có Thái Bình Vương phi từng không hề kiêng dè mà thẳng tay ném Vu An Thanh ra ngoài mới có thể sẽ đắc tội với một thương gia vì một tên nô tài thấp kém.

Mà Liên Hoa không biết, thực ra Đỗ Thư Dao cũng không phải không kiêng kỵ gì. Nàng ghét nhất là phiền phức, huống chi mình còn đang sống dưới sự giám sát của người ta, mấy ngày nay mới tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng cũng khó bảo toàn bản thân, sao có thể quản được khó khăn của người trong thiên hạ này.

Vì vậy Đỗ Thư Dao quả đoán cự tuyệt: "Ngươi quên nhiệm vụ, đi ra ngoài phong lưu cũng thôi đi, loại chuyện thô tục như thế này mà còn dám cầu xin ta?"

Đỗ Thư Dao rất ít phát uy, thế nhưng nàng vỗ tay lên bàn, chén trà trên bàn cũng rung động theo. Giọng nàng hung bạo, khuôn mặt Liên Hoa nháy mắt xám như tro tàn.

Ngay cả Thúy Thúy cũng bị dáng vẻ của Đỗ Thư Dao dọa sợ, Thái Bình Vương thì sợ đến mức ngồi xổm dưới đất luôn. Liên Hoa sợ đến cả người run rẩy, Đỗ Thư Dao cũng tức giận đến có chút phát run.

Người nào cũng, vậy, không ai là khiến nàng bớt lo!

Có điều chừng một khắc sau, Đỗ Thư Dao dẫn theo Thái Bình Vương đã lần nữa rửa mặt chải đầu gọn gàng đang bọc trong áo choàng, tự mình dẫn thị vệ ra khỏi phủ. Trên đường vô cùng vắng vẻ yên tĩnh, chỉ có người tuần đêm vẫn đang lảng vảng. Xe ngựa lặng yên đi trong ngõ, quanh co đến mức Đỗ Thư Dao buồn ngủ. Lúc này xe ngựa mới dừng lại ở một chỗ nhìn như tầm thường, nhưng trên cửa lại treo lụa đỏ.

Giờ này đúng ra tất cả mọi người đều đang ngủ rồi, nhưng xe ngựa của bọn họ vừa dừng lại đã có người từ bên trong đẩy hé cửa ra, thấy bọn họ thì lập tức mở cửa, cửa gỗ cũ kỹ trong đêm phát ra tiếng động kẽo kẹt rõ ràng. Đỗ Thư Dao che kín mặt mình và Thái Bình Vương, hai người được Thúy Thúy và Liên Hoa đỡ xuống xe.

Người đàn ông ở cửa liền khom người nói: "Quý khách mời vào bên trong."

Đỗ Thư Dao nghiêng đầu nhìn Liên Hoa, vẻ kiên định bình thường trên mặt Liên Hoa sắp không duy trì nổi nữa. Thị vệ cũng không theo vào toàn bộ, mấy người canh giữ ở bên ngoài.

Trong hai kiếp, đây là lần đầu tiên Đỗ Thư Dao quang minh chính đại bước vào chốn trăng gió này. Ngoài cửa nhìn như một gia đình bình thường, thế nhưng vào trong không khác gì chốn bồng lai. Đèn lồng đỏ dưới hành lang toát lên ánh sáng lờ mờ trong bóng đêm, hơn nữa bên trong căn nhà thông nhau, từ cửa nách nhìn ra hai phía, có thể thấy một dãy đèn lồng trải dài vô tận, dường như cả con đường này đều là một nhà.

Người dẫn đường dẫn Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương đến một đại sảnh đang mở cửa, bên trong có một số người đang uống rượu, bên cạnh đều có tuấn nam mỹ nữ ăn mặc diễm lệ.

Lúc Đỗ Thư Dao tới, nàng cũng đã đoán được phải làm gì, cho nên sau khi vào cửa, vừa ngồi xuống, một nữ tử trung niên ra chào đón, hỏi có "người quen" hay không, Đỗ Thư Dao nhớ tới lời Liên Hoa nói, nàng trầm ngâm một lát mới nói: "Ta nghe nói ở đây có một vài người mới, chọn cho ta người có cá tính mạnh nhất."

Nàng nói, ngón tay nhẹ nhàng sờ soạng ly rượu, có chút nóng nảy. Nữ nhân trung niên cũng không phải là những tú bà vẻ ngoài lòe loẹt như trong phim truyền hình, ngược lại còn có chút phong thái đàng hoàng của quý phu nhân, giơ tay nhấc chân cũng có chút quý khí, giọng nói cũng nhỏ nhẹ.

Nghe Đỗ Thư Dao nói như vậy, nét mặt bà ta không hề thay đổi, không hề để ý, dù sao khách đến đây có nhiều người có sở thích không giống ai.

Vì vậy bà ta chỉ nhẹ giọng nói: "Xin quý khách chờ một chút, ta sẽ sai người chuẩn bị."

Nói xong bà ta xoay người đi ra ngoài, Liên Hoa đuổi theo, kín đáo đưa cho bà ta một túi nhỏ châu ngọc, tỉ mỉ nói về "sở thích" của tiểu thư nhà mình, thích kiểu không nghe lời và không bao giờ cúi đầu.

Loại này trong đây có rất nhiều, thế nhưng đa số đều cúi đầu trước thủ đoạn, chỉ có một người, thuần túy là một con lừa hoang, kéo không đi đánh không lui. Vào đây đã được hơn hai tháng, chịu đủ các loại thủ đoạn giày vò nhưng vẫn sống chết không chịu cúi đầu. Nếu không phải dáng vẻ hắn ta thực sự rất đẹp thì e rằng đã bị giết từ lâu rồi.

Người này tên là La Liễu, ở trong viện bên cạnh tình nhân Tiểu Xuân của Liên Hoa. Liên Hoa đến đây vài lần, lần nào cũng nghe được tiếng rên hừ hừ đau đớn của hắn ta, đôi khi bị đánh quá độc ác, đôi khi bị ép bằng mấy thứ thuốc linh tinh không chịu nổi.

Mà vừa rồi Liên Hoa muốn nữ quản sự dẫn Đỗ Thư Dao đến phòng đó.

Bằng cách này, có thể dễ dàng nhìn ra tình hình bên cạnh. Đỗ Thư Dao kiên quyết không rước phiền phức với bất kỳ ai vì Liên Hoa hay tiểu tình nhân của nàng ta. Thế nhưng không cướp người ngay trước mặt, mà thực ra có thể dùng cách bỉ ổi.

Còn cái gì mà quân tử khí khái, dù sao nàng cũng là nữ nhân, không cần biết cái này.

Nữ nhân quản sự nói rằng thời gian chuẩn bị thực sự khá lâu, lâu đến mức Đỗ Thư Dao nhịn không được muốn ngáp. Liên Hoa nóng lòng đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay. Lúc này nữ nhân kia mới đến, cung kính hành lễ với Đỗ Thư Dao, sau đó nói: "Mời quý khách đi theo ta."

Lúc nỳ Đỗ Thư Dao mới kéo Thái Bình Vương, dẫn theo một đám tỳ nữ đi theo sau lưng nữ nhân kia, đi qua ba hàng đèn lồng mới dừng lại. Nữ nhân trung niên vừa mở cửa vừa nói: "Quý khách đừng đến quá gần người trong lồng, ta đã chuẩn bị một vài dụng cụ tận hứng cho quý khách. Quý khách, mời."

Lúc nữ nhân này xoay người, nhìn về phía Đỗ Thư Dao, tỳ nữ và Thái Bình Vương bên cạnh. Đỗ Thư Dao ngả ngớn vỗ vỗ khuôn mặt Thái Bình Vương, ánh mắt mang theo sự uy hiếp: "Tiểu bảo bối, ngươi ở đây chờ ta, không được đi đâu hết, biết không?"

Thái Bình Vương tối nay đã làm chuyện xấu, bây giờ ngoan ngoãn đến mức không giống chó, thành thật gật đầu, đứng cùng đám người Liên Hoa ở cửa.

Đỗ Thư Dao một mình đi vào, trên đường Liên Hoa đã nói rồi, cách âm của hai phòng liền nhau rất kém, bởi vì là tìm kiếm kích thích, cho nên khi nàng vừa bước vào đã nghe được sát vách truyền đến tiếng kêu đau đớn, nghe rất nhẹ, rất nhẫn nhịn, nhưng đúng là giọng của đàn ông.

Bước chân Đỗ Thư Dao thoáng dừng lại. Bọn họ đã trao đổi ám hiệu, chỉ còn chờ Đỗ Thư Dao vừa mở cửa sổ ra lệnh liền lập tức động thủ, thế nhưng cũng không thể liều lĩnh. Dù sao làm loại chuyện thất đức này vẫn phải tìm thời cơ thích hợp.

Sau khi Đỗ Thư Dao vào phòng, căn bản nàng không đi vào buồng trong mà dán tai lên vách tường, nghe âm thanh phòng sát vách. Dựa theo bí mật của Liên Hoa, nàng đi tới một chỗ sát vách, đẩy bức họa ra, dán mắt lên lỗ nhỏ.

Đỗ Thư Dao chỉ biết đây là nhìn trộm, biết đây là thứ trong viện chuyên chuẩn bị cho sở thích của người ở đây, góc nhìn nhất định không thể thiếu.

Nhưng nàng thực sự không ngờ lỗ nhỏ này lại nhìn thẳng đến giường được, bất thình lình xuân cung sống đập vào mắt. Đỗ Thư Dao cảm thấy da gáy căng thẳng, vội vàng buông bức tranh đang treo xuống, liên tục lùi về phía sau mấy bước.

Nàng vẫn là một hoàng hoa khuê nữ đó! Không phải là nàng chưa từng xem phim, nhưng sao có thể kích thích như người mặc trang phục cổ đại này.

Huyết áp của nàng tăng vọt một chút, lui về mấy bước liền lui vào đến cửa phòng trong. Trong lúc vô tình nhìn lại, nàng lại bị cảnh tượng bên trong lồng trong phòng làm cho giật mình.

Quá, quá kích thích.

Đỗ Thư Dao đúng là tới cứu người, không hề có suy nghĩ làm bất cứ chuyện gì khác, thế nhưng người này... thực sự là quá hút mắt người khác. Cho dù khuôn mặt hắn ta đầy máu, trên người ướt nhẹp, tóc còn bị kéo treo trên nóc lồng sắt, chật vật không chịu nổi, cổ tay cổ chân đều có vết máu chưa sạch, nhưng lông mày, miệng, mũi, dáng vẻ gầy gò, và đôi mắt sắc bén như dao cũng đều đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Đây chính là La Liễu mà Liên Hoa nói.

Đỗ Thư Dao sửng sốt chỉ chốc lát, dù sao hình ảnh này thực sự quá chấn động. Có điều nàng cũng đã từng gặp minh tinh trong xã hội hiện đại, tuy rằng rất đẹp nhưng cũng không đến mức khiến nàng thất thần. Sau một lúc sửng sốt, nàng rất nhanh đã phát hiện ra La Liễu này không chỉ có tóc bị treo lên, ngay cả trên đầu cũng bị một sợi dây mảnh siết chặt, giống như buộc hắn ta phải nhìn ra khỏi lồng, dưới hàm đã xuất hiện vết máu.

Đỗ Thư Dao nhìn thoáng qua phía bức họa, bước về phía đó, do dự trong chốc lát liền quay trở lại, kéo một cái ghế đẩu đi tới phía trên lồng sắt, cởi tóc và sợi dây đang siết đầu hắn ta ra.

Lần này nàng đến, tất cả mọi người bao gồm cả nàng, ngay cả thị vệ và tỳ nữ cũng đều che mặt. May mà mọi người ở đây chơi đùa cũng cần mặt mũi, che mặt cũng không có gì kỳ lạ. Thế nhưng lúc Đỗ Thư Dao leo lên ghế, cởi sợi dây ra, nhìn La Liễu qua nóc lồng, nàng mới giật mình nhận ra, vừa rồi khi cúi đầu, tấm vải che mặt không dán lên mặt, từ góc dưới có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng.

Nàng nhanh chóng xuống dưới, nóng nảy thầm mắng một tiếng trong lòng.

Chỉ liếc mắt một cái, không đến mức nhìn rõ ràng đâu...

Đỗ Thư Dao thấy La Liễu quả nhiên đã mất hết sức lực, sợi dây buộc cổ hắn ta vừa được cởi ra, hắn ta nhất thời không tự chủ được ngã xuống, trong lòng nàng có chút nhẹ nhõm, hẳn là không thể nhìn rõ.

La Liễu quả thực không nhìn rõ, hắn ta quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt không dịu đi chút nào, ngược lại càng tăng thêm sự sắc bén đề phòng, bởi vì trước đó đã có người nói cho hắn ta biết, người tối nay tới đặc biệt tìm loại cứng rắn như hắn ta, chính là muốn lấy sỉ nhục làm niềm vui.

Một đống dụng cụ không đạt tiêu chuẩn để tra tấn lại sắc bén hơn mấy đồ vật mua vui đặt trên lồng sắt. La Liễu nhìn Đỗ Thư Dao cởi trói cho mình thì nghĩ nàng làm như thế để càng dễ dàng hành sự.

Thế nhưng Đỗ Thư Dao cũng chỉ cởi trói cho hắn ta mà thôi, xong rồi cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn ta một cái, nàng lại nhanh chóng dán sát vách tường nhìn trộm phòng cách vách.

La Liễu quả thức ghê tởm đến buồn nôn. Người ở đây người sau so với người trước càng kinh tởm hơn, nếu không phải trong cuộc luận võ hắn ta bị cắt đứt gân cốt, hắn ta tuyệt đối không thể nào bị bắt tới chỗ này được làm nhục được!

Chỉ cần hắn ta có cơ hội trở lại sơn trang, hắn ta nhất định sẽ nghiền tất cả những người ở đây thành bụi.

Đỗ Thư Dao chịu đựng đôi mắt cay xè của mình, dựa vào tường và nhìn sang phòng sát vách. Nàng đang tìm thời cơ thích hợp. Nàng đã thấy Tiểu Xuân mà Liên Hoa nói, áo lụa trắng bị thấm đẫm máu, nhưng không nhìn ra vết thương gì, vẫn đang miễn cưỡng vui cười, mà trên giường hẹp là một người đàn ông đầu đầy dầu và một nữ tử mềm mại. Trên người cô nương thực ra không có vết thương gì, nàng ta nhẹ nhàng cười quyến rũ, còn nghĩ kế giúp người đàn ông đầu đầy dầu kia, muốn Tiểu Xuân uống trà mới rót.

Thế này không được, vốn dĩ phải đợi tên đàn ông đầu dầu kia tập trung làm việc rồi đột nhiên vào cứu người, thế nhưng thế này thì không được. Đỗ Thư Dao nhìn thấy nước trà này còn đang bốc hơi nóng, nếu cứ uống như thế thì cổ họng sẽ bị bỏng mất/

Mẹ kiếp! Liên Hoa nói quả nhiên không sai, người này không phải là người, sợ là một tên súc sinh.

Mắt thấy Tiểu Xuân cười khổ đưa nước nóng lên đến bên miệng, lúc này Đỗ Thư Dao xông đến chỗ cửa sổ cũng không còn kịp nữa, nàng không thể làm gì khác hơn là suy nghĩ, sau đó bất chợt kêu a a.

Chính là tạo ra tiếng mèo kêu.

Những thứ này là nàng học được trong phim, sau khi kêu hai tiếng thì bên kia nhất thời không còn tiếng động gì nữa.

Sau đó, Đỗ Thư Dao cũng nhìn thấy Tiểu Xuân xem như nhanh trí, làm bộ hoảng sợ, làm đổ hơn phân nửa nước trong ly, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía sát vách.

Đỗ Thư Dao còn chưa dừng lại, tự mình nghe thấy giọng mình cũng nổi da gà, buông bức họa xuống, vừa kêu vừa trầm mặt đi đến bên cửa sổ, lấy cái khăn từ trong túi ra, vẫy vẫy với bên ngoài.

Trong đêm tối không nhìn rõ bóng dáng hộ vệ, thế nhưng Đỗ Thư Dao tin rằng, những người này đều là người bên cạnh Hoàng đế, đương nhiên là được huấn luyện nghiêm chỉnh. Nàng vừa phát tín hiệu ra ngoài xong, liền lấy một cây trâm từ trên đỉnh đầu xuống, tiếng kêu ngày càng hăng hái. Sau đó nàng nhấc bức tranh ra, nhìn sang, quả nhiên là đối mặt với một con mắt lồi ra.

Người bên kia hiển nhiên lại càng hoảng sợ hơn. Đỗ Thư Dao vội vã né tránh, giọng nói vẫn còn tiếp tục, La Liễu ở trong lồng nghe được cảm thấy buồn nôn. Mà gã đàn ông cách vách kia lần thứ hai không khống chế được sự hiếu kỳ, lúc hắn ta kêu tiểu nương tử để gia nhìn xem, Đỗ Thư Dao đã trực tiếp đâm trâm cài tóc qua lỗ nhỏ kia.

Gã đàn ông gào thét tê tâm liệt phế. Cùng lúc đó, cửa sổ sát vách đột nhiên bị phá ra, mấy người áo đen che mặt đi vào, trực tiếp đánh ngất gã đàn ông đang gào thét và cô nương đang bụm mặt thét chói tai trên giường, cùng với Tiểu Xuân đang cầm cái chén ngây người.

Mấy giây đã giải quyết xong, mà tiếng thét chói tai kia khi Đỗ Thư Dao đâm sang được "liệt mã" che giấu, không khiến cho bất cứ kẻ nào nghi ngờ, có lẽ nghe được âm thanh còn không nhịn được cười bất minh, có lẽ càng thêm kích thích.

Mà thị vệ và tỳ nữ muốn xông vào thì càng dễ nói, họ quan tâm đến sự an toàn của tiểu thư nhà mình.

Đỗ Thư Dao cao giọng hô: "Ta không sao, tiểu tử này rất hào hứng!"

Sau đó nàng nói với Liên Hoa: "Mau sang phòng sát vách, đã đắc thủ rồi, mau mang người rời khỏi!"

Liên Hoa quả thực phục Đỗ Thư Dao sát đất, nhưng bây giờ rất hiển nhiên không phải lúc, Đỗ Thư Dao lôi kéo Thái Bình Vương, quay  sang nói với Thúy Thúy: "Chúng ta cũng mau đi thôi, ừ phía sau..."

Có điều ngay khi mấy người sắp vượt qua bệ cửa sổ, Đỗ Thư Dao lại nghĩ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn thoáng qua La Liễu nằm dưới đất, quay lại đi đến bên cạnh lồng sắt, nói: "Ta cứu ngươi, ngươi không được kêu lên."

Ánh mắt cảnh giác và dữ tợn của La Liễu lóe lên, nhưng hắn ta không nói chuyện. Thúy Thúy nhẹ nhàng kêu một tiếng tiểu thư, đang muốn giục nàng. Đỗ Thư Dao đương nhiên cũng không phải đột nhiên tỏ ra nhân từ, nhưng nàng sợ La Liễu đã nhìn thấy dáng vẻ của nàng, bị người ép hỏi sẽ nói ra.

Vì vậy nàng phân phó thị vệ: "Đưa hắn ta ra, đánh bất tỉnh rồi mang đi."

Một đám người lợi dụng bóng đêm từ cửa sổ đi ra ngoài, đem theo ba người bị ngất đi, lặng yên không một tiếng động đi đến bên tường hậu viện, những thị vệ có thể bay thì đưa qua. Lúc trước xe ngựa dừng lại ở đường nhỏ sau hậu viện này, tất cả mọi người lên xe, thậm chí còn có người xóa sạch vết bánh xe nữa.

Lúc này vừa mới đến giờ dần, tất cả đều im ắng, ngay cả chó cũng chưa tỉnh. Bọn họ nhanh chóng rời khỏi Ám Hạng, hết rẽ rồi vòng, về đến Vương phủ bằng cửa sau.

Ngoài tiểu tình nhân Tiểu Xuân của Liên Hoa ra, còn mang về thêm một người là La Liễu, cùng với một kỹ tử không rõ danh tính. Giằng co cả một đêm, trời cũng sắp sáng, Đỗ Thư Dao lệnh cho Liên Hoa sắp xếp chỗ ở cho ba người họ, sau đó nàng mệt mỏi đi về phòng mình, rửa mặt rồi kêu Thúy Thúy thay chăn, leo lên chuẩn bị ngủ.

Thái Bình Vương cũng rửa mặt xong rồi. Sau khi Thúy Thúy đi ra ngoài, hai mắt nàng ta vẫn sáng, không hề buồn ngủ. Tối nay quá kích thích, từ trước đến giờ nàng ta chưa từng thấy tiểu thư như vậy, nàng ta chưa từng nghĩ vì Liên Hoa cầu xin mà tiểu thư lại huy động mọi người đi giải cứu một tên tiện nô.

Thậm chí còn bởi vì sợ liên lụy đến nữ tử đã sợ chết ngất trong đó mà đều đưa người về. Thúy Thúy vẫn luôn biết tiểu thư nhà mình lương thiện, nhưng hôm nay nàng ta mới thực sự cảm nhận được tiểu thư lòng dạ như Bồ Tát là thế nào.

Nàng ta ra khỏi gian nhà, vội vã chạy đến phòng Liên Hoa, giúp đỡ nàng ta sắp xếp, cảnh cáo tỳ nữ kín miệng một chút.

Trong phòng chỉ còn Đỗ Thư Dao đang nhắm mắt không biết có ngủ hay không, Thái Bình Vương đứng bên cạnh giường căn bản không dám lên tiếng.

Bởi vì trời sắp hừng sáng, Đỗ Thư Dao kêu Thúy Thúy thổi tắt hết nến đi, nàng vùi mình vào trong chăn đưa lưng ra phía ngoài. Thực ra nàng đã không còn tức giận nữa, một đêm chấn động như thế, nàng đâu còn tâm tư mà đi tức giận với một con chó.

Nhưng nghĩ đến nàng lại mất tự nhiên, cũng không thể nói rõ không tự nhiên chỗ nào. Nhất là sau khi xem xuân cung sống, nàng lại càng mất tự nhiên mà cuộn mình lại. Chó thì vẫn nên ở hình chó mới đúng, đột ngột biến thành người, Đỗ Thư Dao bây giờ mới phát hiện ra nàng có chút không chấp nhận được.

Trong đầu nàng toàn là chuyện đêm nay, rất hỗn loạn, không lâu sau liền mơ màng đi vào giấc ngủ. Sau khi nàng hô hấp đều đặn, Thái Bình Vương mới dám tới gần, hắn không lên giường ngủ, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh giường, ánh mắt màu sắc khác thường nhìn chằm Đỗ Thư Dao. Nếu lúc này có người tiến vào, e rằng sẽ bị dáng vẻ của hắn hù dọa.

Thế nhưng không ai thấy, hắn cứ như vậy trực tiếp nhìn Đỗ Thư Dao ngủ, trong mắt không nhìn ra tâm tình gì, nét mặt cũng không nhìn ra biểu cảm, trong lòng lại càng không biết là đang suy nghĩ gì. Có lẽ là chẳng nghĩ gì cả, chỉ im lặng nhìn nàng thật lâu, coi chừng nàng từ lúc mặt trời chầm chậm ló dạng cho đến bình minh.

Coi chừng chủ nhân của hắn.

Khi Đỗ Thư Dao tỉnh dậy đã là buổi trưa. Nàng hơi nghiêng đầu, dụi dụi mắt, sau đó nhìn Thái Bình Vương. Hắn ngồi bên cạnh giường, quay sang nhìn nàng chớp mắt một cái. Trong lòng Đỗ Thư Dao mềm mại, ôm chầm lấy cổ hắn.

"Nếu sau này ngươi còn dám làm phiền ta, ta sẽ cắt của ngươi đi." Đỗ Thư Dao lẩm bẩm, hôn lên mặt Thái Bình Vương một cái.

Thái Bình Vương ôm lấy Đỗ Thư Dao, mũi cọ cọ khuôn mặt nàng. Hắn là người hiểu tâm trạng của nàng nhất, có thể cảm giác được nàng đã không còn tức giận nữa, nhất thời leo lên giường, ôm lấy nàng thân mật.

Đỗ Thư Dao mỉm cười, chút mất tự nhiên kia đại khái là do sau khi ngủ đủ, nàng nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ ra được chuyện gì xảy ra. Hôm qua hắn đã ăn hai đĩa thịt nai, chó ăn vào đương nhiên không việc gì, nhưng hiện tại hắn là người, có thể nguyên nhân là do đó.

Thái Bình Vương chui vào trong chăn, toàn thân lạnh lẽo. Đỗ Thư Dao bị lạnh giật mình, nhéo nhéo khuôn mặt của hắn: "Lạnh thế này sao? Tối qua không lén lên giường ngủ?"

Nàng đương nhiên biết hắn không dám, thế nhưng Thái Bình Vương thực sự lắc đầu. Đỗ Thư Dao sửng sốt một chút, thoáng buông lỏng ra, nhìn ánh mắt của hắn. Bình thường Thái Bình Vương sẽ không lắc đầu như vậy, quá "người" rồi.

Nhiều lắm thì hắn chỉ biết vui mừng liếm liếm, được khen thì lắc lắc mông, bị mắng thì trợn mắt, chứ chưa từng lắc đầu hay gật đầu.

Đỗ Thư Dao cứ thế nhìn chằm chằm Thái Bình Vương, phát hiện tròng trắng mắt hắn dường như đổi màu, nàng lại gần nhìn kỹ, có chút màu đỏ sẫm, dường như bị đập phải.

Nàng gãi mắt hắn, đang muốn nhìn cho kỹ thì bên ngoài chợt vang lên giọng nói của Thúy Thúy: "Vương phi, đã trưa rồi, dậy dùng cơm thôi. Thái y bên kia đang thúc giục Vương gia qua ngâm thuốc rồi."

Đỗ Thư Dao lúc này mới lên tiếng, thả Thái Bình Vương ra, kêu Thúy Thúy tiến vào hầu hạ hai người mặc quần áo.

Bữa trưa Đỗ Thư Dao lại thấy thịt nai. Đây là thứ Hoàng thượng ngự ban, đương nhiên không thể vứt đi. Thế nhưng nàng nhìn Thái Bình Vương, chỉ cần hắn gắp một chút, nàng sẽ dùng đũa gõ lên mu bàn tay hắn.

Bị ăn đau mấy lần, hắn không dám gắp thịt nai nữa. Đỗ Thư Dao gắp hai miếng ăn, nhìn chằm chằm ánh mắt Thái Bình Vương đang chớp chớp, nàng liền không nhịn được cười. Nếu hắn có tai như chó thì nhất định hiện tại đã dựng lên rồi. Nàng thực sự nhớ dáng vẻ khi là chó của hắn.

Ăn cơm trưa xong, Đỗ Thư Dao liền mang theo Thái Bình Vương đi ngâm thuốc, châm cứu. Xong xuôi thì trời đã chạng vạng, hai người viện của Thái Bình Vương đi ra, ngồi vào băng đá dưới tàng cây. Liên Hoa vốn không thấy bóng dáng từ lúc tỉnh dậy hiện tại mới xuất hiện, đi đến trước mặt Đỗ Thư Dao, chưa nói gì liền quỳ xuống. Lúc mới xuyên qua, Đỗ Thư Dao khẳng định không thích người khác quỳ với mình, nhưng lúc này cũng đã tập mãi thành quen rồi.

Nàng chỉ hơi nhíu mày, hỏi: "Làm sao vậy? Tiểu Xuân bị thương nghiêm trọng sao? Không phải sáng sớm thái y đã  xem rồi à?"

Lúc Đỗ Thư Dao ngủ dậy, Thúy Thúy đã nói, Liên Hoa không thể điều động thị vệ trong Vương phủ đi ra ngoài cứu người, nhưng chỉ cần ở trong Vương phủ, nàng ta dường như là một tay che trời, Đỗ Thư Dao căn bản không tranh giành quyền uy nữ chủ nhân gì đó với nàng ta. Liên Hoa sai thái y khám bệnh cho tiểu tình nhân của nàng ta, căn bản không cần giải thích với thái y.

Dù sao nàng ta cũng là người Hoàng đế tự mình lựa chọn để hầu hạ Thái Bình Vương.

Liên Hoa khom người dập đầu thật sâu với Đỗ Thư Dao, hồi lâu không có đứng dậy. Đỗ Thư Dao nhíu chặt lông mày, không nhịn được nói: "Ngươi rốt cuộc làm sao? Chẳng lẽ không cứu được người sao?" Cứu người ra đã là cực hạn của Đỗ Thư Dao rồi. Nàng còn không biết nếu chuyện này mà truyền đến tai Hoàng đế, nàng đêm hôm khuya khoắt dẫn Thái Bình Vương đi đến chỗ phong hoa tuyết nguyệt, nàng có thể sẽ bị giáng tội hay không?

Nếu nàng ta còn có yêu cầu gì nữa, nàng nhất định sẽ không đồng ý.

Có điều Liên Hoa lập tức phủ nhận: "Đương nhiên là không phải!"

"Vương phi, là Tiểu Xuân..." Liên Hoa mấp máy môi, nhắc tới Tiểu Xuân, vẻ mặt đã bớt lạnh hơn bình thường, bất giác còn mang theo sự ấm áp: "Tiểu Xuân tỉnh lại rồi, đã khá hơn một chút, hắn muốn gặp mặt cảm tạ ơn cứu mạng của Vương phi."

Đỗ Thư Dao vốn dĩ muốn nói là không cần thiết. Tối hôm qua nàng đã nhìn hắn ta lõa thể, hôm nay gặp mặt thực sự xấu hổ. Nhưng thấy Liên Hoa còn đến đây vì chuyện này, vẻ mặt đầy khẩn cầu, Đỗ Thư Dao lại im lặng chớp mắt rồi nói: "Vậy đưa hắn ta đến đây đi."

Liên Hoa lĩnh mệnh lui ra, trong chốc lát liền dẫn theo một nam tử mặc y phục thuần trắng giản đi tới. Trong lòng Đỗ Thư Dao thầm than, Liên Hoa dường như đã động lòng, tối hôm qua cứu người vội vàng như thế, nàng ta đã chuẩn bị đầy đủ quần áo và đồ dùng hàng ngày cho Tiểu Xuân rồi.

Dáng vẻ mặc quần áo và không mặc quần áo của hắn ta hoàn toàn là hai loại khác nhau. Đêm qua hắn mặc một chiếc áo lụa thấm đẫm máu, hôm nay đổi một bộ trường sam như thế, quả nhiên là khiến người ta có cảm giác khác nhau.

Hắn ta đi tới trước mặt Đỗ Thư Dao, cụp mắt xuống, hành đại lễ, nói: "Tạ ơn Vương phi cứu mạng." Nói xong vẫn phủ phục trên mặt đất.

Đỗ Thư Dao nhớ kỹ trên người hắn ta còn đang bị thương, liền lệnh cho hắn ta đứng dậy nói.

"Trước tiên ngươi cứ ở trong phủ, không có ai biết." Đỗ Thư Dao nói: "Về phần khế ước bán thân của ngươi, sau này sẽ nghĩ cách lấy ra."

Mặc dù nàng có ý muốn tác thành cho người khác, thế nhưng chuyện này phải chờ một thời gian nữa. Đêm qua các nàng đã lén cướp người ra ngoài, Ám Hạng kéo dài toàn bộ con đường, có thể thấy chủ nhân phía sau cũng không phải là người bình thường, trước tiên cứ để qua chuyện này rồi tính.

Tiểu Xuân gật đầu, lần thứ hai khom người cảm tạ Đỗ Thư Dao. Đỗ Thư Dao cầm chén trà lên, thản nhiên nói: "Vậy ngươi đi nghỉ ngơi đi."

Tiểu Xuân chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt vô tình quay lại của Đỗ Thư Dao, ánh mắt Đỗ Thư Dao chứa hơi nước do ánh mặt trời khúc xạ chiếu vào, hắn ta liền lên tiếng lần nữa, nhìn Đỗ Thư Dao, nói rõ từng câu từng chữ: "Mạng này của Tiểu Xuân may mắn được Vương phi cứu giúp, từ nay về sau, mạng này là của Vương phi, nguyện vào nước sôi lửa bỏng tuyệt không lùi bước."

Trong lúc bất chợt nói ra như thế, Đỗ Thư Dao sửng sốt một chút. Dáng vẻ Tiểu Xuân quả thực rất đẹp, như dương liễu vậy. Rõ ràng là ở một nơi như thế không phải một ngày hai ngày, cho dù dáng vẻ có trầm mặc bi thương cũng giống như mạ non xanh biếc bừng bừng sức sống chỉ tạm thời thiếu nước. Chỉ cần được tưới nhuần liền có sức sống trở lại.

Có điều lời này nói hơi quá. Đỗ Thư Dao không cần ai xông vào nước sôi lửa bỏng, nàng cũng chẳng có âm mưu quỷ kế gì, chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản mà thôi.

Vì vậy Đỗ Thư Dao nhìn thoáng qua Liên Hoa đang cúi đầu đứng bên cạnh, luôn cảm thấy lời này của Tiểu Xuân nói sai đối tượng, chỉ phất tay nói: "Đi xuống đi."

Sau khi hai người đi rồi, lúc này Đỗ Thư Dao mới nghiêng đầu nhìn Thúy Thúy: "Hai người kia sắp xếp ở đâu rồi?"

Thúy Thúy lập tức trả lời: "Ở trong phòng của hạ nhân, trong đó nam tử đã khôi phục thần trí, chủ động nói hắn ta biết chăn ngựa, hiện tại đã đến chuồng ngựa hỗ trợ."

"Nữ tử kia..." Thúy Thúy do dự một lát, nói: "Nàng ta đòi trở lại Ám Hạng."

Thúy Thúy nói đến đây có chút tức giận: "Vương phi không nên sợ liên lụy nàng ta mà cứu nàng ta về đây. Nàng ta không hề cảm kích, ngược lại ồn ào đòi về. Nếu thực sự thả nàng ta về, chuyện đêm qua sẽ không giấu được nữa!"

Đỗ Thư Dao nghe xong cũng có chút đau đầu, nhưng nếu đêm qua không đem người phụ nữ này về, nàng đâm mù mắt gã đàn ông kia, nàng ta tất nhiên sẽ bị liên lụy, nói không chừng dưới cơn nóng giận còn bị giết chết.

Nhưng đưa nàng ta về, nàng ta lại ầm ĩ. Không phải tất cả mọi người đều muốn thoát khỏi nơi phong hoa tuyết nguyệt kia. Đêm qua thấy nàng ta mềm mại quyến rũ, không có vẻ gì là không vui vẻ.

Việc này không dễ xử lý rồi.

Đỗ Thư Dao day day trán, nói: "Trước tiên cứ giam nàng ta lại đã." Chờ nàng suy nghĩ xem nên xử lý như thế nào.

Thúy Thúy đáp lời, rót thêm trà nóng cho Đỗ Thư Dao. Đỗ Thư Dao lại nói: "Không cần, ta và Vương gia đi dạo một vòng, không ngồi nữa."

Nàng dẫn Thái Bình Vương đi dạo quanh phủ theo con đường thường ngày vẫn đi. Ánh mặt trời chiếu lên người, cuối cùng cũng giảm bớt được chút khó chịu. Nàng và Thái Bình Vương nắm tay nhau, bàn tay hơi ẩm ướt. Nàng thả tay ra, cười híp mắt muốn quay đầu lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí.

Ngay sau đó là tiếng vó ngựa. Đỗ Thư Dao quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nhóm ngựa điên không biết tại sao lại xuất hiện ở nơi này, đang kéo dây cương lao thẳng về phía nàng.