Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ

Chương 18: Hình ảnh yên bình của hai người




Đỗ Thư Dao nghe hắn nói thực ra có hơi trúc trắc, nhưng phát âm rất vững, nàng chậm rãi mỉm cười, buông bàn tay đang nhéo tai Thái Bình Vương xuống.

"Chuỗi Chuỗi  ngoan, Chuỗi Chuỗi  giỏi nhất." Đỗ Thư Dao chuyển từ nhéo tai sang vuốt vuốt đầu hắn. Dáng người hắn cao lớn, lại cúi đầu về phía Đỗ Thư Dao, để bàn tay nhỏ bé của nàng vuốt ve đầu mình.

Thực ra Đỗ Thư Dao cũng không biết dạy nói chuyên nghiệp. Hiển nhiên trạng thái này của Chuỗi Chuỗi  cũng không thể đơn thuần xếp vào dạng câm điếc được. Nhưng không sao, Đỗ Thư Dao ở hiện đại đã bầu bạn với Chuỗi Chuỗi, giúp nó từ một chú chó điên biến thành một chú chó ngoan, kiếp này nàng muốn thử huấn luyện Chuỗi Chuỗi  nói chuyện, cũng không dám trông mong chỉ số thông minh của hắn sẽ giống như người bình thường. Nhưng dựa theo mức độ luôn khiến người khác kinh ngạc của hắn hiện tại, chỉ số thông minh của hắn cũng không khác gì một đứa bé bảy tám tuổi.

Dù sao ngày còn dài, mang theo chó thì ở đâu cũng thế.

Đỗ Thư Dao lại lấy từ trong tay áo ra một miếng thịt khô nữa đưa cho Thái Bình Vương: "Đi thôi, hôm nay dẫn ngươi đi chơi."

Thái Bình Vương đưa tay nhận lấy miếng thịt, Đỗ Thư Dao vừa kéo hắn đi vừa nói với Liên Hoa và Thúy Thúy: "Đã chuẩn bị xong xe ngựa chưa? Hôm nay trên đường chắc sẽ có nhiều người, mang theo nhiều thị vệ một chút, có điều không cần đi gần quá."

Liên Hoa và Thúy Thúy đáp lời. Buổi sáng bọn họ đã chuẩn bị xong theo lời dặn dò của Đỗ Thư Dao, xe ngựa đã chờ ở cửa một lúc lâu rồi.

Đỗ Thư Dao chậm rãi đi trên con đường nhỏ trong Vương phủ, Thái Bình Vương lúc này không đói bụng, hắn ăn miếng thịt khô này cũng không nhanh, chỉ đang nghiến răng cắn thịt, còn đưa đến bên miệng Đỗ Thư Dao, chia sẻ "thức ăn cho chó" của hắn.

Trước kia có hai lần Đỗ Thư Dao quả thực không thích nấu cơm hay mua bất cứ thứ gì, trong nhà cũng chỉ có một người một chó, liền cùng nhau ăn thức ăn cho chó.

Thực ra vẫn rất tốt, Đỗ Thư Dao nghĩ, từ trước đến giờ mỗi lần nàng xem TV đều cầm theo đồ ăn vặt, cho nên Chuỗi Chuỗi  mỗi lần ăn gì đó gần như là đều chia sẻ với nhau.

Có điều Đỗ Thư Dao nhìn miếng thịt bị Thái Bình Vương gặm không còn ra hình dạng gì, nàng nhấp môi không thể cắn được, vẻ mặt ghét bỏ, khoát khoát tay với hắn, sau đó lấy một miếng thịt khô trong tay áo bỏ vào miệng mình, nói: "Ta ăn cái này được rồi."

Thái Bình Vương thấy nàng có thịt, liền tập trung gặm miếng thịt của mình. Hai người gặm thịt không có chút hình tượng nào đi đến cửa Vương phủ. Sau khi lên xe ngựa, miếng thịt trong tay Đỗ Thư Dao đã bị nàng cắn một nửa bị Thái Bình Vương nhìn chằm chằm.

Mấu chốt là nàng không còn nữa, chỉ đành nói: "Hết rồi."

Nhưng rất nhanh, miếng thịt trong tay nàng đã bị Thái Bình Vương cướp mất.

Đỗ Thư Dao nhìn Thái Bình Vương lắc lư trong xe ngựa gặm miếng thịt mà nàng đang ăn dở, nàng mím môi, vẻ mặt phức tạp, vẫn cảm thấy hơi ghét bỏ.

Là ghét bỏ thay Thái Bình Vương hay là còn chút gì khác.

Đỗ Thư Dao nhìn Chuỗi Chuỗi  hình người, tuy rằng cảm giác thân thiết vẫn giống hệt như trước kia, thậm chí còn càng thêm thân thiết vì Chuỗi Chuỗi  ngày càng hiểu chuyện, thế nhưng hình người với hình chó vẫn khiến trong lòng nàng có cảm giác không giống nhau.

Trước kia nàng chia sẻ thứ mình ăn thừa cho Chuỗi Chuỗi, đương nhiên không có gánh nặng tâm lý, nhưng hiện tại hắn đang trong hình người, cho dù thịt kia là bị hắn cướp đi, Đỗ Thư Dao nhìn hắn đưa lên miệng mà nhếch mép.

Có điều nàng cũng chẳng cười được lâu, vì miếng thịt kia rất nhanh đã không còn. Thái Bình Vương tiếp tục liếm môi, liếm tay, sau khi bị Đỗ Thư Dao đánh vào hai mu bàn tay, hắn còn định ghé vào liếm tay nàng.

Đỗ Thư Dao duỗi một đầu ngón tay đè lại mi tâm hắn: "Ta đã nói rồi, ăn xong không được liếm tay, phải dùng khăn lau, miệng cũng thế."

Thái Bình Vương chăm chú nhìn nàng không chớp mắt, Đỗ Thư Dao lặp lại lời nói ba lần, năm lần. Đến lần thứ tám, hắn nhận lấy khăn mà Đỗ Thư Dao đưa cho hắn, cúi đầu lau tay một cách ngốc nghếch.

Sau khi lau xong, hắn lại lau tay Đỗ Thư Dao.

Tiếng bánh xe lăn bên ngoài khiến cho giọng nói của hai người có hỗn độn, thế nhưng Thúy Thúy và Liên Hoa đang đi sát thành xe đều nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, các nàng đưa mắt nhìn nhau, bĩu môi.

Vương Phi có thể coi là người kiên nhẫn nhất, dịu dàng nhất mà các nàng từng gặp. Đối với một người căn bản nghe không hiểu tiếng người như Vương gia, đôi khi nàng có thể nhắc lại một câu, một ý đến mười lần, trăm lần, thậm chí là cả một buổi sáng hoặc cả một buổi tối.

Lặp đi lặp lại một chuyện, một câu mà nàng không cảm thấy mệt mỏi, nhưng người bên ngoài lại nghe đến mức chán ngấy. Đó thực sự là một loại kiên trì rất khó làm được.

Thực ra khi Vương phi mới được gả vào Vương phủ, trong lòng Liên Hoa vẫn còn nhiều nghi ngờ, suy đoán đối với vị chủ mẫu tương lai này. Lại dựa vào tiếng khóc đau thắt ruột gan của nàng khi mới đến, tuy rằng Liên Hoa hiểu được, thế nhưng trong lòng nàng ta vẫn nghiêng về phía chủ nhân nhà mình, cảm thấy nàng không muốn gả, muốn tự tìm đường chết. Vương gia nhà các nàng cũng chỉ là không còn lựa chọn nào khác, nếu không thì thực sự chưa hẳn sẽ kết hôn.

Nhưng hiện tại đã khác. Từ sâu trong lòng, Liên Hoa cảm nhận được, Vương phi may mà gả đến đây. Không ngoa khi nói rằng trên đời này chỉ có nàng mới có thể ở bên cạnh Thái Bình Vương, khiến cho Thái Bình Vương vốn hết thuốc chữa ngày càng tốt hơn như thế. Làm nô tỳ theo hầu chủ nhân, cái các nàng cần chính là sự yên ổn. Nếu Thái Bình Vương sống không tốt, nô tỳ như các nàng sẽ tốt được sao?
Thế nên trong lòng Liên Hoa thậm chí còn cảm thấy cảm kích Đỗ Thư Dao. Tất cả những tỳ nữ và người hầu khác ở lại trong phủ cũng đều có suy nghĩ giống như Liên Hoa. Đỗ Thư Dao là nữ chủ nhân duy nhất ở triều đại này mà không cần hối lộ, không cần giương oai cũng đủ khiến cho hạ nhân của Vương phủ đều chân thành bảo vệ.

Bởi vì nàng không những nắm trong tay sợi dây thừng không để cho Thái Bình Vương phát điên, mà sợi dây này còn quyết định số phận của hạ nhân trong phủ xem có sống tốt được hay không.

Liên Hoa thậm chí còn muốn báo lên Hoàng cung, muốn chủ động giao ra sổ sách của Vương phủ. Đỗ Thư Dao cho dù tinh mắt cũng không phô trương lãng phí như các phu nhân của vương công quý tộc khác. Tất cả những đồ mà nàng dùng đều là đồ do người trong cung đưa tới. Hơn nữa nàng cũng xem như hào phóng, thường xuyên ban thưởng cho hạ nhân, cho đến giờ cũng chưa từng hỏi qua chuyện sổ sách trong phủ.

Xe ngựa chạy thẳng về phía đường phố chính trong Hoàng thành, con đường dần trở nên náo nhiệt, tốc độ xe ngựa cũng chậm lại. Lần này ra ngoài là Đỗ Thư Dao đưa Thái Bình Vương đi chơi, tuy rằng ăn mặc nhìn vẫn rất phú quý, thế nhưng không phải là loại quần áo trang trọng có hoa văn đặc thù tượng trưng cho thân phận. Các thị vệ và tỳ nữ cũng ăn mặc rất bình thường.

Vừa vào trong đường phố, đám thị vệ đều tản ra, giữ khoảng cách nhất định bám theo. Nghe được tiếng chiêng gõ xa xa, Đỗ Thư Dao đẩy cửa xe ngựa nhìn ra ngoài, trên mặt lộ ra sự vui mừng: "Cũng khá náo nhiệt đấy."

Thúy Thúy ở bên cạnh xe vội vàng nói: "Đúng vậy phu nhân, gần đây biên quan liên tục báo tin thắng lợi, tất cả các cửa hàng trong thành đều giăng đèn kết hoa, ngay cả bánh gạo và bánh bao mua với giá bình thường cũng được nhiều hơn một hai cái, dân chúng đổ ra đường cũng ngày càng nhiều hơn. Nhất là hôm nay có gánh hát miễn phí, người trên đường lại càng nhiều, phía trước chắc không đi qua được, xe ngựa phải đi vào trong ngõ hẻm một chút."

Đỗ Thư Dao thấy ngã tư đường quả nhiên vô cùng đông vui nhộn nhịp, trên đường lớn nam nữ đều có. Tuy rằng nữ nhân bảo thủ, một số đeo khăn quàng cổ, nhưng tất nhiên một triều đại cho phép hòa ly và tái giá cũng không đến mức quá khép kín.

Đỗ Thư Dao thật sự cảm thấy, có thời gian nàng phải hỏi Thúy Thúy một chút xem nàng rơi xuống nước như thế nào.

Đỗ Thư Dao rất nhanh đã dẹp sự nghi ngờ đi, tiếp tục nhìn ra bên ngoài. Trên đường, các quầy hàng san sát nhau, lụa đỏ treo trước các cửa hàng phất phơ trong gió rất có không khí vui mừng, nhìn qua giống như con nhà giàu có nào xuất giá vậy. Cuối ngã tư đường có thể nhìn thấy một đài cao được xây lên, có không ít người đã vây quanh đó.

Đỗ Thư Dao nhìn đám đông sôi nổi trên phố nói với Thúy Thúy: "Không cần vòng đường khác, dừng xe ngựa ở bên đường, ta và phu quân đi bộ một đoạn."

Thúy Thúy vẫn hơi do dự, dù sao trên đường cũng rất đông người. Thế nhưng Liên Hoa nghe xong lại trả lời: "Thế cũng được, trên đường có rất nhiều cửa hàng châu báu và vải vóc, phu nhân có thể chọn một số món yêu thích mang về."

Điều Thúy Thúy lo lắng là vấn đề an toàn của Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương, nhưng Liên Hoa sở dĩ để Đỗ Thư Dao làm như thế là vì xung quanh không chỉ có thị vệ mà bọn họ mang theo, ngoài ra còn có cả thân vệ của Hoàng đế nữa, người nào cũng là cao thủ. Mà ngoài cao thủ ra, Liên Hoa biết còn có cả ám vệ. Đó đều là những nhân vật có thể so với tu la quỷ mị, cho nên vấn đề an toàn cũng không cần lo lắng.

Vì thế Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương xuống xe ở bên đường, trước khi xuống xe nàng còn đeo một cái khăn che mặt. Thực ra Thái Bình Vương thì không, nhưng bởi vì đôi mắt hắn quá khác thường, sợ sẽ thu hút những ánh mắt kỳ lạ của người khác nên Đỗ Thư Dao che cho hắn một lớp lụa trắng mỏng. Lớp lụa trắng không ảnh hưởng gì đến thị lực, mà còn làm dịu đi vẻ lạnh lùng quá mức của hắn, trông hắn giống như một công tử ấm áp, đáng tiếc "mắt bị mù". Hơn nữa như thế này, Đỗ Thư Dao thân mật khoác tay hắn cũng không sợ xấu hổ khi bị người khác nhìn thấy.

Mà chiếc khăn lụa buộc trên tay nàng và tay Thái Bình Vương cũng bởi vì hắn giả mù mà nhìn rất tự nhiên.

Vì thế, sau khi hai người yên lặng xuống xe, Đỗ Thư Dao liền vui vẻ kéo Thái Bình Vương đi dạo một vòng quanh khu chợ cổ đại này.

Đương nhiên thứ nàng xem cũng không phải là trang sức châu báu, đồ trang điểm hay vải vóc lụa là gì. Đỗ Thư Dao không có hứng thú với mấy thứ này, nàng chỉ cần có mặc là được rồi. Đồ trong cung tặng vẫn còn rất nhiều trong kho, Đỗ Thư Dao nhìn mấy thứ này đều như nhau, không có chủng loại để lựa chọn, không có sự khác biệt gì.

Về phần son nước, không cần tô thì nàng sẽ không tô, trang điểm không thấm nước, lúc tẩy trang cứ như lấy xuống một lớp mặt nạ vậy, thực sự rất nhàm chán.

Nàng chủ yếu dẫn Thái Bình Vương đi đến một số quầy ăn vặt, rất vui, thậm chí nàng còn mua cho Thái Bình Vương một con châu chấu đan bằng lá tre và trống bỏi của trẻ con, khiến tỳ nữ đi theo phía sau không khỏi nghẹn lời.

Đỗ Thư Dao cầm lấy con châu chấu đan bằng lá tre, vì cổ tay hai người buộc lại với nhau cho nên nàng không cần kéo Thái Bình Vương. Nàng quơ quơ con châu chấu trước mắt hắn: "Nếu ngươi thực sự muốn ăn, vậy thì ăn con côn trùng giả này, nếu sau này dám ăn sâu thật, ta sẽ không cho ngươi ăn thịt nữa."

Nàng vẫn cằn nhằn liên miên, Thái Bình Vương sau khi nghe hiểu liền nhất thời nóng nảy. Không có thịt ăn đúng là chuyện lớn, thế nên hắn lấy con châu chấu trong tay Đỗ Thư Dao cắn một miếng.

Đỗ Thư Dao cười rộ lên, Thái Bình Vương cắn thấy mùi cỏ liền bẹt miệng phun ra, nàng cười càng thêm vui vẻ.

Nhóm tỳ nữ phía sau cũng cười, Vương phi lại trêu Vương gia rồi.

Hai người chậm rãi đi dọc bên đường, nhưng rất nhanh đã đến cuối phố. Sân khấu biểu diễn được vây quanh tầng tầng, Thái Bình Vương đi đến trước một cửa hàng bán bánh bao thịt thì không bước tiếp nữa. Hương vị này quá thơm, mùi thịt nồng đậm, Đỗ Thư Dao cũng ngửi thấy mùi thơm. Suy nghĩ một chút, nàng mua cho hắn hai cái, xoay tay chỉ chỉ, lúc Liên Hoa đi lên tính tiền, một tiểu nhị vô cùng nhiệt tình bước ra từ trong cửa hàng.

"Khách quý, mời vào bên trong!" Tiểu nhị nhìn qua là một thiếu niên hơn mười tuổi, ở xã hội hiện đại cùng lắm chỉ là một học sinh trung học, nhưng ở đây nếu kết hôn sớm thì cũng đã có con rồi, vẻ láu cá và lấy lòng trên mặt không hề phù hợp với lứa tuổi.

Đỗ Thư Dao không đói bụng, thực ra Thái Bình Vương cũng không đói, nhưng sức hấp dẫn của bánh bao thịt đối với chó không xuất phát từ việc có đói hay không.

Vốn dĩ bọn họ muốn mua hai cái bánh bao rồi đi, tiểu nhị lại như nhìn ra ý đồ của bọn họ, hắn ta hơi khom người về phía trước, cười nói: "Khách quý không phải muốn đến xem diễn sao? Người chen lấn đông như thế, bánh bao rơi xuống đất bị bẩn thì biết ăn thế nào. Còn nữa, không có chỗ đứng đứng nhìn không thấy gì, kẻ trộm thì đi tới đi lui, ăn mặc như mấy vị khách quý, túi tiền, đồ vật có giá trị khó giữ lắm đấy."

Hắn ta nói cũng không phải không có lý, mấy người nhất thời do dự. Tuy rằng mang theo thị vệ và tử sĩ sẽ không gặp nguy hiểm gì, thế nhưng Liên Hoa nhìn thấy cách đó không xa, mọi người đã bắt đầu chen lấn đông đúc, quả thực nàng ta lo lắng sẽ có người đụng phải Vương gia.

"Gánh hát không có dựng khán đài sao?" Liên Hoa nhìn về phía bên kia.

Tiểu nhị ai ô một tiếng, nói: "Vị tỷ tỷ này, đây là diễn miễn phí, sao lại phải dựng khán đài chứ? Không có khách quý đến chung vui, chờ đến lúc mở không biết còn lộn xộn thế nào."

Dăm ba câu của tiểu nhị đã khiến hứng thú góp vui của Đỗ Thư Dao biến mất. Liên Hoa cũng khẽ nhíu mày, có điều tiểu nhị lại lập tức nói: "Hay là mấy vị khách quan theo tôi lên lầu, sương phòng phía tây nằm sát đường đó. Tuy hơi xa một chút, nhưng mở cửa sổ ra vẫn có thể nhìn thấy, có thể vừa ăn vừa xem, ngài thấy thế nào?"

Ánh mắt tiểu nhị coi như cũng độc, lời này là hắn ta hỏi Đỗ Thư Dao. Đỗ Thư Dao ăn mặc đẹp hơn so với mấy người Liên Hoa, mà hắn ta cũng có thể nhận ra nàng mới là người quyết định.

Đỗ Thư Dao nghĩ, xem từ xa cũng tốt, dù sao đi nữa cũng là đi chơi, hơn nữa nếu mắt Thái Bình Vương không phải đang che vải thì e là hiện tại đang dán chặt vào bánh bao thịt rồi. Đỗ Thư Dao hơi buồn cười gật đầu: "Dẫn đường đi."

Vì vậy mấy người liền đi theo tiểu nhị vào tửu lâu. Vì bên này không phải cửa chính của tửu lâu, Đỗ Thư Dao cũng không chú ý, cho nên không nhìn thấy ba chữ to ngay ngắn ở trước cửa chính tửu lâu cách đó không xa – Bằng Lan Các.

Mấy người đi vào tửu lâu, đi thẳng lên tầng hai. Đúng như tiểu nhị nói, bọn họ được dẫn vào một phòng bao riêng bên cạnh cửa sổ. Mở cửa sổ này ra, đối diện phía xa là sân khấu kịch, ngược lại cũng là một nơi đẹp, không ồn ào ầm ĩ.

Đỗ Thư Dao khá nhạy cảm, mới vừa rồi tiến vào, nàng đã quan sát, người trong đại sảnh không phải số ít, có thể thấy việc làm ăn của tửu lâu này cũng không tệ. Thế nhưng một vị trí phòng tốt như vậy, sao lại không ai ngồi?

Tiểu nhị bưng món ăn đi tới, trong tay là bánh bao thịt được đặt trong lồng hấp lớn ở trước cửa vừa rồi, nóng hổi. Hắn ta bày trước mặt Đỗ Thư Dao, cười nói: "Hôm nay cửa hàng tặng bánh bao thịt."

Lông mày Đỗ Thư Dao khẽ động, nhìn Thúy Thúy đang bận rộn dọn chén đũa, mà Liên Hoa đang cúi đầu nhìn đồ ăn, dường như các nàng chưa hề phát hiện ra có gì không đúng. Thế nhưng Đỗ Thư Dao nhìn bánh bao nóng hầm hập trước mặt, không khỏi nghĩ điều này quá tình cờ.

Muốn xem kịch, đúng lúc có phòng sát cửa sổ không ai ngồi, muốn bánh bao, đúng lúc được tặng miễn phí. Bánh bao lớn như vậy, nếu chủ quán thực sự muốn tặng, lượng cơm nhỏ một chút hai người cũng đã no, thế thì còn ai gọi món ăn nữa?

Hay là tiểu nhị này thấy người gọi món?

Tuổi hắn ta còn nhỏ, ánh mắt tốt một chút nghe có vẻ hợp lý, nhưng nếu hắn ta thực sự thông minh như vậy thì không nên là một chân chạy bàn như thế.

Đỗ Thư Dao im lặng, nắm lấy tay Thái Bình Vương đang chuẩn bị lấy bánh bao, thấp giọng nói: "Đừng ăn vội, ta dẫn ngươi đi rửa tay đã, bẩn rồi."

Thúy Thúy vội vã đi tới: "Phu nhân đợi chút, nô tỳ đi lấy khăn lau tay."

Lúc này Liên Hoa đã gọi mấy món nổi tiếng của tửu lâu, tiểu nhị bưng đồ ăn rồi đi ra, Đỗ Thư Dao gọi Thúy Thúy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tay ta rất bẩn, hay là đi rửa đã, ngươi dẫn ta đi."

Nói xong, nàng cởi khăn buộc tay buộc với Thái Bình Vương ra, dặn dò Liên Hoa: "Để ý lão gia, trước hết đừng để hắn ăn."

Thái Bình Vương muốn đi theo, Đỗ Thư Dao ra hiệu với hắn, nói: "Chờ đó."

Thái Bình Vương rất biết nhìn sắc mặt nàng, hắn thực sự ngồi lại đó.

Lúc này Đỗ Thư Dao mới cùng Thúy Thúy đi ra ngoài, trong lòng suy đoán đây có phải là một cái bẫy không. Chuyến này không phải là nhắm vào Thái Bình Vương, vòng vo như thế càng không thể nào là hại người được, nếu không cứ trực tiếp ám sát là xong rồi. Đỗ Thư Dao nhìn thoáng qua hộ vệ mặc trang phục gã sai vặt ngoài cửa, nhìn lại có thể nhìn thấy chỗ rửa tay.

Khoảng cách này gặp nguy hiểm cũng không sợ, Đỗ Thư Dao đi theo phía sau Thúy Thúy vốn không cảm nhận được gì, suy nghĩ xem có nên phái Thúy Thúy đi thử không?

Trong đầu nàng vẫn có chút không rõ, thế nhưng mới quay người để đi vào phòng bao, nàng liền bị một người túm được cổ tay.

Thúy Thúy quay đầu, nhìn thấy người đang cầm tay Đỗ Thư Dao thì tròn mắt nhìn.