Đỗ Thư Dao đã xuyên không.
Xuyên không trở thành một kẻ xui xẻo, còn phải kết hôn với một hoàng tử điên.
Cũng được thôi, tốt xấu gì cũng là Vương phi. Nhưng khi người ta xuyên không đều được làm công chúa đội vương miện lộng lẫy, hoặc phi tần có nhan sắc tuyệt trần, còn nàng, xuyên không thì lại thấy gian nan...
Không có bàn tay vàng, không có năng lực tự lành thần kỳ, cô chỉ dựa vào nhân sâm sắc uống ròng rã trong ba tháng rưỡi, cuối cùng cô có thể run rẩy đứng dậy từ giường bệnh và tự đi tiểu, đó là khổ tâm khó nói.
Hôm nay nắng đẹp và lặng gió.
Đỗ Thư Dao được nô tì đỡ dậy, cuối cùng cũng ra khỏi căn phòng chẳng có mấy ánh sáng giống như ở cữ, đây là lần đầu tiên sau ba tháng xuyên không được nhìn thấy ánh sáng từ thế giới bên kia.
Màu son đỏ nhẹ nhàng,..... không, là đôi môi xanh trắng, nàng thở dài một lúc… Đời người cũng thật là.... một người phụ nữ u ám.
Đỗ Thư Dao híp mắt, trước mắt chỉ nhìn thấy một tia sáng trắng, âm thanh yếu ớt có chút đứt quãng, "Thúy Thúy, ngươi vừa nói... sáng nay trong cung có thánh chỉ đến, muốn ngày mai ta và Vương gia vào cung gặp vua sao?"
"Dạ tiểu thư, đúng vậy."
Nô tì đỡ bên cạnh nàng đôi mắt tinh vi, lông mày nhỏ nhắn, mày rậm khí thế giống như Quan Công, chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ khẽ mím, không chịu được đành trách một câu, " Tiểu thư sức khỏe vừa mới bình phục, vậy mà không đợi được bắt chạy đi chạy lại, hai ngày nay thời tiết vẫn lạnh! Căn bệnh này của tiểu thư chắc chắn sẽ lặp lại lần nữa!"
Đỗ Thư Dao nghe cô líu ríu nói quá lên ở bên tai, yếu ớt thở dài một hơi, than thở, "Đều là số mệnh..."
Số mệnh sao!
Nghĩ đến số của nàng cũng thật tốt, cuối cùng chó ngáp phải ruồi, dựa vào vốn trúng vé số có thể sống an nhàn, có nhà có xe có chó, cuộc sống mới viên mãn làm sao.
Chẳng qua, nàng nửa đêm khuya khoắt dắt chó đi dạo có thể bị cướp siết chết, đúng là đồ phá hoại!
Nàng nói cướp là cướp, chỉ cần nói một tiếng rồi đưa tiền không phải là xong sao? Sợi dây chuyền vàng ở cổ của nàng, Đỗ Thư Dao nghĩ lại mà khóc không ra nước mắt. Sợi dậy chuyền đó mỗi khi đi tắm đều phải dùng tay nhấn xuống, nếu không nó sẽ lại nổi lên....
Vì vậy nói không nên tinh tướng không phải chí lý sao, mà hiện tại, nàng bị nương kế toan tính gả cho một Vương gia điên.
Đỗ Thư Dao nghĩ tới mà muốn khóc, nhưng có điều bây giờ nàng có muốn khóc cũng không dám khóc, bởi vì cơ thể hiện tại của cô, chính là lúc sống khóc đến chết, hai mắt khóc đến sắp mù rồi, nàng đã nuôi dưỡng hơn ba tháng, khó khăn lắm mới lờ mờ nhìn thấy một vài đồ vật, thật sự là đến ngáp ngủ nàng cũng cố gắng để không rơi nước mắt.
"Tiểu thư, cô đừng đau lòng, chẳng qua là sau này chúng ta sẽ sống trong phủ, không ra ngoài," Thúy Thúy nói, "Hôm kia thần còn nghe nói, vị hôn phu kia trượt chân xuống ao sen suýt chết đuối, nói không chừng một ngày nào đó, trời xanh có mắt, hắn ta chết thật, lúc đó tiểu thư được tự do rồi!"
Đỗ Thư Dao liền nắm lấy tay cô, bóp nhưng không có chút lực nào, "Đừng nói nhảm, chúng ta vẫn đang trong vương phủ...."
Tai vách mạch rừng, hơn nữa Đỗ Thư Dao cảm thấy, lời nàng ta vừa nói ra thật sự còn chết nhanh hơn cả vị Vương gia điên kia.
Thúy Thúy đau lòng nhìn Đỗ Thư Dao, nàng ta là nô tì theo gia đình tiểu thư từ nhỏ, tiểu thư từ nhỏ đã hiền lành, chỉ trách bà nương kế, lòng dạ độc ác, đạt được vị trí nương từ chính vẫn chưa thỏa lòng tham, còn muốn hại tiểu thư phải chịu khổ.
Đỗ Thư Dao không cần nhìn cũng biết Thúy Thúy chắc chắn đang thương xót cho nàng, nàng cũng thấy cảm thương cho chính mình, thở dài, "Nếu... nếu đã có thánh chỉ từ trong cung, vậy chuẩn bị đi."
Hoàng thượng vẫn luôn muốn gặp, dù sao đây cũng là nguồn cung cấp nhân sâm cho vương phủ này, nàng cũng nhờ đó mà kéo dài mạng sống, giày vò một trận nhưng cũng không chết, nhưng nếu bị cắt nhân sâm chắc chắn sẽ chết, lá gan của nàng nhỏ, không dám giống như diễn viên truyền hình vì để được trở về mà không chút do dự thắt cổ.
Cảm giác chết đi nàng không muốn thử lại, sau khi xuyên không đến thế giới này, lần đầu tiên mở mắt đã bị kích động quá mà hôn mê sau đó mới tỉnh lại, thì cũng là việc của một tháng sau rồi, nàng tự tử để trở về cũng không kịp nữa rồi, sợ là đã bị thiêu đên một mảnh vụn cũng chẳng còn.
Đỗ Thư Dao nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy khốn nạn, nàng chết rồi thì nhà và tiền chắc chắn sẽ bị bố mẹ chiếm lấy cho em trai. Từ nhỏ bất cứ thứ gì của nàng đều là của em trai, sống đã khổ rồi mà chết cũng thảm thương chắc chỉ có nàng.
Nhưng Đỗ Thư Dao thấy chết từ thế giới này đến thế giới khác, quả thực quá trình tiếp nhận rất nhanh, ngược lại nàng cũng không có ràng buộc gì đến một người bạn tốt cũng không có, phụ thân không yêu, nương không thương, chỉ có một thứ khiến nàng quan tâm, chính là nàng ở khiếp này có nuôi một con chó.
Nó tên Xuyến Xuyến, bình thường rất giống một tên ngốc, nàng chết rồi, đoán rằng nếu không phải bị bố nương cô bắt thịt, thì cũng bị quán thịt chó bắt thịt rồi.
Đỗ Thư Dao nhắc đến thịt chó, nuốt ngụm nước miếng, nàng nuôi nó lớn như vậy còn không đành ăn, lại còn để người khác tùy tiện-------
"Dìu ta vào trong", Đỗ Thư Dao chẹp môi nói, "Ta muốn ăn chút gì........" thịt chó.
Không biết có phải trời xanh nghe được tiếng lòng của nàng: "Gâu gâu gâu! gâu gâu gâu------", đột nhiên tiếng người lại kèm theo cả tiếng chó, phá vỡ không gian yên lặng trong phủ.
"Vương gia! Vương gia, không được!"
"Vương gia! Mau quay lại đi!"
"Vương gia, nhanh nhanh! Bắt Vương gia lại!"
"Gâu gâu gâu!"
Âm thanh từ xa đến gần, Đỗ Thư Dao híp mắt lại nhìn, chả nhìn rõ thứ gì, nhưng tiếng thét của Thúy Thúy bên cạnh nàng cùng với tiếng hô kinh ngạc của mọi người, Đỗ Thư Dao chỉ nhìn thấy một bóng mờ như viên đạn tăng tốc lao về phía nàng.
Với thể trạng như đậu hũ nát bây giờ, đừng nói là viên đạn, bây giờ người bình thường thổi cũng khiến cho nàng ngã, căn bản vẫn không có cách nào có thể tự di chuyển, khỏi nói đến việc tránh ra xa.
Khi Đỗ Thư Dao bị va chạm cực mạnh, đầu bị đập xuống đất, "Bùm!" một tiếng, đầu óc choáng váng rồi dừng lại.
Thần kinh chưa kịp truyền tín hiệu đau đớn đến cho nàng, nàng ngã trên bậc thang, nhưng cố gắng không hôn mê ngay, còn liếc nhìn quái vật khổng lồ đang đè lên trên người mình.
Nhưng nàng cố gắng đến mấy cũng không nhìn rõ, chỉ có một bóng dáng, tóc tai bù xù phát ra tiếng gâu gâu từ trong cổ họng áp sát vào mặt và tai nàng.
Nhiều người như vậy tan nát cõi lòng gọi Vương gia, Đỗ Thư Dao nhìn không rõ nhưng tai không điếc, biết rằng đây chính là người phu quân điên của nàng, Thái Bình Vương.
Không ngờ rằng lần đầu tiên gặp mặt phu quân trong truyền thuyết lại chấn động lòng người như vậy.
Không nghĩ đến việc đi truy cứu nô tài thất trách không coi trừng để hắn chạy ra ngoài, trước khi Đỗ Thư Dao ngất đi, sợ hãi cầu nguyện, tên điên này tuyệt đối đừng học tiếng chó sủa rồi còn học cắn người!
Khi tỉnh lại, lại là câu chuyện của nửa tháng sau, Đỗ Thư Dao lần này mở mắt, ngay cả đến sức để nói còn không có, uống một bát canh sâm và một bát cháo, con ngươi của nàng mới cử động được.
Có điều lần này cơ thể hồi phục khá nhanh, Đỗ Thư Dao nghe Thúy Thúy nói, hoàng thượng ở trong cung nghe tin đứa con điên của mình đâm nhào vào người nàng suýt nữa khiến nàng không còn mạng sống, cũng thấy áy náy, đặc biệt ban xuống hai cây nhân sâm ba trăm năm.
Có lẽ vẫn còn hai trăm năm nữa, Đỗ Thư Dao lần này một tuần lễ có thể xuống đất, hơn một tháng, xuân qua hạ tới, mặt nàng cũng béo thêm hai lạng thịt, ít ra cũng không giống đầu lâu xương chéo, đi một bước thở ba lần giờ là đi năm bước thở ba lần, mắt từ nhìn thấy mờ mờ thì giờ đây cũng có thể phân biệt đâu là chó, đâu là người rồi.
Khi thánh chỉ trong cung đến, vào giữa tháng bảy hoa nở rộ, lần này nô tỳ bên cạnh Thái Bình Vương và thị vệ đặc biệt đến một chuyến.
"Ngày mai trong cung sẽ phái xe đến đón Vương gia và Vương phi và cung," lúc nô tỳ Liên Hoa nói xong, nhìn Đỗ Thư Dao, mới nói, "Vương phi không cần lo lắng, Vương gia gần đây thay đổi phương thuốc, có chuyển biến tốt."
Đỗ Thư Dao mặt không chút biểu cảm, Thúy Thúy ở bên cạnh muốn nói nhưng thôi, nàng đưa chặn miệng Thúy THúy lại, cũng thuận tay đỡ Liên Hoa đứng dậy.
Sau đó lấy đủ hơi mới nói, với một giọng thanh cao như ma nữ, "Như vậy thì tốt."
Lời này của nàng cũng được suy nghĩ từ trước, nói kín kẽ như vậy, nghĩ theo cách nào cũng tốt, không tha thiết cũng không lạnh lùng, tìm không ra điểm xấu.
Liên Hoa thật sự không nhìn ra biểu cảm của nàng, cũng không nghe ra buồn vui trong câu nói của nàng, nàng đứng dậy, cúi đầu nói, "Xe trong cung tới, theo quy định, Vương gia và Vương phi nên đi cùng nhau."
Đỗ Thư Dao nghe đến cùng nhau, tay nắm thật chặt ghế tựa, lần trước nàng bị đâm ngã, vết thương ở sau đầu mãi mới biến mất!
Nhưng nàng vẫn giữ vững hơi thở, dửng dưng nói, "Đúng là nên như vậy."
Liên Hoa là người trong cung, ngày ngày hầu hạ Thái Bình Vương, lần này nhận lệnh đến thăm dò thái độ của Đỗ Thư Dao, nói đến đây vẫn chưa dò ra được kết quả, nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa, nàng cung kính khom người, "Vậy nô tì cáo lui."
Đỗ Thư Dao nắm vào giá sách, thấy Liên Hoa và thị vệ đã rời đi, lập tức ngã quỵ xuống ghế.
Ngày thứ hai, Đỗ Thư Dao không thể ngủ được đến lúc tự tỉnh, mới sáng sớm đã bị nô tỳ kéo dậy trang điểm, thay quần áo.
Đây là lần đầu tiên sau khi xuyên không được mang đầy đủ đồ trang sức quý giá, Đỗ Thư Dao thấy cổ mình như bị kéo xuống, đợi đến đi được dìu ra cửa, nàng kiêu hãnh tự hào, khoảng cách từ sân ra đến cổng chính khá xa, nàng cảm nhận được sức nặng của cơ thể, như muốn tê liệt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cổng chính, nàng được nô tỳ đỡ lên xe ngựa trang trí lộng lẫy, vừa vén rèm lên để đi vào, nô tỳ lui xuống hai bên kiệu.
Đỗ Thư Dao vừa ngẩng đầu, không nhìn thấy trên chỗ ngồi có bóng người, trong lòng nghĩ Thái Bình Vương vẫn chưa đến, kết quả là vừa bước lên, không biết đá vào thứ gì, mà tiếng kêu rầu rĩ như giết lợn vọng ra, Đỗ Thư Dao run tay, chân mềm nhũn, ngã xuống đệm trên xe.
Mà trên mặt đất người bị bịt miệng như một con sâu lăn tròn đến, trong cổ họng hăng hái phát ra tiếng " ô hô hô", người hắn không ngừng cọ sát vào Đỗ Thư Dao, chen lấn, áp sát Đỗ Thư Dao vào góc xe, Đỗ Thư Dao không nhìn thấy gì, ngã lăn ra trên xe, trang sức rơi lả tả, còn đâm cả vào người nàng, đau đến nỗi nàng phải hét lên.
Gõ thành xe cầu cứu, "Người đâu! Cứu ta! Cái quái gì thế này!"