"Kia là phu nhân nhà lão Thất thật đấy à?" Trương Đồ vẫn chưa tin lắm, nhân lúc Diệp Thê đang cùng đại phu chăm sóc Thẩm Tương Uyên, hắn dùng vai huých A Tả ý hỏi han.
Hừ, lão thầy thuốc chê hắn to giọng nên không cho vào cùng nữa chứ.
A Tả liệt mặt gât đầu.
"Ánh mắt không tồi." Trương Đồ vuốt râu gật gù, "Có vẻ là một cô nương hiền huệ."
A Tả tiếp tục gật đầu, đột nhiên tai khẽ động, gần như đồng thời, cậu vừa tránh khỏi vị trí đứng canh thì Diệp Thê mở cửa phỏng ra.
Diệp Thê đi cạnh đại phu, thỉnh thoảng vẫn len lén ngoái đầu lại nhìn Thẩm Tương Uyên trên giường, rèm trướng đã buông xuống, chỉ còn lờ mờ trống thấy bóng chàng.
"Vết thương của tướng quân không quá hiểm, nhưng do mất máu nhiều quá nên vẫn cần tĩnh dưỡng cẩn thận.
Còn mấy vết thương trên đùi, chờ sau khi tướng quân tỉnh lại, nhắc nhờ ngài không được vội xuống giường đi lại, sau này dễ để lại bệnh gân cốt."
"Mang tiểu từ đó lớn thật." Trương Đồ thở phào, quay lại nhìn A Tả A Hữu: "Cứ như mọi lần, hai người các ngươi chăm sóc tướng quân đi nhá."
Mọi lần? Thẩm Tương Uyên bị thương như vậy là chuyện thường xuyên sao, ánh mắt Diệp Thê ánh lên vẻ đau lòng.
"Được." A Tả đáp rành rọt.
"Khụ khụ." Phúc bá ho khẽ, mấy tên tiểu tử này đúng là không tinh ý gì hết.
"Không được rồi, ta với A Tat còn có chuyện khác phải làm." A Hữu đột nhiên lên tiếng, lý do hết sức chính đáng.
"Có chuyện gì mà con quan trọng hơn cả sức khỏe của lão Thất thế?" Trương Đồ khoanh tay trước ngực, "Mà nhé, không phải hai người thì ai chăm cho nổi.
Tính tình lão Thất khó ở bẩm sinh, ít người thân cận, vừa tỉnh đã nổi giận đến mức rong huyết thì...!duma!"
"Thiếu phu nhân, chuyện này..." Phúc bá quay sáng Diệp Thê.
Diệp Thê thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình.
Trương Đồ thấy ai cũng khoa chân múa tay làm mặt quỷ với mình, dù có khờ mấy cũng hiểu ra, hắn bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay một tiếng "bốp" rõ to: "Đúng thế đúng thế, phải phiền đệ muội rồi."
Thẩm Tương Uyên là phu quân mình, chăm sóc đối phương cũng là việc nên làm.
Mà vốn Diệp Thê cũng đang lo lắng, muốn tận hết chút sức lực nhỏ bé vì chàng.
Nghĩ vậy, Diệp Thê hành lễ với đại phu tóc hoa râm: "Xin đại phu chỉ dẫn giúp ta, có chỗ nào cần chú ý không?"
Trong thư phòng, Diệp Thê nghiêm túc ghi nhớ, ghi chép cẩn thận.
Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nàng không để ai nhúng tay vào, ghi phải mất vài tờ giấy.
"Cũng hòm hòm là như thế." Lão đại phu nhấp một ngụm trà, những chuyện cần làm đều đã liệt kê hết.
"Về thức ăn thì sao ạ?" Diệp Thê dùng bút đánh dấu lại, rồi hỏi.
"Thức ăn?" Lão đại phu thoáng ngẩn ra.
"Đúng, có cần kiêng gì không ạ?"
"Phu nhân thận trọng." Đại phu hiểu ý, cười rộ lên, "Lão Vương sẽ biết."
Đầu bếp của thần phủ cũng là lão binh xuất ngũ, rất am hiểu về dược lý.
"Vậy thì tốt rồi." Diệp Thê trải phẳng lại trang giấy, rồi đứng dậy rót thêm trà cho đại phu.
Đại phu xua tay không ngừng, nói không dám làm phiền phu nhân tướng quân.
Biểu hiện của Diệp Thê còn vượt xa dự đoán của đại phu.
Theo quân hành nghề đã nhiều năm, có thể nói ông đã nhìn Thẩm Tương Uyên lớn lên, hôn lễ lần này diễn ra vội vàng, người trong doanh không kịp trở lại tham dự hôn lê, ngọn nguồn ra sao cũng không rõ ràng.
Ban đầu, ấn tượng của đại phu với cô nương này không tốt lắm, xứng đôi sao được, nhưng giờ gặp mới càng thấy đúng là không xứng thật, cái tính cáu bẩn khó chiều của Thẩm thất thiếu gia, nào xứng với cô nương ôn nhu dịu dàng nhường này chứ.
Đại phu uống trà xong, nói chiều sẽ cho mấy đệ tử trẻ của mình sang hỗ trợ.
Diệp Thê và Phúc bá tiễn ông xong rồi lại trở về phòng.
"Phu nhân, ngài tắm rửa thay quần áo trước đi."
"Làm phiền Phúc bá rồi." Lúc này Diệp Thê mới ý thức được trên người mình dính đầy máu chàng.
Phúc bá rời khỏi phòng, phân phó hạ nhân đi nấu nước.
Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của chàng, mang theo cả giọng mũi.
Diệp Thê do dự vén rèm lên, ngồi ghé xuống mép giường, cho đến lúc này nàng mới đủ thời gian để nhìn ngắm tiểu phu quân cửu biệt trùng phùng.
Thẩm Tương Uyên rất cao, cả người chàng chiếm hơn nửa cái giường, hai tay buông dọc bên thân, lòng bằng tay đã bị quấn băng thật dày, lớp áo ngoài rách đã được cởi ra, bên trong là lớp áo lót trắng, bao lấy cơ ngực đang phập phồng lên xuống đều đặn.
Trong cơn mê man, dường như bị thứ gì đó kích thích, mũi khụt khịt vài cái.
Diệp Thê nhẹ tay vén mấy sợi tóc rối xòa xuống mặt chàng, không để chúng quấy nhiễu giấc ngủ của Thẩm Tương Uyên.
Bàn tay mềm mại của nữ tử nhẹ nhàng miết lên từng đường nét trên gương mặt chàng.
Thẩm Tương Uyên rất giống mẫu thân, tuấn tú ưa nhìn, hàng mi cong dài đủ khiến nhiều cô nương ghen tỵ, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng, chỉ là giờ phút này do mất máu quá nhiều mà thảm đạm bợt bạt.
Chàng thiếu niên đẹp đẽ như vầng thái dương, thu hút tới mức chói mắt, Diệp Thê trôi theo dòng suy nghĩ, nhớ lại mấy chữ chàng chỉ vừa kịp thốt ra trước khi thổ huyết.
Thẩm Tương Uyên muốn nói gì, từ âm tiết đứt quãng nặng nhọc có thể chắp vá thành hai chữ, ta về...
"Chờ ta về sẽ bù cho nàng."
Một dòng suy nghĩ chớp lóe trong đầu Diệp Thê, nhớ lại lần đầu tiên gặp chàng.
Đôi mắt nàng thoáng chốc ánh lên sự vui vẻ, khóe môi cong lên thành ý cười dịu dàng, nàng ghé xuống gần, mặc kệ chàng có nghe thấy không, cất giọng ôn nhu:
"Ừm, chàng về rồi.".