Thẩm Tương Uyên ngẩn người, chàng có ngốc nghếch đến mấy cũng hiểu nay tần mai sở là có ý gì.
Nhưng hôm nay Diệp Thê dùng từ ngữ thấp kém đó dùng trên chính nàng, còn hỏi ngược lại chàng có phải nghĩ nàng như thế.
"Ta không có." Chàng lập tức phủ nhận.
"Chàng chẳng có gì mà không có!!" Đầu tiên giọng nào hơi cao sau đó lại sầu não hạ xuống, ánh mắt tràn đầy ủy khuất chăm chú nhìn chàng, "Nếu như chàng không có, sao lại nói ra những lời ấy được, nói ta cùng nam tử khác..."
Rốt cuộc Diệp Thê vẫn là một nữ tử dễ yếu lòng...!Một trận gió lạnh thổi qua, những bông tuyết cuộn lên trắng xóa như lông ngỗng, hốc mắt nàng phiếm hồng, lệ đong đầy trong hốc mắt, tay gắt gao ôm bụng nhỏ.
Thẩm Tương Uyên đã bao giờ nếm trải lực sát thương của cái gọi là nước mắt nữ nhân, nhưng chàng có thể cảm thấy rõ ràng rằng so với thiên quân vạn mã trên chiến trường thứ này còn đáng sợ gấp ngàn lần.
Chàng luống cuống giơ tay muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng Diệp Thê lại né tránh.
Lúc này đây Thẩm Tương Uyên lại càng bối rối, hoảng hốt.
Chàng thu tay lại cọ cọ lên đùi, không dám ngồi xuống, trực tiếp đứng dậy đi đến trước giường, hận không thể tử vả cho mình vài cái.
Sau khi nghe lén Diêp Thê và Cố Liễm Chi nói chuyện, Thẩm Tương Uyên nổi đóa không phải vì nàng mà tức giận với bản thân mình nhiều hơn, cả cuộc đời chàng chưa bao giờ trải qua cảm giác không nắm chắc phần thắng này bao giờ.
Chỉ cần nghĩ đến Diệp Thê và tên họ Cố kia đã sớm quen biết nhau, họ còn có quá khứ mà chàng không biết, Thẩm Tương Uyên lại cảm thấy không chịu nổi, chàng nóng nảy, chàng ghen ghét, chàng đố kỵ, chàng hằn học...!không khác gì một tên ác bá, đốn mạt.
Nói đến cùng cũng chỉ vì chàng sợ, sợ Diệp Thê không cần chàng nữa, sợ cuối cùng sẽ có kết cục giống như ông lão trọng mộng cảnh hư ảo kia, lòng bàn tay trống rỗng, xung quanh cô độc, lạnh lẽo, cả người không còn chút sức lực, suy sụp cả thể xác lẫn tinh thần, rồi cứ thế ra đi.
Thẩm Tương Uyên hiện tại giống hệt một đứa bé phạm lỗi, chờ phụ thân trách phạt, dù chàng đã biết sai nhưng vẫn muốn cứng cổ cãi lại.
"Ta nghe được hai người nói chuyện."
"Chàng nghe được?" Diệp Thê sụt sịt vào tiếng, chàng đã nghe hết câu chuyện giữa hai người họ cớ sao còn hiểu lầm.
"Ừ." Thẩm Tương Uyên không nói gì thêm,chỉ dùng giọng mũi để trả lời.
Chàng còn dám "ừ"? Diệp Thê trừng mắt hạnh, giận sôi máu, hận không thể nắm tai nam nhân nhà mình quẳng ra ngoài.
"Rốt cuộc thì chàng đã nghe được những gì mà không phân trắng đen bôi nhọ danh tiết của ta, còn tùy ý suy đoán những thứ không có."
Thẩm Tương Uyên trầm mặc, chàng bỗng nhiên tỉnh táo ra.
Đúng vậy, rõ ràng là chàng sợ hãi, sao có thể đem mọi tội lỗi, khó chịu đẩy lên người tỷ tỷ.
"Nói đi."
"Ta..." Thẩm Tương Uyên bối rối ngẩng đầu, vừa chạm vào ánh mắt phẫn nộ của thê tử, lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác.
"Ta cái gì, nói cho rõ ràng." Diệp Thê không muốn đôi co thế này, nàng cần một câu trả lời rõ ràng.
"Ta nghe nàng và tên họ Cố kia nói cái gì mà, nữ tử thành thân...!hắn không để bụng, cho nên...!cho nên ta nghĩ rằng hắn muốn mang nàng đi."
Diệp Thê suy tư một chút, quả thực nàng và Cố Liễm Chi có nói những lời này, không sai, nhưng mà...
"Còn sau đó?"
"Không có..."
Không có? Nàng ngây người.
"Lúc đó ta quá tức giận, nên không nghe đoạn sau." Thẩm Tương Uyên chủ động giải thích.
"Đoạn phía trước chàng cũng không nghe?"
"Cái gì phía trước?"
Diệp Thê gần như đã hiểu được câu chuyện, tướng quân tốt nhà nàng đã nghe lén người ta nói chuyện còn chẳng chịu nghe hết từ đầu đến cuối, chỉ nghe độc 1 đoạn ngắn ngủi dễ gây hiểu lầm nhất.
Không biết có phải vì đang mang thai cho nên tính tình nàng thay đổi thất thường, dễ xúc động hay không.
Nàng đúng là bị tướng công nhà mình chọc cho tức chết, Diệp Thê túm lấy gối mềm ném trực tiếp vào người chàng quát lớn: "Người Liễm Chi nói với ta là Hỷ Mai tỷ tỷ."
Gối mềm đập vào người chàng không đau không ngứa, trong đầu Thẩm Tương Uyên chỉ có duy nhất một ý niệm, không phải là Thê tỷ tỷ của chàng, chàng bất chấp hiện tại mình đang bị phu nhân giáo huấn, cao hứng phấn khởi cười ngốc: Không phải Thê tỷ tỷ, may quá không Thê tỷ tỷ.
Cố Liễm Chi không thích Thê tỷ tỷ nhà ta.
"Cười gì mà cười.
Ta còn chưa tính sổ xong với chàng đâu." Diệp Thê lại ném một chiếc gối nữa về phía phu quân.
Nàng hiếm có khi tức giận, còn đang bùng phát đối phương lại như bị ngốc, ngây ngô nhìn nàng cười.
"Ta nghe, ta nghe." Thẩm Tương Uyên nhanh chân nhanh tay nhặt gối đặt vào tay phu nhân để thuận tiện cho nàng tiếp tục ném cho hả giận.
"Nghe cái gì mà nghe, chàng nghe xong còn không chịu hỏi lại ta, chẳng lẽ chàng sợ ta sẽ cố ý gạt chàng, đã nghe lén, còn nghe lén 1⁄3 câu chuyện, thật là tức chết mất...!Phu thê quý ở sự chân thành, lúc trước chàng mãi không về, bao nhiêu người ở trước mặt ta nói chàng đang ở chung với trưởng công chúa, chỉ hai người.
Ta có từng hiểu lầm chàng chưa?"
Diệp Thê càng nói càng có lý, Thẩm Tương Uyên càng lúc càng chột dạ, lắp bắp thanh minh: "Kỳ thực không phải ta nghe...!là A Tả nghe lén xong nói cho ta biết, có lẽ do tên nhóc này truyền đạt không tốt...!nên ta mới hiểu lầm." Thẩm tướng quân trợn mắt nói điêu, đem tất cả tội đồ đẩy hết lên người A Tả hiện tại không có mặt tại hiện trường.
"Còn đổ cho A Tả?" Tâm tư A Tả thần khiết, thành thật không có khả năng chủ động làm ra hành vi nghe lén thế này.
"Ta..."
"Ta cái gì mà ta."
Từ khi nào lại thành thế này, một người ngồi trên giường hất hàm, vênh mặt, tra hỏi, một người đứng trước giường ấp a ấp úng, cẩn thận trả lời, đúng là thiên đạo luận hồi, phong thủy biến chuyển.
"Lần này ta sai rồi, không nên nghĩ ngợi, suy đoán lung tung."
"Kia sao có thể nói là suy đoán lung tung, rõ ràng chàng đang làm nhục ta." Diệp Thê cảm thấy hung hăng đã đủ, khí thế đi xuống, đổi thủ đoạn mềm dẻo, nói lý, nói tình, nàng nhướn đôi mày đẹp: "Có thai vốn là chuyện vui, bị chàng làm cho...!hiện tại ta cảm thấy vô cùng đau đớn, tổn thương, không biết đứa bé trong bụng có bị ảnh hưởng hay không nữa."
"Thê tỷ tỷ đừng suy nghĩ nữa động đến thai khí." Thẩm Tương Uyên khom lưng, cúi đầu muốn ngồi xuống bên cạnh nàng.
"TA TRÔNG THẤY CHÀNG MỚI ĐỘNG THAI KHÍ ẤY." Diệp Thê cao giọng nói.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Thẩm Tương Uyên kinh hãi.
"Trong thời gian chờ ta ổn định tâm trạng, mời tướng quân sang phòng phía Đông ngủ."
"Đùa gì thế."
"Tướng quân nhìn ta có giống đang giỡn với chàng không?"
Thẩm Tương Uyên nhìn vẻ mặt hùng hổ của nàng, nhưng không đành cam chịu chấp nhận.
"Ra tướng quân gạt ta, nói gì mà biết sai rồi, nhưng lại không chịu nhận phạt."
Tiếp tục chiến thuật mềm dẻo nhưng cương quyết.
"Ta đi." Thẩm Tương Uyên khẽ cắn môi.
Không ngoài dự đoán của nàng, dù trên mặt ghi rõ chữ không cam lòng.
Diệp Thê hài lòng gật đầu.
Đã sắp làm cha rồi, tính tình tiểu tướng quân nhà mình cũng phải dần dần sửa đổi đi thôi, nếu không nhân cơ hội này trị chàng, sau này khó có thể quản hai cha con một lúc.
"Vui vẻ lên nào." Diệp Thê một tay vuốt vuốt bụng, một tay kéo kéo khóe miệng tướng công lên, nhìn khuôn mặt tươi cười của tướng quân nhà mình còn khó coi hơn cả khóc, cực kỳ thú vị.
Được rồi, tạm thời cứ thế đã..