Gả Cho Quý Ông Họ Thẩm

Chương 34: 34: Lạc Khương Tỉnh Rồi!!





Gặp gỡ Thẩm Phúc Thiên xong anh một mình trở về căn biệt thự của gia đình theo như lời đã hứa với bố mẹ trước đó.

Lần này anh thất hứa với hai người vì không thể đem cậu về ra mắt được, một phần cậu vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê phần còn lại chính là thân thế, anh đã giấu cậu về chuyện gia đình mình anh cũng tự mang cho mình cái thằng nhà nghèo nữa nên mọi thứ vẫn chưa thể rõ ràng được.

"Ding dong."
Tiếng chuông cửa vang lên chưa lâu thì quản gia của anh - bác Ngô đã ra mở cửa.

Nhìn anh với ánh mắt đầy niềm nở nói: "Thiếu gia, cậu về rồi đó ư?" Bác Ngô đảo mắt nhìn về phía sau anh, "Cái cậu ở cùng thiếu gia không đi chung về sao?"
"Không có, hiện tại con chưa thế đem Lạc Khương đến đây được tại mắc phải chút ít vấn đề á."
"Vấn đề gì thế thưa thiếu gia?"
"Bác gọi con thiếu gia riết nghe không quen nổi luôn, bác cứ gọi con như bình thường được rồi."
"Như thế có hơi không được thưa thiếu gia." Bác Ngô gãi đầu ái ngại nói, "Thiếu gia vào nhà."
"Bác gọi thế con không vào nữa đâu đấy."
"Cậu không vào ông chủ sẽ rầy tôi mất."
"Bác gọi một tiếng Thẩm Trình con sẽ tự giác vào."
"Con đang làm khó bác Ngô đấy Thẩm Trình."
Cũng là tên anh nhưng kèm theo đó là sự xuất hiện của bố anh.


Ngước mắt nhìn về phía cha mình anh chậm rãi nói: "Có đâu bố, tại con không muốn bác Ngô cứ gọi con như thế chút nào dẫu sao cũng là người nhà mà.

Chẳng phải bố cũng không thích bác Ngô gọi là ông chủ sao."
"Căn bản không giống, ta với bác Ngô là anh em vào sinh ra tử với nhau một tiếng ông chủ nghe được sao." Cha anh lắc đầu nói: "Thôi vào trong đi, mẹ con đang đợi đấy ta với bác Ngô có việc phải đi."
"Vâng, ba với bác đi đường cẩn thận."
Chào hai người họ xong anh tiêu soái bước chân vào căn biệt thự to tổ bố của nhà mình.

Chân phải bước đến phòng khách đã thấy mẹ ngồi đó chờ mình, ánh nhìn còn có cái vẻ hi vọng gì đó nữa kìa.

"Con về rồi sao Thẩm Trình, Lạc Khương không đi cùng con ư?"
Anh cúi chào mẹ, nhỏ giọng đáp: "Con thưa mẹ, hôm nay Lạc Khương có việc ở trường nên không có ghé nhà mình được."
Anh vừa dứt lời mẹ anh đã nói ngay: "Con dối mẹ."
"Không có, con nói thật mà mẹ."
"Ta làm mẹ con cũng đâu phải ngày đâu, biểu hiện của con nhìn một chút là ra.

Mau nói mẹ nghe xem sao Lạc Khương không đi cùng con đến đây?"
"Khương đang bị ốm phải nhập viện ạ, sở dĩ con không có muốn nói ra vì sợ mẹ lo lắng đi tìm gặp em ấy vả lại có những chuyện chưa thế giải thích bây giờ với bố mẹ được."
"Thôi được rồi, con không cần nói nữa mẹ vẫn sẽ thu xếp để đi thăm Lạc Khương sẵn tiện làm thân với thằng bé trước."
Anh thở dài không biết phải nói mẹ mình như nào nên chỉ biết gật đầu cho xong chuyện, anh hiểu tính mẹ mình mà một khi đã quyết rồi thì trời có sập vẫn cứ làm đã thế bố anh lại còn bảo đây là điểm khiến ông thích bà ngay lần gặp đầu tiên.

Anh ngồi nói chuyện với mẹ được lúc thì xin phép về nhà, ngồi trên xe anh nhanh chóng tháo đôi gắng trên tay mình ra đeo thứ này từ nãy đến giờ mồ hôi tuôn ra như nước sắp thành thủy triều mất rồi.
Lái xe đến bệnh viện, anh thấy lão Phan cùng mẹ cũ cậu đang ôm bó hoa đứng bên ngoài bệnh viện như thế đang chờ điều gì đó.

Anh ngồi xong xe ngóng một lúc, thấy bóng dáng thằng Nọt đi ra thì hai người kia níu tay lại còn muốn đưa hoa cho nó nữa chứ.

Anh nhất thời không hiểu chuyện gì đang diễn ra, bàn tay nhanh chóng nhấn vào số điện thoại của nó, chưa cần đến hồi đổ chuông đầu tiên thằng Nọt đã nhấc máy.

"Anh Trình, gọi em có chuyện gì sao?"
Trong điện thoại anh còn nghe được cả giọng của mẹ cậu chen chen vào, "Trình thiếu gia con trai của tập đoài CIXB đó ư? Mau đưa máy cho tôi."
Cuộc dằng co ấy đã nằm gọn trong ánh mắt anh, anh không nghe thằng Nọt nói được câu gì ngoài tiếng la ó của hai người kia.


Anh ngắt máy lái xe toan rời khỏi đó, anh có cảm giác rằng thân phận của anh như thế bị bại lộ đến nơi rồi vậy.

Anh đứng ở một chỗ gần đó đợi hai người kia đi khỏi mới len lén chui vào bệnh viện thăm nom cậu.

"Ra là cái thằng nhà nghèo." Chân anh vừa bước đến trước cửa phòng bệnh cậu đằng sau đã phát ra giọng của mẹ cậu - bà Phan.

"Tao nghĩ mày nên cút khỏi đây đi, mày không xứng đáng có được con tao đâu.

Tao sẽ đem nó bán cho nhà họ Thẩm, đem nó ra làm con mồi dụ dỗ thằng con trai của chủ tịch CIXB cung phụng tiền bạc cho bọn tao.

Mày chả phải cái đinh gì cả nhưng bọn tao cũng phải cảm ơn vì mày đã đem thằng Nọt đó đến đây."
"Mấy người có ý đồ gì với Khương, tôi nói cho mấy người biết dù Thẩm Trình tôi không có tiền, không giàu có như tên mấy người đang tìm tiếm nhưng chỉ cần các người dám đem Khương ra làm công cụ kiếm tiền thì đừng trách sao tôi không nể."
Anh giận dữ bước vào bên trong khoá trái cửa lại đồng thời gọi đến những tên đàn em khác đến bảo vệ bên ngoài.

Anh nghĩ bản thân cũng còn rất may mắn khi hai người kia chưa biết được thân phận thật của mình, chỉ có điều thằng Nọt bị lộ rồi e rằng sắp tới sẽ còn mệt dài dài với bọn họ, anh chưa chuẩn bị xong nên rất lo đến việc họ dùng mưu hèn kế bẩn.
Bước chậm đến bên giường, anh ngồi xuống cầm lấy đôi bàn tay của cậu khẽ thở dài, "Là anh không tốt, là anh không bảo vệ được cho em, tất cả mọi chuyện xảy ra đều do anh không tốt, chi bằng em tỉnh dậy trách mắng anh đi chứ em im lặng như vậy anh đau lắm em."
Đôi bàn tay ấy vẫn y vậy chẳng chút động tình nào.

Anh kiên trì nắm lấy nó như thể đang chờ một thứ kì tích nào đấy xuất hiện, niềm hi vọng lớn như vậy nhưng anh lại không biết chuyện cậu đã bị ông bà Phan bí mật đem bán cho một tên đàn ông già sắp chết chỉ vì khối tài sản của ông ta.
...
"Em yêu, em nói xem nếu như chúng ta đem nó gả vào Thẩm gia thì như nào?"

"Thì tốt chứ sao anh, thà để nó gả cho một thằng đàn ông trẻ đẹp còn hơn là ông già kia.

Khối tài sản của ông ta so với Thẩm gia sao mà bằng được." Người phụ nữ đan lòng bàn tay vào nhau, lạnh giọng nói: "Em có cách rồi, chỉ cần chúng ta đem gả thằng Khương trước, sau đó chỉ bảo nó lấy con dấu của CIXB rồi đem nó bán đi thế là chúng ta có được tất cả rồi."
Người đàn ông nhéo mũi người phụ nữ kia, "Vợ anh giỏi thật đấy, lại đây anh thưởng cho này."
"Thưởng gì thế?"
...
Anh nằm gục đầu bên giường cậu, không biết đã bao lâu trôi qua khiến anh thiếp đi nữa.

Ngẩng đầu dậy dụi dụi mắt mình lại bắt gặp cậu đang nhìn lại, anh kích động nắm lấy tay cậu lớn giọng gọi y tá đang túc trực bên ngoài vào.

Cậu đã tỉnh.
Điều mà anh mong ngóng cuối cùng cũng đã thành hiện thực, anh thiệt lòng muốn ôm lấy cậu nhưng lại lo lắng.

Sau đấy chưa lâu bác sĩ đã theo cô y tá ban nay vào kiểm tra tổng quát cho cậu, trong lòng chỉ chờ đợi mỗi chữ tốt phát ra trên khuôn miệng bác sĩ.
"Bệnh nhân đã tỉnh, tình hình cũng coi như khá hơn nhưng hạn chế gây áp lực đến bệnh nhân, cho bệnh nhân ăn uống đầy đủ chất sẽ nhanh chóng phục hồi hơn."
Anh nghe như vậy, không chút nghĩ ngợi quay sang nhìn y tá gần đó, "Chuẩn bị cho tôi một phòng VIP, điều sang cho tôi thêm một y tá, mọi chi phí tôi sẽ chịu không cần dùng đến thẻ của Thẩm Minh.".