Gả Cho Quý Ông Họ Thẩm

Chương 16: 16: Người Yêu Tôi Hay Ghen





Anh đứng trong phòng tắm rất lâu, miệng thì nói là suy nghĩ với đề nghị kia lòng lại có chút dao động trước tình cảm của mình dẫu cho chuyện tình cảm với Chao Hải Minh đã là chuyện của nhiều năm trước rồi vả lại cậu ta bây giờ cũng là một tiểu thịt tươi trong giới giải trí nếu mà bị khui ra chuyện tình cảm yêu đương với anh thì chẳng khác nào ảnh hưởng đến việc làm ăn của công ty hại lắm.

Anh ngồi thụp xuống dựa lựa vào bức tưởng để dòng nước lạnh xả hết vào đều cho tỉnh ngộ ra, anh không muốn một lẫn nữa phải chơi vơi hay đánh đối bất kỳ thứ gì cả nhất cả cậu – điều quan trọng nhất đối với anh.

Tiền nước tháng này phần nào tăng là nhớ mấy cái chuyện linh tinh này chắc luôn nè, muốn sầu đời mà sợ tốn tiền nước nên đành phải tắt đi ra làm cốc cà phê cho tỉnh người lấy sức làm việc.
“Anh làm gì bên trong đó mà lâu thế?” Đưa mắt lên nhìn cái đầu ướt nhẹp nước của anh cậu khó chịu nói: “Giờ này có biết là muộn lắm rồi không còn gội đầu.”
“Chỉ là có chuyện làm anh khó nghĩ, anh không tìm được lời giải nên…”
Anh đưa kịp nói xong đã bị cậu ngắt lời, trên tay còn cầm sẵn cả cái máy sấy tóc, “Ngồi xuống đi tôi giúp anh sấy tóc rồi còn ngủ sớm nữa, chuyện gì khó nghĩ quá thể hỏi chứ không có để mình bệnh như vậy.”
Anh nghe cậu càm ràm mình ngược lại không khó chịu mà thấy cậu rất thú vị, máy sấy tốc độ cao đi vài đường là đầu anh khô queo như sợi khô bò, cậu nhéo lỗ tai anh không quên nói: “Này nhá dặn lần cuối đây, không có được gội đầu khuya biết chưa.”
“A a a, đau đau anh chừa, anh chừa em thả ra đi đau quá.”

“Lần này tha đó, nằm xuống ngủ đi mai còn đi làm nữa.”
“Thần nghe rồi bệ hạ, ngủ thôi.”
Cậu nằm xuống tấm đệm anh cũng theo đó mà nằm xuống theo, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà anh trầm giọng nói: “Khương này, em có thích anh không?”
Cậu nghe câu hỏi giả vờ mơ màng đáp: “Thích.”
Anh biết cậu ngủ rồi sở dĩ hỏi như vậy chính là vì khi trước anh nằm cũng có nghe cậu lẩm bẩm từ này, anh ngồi dậy hôn lên trán cậu khẽ giọng nói: “Anh cũng vậy.”
Anh quay qua ôm cậu ngủ một giấc chẳng biết trời trăng gì, dưới ánh sáng của mặt trăng cậu từ từ mở đôi nhìn chằm chằm người con trai trước mắt mình lòng đau như bị ai cắt.

Cuộc điện thoại trong phòng tắm của anh cậu vô tình nghe được lúc anh đang tắt nước thậm chí cậu còn nhớ rõ cái tên “Chao Hải Minh” nữa kìa chỉ là coi anh xử lý điều ấy như nào thôi, nếu ngày hôm đó anh đến gặp người đó thứ tình cảm hiện tại cậu bắt buộc phải chốn nó đi bởi người tên Chao Hải Minh kia chính là “Hamin Chao” – diễn viên trực thuộc tập đoàn giải trí LoC cậu hiển nhiên đánh không lại, còn chuyện thân thế anh cậu không nghe được do bị tiếng tivi lấn át chỉ biết vị hiệu trưởng Thẩm Phúc Thiên cậu gặp lần trước là phó tổng của công ty thực phẩm Thiện Nam.

Sáng hôm sau anh dậy còn sớm hơn mọi khi để làm cho nốt công việc, đánh răng rửa mặt xuống lấy thức ăn bác Ngô đưa đến như là một vòng tuần hoàn trong cuộc sống của anh.

Đem thức ăn đặt lên bàn anh sơ chế nó xong thì đem cất vào trong tủ lạnh, còn thịt thì cũng được anh đem ướp với hương liệu mới để trên bàn bàn.

Anh cầm điện thoại trên tấm đệm đi vào phòng riêng làm việc, hiển nhiên có đặt sẵn thời gian để chuẩn bị bữa sáng cho cậu ăn rồi.
Bảy giờ năm phút chuông báo điện thoại anh reo lên vừa hay công việc đã làm xong xuôi hết, anh cũng đã thông báo với cha chuyện bản thân sẽ đưa cậu cùng đi công tác vào ngày mốt – tức là ngày Chao Hải Minh đáp máy bay, cha anh nghe chuyện anh đưa cậu theo liền anh chừng nào về ghé ra mắt cậu với gia đình, anh tiếp nhận điều đó chỉ bằng một nụ cười và cái gãi đầu.
Anh ra chuẩn bị bữa sáng sẵn tiện nói cậu chuyện chuyến đi kia luôn tuy nhiên vẫn chưa có nghĩ ra cái cớ nào hợp lý cả, ngẫm nghĩ hồi lâu anh quyết định nói chuyến đi này được bác anh tài trợ chắc cậu sẽ chịu thôi.

Hí hửng làm món mới học được trên mạng và cũng đã tự mình nêm quá nên anh rất mong ngóng cậu tỉnh dậy mau mau để thưởng thức chúng, anh cũng nấu dư ra một chút để cậu đem tới chỗ làm tặng cho mấy cô chú ở đó.

Đúng giờ hoàng đạo cậu tỉnh dậy là bò vào nhà vệ sinh liền còn anh đứng ở bồn rửa bớt mấy cái chén cho đỡ bừa, chuẩn từng phút cậu vừa ra mọi thứ đều được bày biện chỉn chu.

“Em mau ngồi xuống ăn đi, hôm nay anh thử gia vị ướp mới em ăn coi có vừa miệng không.”
Cậu cầm lấy cây đũa anh đưa gắp lên một miếng nhai thử, hương vị này đúng là ăn ngon cực kỳ có khi còn ngon hơn mấy tiệm cậu ăn hồi trước cơ, “Anh ngồi xuống ăn đi.”
Anh ngồi xuống gắp phần thịt trong tô mình sang tô cậu ăn cho nhiều, “Em ăn thêm đi nè, thấy em ăn ngon miệng quá chừng.”
“Tại anh nấu ngon á.”
Anh chỉ ngon tay về phía tủ mát, “Anh có nếu dư dư ra á, tí đi làm em đem cho nhà bạn em ăn thử đi coi như là cảm ơn vì đã chiếu cố em thời gian qua.”
“Em thấy cũng được, tại tiền lương em hôm qua còn được bác gái cho thêm ngại nên cũng muốn mua gì đó đem sang biếu.”
Nhìn cậu ăn ngon miệng như vậy anh cũng thấy hài lòng phần nào, anh buông đũa chằm chằm nhìn cậu nói: “Anh hôm qua đi gặp bác được bác tài trợ cho hai tấm vé đi Pháp á, hình như đi tầm một tuần á em đi với anh nha.”
“Đi cũng được thôi nhưng qua đó không biết tiếng với không tiền sợ người ta làm khó dễ tụi mình.”
“Em lo gì chứ, ai dám ức hiếp em anh xử lý cho với cả anh cũng muốn kinh doanh gì đó nên muốn tham khảo thị trường tí để về nước thì đỡ đần cho em.”
“Vậy mình đi ngày nào vậy anh để nay em xin bác cho nghỉ ạ.”
“Tối mai.”
Cậu trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, nếu là tối mai thì cuộc gặp gỡ của anh với Chao Hải Minh đâu thể diễn ra được vậy chẳng khác nào cậu lại tự cho mình cơ hội yêu anh dù biết bản thân so với Chao Hải Minh không nhưng ít nhất cậu vẫn sẽ có được thời gian bên cạnh anh còn gì, cậu ngẩng đầu nhìn anh vừa định lên tiếng thì anh có điện thoại nên đứng dậy ra chỗ khác, cậu vì tò mò nên lén lút theo sau anh.
“Sao vậy Hải Minh?”

Là Chao Hải Minh gọi, cậu áp sát tai vào thầm mong bản thân sẽ nghe thêm được chút gì đó.

“Dĩ nhiên là nhớ anh mới gọi rồi, ngày mốt em đáp máy bay anh nhớ đến nha.”
“Tôi bận rồi với cả tôi cũng đã suy nghĩ suốt một đêm qua rồi, chúng ta không nên quay lại đâu.”
“Tại sao chứ? Chẳng lẽ tại thằng nhóc đang ở cùng anh? Anh vì nó mà từ chối tôi.”
“Không phải vì em ấy tôi cũng sẽ từ chối cậu, tôi không thể để cuộc đời mình đi vào ngõ cụt được vả lại hiện tại tôi và em ấy vẫn tốt mong cậu đừng gọi điện như vậy em ấy sẽ không vui.”
“Thẩm Trình em biết anh cố nói như vậy để em từ bỏ nhưng em sẽ không để anh rời vào tay thằng nhóc đó đâu.” Giọng điệu Chao Hải Minh uy khuất nói: “Em là người yêu anh nhất anh biết mà đúng không, anh bỏ nó đi em mới là người hợp với anh mà.”
“Ai hợp với tôi, tôi biết hay là cậu muốn nghe giọng người yêu tôi mới hả dạ?”
Anh vừa nói xong mở liền cánh cửa phòng tắm, cậu trở chân không kịp bị té chổng mông ngay giữa bàn ăn, tay anh vẫn cầm điện thoại nhưng đã vội đỡ cậu dậy giọng điệu ôn hòa nói: “Khương vừa hay em ở đây, em có muốn nói gì không?”
Cậu lắc lắc cái đầu nhỏ của mình đầy sợ hãi, anh mỉm cười hôn lên môi cậu một cái rồi tiếp tục câu chuyện với Chao Hải Minh, “Nghe tiếng gì rồi đúng chứ? Vậy đừng gọi làm phiền tôi nữa người yêu tôi hay ghen.”.