Gả Cho Nhiếp Chính Vương

Chương 57-58: Bị tập kích ban đêm (4)




Chương 57: 

Edit: Vô Tình

Beta: Linh

Tiếng chém gϊếŧ bên ngoài càng ngày càng gần, tinh thần của mọi người trong sơn động càng ngày càng căng thẳng. Ai cũng biết quân số của ta và địch chênh lệch nhau quá nhiều, muốn ngăn cản toàn bộ kẻ địch căn bản là không thể được, có khi giờ này đã có không ít người phá được phòng thủ để lên tới đỉnh núi rồi, hơn nữa còn đang lục soát khắp nơi. Tuy rằng sơn động này rất bí mật, nhưng Nghiêm Quan Ngọc có thể tìm được thì những người khác cũng có khả năng trùng hợp tìm thấy được.

Tiết Vân Chu lo lắng không yên, vừa lo cho an nguy của Hạ Uyên vừa sợ nơi này bị phát hiện, chỉ đành ép bản thân đợi ở trong sơn động tránh đi ra ngoài, sợ lỡ không cẩn thận bị người khác nhìn thấy sẽ làm bại lộ nơi này.

Nghiêm Quan Ngọc bên cạnh đang nhàn nhã nằm chợp mắt trên mặt đất, Tiết Vân Thanh cúi đầu thấy vậy lập tức giận sôi máu, vươn tay vỗ vỗ mặt hắn.


Nghiêm Quan Ngọc bừng tỉnh, mạnh mẽ túm lấy cái tay đang làm càn trên mặt mình, tới khi mở mắt ra thấy rõ là ai mới hồi phục tinh thần, lực trên tay cũng giảm bớt, đứng dậy nhìn trái ngó phải mờ mịt hỏi: "Có chuyện gì vậy? Gϊếŧ tới đây rồi à?"

Sắc mặt Tiết Vân Thanh đen thui, giãy giụa muốn rút tay mình lại.

Nghiêm Quan Ngọc cúi đầu nhìn bàn tay đang bị mình nắm lấy, bất tri bất giác phát hiện xúc cảm cực kỳ tốt, nhịn không được nắm chặt thêm một chút, tới lúc Tiết Vân Thanh tức giận mới chậm rì rì buông ra.

Tiết Vân Thanh cắn răng nói: "Ở đây ngươi có thân thủ tốt nhất, ngươi không ra cửa động canh giữ còn ngủ ở chỗ này làm gì?"

Nghiêm Quan Ngọc vừa nghe không có gì xảy ra lập tức khôi phục bộ dạng mơ màng híp mắt ngáp một cái, lười biếng nói: "Hơn nửa đêm vốn là giờ ngủ mà." Nói xong lại nằm xuống, hiển nhiên có ý định tiếp tục ngủ.


Tiết Vân Thanh lại duỗi tay ra, nhanh chóng kề một cây ngân châm lên cổ hắn, lạnh lùng nói: "Ra canh giữ cửa sơn động!"

Nghiêm Quan Ngọc thoải mái quay đầu cười với Tiết Vân Thanh: "Đừng châm nha, châm vừa lúc ta buồn ngủ thì còn canh giữ gì nữa?"

Tiết Vân Thanh cười nhạo một tiếng: "Lần này không phải thuốc mê mà là thuốc độc, nếu không có thuốc giải thì trong vòng sáu canh giờ sẽ chịu đau đớn tới chết."

Cổ của Nghiêm Quan Ngọc cứng đờ, tuy không thể xác định lời Tiết Vân Thanh nói là thật hay giả nhưng trong lòng cũng có chút kiêng kị, vội vàng lui về sau một chút cười gượng hai tiếng: "Ngươi nhắc nhở rất đúng, núi này là của ta, sao ta có thể để cho kẻ địch làm xằng làm bậy được. Các ngươi là khách từ xa tới, bảo vệ các ngươi an toàn là bổn phận của ta, ta đi ra ngoài cửa động canh giữ ngay đây."


Tiết Vân Thanh cong khóe miệng, lúc này mới vừa lòng thu lại ngân châm.

Nghiêm Quan Ngọc nghiêng mắt nhìn ngân châm, lẩm bẩm tự nói: "Cây châm sáng thế này có chỗ nào giống được bôi độc lên chứ?"

Tiết Vân Thanh đổi tay đưa tới trước mặt hắn, trên tay kẹp một cây ngân châm khác đã chuyển thành màu đen.

Nghiêm Quan Ngọc lập tức im miệng, lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài cửa sơn động, dùng tay áo phủi qua phủi lại một chỗ trên đất rồi nằm xuống lần nữa.

Tiết Vân Thanh nhìn động tác của hắn lông mày cũng dựng thẳng lên, vừa muốn mở miệng đã thấy Nghiêm Quan Ngọc bất ngờ bật người dậy.

Hiếm khi Nghiêm Quan Ngọc có biểu tình nghiêm túc, vẫy vẫy tay với người bên trong, đè thấp giọng nói: "Mau dập tắt mấy ngọn đuốc!"

Mấy gã sai vặt không rõ thế nào, đồng loạt nhìn về phía Tiết Vân Chu.
Tiết Vân Chu cảm thấy tư thế vừa rồi của Nghiêm Quan Ngọc hơi kỳ lạ, giờ nhìn phản ứng mau lẹ của hắn mới hiểu ra Nghiêm Quan Ngọc không phải ngủ thật mà là kề tai xuống đất để nghe động tĩnh bên ngoài, vì thế gật đầu: "Dập hết đuốc đi."

Mấy gã sai vặt vội vàng làm theo ý của Tiết Vân Chu, sơn động trong chớp mắt tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở của bụi cỏ ngoài cửa động chiếu vào.

Bóng tối làm thính giác của mọi người nhạy bén lên gấp mấy lần, tiếng chém gϊếŧ bên ngoài lập tức trở nên rõ ràng.

Chỉ chốc lát sau, tiếng chém gϊếŧ bên ngoài dần xuất hiện một ít động tĩnh khác thường, tất cả mọi người ai cũng ngưng thần lắng nghe, nhanh chóng nhận ra là có vài tiếng bước chân đi về hướng này. Chỉ là tốc độ không nhanh, chắc là ai đó tìm kiếm lung tung không có mục đích.
Nghiêm Quan Ngọc nín thở gắt gao nhìn chằm chằm bên ngoài thông qua khe hở của bụi cỏ, chậm rãi rút đao từ bên hông ra.

Cửa động chợt lóe lên ánh sáng màu cam nhạt rồi biến mất, có lẽ là có người giơ ngọn đuốc rà soát qua nơi này.

Trong động không ai dám nhúc nhích, sợ lỡ không cẩn thận đạp trúng đá gây ra tiếng động sẽ khiến bên ngoài chú ý. Ánh sáng chiếu vào động ngày càng nhiều ngày càng rõ ràng, tiếng bước chân cũng ngày càng hỗn độn, tim ai cũng nhảy lên tới cổ họng.

Thần kinh căng chặt như vậy một lúc lâu bên ngoài mới truyền tới tiếng nói chuyện: "Chỗ này không có gì hết, chúng ta đi thôi."

Đề nghị này lập tức được người khác phụ họa, có người nói thầm: "Sau núi khó đi như vậy còn tưởng rằng có nơi nào giấu được người chứ, thật đúng là uổng phí sức lực."
Mấy người vừa oán giận vừa đi trở về, bên ngoài sơn động khôi phục yên tĩnh như cũ.

Người bên trong không nghe thấy Nghiêm Quan Ngọc lên tiếng nên không ai dám thả lỏng.

Một lúc sau Nghiêm Quan Ngọc lại nằm sấp trên mặt đất nghe ngóng hồi lâu, lần này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cất đao trong tay thấp giọng nói: "Bọn họ đi rồi."

Lúc này mọi người mới yên tâm, vài gã sai vặt thấp sáng mấy ngọn đuốc, sơn động lần nữa khôi phục ánh sáng.

Tiết Vân Chu nhẹ nhàng thở ra, đứng lên đi tới cạnh Nghiêm Quan Ngọc. Đang muốn nhìn thử động tĩnh ngoài cửa động thế nào thì nghe được bên ngoài có tiếng hét: "Bên đó có người!"

Tiết Vân Chu bị dọa sợ, quay đầu nhìn Nghiêm Quan Ngọc.

Nghiêm Quan Ngọc cũng lộ vẻ kinh ngạc, cả giận nói: "Thật đúng là gian xảo! Ta cố tình đợi lâu như vậy rồi, thế mà bọn chúng còn kiên nhẫn hơn cả ta!" Vừa nói vừa kéo Tiết Vân Chu ra sau lưng mình.
Tiết Vân Chu vội vàng nói với mấy người bên trong: "Mau dập đuốc!"

Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, Nghiêm Quan Ngọc cầm đao ngưng thần. Vì bên trong tối đen nên hắn có ưu thế hơn người bên ngoài, Nghiêm Quan Ngọc nhìn chằm chằm người đang cẩn thận vạch cỏ để vào gần cửa động, lập tức chém một đao vào tên đó.

Bên ngoài vang lên một tiếng hét thảm, Nghiêm Quan Ngọc nhanh chóng nắm lấy chuôi đao đọat lấy đao của tên kia, dễ như trở bàn tay ném tới bên chân Tiết Vân Chu.

Tiếng đao rơi "leng keng" vang lên, Tiết Vân Chu vô thức sờ bụng mình, vì không thể khom lưng nhặt được nên đành phải lấy chân đá đao ra xa, tới khi cảm thấy vừa tầm tay mới chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt đao lên.

Nghiêm Quan Ngọc có chút công phu đã liên tục giải quyết được ba tên. Nhưng bên ngoài quá nhiều người, dần dần một mình hắn không chống đỡ nổi nữa. Bụi cỏ bị tách ra một lỗ hổng, ánh lửa chiếu vào trong thấy rõ ràng Nghiêm Quan Ngọc và Tiết Vân Chu.
Tiết Vân Chu đang muốn tiến lên giúp một tay thì bị người kéo lấy tay áo, phía sau truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Dư Khánh: "Vương phi, ngài mau vào bên trong đi, nơi này để cho tiểu nhân!"

Tiết Vân Chu còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Dư Khánh giật đao trong tay, che chở cậu phía sau lưng mình.

Tiết Vân Chu nhờ ánh sáng nhìn thoáng qua bên ngoài, vừa có chút cảm động vừa dở khóc dở cười: "Ngươi hướng lưỡi đao về phía chúng ta làm gì?" Vừa nói xong đã có người xông tới, Tiết Vân Chu căng thẳng vội vàng nắm lấy tay Dư Khánh xoay lưỡi đao ra ngoài, chém vào yết hầu của người nọ.

Dư Khánh vốn dĩ đã rất căng thẳng, lại gặp tình huống bất ngờ như vậy hiển nhiên bị dọa sợ không nhẹ. Mắt thấy máu tươi từ cổ người kia phun ra bắn vào mặt mình thì hai chân cũng mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã ngồi xuống đất, may là Tiết Vân Chu nhanh tay kéo người lại.
Tình thế vừa rồi khẩn cấp, Tiết Vân Chu không kịp nghĩ nhiều đã chém một nhát, nhưng giờ nhìn người nọ ngã xuống trước mặt mình đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, mở to mắt ngơ ngác nhìn người nằm dưới đất. Trong nháy mắt cậu cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc này trong động không có bao nhiêu ánh sáng.

Thật ra Tiết Vân Chu không sợ máu, thậm chí là tập mãi thành quen, nhưng lúc thật sự nhìn thấy một người bị mình gϊếŧ chết ngay trước mặt thì vẫn bị đả kích không nhỏ. Cảm nhận của cậu hiện tại chỉ sợ cũng không tốt hơn Dư Khánh bao nhiêu.

Tình hình trước mắt thật sự không cho Tiết Vân Chu có cơ hội để ngẩn người. Cửa động tuy rằng không lớn nhưng cũng không thể nói là nhỏ, Nghiêm Quan Ngọc căn bản không thể chống đỡ một mình được. Đối mặt với tình huống một người tiếp nối một người xông lên này thì hắn chỉ hơi lộ ra chút sơ hở thôi sẽ có người chạy được vào động.
Tiết Vân Chu lại chém thêm một đao nữa, tuy rằng lần này không chính xác lắm nhưng cũng chém trọng thương, Nghiêm Quan Ngọc đúng lúc xoay người bổ thêm một đao, hai người hợp tác giải quyết người nọ.

Bấy giờ tiểu tư và gia phó trong động mới kịp phản ứng, vội vàng chạy tới cửa động vây quanh Tiết Vân Chu. Tiết Vân Chu nghĩ tới tình huống thân thể của mình, không cậy mạnh mà nhét đao trong tay cho đầu bếp to béo cường tráng ở bên cạnh, người này có sức lực không nhỏ, tuy lúc đầu có hơi khiếp đảm nhưng khi gặp nguy hiểm cũng ép ra can đảm, coi người như súc vật mà chém, ra tay vô cùng nghiêm túc.

Tiết Vân Thanh cũng nhanh chóng đẩy xe lăn tới, tuy chân đi lại không thuận tiện nhưng hai tay lại linh hoạt, hơn nữa còn am hiểu dùng độc, thấy có người tới gần là phóng ngân châm.
Ngoại trừ Tiết Vân Chu, Khang thị và Cố thị không tham dự vào hỗn chiến thì những người khác đều cầm binh khí lên phòng thân. Nhưng dù sao cũng chưa từng tập võ, đánh đấm không theo quy tắc nào cả, vì thế nhanh chóng có người bị thương.

Khang thị không yên tâm Tiết Vân Chu, đi tới kéo cậu lại thấp giọng nói: "Vân Chu, đừng ở lại nơi này nữa, mau theo mẹ trốn vào bên trong!"

Tiết Vân Chu nghe theo lời bà đi vào bên trong nhưng trái tim vẫn treo ở bên ngoài, cũng không biết hiện tại anh hai thế nào rồi.

Tiếng đánh nhau trong này không lớn nhưng chắc hẳn có người mật báo nên có thêm một đám người tới. Thấy vòng vây bên ngoài càng lúc càng lớn, người bên trong càng lúc càng căng thẳng.

Không lâu sau kẻ địch đã phá vỡ được trướng ngại ngăn trở, vọt vào trong bao vây tất cả mọi người lại.
Bốn phía nhanh chóng sáng ánh đuốc, chiếu rõ ràng tình hình trong động. Một tên đi vào nhìn qua một lượt, sắc mặt khẽ biến: "Yến Vương không có ở đây!"

Một tên khác chỉ vào Tiết Vân Chu kêu lên: "Đó là Yến Vương phi phải không? Bụng to như vậy nhất định là đúng rồi!"

Vừa dứt lời, tất cả ánh mắt ở đây đều tập trung vào người Tiết Vân Chu.

"Bắt lấy Yến Vương phi! Bắt sống!"

Tiếng nói vừa dứt lập tức có bảy tám người xông tới chỗ Tiết Vân Chu đang đứng, những tên khác cuốn lấy đám người Nghiêm Quan Ngọc ngăn cản không cho vào cứu người.

Tuy là ngay từ đầu Tiết Vân Chu đã đoán được những người này tới vì Hạ Uyên, nhưng khi nghe được hai chữ "Yến Vương" vẫn tức giận không chịu được. Hơn nữa vừa rồi mới gϊếŧ người, cảm xúc dễ dàng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cậu lập tức nghiêng người tránh một cánh tay vươn tới, trở tay bắt lấy cổ tay đối phương vặn ngược ra phía sau, nâng gối huých khuỷu tay lưu loát thành thạo, đánh đối phương quỳ rạp xuống đất, một chân hung hăng nghiền ép dẫm lên sau gáy hắn ta.
Trong khoảng thời gian một hai tháng này ngày nào Tiết Vân Chu cũng rèn luyện thân thể, vì thế còn nhanh nhẹn và dẻo dai hơn lúc còn ở kinh thành vài lần.

Tiết Vân Chu vừa ra tay đã làm tất cả mọi người ngây ngẩn, hiển nhiên là không ai đoán được Yến Vương phi lại có thân thủ tốt như vậy, giật mình qua đi mới vội vàng lấy binh khí tấn công lần nữa.

Tiết Vân Chu hai tay khó địch lại bốn tay. Huống chi đối phương có binh khí, mà bản thân cậu còn to bụng nên động tác chỗ nào cũng bị hạn chế. Cũng may lúc Tiết Vân Chu không chống đỡ nổi nữa thì Nghiêm Quan Ngọc và mấy gã sai vặt có chút thân thủ đã phá được vòng vây vọt tới, kịp thời giúp cậu thoát khỏi nguy hiểm.

Tình thế từ đầu đến cuối vẫn là địch đông ta ít, Khang thị được Tiết Vân Chu bảo vệ phía sau gấp đến độ không biết làm thế nào cho phải. Mắt thấy thanh kiếm bên cạnh đã đâm tới, bà sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng nhào về phía Tiết Vân Chu.
Tiết Vân Chu bị Khang thị va vào như vậy mới thấy được mũi kiếm đâm tới, vội vàng kéo bà nghiêng người tránh đi, tuy tránh được một đòn trí mạng nhưng vẫn hơi chậm, cánh tay của Khang thị đã bị mũi kiếm làm bị thương.

Khang thị đau đến mức đôi môi run rẩy nhưng vẫn cố cắn chặt răng không phát ra tiếng.

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng ồn ào, kế đó nghe được có người kêu lên: "Yến Vương tới rồi!"

Hai mắt Tiết Vân Chu sáng lên, mau chóng nhìn về phía cửa sơn động.

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa vào, theo sau còn có không ít tinh binh. Hai bên nhanh chóng đánh nhau hỗn loạn, Tiết Vân Chu bên này nhanh chóng được giải vây.

Hạ Uyên bước vào rất nhanh, bắt lấy hai vai của cậu cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới, giọng nói hơi khàn: "Em không sao chứ?"

"Em không sao." Tiết Vân Chu lắc đầu, ánh mắt cũng kiểm tra khắp người Hạ Uyên một lượt, thấy anh không có chuyện gì mới yên tâm thở ra một hơi, thần kinh căng thẳng được thả lỏng, nhất thời cảm thấy có chút vô lực.
Hạ Uyên nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong này sợ hãi không thôi, tự trách bản thân: "Vừa rồi anh bị bọn họ cuốn lấy không thể thoát thân, suýt nữa đã tới trễ rồi."

"Em không sao cả." Tiết Vân Chu cười ôm lấy Hạ Uyên, sau đó quay đầu nhìn Khang thị: "Mẹ, con đỡ mẹ đi nghỉ ngơi..." Nói chưa dứt lời ánh mắt đã dừng lại ở cánh tay của bà.

Khang thị vội xoay người che lại cánh tay.

Tiết Vân Chu kéo tay Khang thị lại, đưa tới gần để nhìn kĩ hơn, sắc mặt hơi thay đổi: "Mẹ bị sao vậy?"

Khang thị cười lắc đầu: "Không có việc gì, không cần gấp."

"Đây là vết thương lúc nãy sao? Mau xem có bị thương nặng không." Tiết Vân Chu vội vàng đỡ Khang thị tới chỗ của Cố thị: "Bá mẫu, mau xem vết thương này giúp mẹ ta."

Cố thị nhìn thấy máu trên ống tay áo của Khang thị cũng bị dọa sợ, vội vàng kéo bà tới một góc quay lưng về phía bọn họ, vén tay áo của Khang thị lên cẩn thận kiểm tra.
Tiết Vân Chu nhớ tới gương mặt tươi cười vừa rồi của Khang thị trong lòng hơi khó chịu, quay đầu nhìn Hạ Uyên: "Mẹ vì đỡ kiếm cho em mới bị thương."

Hạ Uyên cũng đoán được đại khái tình hình thế nào, vội kêu Tiết Vân Thanh tới, xác định trên kiếm không có độc mới thoáng yên tâm, nghe Cố thị nói chỉ là bị thương ngoài da thì tảng đá lớn trong lòng mới buông xuống.

Nhìn Cố thị băng bó vết thương cho Khang thị, trong lòng Tiết Vân Chu hơi chua xót, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Đời trước em chưa từng gặp được ba mẹ nên vẫn luôn hâm mộ người khác, không ngờ xuyên tới đây lại có được một người mẹ tốt như vậy, từ hôm nay trở đi em sẽ coi bà như mẹ ruột."

Tuy là lúc mới xuyên qua Tiết Vân Chu đã muốn cho Khang thị được hưởng phúc, nhưng trong đó trách nhiệm chiếm phần nhiều. Vì bản thân chiếm lấy thân thể của con trai bà nên tất nhiên phải thay con của bà làm tròn chữ hiếu. Nhưng từ khi cùng nhau rời khỏi kinh thành, cùng đồng cam cộng khổ tới nay, trách nhiệm cũng đã nảy sinh mấy phần cảm tình. Dù biết rõ Khang thị tốt với mình như vậy là vì coi mình là con trai thật của bà cũng nhịn không được sinh ra tình cảm như trẻ con quấn quít lấy cha mẹ.
Hạ Uyên xoa đầu Tiết Vân Chu, thấp giọng nói: "Bà ấy là mẹ của em, cũng là mẹ của anh."

Hai người chỉ nói với nhau một chút mà tình thế bên ngoài đã phát sinh biến hóa, Kẻ địch tới mỗi lúc một nhiều, một ít tinh binh Hạ Uyên mang tới đã chống đỡ hết nổi, cuối cùng tất cả đều bị dồn vào sơn động.

Sắc mặt Hạ Uyên cứng lại, bước nhanh qua xem xét tình huống bên ngoài, nhíu mày quay đầu nhìn Nghiêm Quan Ngọc: "Người của ngươi khi nào mới tới?"

Nghiêm Quan Ngọc sờ cằm: "Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì hẳn là sắp tới rồi."

Hai bên đang giằng co thành cục diện bế tắc, người bên trong thì ra không được, người bên ngoài thì vào chẳng xong.

Không bao lâu sau có người ở bên ngoài thấp tiếng đề nghị: "Nếu không thì chúng ta đốt lửa để hun khói bọn chúng đi."
Tiết Vân Chu biến sắc: "Khốn kiếp! Thật sự quá ác độc!"

Hạ Uyên lập tức xoay người phân phó: "Mau lấy nước đến đây, mọi người lấy ống tay áo hoặc khăn thấm ướt nước rồi che miệng che mũi lại! Còn nữa, vài người cởϊ áσ ngoài lấp kín cửa sơn động lại!"

Tình hình hiện tại cực kì bất lợi cho bọn họ, hơn nữa còn có quá nhiều người không có sức chiến đấu, khả năng phá vòng vây để ra ngoài vô cùng nhỏ, chỉ có thể sử dụng kế sách tạm thời như vậy để kéo dài thời gian.

Tuy rằng bình thường Nghiêm Quan Ngọc chẳng ra làm sao cả, nhưng Hạ Uyên và Tiết Vân Chu đều cảm thấy hắn là người ngay thẳng đáng giá tín nhiệm. Viện binh tới hai bên đều có lợi, hiện giờ cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đặt cược một phen vào Nghiêm Quan Ngọc.

Khi người trong động vội vàng đổ nước thì người bên ngoài cũng bận rộn nhặt cỏ dại đốt lửa, chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã thấy khói lọt vào sơn động qua khe hở của cửa động.
Tất cả mọi người bên trong che miệng che mũi, căng thẳng trừng mắt nhìn từng làn khói bay vào.

Thời gian trôi qua từng chút một, khói trong động càng ngày càng đặc, có người chịu không nổi phải ho khù khụ.

Tiết Vân Chu quay đầu lại: "Ai không chịu nổi thì mau nằm sấp xuống đất."

Đúng lúc này ở dưới chân núi mơ hồ truyền đến tiếng gào thét, có lẽ là do quá nhiều người nên nghe vào tai rất rầm rộ.

Nghiêm Quan Ngọc tràn đầy hưng phấn: "Tới rồi!"

Chương 58: 

Edit: Vô Tình


Beta: Linh

Nghiêm Quan Ngọc vừa dứt lời, âm thanh gào thét dưới chân núi càng lúc càng lớn, chốc lát đã chấn động cả ngọn núi. Tiếng gào thét này hoàn toàn khác với quân đội chính quy, căn bản không nghe ra là đang gào cái gì. Có vẻ hỗn độn lại tràn ngập khí thế của thổ phỉ, nhưng do nhân số quá đông nên vẫn làm người ta vô cùng khiếp sợ.


Khói đặc đã tràn ngập trong sơn động, nhưng nghe thấy viện binh tới trong lòng mọi người cũng thả lỏng hơn nhiều. Tiết Vân Chu che mũi cười lạnh với đám người bên ngoài: "Hiện tại dưới chân núi có bốn vạn viện binh, Yến Vương phủ cũng đã điều binh từ Thanh Châu đến đây, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ tới trước hừng đông, thêm vào tổng cộng là sáu vạn người. Các ngươi vẫn nên nghĩ cách làm thế nào để tự bảo vệ mình đi!"


Nghiêm Quan Ngọc nghe Tiết Vân Chu trợn mắt nói dối suýt nữa đã bị sặc nước miếng, buồn cười ngồi xổm ở cửa động che mặt.


Có điều dù là nói hươu nói vượn như vậy nhưng vào lúc quan trọng thế này cũng có chút tác dụng làm dao động lòng người nhất định. Người ở ngoài sơn động đều là tiểu binh cấp thấp nhất, không có người ủng hộ sĩ khí, nghe vậy rất nhanh đã bắt đầu do dự.


Hơn nữa tiếng gào thét dưới chân núi vang lên không bao lâu đã im bặt, tiếp đó là một trận im lặng đến quỷ dị. Không ai biết dưới chân núi đã xảy ra chuyện gì, thế nên những người đứng ngoài sơn động hai mặt nhìn nhau, trong lòng càng thêm lo lắng.


Bọn họ chỉ phụng lệnh làm việc, thời khắc mấu chốt ai cũng quý trọng mạng nhỏ của mình. Trước đó tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng nên tấn công mãnh liệt, nhưng bây giờ tình thế xoay chuyển, bọn họ không thể không tính toán tới việc lui binh. Sơn động này không phải hoàn toàn kín mít, muốn hun khói cho người bên trong ngất xỉu hoặc là ép người ra ngoài không phải một chốc một lát là được. Nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian, lỡ như người dưới chân núi giết đến đây thì bọn họ muốn chạy cũng không chạy kịp nữa.


Quân địch ngoài kia do dự không quyết định, mấy người thể chất không được tốt lắm trong sơn động đã sắp không chịu nổi. Nếu không phải mang đủ nước thì chỉ sợ bây giờ đã bị khói hun tới ngất xỉu bảy tám phần rồi. Tiết Vân Chu quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt và mày đang nhíu chặt của Khang thị, trong lòng gấp gáp không thôi.


Sau một hồi yên tĩnh thì dưới chân núi lại vang lên tiếng chém giết, bây giờ nhân số của hai phe có chút đồng đều, động tĩnh cũng lớn hơn lúc trước rất nhiều lần. Kẻ địch ngoài sơn động càng thêm thấp thỏm, trên mặt ai cũng mang bộ dạng muốn chạy nhưng lại không cam lòng.


Tiết Vân Chu lại gần, thấp giọng nói bên tai Hạ Uyên: "Anh có cảm thấy bọn họ quá liều mạng không? Có thể xem trọng hơn cả tính mạng chắc chắn là tiền thưởng vô cùng lớn. Nếu không bọn họ đã chạy xuống núi từ lâu rồi."


"Ừ, rất có khả năng này." Hạ Uyên nói, quay đầu phân phó Tống Toàn bên cạnh: "Giết ra ngoài."


Tống Toàn đáp một tiếng, giơ đao trong tay lên từ bóng tối đi ra ngoài, cao giọng hô: "Viện binh đã tới, chúng ta giết ra ngoài!"


"Vâng!"


Tuy ít người nhưng khí thế mười phần, so sánh hai bên thì người bên ngoài lập tức luống cuống tay chân, nhìn thấy người bên trong động lao ra ngoài mới vội vàng ứng chiến, nhưng do không còn sĩ khí nên không bao lâu đã liên tiếp bị đánh lui.


Vì biết quân địch không có người bắn tên nên Hạ Uyên yên tâm nắm tay Tiết Vân Chu ra ngoài hít thở không khí trong lành, quả thực có cảm giác như được sống lại lần nữa. Ngay sau đó, vài người hơi gan dạ cũng lần lượt chạy ra theo sau.


Lòng quân của phe đối phương không yên nên rất nhanh rơi vào thế bại. Hơn nữa Nghiêm Quan Ngọc ở bên cạnh còn đổ thêm dầu vào lửa, lúc thì nói lương thảo của đối phương bị đốt; khi lại nói thống lĩnh của đối phương bị bắt; thỉnh thoảng lại nói dưới chân núi có thêm người của đối phương chết, vừa đánh vừa dọa thế mà cũng đánh lui được rất nhiều quân địch.


Không qua bao lâu, một tiểu binh thấy không có cơ hội bắt được người lập tức xoay người chạy trốn trước. Có người chạy đầu tiên thì những người khác cũng lần lượt chạy theo. Một ít người chết một ít người bị thương, bên ngoài sơn động nhanh chóng khôi phục yên tĩnh.


Tiết Vân Chu quay đầu lại thấy tất cả mọi người đều ra ngoài hết, tuy rằng sắc mặt không tốt lắm nhưng ít ra không ảnh hưởng tới tính mạng, cậu bất giác thở ra một hơi.


Hạ Uyên chọn ra vài người đi thăm dò tình huống xung quanh, đồng thời mang chút thuốc trị thương đến. Sau đó kiểm tra thấy tất cả mọi người đều ở đây, chỉ có mấy người bị thương nhẹ không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn.


Thuốc được đưa tới rất nhanh, Tiết Vân Thanh giỏi y thuật chủ động gánh vác nhiệm vụ xử lý vết thương. Nghiêm Quan Ngọc rảnh rỗi cũng sáp tới gần hỗ trợ.


Tiết Vân Chu vẫn luôn đợi Khang thị được thoa thuốc, xác nhận bà không có gì đáng lo mới hoàn toàn yên tâm, sau đó quay đầu nói với Hạ Uyên: "Chúng ta đến phía trước nhìn thử xem đi?"

Hạ Uyên kéo tay cậu: "Không cần, Tống Toàn sẽ xử lý, chúng ta chờ tin tức là được rồi." Nói xong sờ bụng cậu: "Vừa nãy em thật sự không sao chứ?"


"Không sao." Tiết Vân Chu lắc đầu, thấy Hạ Uyên vẫn không yên tâm thì cười rộ lên: "Cùng lắm thì chút nữa kêu Vân Thanh kiểm tra cho em là được."


Hạ Uyên khẽ gật đầu.


Tiết Vân Chu nhìn quanh bốn phía, thấy dưới đất có không ít thi thể mới nhớ lại lúc nãy mình chém hai đao, sau lưng lại chảy ra mồ hôi lạnh, ngay cả lòng bàn tay cũng ẩm ướt. Cậu nuốt nước miếng ngẩng đầu nhìn Hạ Uyên, lắp bắp nói: "Anh hai... Em... em giết người rồi..."


Hạ Uyên sửng sốt một chút, giơ tay xoa đầu cậu: "Hiện tại cảm thấy như thế nào?"


Tuy rằng lúc xem phim thấy cảnh đánh đánh giết giết cảm thấy rất bình thường, nhưng lúc thật sự gặp được sự việc như thế này thì bất kể là ai cũng sẽ không thể lập tức thừa nhận được. Cho dù chỉ đứng ở một bên nhìn sự việc diễn ra cũng sẽ cảm thấy chấn động, càng đừng nói đến việc tự mình ra tay, tâm lý không vững vàng một chút cũng có thể bị sụp đổ."



Hạ Uyên biết tâm lý của Tiết Vân Chu luôn vững chắc nên không lo cậu sẽ có bóng ma tâm lý, chỉ sợ cậu cảm thấy không thoải mái.


Tiết Vân Chu nhíu mày: "Cảm giác... Không thể nói rõ... Lúc ban đầu cảm thấy rối loạn thời không, chỉ nghĩ được là xong rồi, sẽ phải ngồi tù sẽ bị xử tử hình. Sau khi lấy lại tinh thần thì mới nhớ tới thân phận địa vị và xã hội hiện giờ, quả thực có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết."


Khóe miệng Hạ Uyên cong lên: "Lấy lại được tinh thần là tốt rồi, hẳn là không sao cả."


Tiết Vân Chu nói ra mọi việc tâm tình cũng được thả lỏng, thở dài: "Sao luôn có người không muốn chúng ta được sống tốt vậy, làm thế không phải là ép em giết người sao? Nếu lại có ai xông lên gây bất lợi cho em tất nhiên em vẫn sẽ chém một đao. Việc như thế này trước lạ sau quen, làm nhiều lần thì sẽ không còn cảm giác gì nữa."


Hạ Uyên cạn lời nhìn Tiết Vân Chu, mơ hồ cảm thấy bản thân mình vừa rồi lo cậu có bóng ma tâm lý đúng thật là ngu xuẩn.


Tiết Vân Thanh xử lý vết thương cho mọi người đâu vào đấy, cũng không đợi Hạ Uyên mở miệng đã chủ động tới bắt mạch cho Tiết Vân Chu. Sau đó cẩn thận kiểm tra bụng của cậu một chút, xác nhận không có gì bất thường tất cả mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.


Một lát sau, Tống Toàn mang theo vài người đi tới trước mặt Hạ Uyên, nói: "Khởi bẩm Vương gia, quân địch dưới chân núi đã đầu hàng, chủ tướng và phó tướng đã bị bắt giữ."


Lời còn chưa dứt, xung quanh vang lên tiếng hoan hô vang dội.


Nghiêm Quan Ngọc huýt sáo, đắc ý nói: "Yến Vương phủ thiếu ta một nhân tình lớn, các ngươi phải nhớ kỹ đó!"


Hạ Uyên dặn dò Tống Toàn: "Trước tiên thẩm vấn chủ tướng và phó tướng, những người còn lại thì bắt lại, trời sáng thì dẫn bọn họ đi sửa đường với lưu dân."


Tiết Vân Chu ở một bên nghe được cười to: "Ái chà sửa đường à, hay lắm nha! Nhưng mà nhất định phải tách riêng bọn hắn với nhóm lưu dân ra."


Tống Toàn hỏi: "Ý của Vương phi là?"


"Xiềng chân lại cho bọn họ nếm chút khổ sở, nếu không đủ dụng cụ để xiềng chân thì lấy thêm dây thừng cột lại thành một hàng dài, tóm lại phải phòng ngừa bọn họ chạy trốn trước. Bên cạnh đó, bọn họ là lao dịch không ràng buộc, một văn tiền cũng không cho, tới lúc đường xá được sửa chữa xong xuôi hết thì căn cứ biểu hiện của mỗi người mà quyết định nên làm thế nào tiếp theo. Vậy nên ngày thường cần phải để ý nhiều một chút, ai ra sức làm việc hay ai có thủ đoạn gian dối lười biếng đều phải nhớ kỹ, cụ thể như thế nào thì sau này sẽ bàn bạc thêm. Có điều nhiều người như vậy chúng ta rất khó quản lý được hết, nên là chọn một vài trai tráng sửa đường trong nhóm lưu dân lúc trước tới để hỗ trợ mấy người Đinh Dũng. Tóm lại nhất định phải nhớ, bọn họ phải sửa đường là bị phạt, còn nhóm lưu dân sửa đường lúc trước là dân lành, phải có chênh lệch để mấy người nhóm lưu dân có cảm giác khác biệt."


Tống Toàn thấy Hạ Uyên không nói gì là biết anh cũng đồng ý, ghi nhớ kĩ mấy lời nói của Tiết Vân Chu rồi lĩnh mệnh rời đi.


Mọi việc được an bài thỏa đáng, Hạ Uyên mang theo tất cả mọi người trở về.


Giống như lúc tới, Nghiêm Quan Ngọc trực tiếp bế Tiết Vân Thanh lên, mặc kệ hắn giãy giụa ra sao, cũng kệ luôn sắc mặt hắn xấu thế nào, tóm lại chính là ôm chặt không buông tay, đi tới chỗ quẹo còn không quên cười nhắc nhở Tiết Vân Thanh: "Đừng lộn xộn nha!"1


Tiết Vân Thanh ngừng giãy giụa, tay chân cứng đờ không biết để ở đâu mới được, mặt cũng có chút xấu hổ.


Cánh tay Nghiêm Quan Ngọc ôm rất chặt, cười nói: "Què thì què, thể hiện cái gì, ôm một chút thì có làm sao."


Tiết Vân Thanh ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi trừng hắn.


Nghiêm Quan Ngọc cũng không để bụng, chỉnh lại cánh tay vừa lộn xộn của Tiết Vân Thanh, lập tức cả khuôn mặt đều áp vào ngực hắn, Tiết Vân Thanh nhất thời nổi điên: "Nghiêm Quan Ngọc! Ngươi thành thật một chút cho ta!"


Nghiêm Quan Ngọc giả bộ vô tội rũ mi nhìn Tiết Vân Thanh.


Tiết Vân Chu đang đi ở phía trước quay đầu nhìn, thấp giọng nói bên tai Hạ Uyên: "Anh có cảm thấy hai người họ hơi quái quái không?"


Hạ Uyên vốn không quan tâm, tùy tiện đáp: "Có lẽ vậy."


Tiết Vân Chu quay đầu nhìn thêm cái nữa: "Không biết có phải ảo giác hay không, sao em cứ cảm thấy Nghiêm Quan Ngọc đang ăn đậu hủ."


Hạ Uyên trầm mặc trong chốc lát: "Có lẽ vậy."


Tiết Vân Chu muốn nhìn tiếp, Hạ Uyên giơ tay đè đầu cậu lại: "Đi đường cẩn thận."


"A, dạ."


Mấy người trở về chỗ ở đơn giản sắp xếp lại một chút. Dù sao Tiết Vân Chu cũng là người có thai, thừa dịp trời chưa sáng nhanh chóng đi ngủ bù.


Tới sáng sớm ngày hôm sau Hạ Uyên đã xử lý xong từng chuyện một, Tiết Vân Chu ngủ tới mơ mơ màng màng vừa mở mắt tỉnh lại thì thấy sườn mặt tuấn tú của Hạ Uyên, lập tức nhào qua hôn một cái.


Hạ Uyên mở mắt ra, nghiêng người cẩn thận ôm lấy Tiết Vân Chu: "Tỉnh rồi à?"


"Ừm, mọi chuyện tối hôm qua như thế nào rồi, tra khảo xong rồi sao?"


"Ừ." Hạ Uyên dừng một chút, ánh mắt hơi lạnh, "Vẫn là Tiết Trùng."


"ĐM! Đúng là âm hồn bất tán mà!" Tiết Vân Chu tức giận tới mức tỉnh cả ngủ, ngay sau đó lại cảm thấy không thích hợp, nghi hoặc hỏi "Không phải chứ? Binh mã của Tiết Trùng đều ở kinh thành, người của chúng ta luôn nhìn chằm chằm, nếu có động tĩnh khác thường chúng ta nên nhận được tin tức từ lâu rồi mới phải."


Hạ Uyên trầm giọng nói: "Thỏ khôn có ba hang, đội binh mã tối qua là một phần trong số đó, những người này vẫn luôn ở vùng ngoại thành Lan Thành, cách nơi này không xa."


Tiết Vân Chu nhíu mày nghĩ nghĩ: "Con đường này là đường mà chúng ta nhất định phải đi qua khi về Thanh Châu, Tiết Trùng lại nuôi hơn vạn người ở đó, chắc là muốn đối phó với chúng ta từ lâu rồi."


"Không sai, một hai vạn người này xem như là chiêu cuối Tiết Trùng chuẩn bị, ở kinh thành không giải quyết được anh thì giải quyết trên đường, bổ sung chặt chẽ cho nhau. Có lẽ đã lên kế hoạch từ lâu rồi, sợ chúng ta có nhiều người không thể ra tay được nên chọn lúc chúng ta cho người đi sửa đường không còn bao nhiêu người để dùng mà hành động."


"Thật sự ngoài dự đoán..." Tiết Vân Chu từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt ngơ ngẩn, không biết là phẫn nộ nhiều hơn hay là ảo não nhiều hơn: "Trước đó Vân Thanh mắng em rất đúng. Em tưởng là Cao Tử Minh nói thật, nào biết hắn lại che giấu tin tức quan trọng như vậy. Nghĩ lại cũng phải, tuy thân thế của hắn đáng thương nhưng cũng trợ giúp Tiết Trùng làm việc ác nhiều năm rồi, bản tính làm sao tốt được. Thế mà em lại dễ dàng tin tưởng..."


Hạ Uyên cũng ngồi dậy theo, ôm cậu từ phía sau: "Không có việc gì, dù sao cũng bắt được người rồi, em cũng đừng quá tự trách, ngã một lần sẽ khôn hơn một chút."


Sắc mặt của Tiết Vân Chu không được tốt lắm, gật đầu: "Ừm."