Gả Cho Nhiếp Chính Vương

Chương 43: Xuất Thành






Doanh trướng ngoài thành chung quy vẫn không bằng phòng ở có lò sưởi ấm áp bên trong thành được.

Tiết Vân Chu gần như quấn lấy người Hạ Uyên cả đêm, cũng may Hạ Uyên là lò sưởi hình người, ôm cậu chặt chẽ, hai người nặng nề ngủ một giấc đến hừng đông.
Sáng ra tuyết đã thôi rơi, bên ngoài một mảnh trắng xoá.

Hiện giờ trời giá rét, càng về sau tuyết rơi càng nhiều, càng bất lợi cho việc hành quân.

Hạ Uyên thương nghị với vài vị tướng lãnh, quyết định hôm nay sẽ nhổ trại xuất phát, tranh thủ về Thanh Châu thật sớm.
Khi mặt trời vừa mới mọc, mười vạn binh mã trùng trùng điệp điệp đi về phía bắc, ngoài ra năm trăm tinh binh lưu lại được bố trí ở đỉnh núi của Nghiêm Quan Ngọc.

Hạ Uyên lấy một bộ phận từ trong năm trăm người này, một ít phụ trách tuần tra phòng vệ, một ít phụ trách hậu cần, một ít phụ trách trông giữ đám thổ phỉ của Nghiêm Quan Ngọc, phân công thỏa đáng mỗi người một việc.
Hạ Uyên và Tiết Vân Chu trở về thành, báo cho mọi người sẽ ở lại trên núi, sau đó Hạ Uyên phân phó Tống Toàn sai người đi mua gạo lương và nhu yếu phẩm.


Mấy thứ này ở trong thành cũng không phải là thiếu, có người bị đói không có nghĩa là không có lương thực, của cải vẫn nằm trong tay số ít người, chỉ cần có bạc thì muốn ăn cái gì mặc cái gì cũng được.
Đối với việc này thì Hạ Uyên cũng bất lực.

Thứ nhất Bình Thành không nằm trong quyền cai quản của anh; thứ hai anh hiện giờ tự thân khó bảo toàn, chỉ có thể hy vọng trong tương lai có thể cải thiện dần.
Hạ Uyên mua nhiều đồ ăn như vậy tất nhiên không tránh được tai mắt của Đào Tân Tri, không lâu sau Đào Tân Tri đã tới cửa thăm hỏi, tuy rằng đây là viện nhà mình nhưng hắn lại cẩn thận hơn bất cứ thời điểm nào.
Hạ Uyên gọi người rót trà cho Đào Tân Tri, hỏi: "Không biết việc mở kho thóc phát lương thế nào rồi?"
Đào Tân Tri vội vàng đứng dậy: "Hồi Vương gia, tất cả đều thuận lợi, có điều phát cháo có chút phiền toái, hạ quan quyết định trực tiếp phát gạo."
"Nên làm như vậy từ lâu rồi.

Chỉ là không biết chỗ gạo này đủ cho bọn họ ăn bao lâu?"
"Cái này..." Đào Tân Tri vẻ mặt xấu hổ, "Chỉ được vài ngày."
"Vậy thì cũng quá ít rồi."
Đào Tân Tri vẻ mặt đau khổ: "Không ít đâu, kho lương đã phát gần hết rồi..."
Khóe miệng Hạ Uyên hơi nâng lên một chút: "Đào đại nhân không cần căng thẳng, bổn vương chỉ đơn giản cảm khái mà thôi, có điều...!Mấy ngày nay phát lương đúng là chỉ như muối bỏ biển, Đào đại nhân không nghĩ tới cách tốt hơn sao?"
"Này...!Thứ lỗi hạ quan ngu dốt, hạ quan vẫn đang nghĩ..."
Hạ Uyên rũ mắt dừng một chút, hỏi: "Trong số lưu dân có bao nhiêu trai tráng, bao nhiêu nữ tử, bao nhiêu người già, bao nhiêu trẻ nhỏ, bao nhiêu người bệnh?"
Đào Tân Tri bị Hạ Uyên hỏi tới sửng sốt, nháy mắt nghĩ lại nửa ngày cũng không có số lượng chính xác, chỉ có thể dựa theo lượng lương thực tiêu hao một ngày để suy đoán, lắp bắp nói: "Có lẽ...!có lẽ tổng cộng có hai, ba vạn người..."
Hiển nhiên Hạ Uyên rất không hài lòng với câu trả lời này, nhíu mi nhìn Đào Tân Tri: "Rốt cuộc là hai vạn hay ba vạn?"
Đào Tân Tri bị ánh mắt lạnh lùng của Hạ Uyên doạ sợ hết hồn, không khỏi càng thêm sốt ruột: "Là hai vạn...!A không...!ba vạn...!không không không đúng...!hai vạn rưỡi..."
Hạ Uyên nhìn chằm chằm Đào Tân Tri, mãi đến khi trán hắn chảy mồ hôi lạnh mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Đào Tân Tri nhất thời cảm thấy trên người nhẹ nhõm.
Hạ Uyên nói: "Cho ngươi ba ngày điều tra rõ ràng, ngoại trừ việc này còn phải tra xem có bao nhiêu hộ dân, mỗi hộ bao nhiêu người, càng chi tiết càng tốt."
Đào Tân Tri không hiểu lắm yêu cầu của Hạ Uyên nhưng thật vất vả mới có cơ hội cứu chữa, tất nhiên luôn miệng đáp ứng, nhưng khi hồi phủ lại đột nhiên tỉnh táo, vỗ ót hối hận nói: "Hắn đã không phải Nhiếp chính vương nữa, chuyện của lão tử khi nào đến lượt hắn quản? Nơi này chính là Bình Thành, muốn quản thì cũng là Hoàng Thượng đến quản mới đúng!"
Tuy nói như thế nhưng tưởng tượng đến ánh mắt khí thế mười phần kia của Hạ Uyên, hắn nhất thời liền ỉu xìu, cuối cùng vẫn là chán nản sai người đi làm.

Hơn nữa sợ thuộc hạ làm việc không xong còn luôn dặn dò là việc quan trọng và khẩn cấp, sau đó lại phái thủ hạ đắc lực của chính mình đi đốc thúc mới miễn cưỡng an tâm.
Đào Tân Tri triệu tập tâm phúc của mình thương nghị việc này vài lần, vẫn đoán mãi không ra rốt cuộc Hạ Uyên điều tra cái này là để làm gì, đến tận lúc hết kỳ hạn ba ngày vẫn mơ hồ như cũ.
Ba ngày này trên dưới phủ ai cũng mệt đến người ngã ngựa đổ.


Đào Tân Tri mang kết quả điều tra đến gặp Hạ Uyên, cười nói: "Rốt cuộc cũng không phụ nhờ vả của Vương gia, mời Vương gia xem qua."
Hạ Uyên nhận lấy lật đi lật lại, vừa lòng gật đầu: "Làm phiền Đào đại nhân."
"Không dám không dám, vì Vương gia phân ưu là vinh hạnh của hạ quan, cũng là trách nhiệm của hạ quan."
Hạ Uyên bỗng nhiên giương mắt, mặt không chút thay đổi nhìn Đào Tân Tri: "Sao Đào đại nhân lại nói như vậy? Rõ ràng là bổn vương đang giúp ngươi mà?"
"..." Đào Tân Tri nghẹn một chút, rất nhanh phản ứng lại, cúi đầu khom lưng: "Dạ phải phải, là hạ quan lỡ lời, mong Vương gia thứ tội."
Hạ Uyên từ chối cho ý kiến, ánh mắt quét một vòng nhìn cảnh sắc trong phòng, nói: "Bổn vương định ở núi Ngọc Sơn một thời gian, ngày mai sẽ rời khỏi đây, viện này trả lại cho Đào đại nhân, mấy ngày nay phiền ngươi lo lắng rồi, đa tạ."
Đào Tân Tri thụ sủng nhược kinh, đồng thời trong lòng thầm giật mình, một phần là do ngôn từ cử chỉ của Hạ Uyên khác xa Nhiếp chính vương không hề nói lý kia; một phần là kinh ngạc thế mà Hạ Uyên còn muốn ở lại đây một thời gian nữa.
"Vương gia thật sự khách khí, việc này là bổn phận của hạ quan, chỉ là không biết Vương gia ở lại nơi đây có tính toán gì không? Nếu có việc cần đến hạ quan, hạ quan nhất định tận tâm tận sức vì Vương gia."
Hạ Uyên thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy phong cảnh Ngọc Sơn rất đặc biệt."
Đào Tân Tri: "..."
Hạ Uyên đứng dậy, bày ra tư thế tiễn khách.
Đào Tân Tri mặc dù vô cùng tò mò lý do Hạ Uyên ở lại đây, nhưng câu thăm dò ban nãy đã lấy hết toàn bộ dũng khí của hắn rồi, thật sự không dám lại hỏi nhiều, sợ sẽ chọc giận anh, cuối cùng đành phải ôm một bụng rầu rĩ đi về.
Đào Tân Tri bên này bận điều tra ba ngày, năm trăm tinh binh của Hạ Uyên bên kia đã dọn dẹp xong chỗ ở trên núi rồi, chỗ nào nên sửa thì sửa lại, chỗ nào nên xây cũng xây lại, bởi vì nhiều người nên không cần tốn nhiều sức sửa sang ổn thỏa.
Ba ngày vừa trôi qua, Hạ Uyên mang theo Tiết Vân Chu được đoàn hộ vệ hộ tống không nhanh không chậm ra khỏi thành, Đào Tân Tri tất nhiên nhiệt tình đưa tiễn, đến khi đưa bọn họ đến chân núi mới trở về.
Ngọn núi Nghiêm Quan Ngọc chiếm lĩnh này tên là Ngọc Sơn, sau khi Tiết Vân Chu biết được cũng hơi kinh ngạc: "Trùng hợp như vậy sao? Sẽ không phải là lấy tên của hắn đặt chứ?"
Tiết Vân Thanh cười nhạo: "Núi này vốn đã tên là Ngọc Sơn, chắc chắn Nghiêm Quan Ngọc tự cho mình hơn người, cố ý chọn nơi này đặt chân." Lời nói lộ ra coi thường rõ ràng.
Đoàn người đi tới Ngọc Sơn, sau khi Tiết Vân Thanh xuống xe thì sắc mặt không được tốt cho lắm, lạnh mặt nói với Tiết Vân Chu: "Nếu không phải vì bắt mạch cho ngươi thì ta trực tiếp ở lại chân núi rồi."
Tiết Vân Chu vỗ vai hắn: "Ở lại chân núi cũng phải có phòng ở chứ? Không có những người này...! trong tay chúng ta, ai dựng phòng cho ngươi?"
Tiết Vân Thanh liếc cậu một cái, trên mặt viết bốn chữ to đùng "Ông có bạc".
Tiết Vân Chu hắng giọng, cười nói: "Được rồi được rồi, lần này ủy khuất cho ngươi, không phải bởi vì không ở trong thành nữa sao, có nhiều tinh binh như vậy ban đêm ngủ cũng yên tâm hơn, ngươi nói xem có đúng không?"
Tiết Vân Thanh nghiêng đầu qua một bên, lạnh nhạt nói: "Ta không cần người cõng, ngươi tìm mấy người khỏe mạnh khiêng ta lên đi."
"Được được!"
Tiết Vân Chu đáp, sợ tổn thương đến tự tôn của hắn.

Thật ra hai người bọn họ không phải có thân phận tôn quý thì là thân thể gầy yếu, không ai tự mình lên núi được, cũng không phải mỗi Tiết Vân Thanh không lên được.

Tiết Vân Chu cảm thấy hắn rất mẫn cảm với vấn đề đi đứng của mình nên không thể không biết xấu hổ hỏi hắn đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, rốt cục ngay cả biểu đạt một chút quan tâm cũng hơi do dự.

Lên đến trên núi, Tiết Vân Chu tò mò đi chung quanh dạo một vòng, phát hiện nơi này cho dù vào mùa đông lạnh lẽo phong cảnh vẫn đẹp vô cùng, đặc biệt tuyết trắng bao phủ lại có một vẻ đẹp khác, như là thế ngoại đào nguyên thích hợp để ẩn cư.
Chỗ ở trên núi cực kì đơn giản nhưng cũng không khó coi, nơi ở của Hạ Uyên và Tiết Vân Chu cũng được trang hoàng rất tỉ mỉ.
Tiết Vân Chu tâm tình tốt, vọt vào phòng bổ nhào lên lưng Hạ Uyên, nghiêng đầu hôn lên mặt anh một cái thật kêu: "Anh hai, anh đang làm gì vậy?"
"Xem thống kê nhân khẩu." Hạ Uyên để kết quả điều tra của Đào Tân Tri ở trên bàn, xoay người dìu cậu: "Chú ý phần bụng."
"Không sao, bụng em không chạm vào anh."
"Cũng đi chậm một chút, ba tháng đầu không thể sơ ý, hơn nữa ở trên núi càng phải chú ý."
"Em biết rồi." Tiết Vân Chu gật đầu, ánh mắt nhìn lên trên bàn, "Đây là thứ anh bảo Đào Tân Tri đi điều tra? Định chùi mông cho hắn à?"
"Không phải."
"Em đã nói nhé, hắn nghĩ đẹp thật." Tiết Vân Chu cầm lấy xem, kinh ngạc nói, "Trai tráng lao động cũng có một ít à? Em tưởng đều là người già yếu hết cơ."
"Có, có điều cũng chỉ là tương đối thôi, dù sao cũng bị đói lâu như vậy, tố chất thân thể chưa chắc đã tốt." Hạ Uyên giương mắt nhìn cậu, "Em nghĩ thế nào?"
Tiết Vân Chu đối diện với ánh mắt của anh, đột nhiên cảm thấy thời gian như chảy ngược lại lúc mình bị Hạ Uyên xách đến công ty thực tập trước kia, thường thường cũng bị anh hỏi một chút có cảm giác gì, nhất thời da đầu run lên, cười gượng: "Không phải chứ anh hai, bây giờ em là người đàn ông của anh, không phải là em trai anh..."
Mặt Hạ Uyên không đổi sắc: "Em vẫn là vợ của anh, đây là nghĩa vụ của em."
Tiết Vân Chu: "..."
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tiết Vân Chu rất nhanh chịu thua, nhận mệnh ngồi xuống cạnh Hạ Uyên, thành thật nói: "Vốn em cũng chưa nghĩ ra cách gì, có điều nhân khẩu anh cũng điều tra rồi, bỏ công sức lớn như vậy hiển nhiên là muốn có chút lợi ích, nếu đã có hướng đi thế này, vậy em...!A...!Để em nghĩ tiếp."
Hạ Uyên lẳng lặng nhìn Tiết Vân Chu một lát, đáy mắt xẹt qua ý cười, nâng tay xoa đầu cậu: "Em không cần bày ra bộ dáng bị phụ huynh ép học tập như thế, anh cũng chỉ có cách đơn giản như vậy thôi."
"Đúng đó, anh có cách rồi còn hỏi em, này không bằng anh đã tốt nghiệp đại học rồi, còn muốn để em thay anh làm đề tiểu học ấy."
Hạ Uyên: "..."
Tiết Vân Chu cười hì hì với anh, cười xong lại ngoan ngoãn nhìn danh sách điều tra, vừa nhìn vừa nói thầm: "Thật ra em cũng muốn gánh vác với anh, nhưng không biết tại sao vừa rời khỏi kinh thành là cả người nhẹ nhõm, lúc người ta thả lỏng là lúc không muốn động nhất...!Quả nhiên rời khỏi kinh thành là quyết định chính xác."
Đuôi lông mày Hạ Uyên giật giật: "Không thích động? Em?"
Tiết Vân Chu ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội nói: "Là...!là đầu óc em."
Hạ Uyên: "...".