“ Rầm.”
Vừa nghe thấy tiếng đập mạnh trên mặt bàn thì Trịnh công công lại
giật mình thêm một lần, hoàng thượng mấy hôm nay đều như vậy không được
vui, từ sáng đến bây giờ còn tỏ rõ trong lòng khó chịu, cứ liên tục đập
mạnh tấu chương trên mặt bàn mà không chịu nói gì.
“ Trịnh công công, có phải trên triều sáng nay đã có việc gì khiến
hoàng thượng không hài lòng hay không? Nô tài thật là cái mạng nhỏ này
chịu không nổi hoàng thượng cứ bất ngờ hù dọa như vậy, đúng là mấy lần
ngay cả hồn vía cũng muốn bay đi mất rồi.” Tiểu Tư là thái giám trẻ mới
được Trịnh công công tiến cử đến ngự thư phòng dâng trà cho hoàng đế,
hắn như vậy cũng chưa thể quen được, thế nên đối với việc hoàng đế nóng
giận cũng bị dọa cho xanh mặt.
Trịnh công công tuổi vừa hơn bốn mươi, là thái giám trong cung trước
kia hầu hạ bên cạnh hoàng đế lúc hắn vẫn còn là vương gia. Bây giờ trở
thành tổng quản thái giám thân cận bên cạnh hoàng đế, bản thân đương
nhiên biết hắn lý do vì sao không vui mới lắc đầu: “ Không phải là sáng
nay ở đại điện có chuyện lớn, mà là ở tẩm cung của hoàng thượng với
hoàng hậu có chuyện lớn kia...”
“ Hoàng hậu?” Tiểu Tư tò mò lại lắm lời hỏi: “ Vậy lý do khiến hoàng
thượng khó chịu như vậy đều là vì hoàng hậu, nhưng không phải hoàng
thượng vẫn luôn rất sủng ái người hay sao? Hoàng hậu làm ra việc gì lại
có thể khiến hoàng thượng tức giận như thế?”
“ Thật ra là do hoàng hậu…”
“ Người đâu cả rồi.”
Chưa nói hết lời đã nghe thấy tiếng hoàng đế gọi lớn bên trong, Trịnh công công vội vàng chạy vào: “ Có nô tài.”
“ Ngươi...” Ngôn Phong đứng lên khỏi ghế, hắn trầm mặt một hồi mới
lên tiếng ra lệnh: “ Ngươi lập tức bảo Điềm Nhi mang đại hoàng tử đến
Tuệ Huyền cung, để cho nhũ nương của quận chúa Khương Thuệ chăm sóc
hắn.”
“ Hoàng thượng… như vậy e rằng hoàng hậu sẽ không được vui.”
“ Mặc kệ y không được vui.” Ngôn Phong nhăn mày: “ Cả ngày chỉ biết
chơi đùa cùng với Sở Tiêu, ngay cả trẫm ở hay đi còn không hay biết. Bản thân là hoàng hậu một nước, tiếp tục như vậy còn ra thể thống gì.”
“ Vậy…” Trịnh công công ngập ngừng mới nói: “ Nô tài bây giờ sẽ đến bảo Điểm Nhi đưa đại hoàng tử đến Tuệ Huyền cung.”
Ngôn Phong trầm mặt, hắn vừa nhìn Trịnh công công xoay lưng thì lại lên tiếng: “ Chờ đã.”
“ Hoàng thượng?”
“ Bỏ đi.” Hoàng đế xua tay lại ngồi xuống ghế: “ Bây giờ mang Sở Tiêu đi y chắc chắn không vui vẻ gì, cứ để thêm một thời gian nữa mới tính.”
“…”
Tiểu Tư vừa thấy Trịnh công công trở lại đã vội vàng nhanh miệng: “
Trịnh công công, Trịnh công công. Ngài không phải nói hoàng thượng tức
giận vì hoàng hậu sao, nô tài lại cứ càm thấy là hoàng thượng không vui
vì đại hoàng tử chứ.”
“ Là cả hai đó.”
“ Cả hai?”
“ Tiểu Tư.” Trịnh công công thở dài: “ Ngươi có chút lanh lợi, ở lại
ngự thư phòng từ từ học cách nhìn xem sắc mặt của hoàng thượng đi có
biết chưa.”
“ Nhưng…”
“ Trịnh công công.”
Vừa thấy người đến thì Trịnh công công vội cúi đầu: “ Thẫm thái úy đại nhân, người đến rồi.”
“ Ừm.” Thẫm Ngụy gật đầu một cái lại hỏi: “ Hoàng thượng ở bên trong sao?”
“ Hoàng thượng đang chờ người bên trong.” Trịnh công công lại có lòng tốt nhắc nhở: “ Hoàng thượng thật ra tâm trạng đang không vui.”
“ Ta biết rồi.” Thẫm Ngụy nói rồi đi vào trong ngự thư phòng, nhìn
thấy Ngôn Phong còn đang xem tấu chương mà chân mày vẫn còn nhíu chặt
muốn đụng lại với nhau, hắn lên tiếng: “ Hoàng thượng, bản tấu đó là
chuyện gì rất khó giải quyết sao?”
Ngôn Phong lúc này mới nhận ra Thẫm Ngụy đi vào, hắn bỏ tấu chương
trên tay xuống lại nói: “ Là chuyện riêng tư, không nói đến nữa.”
“ Vậy nói tới việc chính, thần đã điều tra ra Lương Viên dựa vào thế
lực trước kia âm thầm cấu kết với mấy quan viên nhỏ nuôi dưỡng tư quân,
cũng đã một lần đều bắt được tất cả người đứng đầu trong phe phái của
hắn muốn phục vị cho Hàn Vương.”
“ Thẫm Ngụy, làm rất tốt. Ngươi…”
“ Hoàng thượng.” Ngôn Phong vừa nói Thẫm Ngụy lại lên tiếng: “ Việc
lần trước thân đã nói, hoàng thượng bây giờ có thể đồng ý rồi?"
Thấy vẻ mặt nghiêm túc lại trầm tĩnh của Thẫm Ngụy, Ngôn Phong im
lặng một lát mới lên tiếng: “ Triều đình trong ngoài ngươi đã giúp trẫm
dẹp bỏ các thế lực tiền triều, hiện tại thế cục ổn định, nhân dân ấm no
trẫm cũng không còn việc gì phải lo lắng.”
“ Vậy…?”
Ngôn Phong xua tay: “ Cứ làm như ý ngươi đi, nhưng cũng không thể mất quá nhiều thời gian có biết không?”
“ Thần tuân chỉ.”
- -------------------------------------------------------------------------------------------
“ Sư phụ, sư phụ…” Tiểu Tri Hân kéo tay áo của Nhã Thanh, cô bé vừa
lén nhìn Vong Âm cứ im lặng đi theo phía sau bọn họ trên đường đông
người: “ Sư phụ thật sự mặc kệ Vong Âm tướng quân sao? Ngài ấy cứ như
vậy hết mấy ngày rồi, nói cũng không nói vậy mà cứ không chịu bỏ cuộc.”
“ Mặc kệ hắn.” Tên Vong Âm này thật sự không biết bỏ cuộc là gì, bản
thân không có khả năng ngăn được ý định của y, vậy mà cũng nhất định cứ
lù lù xuất hiện như vậy muốn y suy nghĩ lại.
“ Sư phụ muốn mặc kệ thật sao ạ?” Tiểu Tri Hân lại nói: “ Ngài ấy bị Dư đại nương cùng với vị cô nương kia chặn lại rồi kìa.”
Nhã Thanh nghe thấy cũng liếc mắt nhìn lại một chút, quả nhiên bị Dư
đại nương nhà gần bên y quán cùng với nữ nhi của mình chặn lại. Vong Âm
đến cách từ chối cũng không biết, cứ gật đầu lại lắc đầu rồi liên tục
nhìn về hướng này như sợ lạc mắt y cùng với Tiểu Tri Hân ở phía trước.
Nhã Thanh thở dài rồi xoay người đi trở lại bên đó: “ Thật là.”
“ Vong Âm tướng quân mấy ngày nay đều thấy ngài ở y quán của Nhã
Thanh đại phu, không phải nói những người có địa vị như ngài phải rất
bận rộn hay sao?”
“ À… thật ra ta, là do có nhiều người đến xem bệnh nên định sẽ ở đó giúp đỡ một chút.”
Dư đại nương lại tươi cười niềm nở: “ Ta thấy hôm qua ở y quán của
Nhã Thanh đại phu thật sự rất đông người xem bệnh, hay là thế này đi, ta để Yên Nhu đến đó cũng phụ giúp ngài thấy thế nào?”
“ Vong Âm tướng quân.” Cô nương tên Yên Nhu lại có chút thẹn thùng,
nàng nhìn Vong Âm xong lại cúi thấp đầu hơn một chút: “ Ta đến đó phụ
giúp cũng không có gì chứ?”
Vong Âm khó xử: “ Chuyện này… Dư đại nương, Yên Nhu cô nương, ta
chuyện này không thể tự mình quyết định được, hay là Dư đại nương vẫn
nên hỏi qua ý của Diễm Nghệ bá mẫu đi.”
“ Không sao, không sao.” Dư đại nương lại vui vẻ nói: “ Diễm phu nhân cùng ta quan hệ rất tốt, cũng có vẻ rất thích Yên Nhu nên chắc chắn sẽ
đồng ý thôi.”
“ Ta…”
“ Y quán của ta có bao nhiêu lớn, chắc là không cần làm phiền đến Yên Nhu cô nương phải vất vả rồi.”
“ Nhã Thanh?” Vừa nghe tiếng nói thì đã thấy người đi đến chỗ bọn họ, Vong Âm tỏ ra ngạc nhiên một chút.
Nhã Thanh còn chưa kịp nói cái gì tiếp thì đã nghe tiếng Tiểu Tri Hân lẩm bẩm, cô nhóc bám sát phía sau Nhã Thanh còn cố ý để bọn họ đều nghe thấy: “ Ta và sư phụ đi phía trước có bao xa thì không kéo lại, cố ý
chặn đường ngài ấy lại để hỏi. Rõ ràng muốn gây sự chú ý còn làm ra vẻ
có lòng tốt gì chứ?”
“ Tri Hân.” Nhã Thanh khẽ một tiếng liếc mắt trách mắng, Tiểu Tri Hân nhìn thấy cũng vội vàng ngậm miệng lại còn phồng hai má tỏ ra không
vui. Nhã Thanh lại mỉm cười, y chen vào giữa bọn họ mới nói: “ Hai hôm
nay y quán đúng là có đông người đến xem bệnh thật, nhưng Yên Nhu cô
nương không biết về y thuật, cô ấy là nữ nhi ta cũng không thể để làm
mấy việc nặng nhọc khác. Hiện tại vẫn không có vấn đề gì, nếu thật sự
cần người phụ giúp lúc đó ta nhất định nói với Dư đại nương.”
“ Vậy… vậy nếu thật cần giúp thì Nhã Thanh đại phu cứ nói, ta sẽ báo Yên Nhu qua bên đó phụ giúp.”
“ Đương nhiên là như vậy, làm phiền Dư đại nương phải quan tâm rồi.”
Nhìn hai người kia rời đi rồi Nhã Thanh lại thở dài một lần, y nhìn
Vong Âm lên tiếng: “ Đến từ chối người khác cũng không biết?”
“ Nhã Thanh…”
“ Ta thấy đại tướng trọng thần như ngươi hay là đừng cứ hay xuất hiện ở y quán của ta nữa, nói không chừng vài hôm lại có người kéo thêm vài
cái nhi nữ đến đó chỉ chờ ngươi lựa chọn.”
Vong Âm không nghĩ đến bản thân mang rắc rối cho Nhã Thanh, hắn nhăn
mày suy nghĩ: “ Ta chỉ là muốn ngươi thay đổi quyết định nên mới…”
“ Ta đã nói sẽ không thay đổi.” Nhã Thanh khó chịu, y nhìn Vong Âm
gương mặt vừa nghe mình nói đã tỏ ra thất vọng. Y mất bao lâu mới quyết
định được, làm sao dễ dàng thay đổi như vậy: “ Ta nói ngươi có phải đang làm lớn chuyện hay không, ta chỉ là hành y một thời gian, cũng không
phải không trở về nữa.”
Vong Âm nghiến răng: “ Nhưng nghĩ tới ngươi đi, ta cảm thấy khó chịu, cũng không muốn như vậy.”
“ Ngươi nói đi nói lại cũng chỉ có mấy lời đó, cứ nói thẳng ra là bản thân thích ta nên không muốn để ta đi có phải tốt hơn không?”
“ Nhã Thanh?” Vong Âm trong mắt hiện rõ sự ngạc nhiên, hắn nghe chính miệng Nhã Thanh nói liền giống như hiểu rõ được cảm giác khó chịu của
mình là gì: “ Đúng vậy… nên ngươi sẽ không đi nữa?”
“ Ngươi có thừa nhận ta cũng không thay đổi quyết định.” Nhã Thanh
nói rồi lại xoay lưng đi mất, y khóe môi mỉm cười một chút. Đến cả tình
cảm của hắn cũng để đối tượng hắn yêu thích là y nói thay, Nhã Thanh lúc này cũng không muốn trả lời rõ ràng, bởi vì chính y cũng không hiểu rõ.
Nhã Thanh ghét phiền phức cũng không phải kiểu người mập mờ trong
tình cảm của bản thân, tuy y trước này không bao giờ quan tâm hay để ý
đến mấy thứ như vậy, nhưng lại rất rõ ràng nếu chính mình thật sự yêu
một ai đó.
Y có thể nói, Vong Âm chính là ngoại lệ trong vô số những người y
quen biết có thể làm ảnh hưởng đến mình. Sẽ rất đơn giản Nhã Thanh sẽ
thừa nhận ngay khi nhận ra điều đó, nhưng đến hiện tại y vẫn không nói
ra là bởi vì hắn không phải ngoại lệ duy nhất. Như vậy cảm giác của y
đối với Vong Âm, cũng có thể gọi là yêu sao?