Người canh cửa ngục nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp tiến lại gần mà nhìn đến
ngây người, hắn không biết thân phận của người này, cũng không thấy y
bận quan phục hay bội sức của đại quan triều đình. Chính vì vậy bản thân phân vân không biết nên làm thế nào, thế nên mới chặn lại lớn tiếng
hỏi: “ Ngươi là ai?”
Không hề trả lời câu hỏi của lính canh ngục, Phiên Vân mỉm cười, y
hỏi ngược lại hắn: “ Vị huynh đệ này, một phạm nhân tên Thệ Ngọc bị giam giữ ở nơi này đúng chứ?”
“ Đ… đúng vậy, nhưng…” Lính canh ngục thất thần vì nụ cười của thiếu
niên trước mặt, hắn ngây ra đó một lúc mới lắc đầu bình tĩnh lại nói: “
Đây không phải nơi ai muốn đến cũng được, xin hãy rời khỏi ngay.”
“ Thật ra ta…” Phiên Vân không nói với Ngôn Phong mình đến đây gặp
Thệ Ngọc, cũng không muốn để hắn biết nên lén trộm mất một mảnh bội ngọc của hắn để đề phòng cần dùng đến.
Qủa nhiên nhà lao của hoàng cung không dễ có thể đi vào, y phân vân
một hồi mới mang bội ngọc ra: “ Ta có thứ này cũng được chứ, ta chỉ vào
bên trong nói chuyện một lúc liền trở ra.”
“ Cái này…” Sắc mặt của tên lính tái đi, hết nhìn Phiên Vân lại nhìn
bội ngọc trên tay y, hắn lấp bấp nói: “ Ngươi… ngươi lấy thứ này từ… từ
đâu ra?”
Phiên Vân mỉm cười tự nhiên nói: “ Là lấy ở chỗ hoàng thượng.”
“ Đây…” Bây giờ dường như đã có thể xác định được thân phận của thiếu niên xinh đẹp trước mặt, tên lính canh lập tức quỳ xuống hối hận vì vừa rồi bản thân còn ngây người ra mà nhìn ngắm y, đúng là chết lúc nào
cũng không hay biết: “ Phiên… Phiên Vân công tử, là ta có mắt như mù,
lại cả gan dám ngăn cản người. Xin công tử tha tội.”
Phiên Vân ngạc nhiên: “ Nói như vậy ta có thể vào trong?”
“ Đương nhiên… ta cho dù có một trăm lá gan cũng không dám từ chối.”
Tên lính đứng tránh sang một bên nhường đường cho Phiên Vân: “ Hoàng
thượng đã có lệnh, trong cung chỉ cần là nơi công tử muốn đến thì không
có bất luận ai được phép ngăn cả.”
“ Làm phiền rồi.” Phiên Vân mỉm cười, y rất ít khi rời khỏi Hòa Di
cung, cho dù có ra ngoài cũng chỉ ở hậu hoa viên đi dạo một lúc nên
không hề biết Ngôn Phong còn ra một lệnh này, nếu hậu cung của hắn có
phi tần mỹ nữ cũng không sợ y loan loạn đi.
Nếu ngay từ đầu biết chỉ cần nói tên liền có thể tự do đi vào, y cũng không cần rắc rối như vậy lén trộm đi bội ngọc của hoàng đế để dọa
người.
Đi vào bên trong, trước cửa phòng giam còn có bốn lính canh khác,
Phiên Vân lại nói: “ Ta muốn nói chuyện riêng với người bên trong, như
vậy cũng được chứ?”
“ Đương nhiên, đương nhiên không thành vấn đề rồi.” Tên lính vừa rồi
nhanh miệng trả lời liền vội vàng nói với bốn người còn lại: “ Đây chính là Phiên Vân công tử, công tử muốn nói chuyện riêng với người bên
trong, còn không nhanh ra ngoài?”
“ Phiên Vân công tử?”
“ Được được…”
Mấy tên lính người này nhìn người kia xong lật đật đều rời khỏi, Phiên Vân nhẹ từng bước đi vào bên trong.
Xuyên qua những thanh sắt phòng giam có thể nhìn thấy Thệ Ngọc bận y
phục nâu ngồi trên giường đá, cô ta đầu tóc rối bù, mặt không chút son
phấn đã không còn nét sắc xảo diễm lệ thường thấy: “ Thệ Ngọc vương
phi.”
Thệ Ngọc ngước đầu, nàng ta vừa nhìn thấy Phiên Vân đã như nổi điên
nhào đến túm lấy song sắt mà lớn tiếng: “ Là ngươi… tất cả đều vì ngươi. Đàn Phiên Vân, ngươi nhất định sẽ không được toại nguyện.”
“ Ngươi đến bây giờ vẫn không thay đổi.” Phiên Vân thở dài: “ Tất cả
những gì trước đây ngươi có được đều tự mình phủ nhận, tự mình đạp đổ.
Có thể trách được kẻ khác hay sao?”
“ Ha ha ha.” Thệ Ngọc ngước đầu cười lớn: “ Ngươi cho rằng hoàng
thượng sẽ mãi mãi chỉ có thể biết đến ngươi? Đàn Phiên Vân ngươi vẫn là
một nam nhân, ngươi có thể ở bên cạnh hắn sao, có thể sinh hoàng tử cho
hắn sao, rồi một ngày ngươi cũng sẽ giống như ta… bị bỏ rơi, bị quên
lãng.”
Phiên Vân lai nói: “ Ngươi cả cuộc đời mình chỉ theo đuổi danh vọng,
muốn đứng trên tất cả, muốn được mọi người ca tụng ngước nhìn và ngưỡng
mộ ganh tị chính mình. Ngươi nói bản thân yêu Nhật Minh vương nhưng thật ra ngươi chưa từng hiểu rõ yêu một người là như thế nào. Thứ ngươi yêu
chỉ là quyền lực của hắn, thân phận của hắn cũng là vì Nhật Minh vương
là người được tất cả những nữ tử khác muốn được gả đến.”
“ Ngươi…”
“ Ngươi khinh thường hắn, thù hận hắn vì đã trở thành một kẻ phế nhân vô dụng, vì hắn khiến ngươi bị mọi người chê cười thương hại. Là thê tử lại không thể thấu hiểu, chỉ biết oán trách, tiếp tay cùng hoàng đế để
hại chính phu quân của mình. Thế nào, sau đó ngươi đã được toại nguyện
trở thành người của tam hoàng tử tại sao vẫn muốn quay trở lại?”
“ Ngươi câm miệng cho ta… lẽ ra ta nên giết chết ngươi. Ngay từ khi ngươi xuất hiện ta nên giết chết ngươi… Đàn Phiên Vân.”
Nhìn nữ nhân như đã phát điên trước mặt mình, Phiên Vân lại siết bình ngọc trong tay: “ Ta vốn dĩ muốn giúp ngươi sớm giải thoát, cũng không
cần phải tự lừa mình dối người. Thế nhưng thấy ngươi như vậy, ta lại có
một suy nghĩ khác.”
“ Ngươi muốn gì?” Nhìn thấy bình ngọc đựng Tử Kỳ Vi mà mình đã đưa
cho Phiên Vân, Thể Ngọc hoảng sợ lui lại phía sau: “ Ngươi muốn giết ta, ngươi dám… hoàng thượng…. ta muốn gặp hoàng thượng.”
“ Gặp hoàng thượng sao?” Phiên Vân mỉm cười: “ Ta chỉ sợ ngươi sẽ hối hận khi gặp được người mà thôi.”
“ Ngươi nói cái gì?”
“ Ngươi tưởng hoàng thượng đã quên tất cả những gì người làm với
người trước kia?” Phiên Vân trầm mặt, y biết hắn vẫn chưa quên, hắn thậm chí còn muốn khiến Thệ Ngọc cũng phải sống không bằng chết. Phiên Vân
lựa chọn để cô ta giải thoát chẳng qua chỉ vì không muốn nhìn thấy hắn
trở thành một hoàng đế lãnh khốc tuyệt tình đến vậy, thế nhưng… y cũng
giống như hắn mà thôi.
Phiên Vân chợt nhìn thẳng vào Thệ Ngọc rồi lạnh giọng: “ Ngươi cứ
tiếp tục sống đi, để gánh chịu những gì mà bản thân đã làm, cũng nếm thử mùi vị bị kẻ khác khinh thường, khi dễ sống không bằng chết là như thế
nào.”
“ Ngươi nói cái gì?”
“ Tiếp tục sống và nhìn xem hắn… kẻ mà ngươi từng căm ghét thù hận,
kẻ mà ngươi xem như phế nhân vô dụng kia làm thế nào để trở thành một vị hoàng đế, làm thế nào để trị vị thiên hạ. Hãy sống mà nhìn xem ngươi đã từng từ bỏ một nam nhân như thế nào…” Phiên Vân nói xong lại xoay lưng
bỏ đi.
Thệ Ngọc như kẻ điên dại lại bắt đầu gào thét lớn tiếng: “ Đàn Phiên
Vân, ngươi đứng lại… đứng lại cho ta. Ta mới chính là vương phi, ta mới
chính là thê tử của Duật Ngôn Phong… đứng lại đó cho ta.”
“ Phiên Vân công tử.” Thấy người cuối cùng cũng chịu trở ra, tên lính canh ngục vội vã chạy lại cúi người lên tiếng: “ Cuối cùng người cũng
ra rồi, Trịnh công công lúc nãy vừa tìm đến đây.”
“ Trịnh công công?” Phiên Vân hỏi lại.
“ Dạ đúng như vậy.” Hắn đáp vội: “ Trịnh công công nói hoàng thượng
đang ở Hòa Di cung chờ người, khi nào công tử ra ngoài thì thưa lại công tử nên trở về sớm.”
“ Ta biết rồi.” Bình thường giờ này Ngôn Phong cũng sẽ chưa trở về
Hòa Di cung, không nghĩ đến hôm nay hắn vừa hạ triều không đến ngự thư
phòng xem phải tấu chương mà lại trở về. Không lý nào đã phát hiện bội
ngọc của hắn bị y trộm mất đi.
Trên đường trở về còn lo lắng không biết nên giải thích thế nào,
không ngờ vừa đến cửa điện đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Phiên
Vân ngạc nhiên một chút rồi lại nhanh chân đi vào tẩm phòng: “ Hoàng
thượng?”
“ Phiên Vân công tử người về rồi.” Điềm nhi liền đi đến cởi đi áo choàng cho y: “ Hoàng thượng đợi người đã được một lúc.”
“ Phiên nhi.” Phiên Vân ngạc nhiên nhìn Ngôn Phong đang bồng trên tay đứa bé chừng một hai tuổi mà không nói được lời nào, nhìn y như vậy hắn lại gọi: “ Mau lại đây xem xem.”
“ Hoàng thượng, đứa bé này từ đâu ra vậy?”
“ Giúp ta dỗ nó đi.” Vừa đưa đứa nhỏ qua không ngờ Phiên Vân lập tức tránh đi, hắn lên tiếng hỏi: “ Ngươi sao vậy?”
“ Ta… ta không thích trẻ con.” Phiên Vân nói xong lại nhìn cách Ngôn
Phong bồng đứa bé lại nhíu chân mày: “ Hoàng thượng còn chưa trả lời ta, đứa bé này từ đâu ra, là của ai.”
“ Ha ha…” Ngôn Phong cười ra tiếng, hắn lại nói: “ Là hài tử của ta và ngươi.”
“ Người đùa cái gì, bộ ta có thể sinh ra được hài tử sao?” Với câu
nói đùa của Ngôn Phong càng khiến Phiên Vân khó chịu hơn: “ Nếu muốn có
con như vậy sao người không đi tìm vài nữ nhân mà sinh.”
“ Phiên nhi.” Thấy người còn muốn quay lưng đi, Ngôn Phong giao lại
đứa bé cho Điềm Nhi bồng rồi vội kéo tay Phiên Vân: “ Ngươi ghen rồi
sao?”
“ Ta lúc nào thì ghen?”
“ Được rồi, ngươi không có.” Ngôn Phong ôm Phiên Vân từ phía sau, hắn nhìn hài tử kia lại nói: “ Nó là nhi tử của Duật Nghĩa cùng Đàn Lục
Nhi.”
“ Sao cơ?” Phiên Vân ngạc nhiên, y trông đứa trẻ mà Điềm Nhi đang
bồng. Phiên Vân cũng từng nghe nói đến những cứ cho rằng tất cả gia
quyến của Hàn vương đều đã bị đưa đến bắc địa: “ Tại sao nó lại ở đây?”
Ngôn Phong nói: “ Ta định sẽ để ngươi nhận nó làm nhi tử, sau này cũng sẽ phong nó trở thành hoàng tử của Thiên Lang quốc ta.”
“ Hoàng thượng nói gì vậy?” Phiên Vân kéo ta tay Ngôn Phong đang ôm mình, y xoay lại nhìn hắn: “ Tại sao người muốn làm vậy?”
“ Phiên nhi.” Ngôn Phong nắm lấy bàn tay của Phiên Vân, hắn dịu dàng
nói: “ Đứa trẻ này là của Duật Nghĩa và Đàn Lục Nhi, nói như vậy nó mang một nửa dòng máu của chúng ta. Ta muốn nó sau này trở thành hoàng tử,
nó có đủ quyền thừa kế ngôi vị này.”
“ Hoàng thượng, người…”
Ngôn Phong mỉm cười: “ Hài tử của chúng ta, khi mang dòng máu của cả ta và ngươi, chỉ có nó mới có quyền kế vị giang sơn này.”
Phiên Vân không thể nào ngờ được Ngôn Phong sẽ còn vì y tính tới một
nước này, hài tử của Duật Nghĩa vốn dĩ đã có quyền thừa kế ngai vàng nếu hoàng đế không có người kế vị.
Hơn nữa đối với Duật Ngon Phông cũng chỉ là truyền lại ngôi vị cho
đời sau của dòng máu hoàng tộc, thế nhưng đứa trẻ còn là con của Đàn Lục Nhi, nó cũng mang cùng một dòng máu với y.
“ Phiên nhi, đứa trẻ vẫn chưa được đặt tên. Ngươi cho nó một cái tên gọi đi.”
“ Ta…” Phiên Vân liếc mắt nhìn hài tử đang tươi cười đùa nghịch với
cái vòng tay của Điềm Nhi, y nhỏ giọng: “ Ta đã nói mình không thích trẻ con… cũng không biết đặt tên.”
“ Không sao, ta chính là muốn để ngươi đặt tên cho nó.”
“ Vậy…” Phiên Vân suy nghĩ một hồi mới nói: “ Gọi nó là Sở Tiêu, Duật Sở Tiêu.”
“ Được, vậy thì gọi Sở Tiêu đi.”