" Phiên Vân công tử, người nên ăn chút gì đó đi. Nếu hoàng thượng biết
được chúng ta không chăm sóc tốt cho công tử, chắc chắn sẽ trách tội
xuống."
Nghe tiếng Điềm Nhi khuyên nhủ, Phiên Vân gương mặt mệt mỏi khẽ động
một chút. Y nhìn xung quanh không thấy Diễm Nghệ đâu mới lên tiếng hỏi: " Bá mẫu của ta đâu?"
" Điễm phu nhân vì trời đã khuya nên đã đi nghỉ ngơi, người căn dặn
phải chú ý nói công tử ăn uống đầy đủ. Từ lúc hoàng thượng hôn mê ngươi
cũng không ăn được bao nhiêu, cứ như vậy cơ thể cũng không chịu nổi đến
lúc hoàng thượng tỉnh lại."
" Ta biết rồi." Phiên Vân nói: " Thức ăn ngươi cứ để trên bàn, lui ra ngoài trước đi."
" Nhưng công tử..."
" Không sao đâu, một lát ta sẽ ăn."
" Vậy..." Điềm Nhi phân vân một hồi rồi cũng phải lui ra ngoài, để
lại trong tẩm cung chỉ còn lại một mình Phiên Vân chăm sóc Ngôn Phong.
Xem trên bàn được bày ra điều là thức ăn, Phiên Vân nghĩ Điềm Nhi nói không sai, nếu y còn cứ như vậy chỉ sợ đến bản thân cũng trụ không nổi
chờ hoàng đế tỉnh lại. Thế nhưng cho dù là vậy bản thân cũng không có
tâm trạng để ăn bất cứ thứ gì, miễn cưỡng một chút mỗi thứ ăn vào lại
như có vị nhạt đắng không thể nuốt trôi.
Phiên Vân nhìn gương mặt của hoàng đế chẳng khác nào đang ngủ, thế
nhưng hắn ngủ một giấc cũng đã qua hết bảy ngày. Mặc dù Nhã Thanh nói
hắn đã không còn nguy hiểm tính mạng nữa, thế nhưng chưa thấy Ngôn Phong tỉnh lại y vẫn không thể nào an lòng rời mắt khỏi hắn.
Phiên Vân khẽ giọng như trách mắng nói: " Hoàng đế một nước lại có
thể bỏ mặc triều chính cùng con dân mà nằm mãi ở đây hay sao, ngươi còn
định ngủ đến bao giờ chứ?"
" Hoàng thượng, hai ngày nữa đã là sinh thần mười tám tuổi của ta.
Người không định sẽ cùng ta đón sinh thân hay sao? Nếu hoàng thượng còn
không tỉnh lại, ta sẽ mặc kệ người không quan tâm đến nữa."
Phiên Vân nhỏ giọng: " Ba năm trước cũng vào thời gian này, ta thay
thế Đàn Lục Nhi bị đưa đến Nhật Minh vương phủ gả cho người. Khi đó ta
chỉ đơn giản nghĩ mình làm vậy xem như trả ơn cho phụ thân đã nuôi dưỡng bao năm, chỉ cần qua vài năm ta có thể giả như Đàn Lục Nhi đã chết, rời khỏi vương phủ liền không ai hay biết thân phận của mình."
" Ta muốn có cuộc sống bình dị, lấy vợ sinh con, an nhàn qua hết một
đời bình yên đã thật tốt." Phiên Vân chạm tay lên mặt Ngôn Phong, y nói: " Thế nhưng ta lại gặp được hoàng thượng, cho dù là một vương gia quyền thế hơn người lại bị chính thê tử khiến sống không bằng chết, bị hạ
nhân trong phủ khinh thường chà đạp vẫn khao khát sự sống."
" Ta không thể làm ngơ, không thể làm như không nhìn thấy. Muốn chăm
sóc, muốn giúp đỡ, muốn nhìn thấy người trở thành một nam nhân oai phong như thế nào... từ từ từng chút một điều muốn ở bên cạnh ngươi, yêu
người."
" Vì hoàng thượng ngay cả những gì ta từng mong muốn đã dần dần thay đổi, tất cả điều ta muốn đều có người."
Phiên Vân chưa từng cho rằng mình là một con người yếu đuối, thế
nhưng từ lúc nào nước mắt lại không thể ngăn lại rơi xuống. Y lau nhanh
đi rồi tựa đầu xuống bên giường thì thầm nhỏ tiếng: " Tỉnh lại đi được
không? Ta sẽ làm thật nhiều thức ăn, chúng ta cũng có thể cùng nhau đi
xem lễ hội bên ngoài kia... cùng ta mừng sinh thần có được không?"
" Chỉ cần người chịu tỉnh, bất cứ việc gì ta cũng có thể đáp ứng, ờ bên cạnh người... một đời này..."
Tẩm phòng dần trở nên yên tĩnh, Phiên Vân thời gian này đều không
nghỉ ngơi được bao nhiều nên đã rất mệt mỏi. Y một hồi cũng không biết
từ lúc nào đã thiếp đi mất, tuy vậy cũng giống so với những lần trước,
chỉ cần chợp mắt được một lúc liền không ngủ an mà thức dậy.
Chớp mắt nhận thấy có gì đó không đúng, y đang nằm ngay ngắn trên
giường còn bị vòng tay của ai đó ôm lấy cơ thể mình từ phía sau đến vô
cùng ấm áp.
Còn chưa dám tin cảm giác của chính mình, Phiên Vân nằm im không cử
động cũng không lên tiếng, y suy nghĩ sẽ xoay người trở lại thì chợt
nghe tiếng nói quen thuộc từ chính bên tai mình.
" Phiên nhi, đã thức dậy rồi sao?"
Phiên Vân lập tức xoay người, nhìn thấy hắn đang mỉm cười với mình mà còn có thể nghe rõ nhịp tim liên tục đập nhanh trong lòng ngực.
Xem y thất thần không chớp mắt như sợ không chú ý một chút hắn sẽ lại không còn ở đây, Ngôn Phong vươn người hôn nhẹ lên mi mắt y mới nói: "
Ngươi thiếp đi chưa được bao lâu, ngủ thêm một lúc đi."
" Hoàng thượng."
" Ừ."
" Hoàng thượng." Phiên Vân gọi thêm một lần liền vòng tay đến nhào
vào ngực hắn mà ôm cứng lấy, y run giọng: " Ngươi thật sự tỉnh rồi?"
" Ta còn không tỉnh lại sợ rằng ngươi lại tự khiến mình quên ăn quên
ngủ đi." Ngôn Phong luồn ngón tay trong mái tóc của Phiên Vân, hắn lên
tiếng: " Ngươi đến cả bản thân cũng không thể chăm sóc tốt, còn muốn
chăm sóc cho ta?"
Phiên Vân không trả lời, cái đầu nhỏ vùi trong ngực hắn lại lắc nhẹ.
Ngôn Phong trầm giọng: " Còn có từng muốn lấy vợ sinh con, Phiên nhi
ngươi cũng thật biết cách làm ta tức giận mà."
" Người nghe thấy rồi?" Phiên Vân ngước đầu nhìn Ngôn Phong: " Lúc đó người đều nghe thấy ta nói?"
" Nghe thấy rất rõ."
Phiên Vân lớn tiếng: " Hoàng thượng người... người cố ý, rõ ràng là đã tỉnh cũng muốn giả vờ khiến ta lo lắng như vậy."
" Không thể xem là cố ý, ta lúc đó cũng chỉ mới tỉnh lại mà thôi, vừa khi nghe ngươi nói chuyện." Hoàng đế nhếch môi cười: " Cũng nhờ vậy ta
cũng có thể nghe được rất nhiều những lời thật lòng của ngươi, Phiên
nhi."
" Tựa như muốn ở cạnh ta, muốn ta cùng ngươi đón sinh thần. Còn có
những gì ngươi mong muốn đều có ta... chỉ cần ta chịu tỉnh, cho dù là
điều gì ngươi cũng có thể đáp ứng, không phải sao?"
" Đừng nói nữa... không tính." Phiên Vân mặt nóng lên một chút vì
những lời kia đều bị hắn nghe thấy. Cho dù là y thật tâm nói với hắn,
nhưng vẫn cứ cảm thấy bản thân vừa bị Ngôn Phong lừa mình nói ra: "
Người lúc đó đã tỉnh nên tất cả đều không tính."
" Phiên nhi, ngươi muốn nuốt lời sao?" Ngôn Phong trở mình, hắn áp
Phiên Vân xuống bên dưới thân rồi hôn lên môi y. Ngôn Phong trầm giọng
nói: " Không thể không tính."
" Người... lừa gạt ta."
" Là ngươi tự mình nói." Ngôn Phong đột nhiên nghiêm mặt, hắn lên tiếng: " Phiên nhi, đáp ứng ta."
" Hoàng thượng?"
" Gả cho ta đi."
Vừa nghe hắn nói Phiên Vân lại ngạc nhiên, tuy rằng không phải lần
đầu nghe từ miệng hắn nói lời này, nhưng y vẫn không tránh khỏi hỏi lại
một lần: " Người vừa nói?"
" Gả cho ta." Ngôn Phong chân thành nói một lần: " Trở thành hoàng hậu của ta đi, Phiên nhi."
" Hoàng thượng." Im lặng nhìn hắn đến thất thần, Phiên Vân có thể
nghĩ hắn vì y mà không muốn nói đến việc lập phi tử, cũng không quan tâm đến nhi tử nối dõi. Nhưng Phiên Vân không nghĩ hắn sẽ thật sự nói những lời này, y trở thành hoàng hậu sao?
" Đáp ứng ta được chứ?"
Phiên Vân trầm lặng một hồi mới lên tiếng nói: " Ta không cần địa vị
đó, ta chỉ muốn ở bên cạnh người như lúc này. Như vậy đã..."
" Ta muốn cả thiên hạ này đều biết Đàn Phiên Vân ngươi là hoàng hậu
của ta." Ngôn Phong lạnh giọng: " Khiến ngươi trở thành người hạnh phúc
nhất, để ngươi đường đường chính chính gả cho Duật Ngôn Phong ta."
" Ta thế nào vẫn là nam nhân, ta cũng không đủ bao dung cho tất cả.
Không có phi tử, không có hoàng tự." Phiên Vân hạ giọng: " Những lời hứa đó... người nhất định muốn thực hiện nó?"
" Những gì ta từng hứa với ngươi, ta nhất định phải thựct hiện." Ngôn Phong lại nhìn thẳng vào đôi mắt y: " Phiên nhi, ngươi sợ sao? Sợ những lời đồn đại của dân chúng, sợ không được bất cứ ai thừa nhận? "
" Sợ?" Phiên Vân nghĩ lại lắc đầu, y khẳng định nói: " Ta không sợ,
ngay từ khi bắt đầu nhận ra tình cảm của mình dành cho người. Chỉ cần là Duật Ngôn Phong người, ta chưa từng sợ để bất cứ ai biết được."
" Vậy... Đàn Phiên Vân, ngươi đáp ứng gả cho ta chứ?"
" Đã nói chỉ cần người tỉnh lại, là điều người muốn ta đều đáp ứng."
Phiên Vân mỉm cười: " Hoàng thượng cũng không cho phép ta không tính, ta còn sự lựa chọn nào khác sao?"
" Sẽ không." Ngôn Phong nói rồi lại hôn xuống đôi môi của Phiên Vân,
kể từ ngày hắn gặp được y, Duật Ngôn Phong đã biết hắn một đời này cũng
không thể nào buông tay.
" Ừm..."
Nụ hôn kéo dài khiến Phiên Vân cảm thấy có chút hít thở không thông,
đến khi nhận ra được bàn tay không an phận của hoàng đế còn muốn luồn
vào bên trong y phục của mình, Phiên Vân đẩy Ngôn Phong ra một chút lại
nhăn mày không vui nói: " Người chỉ mới tỉnh lại, có phải quá sức rồi
hay không?"
Ngôn Phong bị làm cho mất hứng, hắn ngã lưng sang một bên nằm xuống.
Tay vẫn như vậy ôm Phiên Vân trong lòng: " Được rồi, ta chỉ nằm bên cạnh chờ ngươi ngủ, không làm gì cả được chứ?"
" Hoàng thượng." Gọi một tiếng vẫn không thấy Ngôn Phong trả lời, Phiên Vân lại nói: " Người giận sao?"
" Không có." Hắn trầm giọng: " Dù sao về sau ngươi cũng không có cách thoát khỏi ta, nhanh ngủ đi."
" Người thật là..." Phiên Vân phi cười, y quả thật là cảm thấy mi mắt cũng nặng trĩu bị kéo xuống. Mấy ngày liền vì lo lắng cho Ngôn Phong mà không chợp mắt được bao lâu, bây giờ giống như toàn bộ cơ thể đều không còn là của mình nữa rồi.
" Hoàng thượng, là nô tài."
Nghe tiếng Trịnh công công bên ngoài, Ngôn Phong lại nhìn sang Phiên
Vân đang ngủ say bên cạnh. Y có thể vì quá mệt mỏi mà cho dù có tiếng ồn cũng không làm thức, hắn ngón tay vuốt nhẹ trên gò má trắng mịn. Dịu
dàng mỉm cười rồi lại đứng lên ra ngoài.
Nhìn Trịnh công công đứng một bên chờ đợi, Ngôn Phong lên tiếng: " Ngọc Trúc đến rồi sao?"
" Vâng thưa hoàng thượng, chiếu chỉ cũng đã được chuẩn bị xong. Thừa tướng đại nhân đang chờ người ở ngự thư phòng."
" Bảo Điềm Nhi canh chừng ở đây đừng để ai làm phiền y nghỉ ngơi, khi nào Phiên Vân thức dậy thì bẩm báo cho trẫm."
" Nô tài đã rõ."
" Còn có." Hoàng Đế gương mặt bất chợt lạnh lùng đến khiến kẻ khác
không tránh khỏi lạnh sống lưng mà cúi đầu, hắn khóe môi kéo lên một
chút lại nói: " Mang nữ nhân đó ban cho các tướng sĩ làm lệ nô."
" Tuân... tuân lệnh hoàng thượng." Hoàng đế sau khi ra lệnh liền xoay lưng bỏ đi, Trịnh công công sau đó không tránh khỏi đánh một cái rùng
mình vì sự tuyệt tình của hắn.