“ Sư phụ.” Tiểu Tri Hân vừa lôi kéo Vong Âm vào y quán cũng vừa vui vẻ gọi: “ Sư phụ người xem, Vong Âm ca ca đến rồi này.”
“ Tiểu a đầu, không phải chỉ vừa mới nhắc ngươi không được làm ồn ở y quán thôi sao? Lần sau còn không tiếp thu, phạt ngươi học thuộc tất cả
tên và công dụng thuốc ở y quán trong một ngày.” Nhã Thanh liếc mắt cảnh cáo Tri Hân xong mới nhìn sang Vong Âm: “ Ngươi đến rồi.”
“ Ngươi xem qua thử, đây có đúng những thứ ngươi cần dùng đến?”
Xem gói đồ lớn mà Vong Âm để trên bàn, Nhã Thanh nhìn lại một lần: “
Tự Thiếu Kha, Ngọc Vi Yên, rễ cây Bằng Tăm… tất cả đều đủ không thiếu,
nhưng tại sao số lượng lại nhiều như vậy?”
“ Ta qua hết ngày mai phải đi hộ tống đoàn người sứ thần Thái Lân
quốc, những ngày tới cũng sợ rằng không có bao nhiêu thời gian rãnh.”
Vong Âm không giải thích rắc rối gì, hắn chỉ đơn giản nói những gì mình
nghĩ: “ Những thứ ngươi cần ta sợ dùng hết cũng sẽ khó ra ngoài thành
mua lại, vì vậy đã giúp thì giúp cho trót, mua nhiều một chút khi ta
không thể đến ngươi cũng không lo dùng hết."
Nhã Thanh nói: “ Là ngươi bảo với ta vừa đúng lúc cần đến huyện Viên
Nghị, ta mới nhờ ngươi mua những thứ này. Nhưng đây đều là những loại
thuốc hiếm mắc tiền, thường thì những hiệu thuốc đều không nhập quá
nhiều vì sợ người mua ít sẽ lỗ vốn, thế nên với số lượng thuốc ở đây,
ngươi không thể chỉ mua ở một nơi là huyện Viên Nghị.”
“ Ta…” Bị Nhã Thanh nói trúng không biết nên làm thế nào, cũng không thể lừa được y nên Vong Âm đành im lặng.
Nhã Thanh có thể nhìn thấy những hành động quá rõ ràng của hắn, ngay
cả một tiểu cô nương không hiểu chuyện như Tri Hân còn có thể nhìn ra,
bản thân y rất dễ nhận biết tâm ý của kẻ khác lại càng rõ ràng. Nhã
Thanh thở ra một hơi: “ Tiền lần trước đưa ngươi chắc chắn không đủ để
mua chỗ này, sau này mới có trả lại ngươi.”
“ Không cần.” Vong Âm nghe Nhã Thanh nói muốn trả lại tiền cho mình
thì khó chịu, hắn trầm giọng: “ Đây là bản thân ta muốn mua, không liên
quan đến ngươi.”
“…”
Nhìn liền biết sư phụ mình muốn từ chối người ta có lòng đối tốt, làm tổn thương người ta. Tiểu Tri Hân kéo tay Nhã Thanh: “ Sư phụ…”
“ Được rồi.” Nhã Thanh chỉ là vô tình muốn nói trả tiền, nếu là bằng
hữu bình thường cũng không có gì, chẳng qua y không nghĩ tới hắn lại khó chịu ra mặt như vậy. Vong Âm này thật ra hiểu, hay không hiểu rằng bản
thân hắn thích y đây? Nhã Thanh suy nghĩ lại mỉm cười: “ Nếu ngươi đã
không muốn nhận lại tiền thì thôi vậy, ta cũng được lợi ích lớn vì sao
phải từ chối. Vong Âm, cảm ơn ngươi.”
“ Ta đã nói là ý muốn của bản thân, ngươi không cần cảm ơn.”
“ Tính khí gì vậy chứ, càng ngày càng trở nên rắc rối.” Nhã Thanh
thầm nghĩ xong lại nhìn tiểu đệ tử của mình lên tiếng hỏi: “ Sư phụ bảo
ngươi đi là thế nào rồi, vị phu nhân đó lại chịu im lặng mà quay về
sao?”
“ Làm sao có thể chứ.” Vừa nghe nhắc đến đã không nén nổi, Tiểu Tri Hân lanh miệng nói: “ Còn đáng ghét hơn ta tưởng nữa cơ.”
Nhã Thanh gom lại mấy thứ thuốc của Vong Âm mua về muốn để vào trong mấy ngăn tủ lại nói: “ Cũng không có gì lạ.”
“ Sư phụ người không biết đâu, vị phu nhân đó giọng điệu vừa hống
hách lại nói chuyện xem thường người. Lúc đầu khi ta vừa nói lại lời của người, phu nhân kia liền lớn tiếng mắng người cái gì đại phu không tốt, còn nói sư phụ không ra sẽ cho đánh gãy tay người.”
“ Đánh gãy tay?” Vong Âm vừa nghe thì hai chân mày đã nhăn lại: “ Cũng thật quá xem thường người khác.”
“ Ngươi không cần phải quan tâm đến đâu.” Nhã Thanh tự nhiên nói: “
Cô ta trước giờ đều là như vậy, ta chỉ là một đại phu trị bệnh cho mọi
người, cô ta đe dọa một chút cũng có là gì, ta cũng không cảm thấy có gì lạ.”
“ Ngươi biết người đó sao?” Vong Âm lại hỏi: “ Là ai, nhà quan chức nào, ở hoàng thành lại dám hống hách như vậy?”
“ Bỏ đi, ngươi những ngày tới còn bận việc của mình hộ tống hay tiếp
đón sứ thần Thái Lân gì đó, không cần vì mấy chuyện nhỏ mà tìm thêm rắc
rối.” Nhã Thanh lại hỏi Tiểu Tri Hân: “ Sau đó thì sao, cô ta không làm
khó ngươi chứ?”
“ Dạ không sư phụ, họ nói tới tối vị phu nhân đó mới lại đến y quán nhờ người xem bệnh.”
Nhã Thanh thầm nghĩ: “ Cô ta cũng chịu xuống nước như vậy? Chắc là
thật sự mang bệnh trong người, không thể không cần nhờ đến ta giúp.”
“ Nhã Thanh.” Thấy Nhã Thanh im lặng trầm mặt còn cho rằng y đang lo
lắng, Vong Âm nói: “ Nếu có chuyện gì thì cứ nói với ta một tiếng, không cần biết nữ nhân kia là ai cũng không thể làm khó ngươi.”
“ Làm khó ta, chỉ với cô ta?” Nhã Thanh mỉm cười rồi xua tay nói: “ Vẫn chưa có khả năng.”
“…”
- -------------------------------------------------------------------------------------
“ Ừm…” Phiên Vân xoay người thì thấy chỗ ngủ bên cạnh mình đã trống
không, lưu luyến cảm giác ấm áp được hắn ôm trong lòng, y hai mắt nhẹ hé mở nhìn xem thử.
Ngày trước đều là Phiên Vân dậy sớm hơn, nhưng Ngôn Phong từ lúc đăng cơ làm hoàng đế cả thói quen cũng phải thay đổi, trời chưa sáng đã bị
Trịnh công công gọi thức dậy.
“ Phiên nhi?” Vừa được cung nữ giúp thay triều phục lại nhìn thấy
Phiên Vân nằm trên giường mở mắt nhìn mình, Ngôn Phong lại ngồi trở
xuống bên cạnh vừa kéo cao chăn, lại vuốt nhẹ trên tóc y: “ Là ta làm
ngươi thức dậy sao?”
Phiên Vân lắc đầu: “ Không phải do hoàng thượng thì thói quen của ta cũng chỉ ngủ được thêm một lúc nữa.”
“ Nếu đã thức dậy rồi, ta bảo người làm thức ăn sáng cho ngươi.”
Phiên Vân làm lạ hỏi: “ Không cần chờ hoàng thượng hạ triều rồi cùng nhau ăn sao?”
“ Không cần.” Ngôn Phong cẩn thận giải thích: “ Hôm nay sau khi hạ
triều còn phải tiếp đón sứ thần Thái Lân, không thể cùng ngươi dùng bữa
được. Xin lỗi!”
“ Phải rồi.” Phiên Vân nhớ ra mới nói: “ Ta cũng quên mất chuyện này, người không cần lo cho ta, tiếp đón sứ thần vẫn quan trọng hơn. Người
đăng cơ chưa lâu, vẫn cần phải tạo mối quan hệ hòa hữu với các nước
khác.”
“ Ngươi không thấy khó chịu là được rồi. Nếu Phiên nhi cảm thấy buồn
chán quá, ngươi có thể xuất cung dạo chơi một chút, đến gặp biểu ca cùng bá mẫu của ngươi cũng không sao.”
“ Hoàng thượng nói thật?”
“ Đương nhiên.” Thấy vẻ mặt vui vẻ của Phiên Vân, Ngôn Phong lại nâng một lọn tóc của y đặt ở mũi ngửi một chút rồi mỉm cười nói: “ Nhưng
phải mang Sát Âm theo cùng với ngươi.”
“ Sát Âm là cận vệ riêng bảo vệ bên cạnh hoàng thượng, sao lại bảo ta mang hắn theo.”
“ Nghe lời đi, như vậy ta mới an tâm. Nếu không phải sẽ bận đến không có thời gian ở với ngươi hôm nay, ta cũng thật lòng không muốn để ngươi ra ngoài dạo chơi một lát, ít nhất muốn đi cũng phải đi cùng với
ngươi.”
“ Hiểu rồi.” Phiên Vân quấn mình trong chăn ấm, y gật gật đầu đồng ý xem như thỏa thuận rồi.
Ngôn Phong thấy vậy mới thả ra lọn tóc của y trên tay mình, hắn căn
dặn cung nữ vài tiếng bảo chuẩn bị đồ ăn cùng chăm sóc tốt Phiên Vân rồi mới cùng với Trịnh công công rời khỏi.
Nhìn Ngôn Phong bận triều phục hoàng y cùng dáng vẻ uy nghiêm như
vậy, Phiên Vân không tránh được trong lòng cảm thấy tự hào không ít. Dù
sao cũng là từ y nhìn thấy hắn gầy như một bộ xương khô, nước da trắng
xanh cùng gương mặt tiều tụy nằm trên giường không thể cử động cũng
không thể nói. Cho đến hôm nay cũng là y nhìn thấy hắn trở thành một vị
hoàng đế anh tuấn tài giỏi đầy quyền uy, làm sao có thể không cao hứng.
Phiên Vân lại trầm mặt suy nghĩ, y lúc trước đã từng nói với Ngôn
Phong để hắn có thời gian thân cận cùng các nữ nhân khác, chỉ cần là nữ
tử sinh hoàng tử cho hắn đầu tiên thì cứ sắc phong nàng ta làm hoàng
hậu. Chuyện như vậy, bản thân y biết rõ mình nói ra quả thật không chỉ
không theo ý mình, mà còn đang khiến hắn phải làm những điều tệ hại với
phi tử và hoàng hậu của mình trong tương lai.
Nhưng y lại không muốn quan tâm nhiều như vậy, cho dù bản thân ích kỷ cùng đưa ra những điều kiện quá đáng nhưng y chỉ là làm theo ý muốn của mình, không muốn vì Ngôn Phong hi sinh thêm chút nữa, để hắn chỉ có thể nhìn đến duy nhất một mình y.
Cứ tự cho rằng bản thân đã quá ép buộc Ngôn Phong làm những việc
khiến hắn khó xử, thế nên mới không nghe được lời đồng ý từ hắn. Nhưng
gần đây từ những hành động của Ngôn Phong, Phiên Vân nhận ra hắn không
hề như y nghĩ, trái lại còn cảm thấy lòng ích kỷ này của y vẫn chưa đủ.
Nhất định không tuyển tú, tạm thời đều dùng lý do bản thân mới vừa
lên ngôi, triệu cục chưa ổn định, không cần vội vã nghĩ đến phi tần hậu
cung cho qua chuyện. Thế nhưng có thể nhìn thấy hắn đang muốn kéo dài
thời gian, cũng là đang đợi sau khi xử lý xong một mớ rắc rối là tàn dư
trước kia của Thừa Viêm đế để, lại mới bắt đầu tập trung mà giải quyết
việc hậu cung.
Phiên Vân đâu phải là đồ ngốc mà không thể nhìn ra ý đồ của hắn, nghĩ lại thì ngay cả hoàng đế như hắn còn không sợ con dân chê cười, y lại
cần phải quan tâm đến mình bị thiên hạ bàn tán sao?
Nếu Ngôn Phong thật sự muốn làm vậy, Phiên Vân cũng chẳng có lý do gì phải từ chối cả. Vị trí của y chỉ là bên cạnh hắn, ai cần quan tâm nó
được gọi là gì.
Phiên Vân lại khẽ mỉm cười rồi ngồi dậy nói: “ Điềm Nhi, giúp ta lấy y phục đi.”
“ Vâng công tử.” Cung nữ Điềm Nhi có tính cách cẩn thận mới được
Trịnh công công đưa đến hầu hạ ở Hòa Di cung, ban đầu khi đưa cô đến nơi này lời nói cùng ý tứ của Trịnh công công chính là muốn cho cô cơ hội
tiếp cận hoàng thượng nhận được ân sủng.
Điềm Nhi lại là một cung nữ không chỉ thông minh cẩn thận, mà còn là
một người biết tiến biết lui, biết phân rõ thật hư cũng không muốn mơ
mộng trèo cao.
Ở nơi này hầu hạ cô có thể nhìn thấy, Hòa Di cung tuy nói là tẩm cung của hoàng đế thế nhưng… Nơi này, vị Phiên Vân công tử ở hoàng thượng ở, Phiên Vân công tử không ở thì hoàng thượng cũng chẳng thấy đâu.
Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra, Điềm Nhi đương
nhiên không có ý muốn riêng gì, được làm cung nữ hầu hạ ở Hòa Di cung
xem như đã tốt hơn kẻ khác.
Nàng từ sớm đã cho người chuẩn bị sẵn nước rửa mặt cùng y phục bên
ngoài, cung nữ chờ hầu Phiên Vân thức dậy chẳng khác gì hầu hạ hoàng đế. Đợi khi đã giúp y thay y phục cùng buộc lại tóc, Điềm Nhi mới hỏi lại: “ Phiên Vân công tử, hoàng thượng đã cho người chuẩn bị thức ăn sáng,
người dùng chứ ạ?”
“ Nói họ mang vào đi, sau khi ăn rồi ta liền xuất cung. Điềm Nhi, đều để ngươi chuẩn bị là được rồi.”
“ Nô tỳ đã hiểu.”