" Hai nam nhân mà lại làm mấy cái chuyện như vậy ngay trên đường đi, ngươi thấy đáng mặt lắm sao?"
Phiên Vân cúi đầu nói: " Không phải do ta muốn vậy."
" Cái gì mà muốn với không muốn, ta có mắt cũng có thể nhìn ra ngươi
có tự nguyện hay không. Cũng may lúc đó chỉ có ta và Vong Âm trông thấy, thật không hiểu các người đang nghĩ cái gì." Nhã Thanh tay trên bàn
chống cằm nhìn tên biểu đệ ngu ngốc của mình, y chợt thở dài: " Vậy chứ
thật ra quan hệ giữa ngươi và vương gia đã tiến triển đến đâu rồi, đừng
có nói với ta...?"
" Không giống như ngươi nghĩ đâu." Lúc đó cùng với Ngôn Phong trong
góc nhỏ không ngờ lại bị Nhã Thanh nhìn thấy, Phiên Vân cũng không muốn
giải thích cái gì. Dù sao Nhã Thanh cũng đã biết rõ quan hệ của họ, chỉ
có hình như Vong Âm lại cũng rất bình tĩnh xem như không có gì.
" Ta xem chừng ra ngươi chẳng bao lâu nữa cũng bị vương gia ăn sạch
mà thôi." Nhã Thanh thì thầm trong miệng xong lại nói: " Cái người hôm
qua, Ngọc Trúc gì đó... ngươi thấy thế nào?"
Đột nhiên lại nghe Nhã Thanh hỏi như vậy, Phiên Vân nói: " Cũng không có gì, chỉ là có thể nhìn thấy người này... đối với vương gia tình cảm
không phải chỉ là bình thường."
" Ngươi biết mà còn tỏ ra bình tĩnh như vậy." Nhã Thanh tức giận: "
Hắn không chỉ là thuộc hạ của Nhật Minh vương, so với Vong Âm và Thẫm
Ngụy bọn họ, ta còn có thể thấy hắn có thân phận còn cao hơn một bậc."
" Biểu ca, ngươi đang lo lắng cho ta sao?" Phiên Vân rót một tách trà rồi đặt trước mặt Nhã Thanh nói: " An tâm đi, ta thấy Ngọc Trúc đại
nhân cũng không phải người xấu gì."
" Ngươi đừng suy nghĩ đơn giản quá như vậy, cho dù hắn thật sự không
có ý xấu gì, nhưng một người như thế ở bên cạnh vương gia ngươi một chút cũng không lo lắng sao?"
" Ta đương nhiên có cảm thấy khó chịu chút ít, nhưng cũng đâu phải là chuyện lớn gì." Phiên Vân bình tĩnh nói: " Cho dù thật sự có vì chuyện
đó đi nữa thì ta cũng là một nam nhân, cần phải vì có một nam nhân khác
cũng thích vương gia mà làm mấy việc như ghen hay tính toán, đề phòng
người ta khó xem như vậy hay không?"
" Ngươi..." Nhã Thanh định nói lại thôi: " Được, ta mặc kệ ngươi thế nào."
Phiên Vân biết Nhã Thanh chỉ là lo lắng cho mình, y lại muốn đổi chủ
đề mà mỉm cười nói: " Phải rồi, ta nghe nói sáng nay ngươi cùng với Vong Âm và Thẫm Ngụy tướng quân ra ngoài thành."
" Ta muốn đi hái Diệp Mộng Chi, nhưng ngựa ở đây những con còn có thể dùng lại chỉ có bọn họ mới làm chủ được."
" Ta biết ngươi thế nào rồi cũng nhất định phải hái cho được mà." Từ
lúc quen biết Nhã Thanh thì đã vậy, y đối với việc trị bệnh và các loại
thuốc chẳng khi nào chịu bỏ qua.
Nhã Thanh nhìn Phiên Vân nói: " Ta định ở nơi này thêm một thời gian
vì lo lắng cho ngươi, nhưng thấy ngươi ở đây xem ra cũng không gì. Một
hai ngày nữa ta sẽ trở về nhà, mẫu thân có thể rất lo lắng muốn biết tin tức của ngươi."
" Đi sớm như vậy sao?"
" Vương gia đang hồi phục rất tốt, cũng không cần đến ta phải tiếp
tục điều trị nữa." Nhã Thanh thở dài: " Huống hồ xét theo tình hình bây
giờ, chẳng bao lâu nữa cả hoàng thành và Thừa Viên Chức đều không thể an bình lâu, ta trước đó cũng không muốn vướng vào rắc rối."
Phiên Vân suy nghĩ mới nói: " Từ đây trở về Tề An huyện, ngươi đi một mình cũng không sao chứ?"
" Ngươi cho rằng ta trước nay hành y khắp nơi thì thế nào, chẳng qua
mất một chút ít thời gian cũng chẳng phải vấn đề to tác gì."
" Vậy..." Nghĩ lại thì Nhã Thanh cũng không cần phải vất vả như vậy
cùng bọn họ chạy đến nam địa xa xôi này, tất cả đều là do Phiên Vân muốn y chữa trị cho Ngôn Phong mà ra. Y nghĩ mới thành thật lên tiếng: " Nhã Thanh, đa tạ ngươi."
Nhã Thanh liếc mắt nhìn Phiên Vân, y thở dài buồn chán nói: " Giữa huynh đệ chúng ta còn cần phải nói mấy lời đó sao?"
- -----------------------------------------------------------------------------
Tại phòng giam đầy mùi ẩm mốc tanh hôi và tối tăm, một nam tử đứng
bên ngoài song gỗ trầm mặt nhìn kẻ tội nhân cả người đầy những vết
thương rướm máu.
Hắn nghiến chặt răng kêu lên thành tiếng, giọng nói sau đó cũng thể
hiện sự tức giận cùng với thất vọng: " Viên tướng quân, ta thật không
hiểu ông vì sao lại có thể làm như vậy."
" Là ai?" Viên Bân nằm trên đống rơm khô, đầu tựa bên tường nhướng mi mắt nhìn đến kẻ bên ngoài phòng lao. Ông cười nói: " Ra là Hoàn Lãng
duệ tướng, ngươi đến thăm ta đó sao?"
" Viên Bân tướng quân." Hoàn Lãng nắm lấy thành gỗ trên cửa phòng
giam, hắn lớn tiếng: " Ta biết ông là một trung thần, ông không thể nào
là phản tặc còn muốn phản bội chống lại hoàng thượng, phản bội lại chính con người và niệm tự hào của bản thân mình. Tại sao bây giờ lại như
vậy, thật ra đã xảy ra chuyện gì?"
" Phản tặc sao?" Viên Bân cười lớn: " Thì ra đó là tội danh mà hoàng đế muốn gán ghép cho ta, thật là nực cười."
" Viên lão tướng quân, nếu ông chịu oan có thể nói cho ta. Ta nhất định sẽ đến gặp hoàng thượng để giải thích rõ ràng."
" Hoàn Lãng."
"..."
Viên Bân nói lớn tiếng: " Ngươi nói không sai ta luôn tự cho mình là
đúng, cho dù biết bản thân luôn tin vào đế vương thật sự chính là Nhật
Minh vương gia, thế nhưng vẫn ngu ngốc muốn giữ lại cái lòng trung thành đó với Duật Thừa Viêm."
" Viên Bân tướng quân."
" Triều đại này đã thối nát đến ta và ngươi đều không thể ngờ tới
được, đất nước này tưởng như không cần có chiến tranh thì chính là an
bình, thế nhưng chính sự hèn nhát của bản thân ta lại khiến cho người
dân mà mình muốn mang lại hòa bình đó rơi vào địa ngục."
Siết lại thanh gỗ trong tay mình, Hoàn Lãng gắt giọng: " Ông đang nói cái gì vậy, ông muốn nói mình thật sự muốn phản lại hoàng thượng, thật
sự muốn giúp đỡ Nhật Minh vương khởi dậy gây ra chiến loạn, khiến người
dân phải gánh chịu nổi đau của chiến tranh mang lại, chỉ vì để cho hắn
cướp đoạt hoàng vị?"
" Hoàn Lãng duệ tướng, ngươi là người ngay thẳng chính trực. Hãy cứ
nhìn vào vào lòng dân mà xem, ai mới chính là hoàng đế thật sự."
"..."
" Thời đại đã sắp đổi ngôi, thiên hạ thật sự muốn được thái bình chỉ
có thể đổi lấy bằng chiến tranh. Đó mới là sự thật không thể thay đổi."
- -------------------------------------------------------------------------------
" Vương gia người xem." Vong Âm mang một bản danh sách giao lại cho
Ngôn Phong: " Mấy ngày qua sau khi nghe nói Thảo Đường quân chiêu binh,
đã có rất nhiều người đến ghi tên muốn tham gia. Với lực lượng của chúng ta bây giờ, nếu trực tiếp đối đầu với hoàng đế cũng không cần lo ngại."
" Ngọc Trục, ngươi thấy thế nào?"
Nghe Ngôn Phong hỏi, Ngọc Trúc nhìn bản đồ của toàn bộ Thiên Lang
quốc, nếu khởi quân từ phía nam đánh thẳng đến hoàng thành, cần phải qua ba thành trì Minh Chương, Liêm Giang và Hà Trì: " Trong ba tòa thành
chỉ có Hà Trì là bước đến cuối cùng để tiến vào hoàng thành, cũng là nơi khó công nhất. Thế nhưng Quyền Chung đại nhân lại đồng ý quy phục vương gia."
" Ha ha ha, tất cả đều là nhờ vào quân sư của chúng ta." Thạo Lâm
ngồi trên ghế tựa, hắn cười lớn nói: " Không biết làm cách nào Ngọc Trúc chỉ giao cho Thẩm Ngụy một bức thư, sau khi đến tay tên Quyền đại nhân
đó thì hắn đã lập tức quy phục vương gia, theo ta thấy cũng là trời muốn diệt Thừa Viêm đế."
" Ngươi không thể nói đơn giản như vậy." Vong Âm chỉ vào vị trí của
thành Minh Chương: " Tòa thành này được bao bọc bởi một hoang mạc khô
khốc, nếu muốn hạ thành nhưng bên ngoài lại không có bất cứ rào cản nào
cùng với loại bão cát thất thường, e rằng ngay cả Thảo Đường quân ta
cũng khó mà chống cự nổi."
" Điều này cũng không cần phải lo lắng." Ngọc Trúc lại nói: " Chúng ta không cần trực tiếp đối đầu tại thành Minh Chương."
" Sao đột nhiên lại nói vậy, Minh Chương thành nếu không thể đánh đổ chúng ta cũng không thể qua được." Vong Âm làm lạ nói.
Ngọc Trúc lại nhìn về Thạo Lâm: " Cũng giống như ngươi nói, cả ông trời cũng muốn diệt Thừa Viêm đế."
" Ta sao?" Thạo Lâm không hiểu ý Ngọc Trúc là gì, chỉ là nghe nói y
đồng ý với mình thì ha hả lên cười: " Đương nhiên là như vậy."
" Hiện giờ Thiên Lang phía bắc xảy ra lũ lụt, lương thực thiếu hụt.
Lại thêm phía nam Minh Chương lại vì chịu ảnh hưởng của khí hậu sa mạc
hạn hán, hoàng đế nhất mực lo sợ chiến tranh sắp tới nên không muốn mở
kho cứu tế. Chỉ sợ Minh Chương thành cũng không thể nào trụ vững thêm
được nữa."
Ngôn Phong suy nghĩ sau khi nghe Ngọc Trúc nói, hắn trầm giọng: " Thu phục lòng dân, không cần tốn một binh một tướng cũng có thể phá thành."
" Chính là như vậy." Ngọc Trúc mỉm cười: " Chờ khi tất cả tướng lĩnh
đều có mặt đầy đủ, vương gia có thể chính thức dẫn binh khởi dậy. Ngọc
Trúc có thể đảm bảo, trận này người chắc chắn thắng, lại trong thời gian ngắn nhất có thể để công phá hoàng thành."
Thạo Lâm im lặng một hồi, hắn lại đến gần Thẫm Ngụy từ đầu vẫn đứng
một bên không có ý kiến gì. Giọng nói cố ý giảm đến nhỏ nhất có thể: "
Ngươi có thấy nụ cười của Ngọc Trúc có chút đáng sợ không?"
" Vậy sao?"
" Thạo Lâm."
Thạo Lâm đột nhiên nghe đến tên mình thì liếc mắt nhìn lại, chỉ là
vừa thấy sắc mặt của Ngọc Trúc thì đã biết sắp có chuyện lớn rồi: " Ha
ha, ta cũng không có nói cái gì."
" Ta nghe lần trước ngươi dẫn người đi săn thú, bất ngờ trang trại
của Thô gia gần chỗ các ngươi săn bắn lại có mấy chuồng ngựa bị sổng
mất."
" Cái đó..." Thạo Lâm né tránh lướt mắt đi nơi khác, hình như mấy cái chuồng ngựa đó là do hắn vô tình làm hư.
Ngọc Trúc mỉm cười: " Phiền Thạo Lâm tướng quân dẫn theo doanh quân
của ngươi qua bên đó làm lại mấy cái chuồng, sẵn tiện giúp họ bắt mấy
con ngựa sổng mất trở về được chứ?"
" Ta đường đường là tướng lĩnh một doanh mà lại phải đi sửa chuồng ngựa?" Thạo Lâm lớn tiếng.
" Nếu ngươi không muốn thì trong thời gian tới ta cũng còn những việc khác để ngươi đi làm, thấy thế nào?"
Thẫm Ngụy từ đầu vẫn đứng nghe, lúc này hắn lại chịu lên tiếng nói
với Thạo Lâm: " Ta khuyên ngươi vẫn nên đi sửa chuồng ngựa vẫn tốt hơn."
"..."
" Vương gia." Nghi Tuyết lúc này từ bên ngoài đi vào, cô đi đến đưa
cho Ngôn Phong một phong thư: " Đây là tin tức mới được gửi về từ hoàng
thành, xin người xem qua thử."
Ngôn Phong mở thư đọc qua một lượt, hắn nhăn mày siết lại là thư trong tay: " Viên Bân đã bị hoàng đế xử tử."
" Sao cơ." Vong Âm vừa nghe không dám tin, Viên tướng quân là ân nhân cứu mạng của hắn, ông một đời trung thành với hoàng đế, lại bị kết tội
phản thần xử tử.
- ----------------------------------------------------------------------------------------
“ Ngươi vẫn ổn chứ?”
Ngồi trên vách tường thành cao nhìn phía xa, chỉ nghe tiếng không cần quay đầu cũng biết người đến là ai. Vong Âm lắc đầu: “ Ta bây giờ chỉ
muốn ở một mình.”
“ Ngươi ở một mình cũng đừng có ngồi trên đó.” Nhã Thanh tựa lưng vào vách tường đá, y nói: “ Ta vừa rồi nhìn thấy còn cho rằng ngươi muốn
nhảy xuống bên dưới, đáng tiếc chờ mãi cũng chỉ thấy ngươi ngây người
như đồ đầu gỗ.”
“…”
Nhã Thanh thở dài: “ Ta biết ngươi hối hận vì lúc đó đã không ngăn
cản Viên tướng quân, để ông ấy một mình trở về hoàng thành tra lại vụ
việc năm xưa. Nhưng đó là con đường do Viên lão tướng quân lựa chọn,
không phải lỗi do ngươi.”
“ Ta biết.” Vong Âm nói: “ Ta chỉ đang nghĩ, lúc mình lấy đầu Duật
Thừa Viêm sẽ trông như thế nào. Nhưng nếu không được vương gia đồng ý,
ta cũng không thể tự tay trả thù cho ân nhân của mình.”
Nhã Thanh mỉm cười: “ Để làm được như vậy thì con đường mà các ngươi phải đi cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
" Ngươi nói phải."
Thạo Lâm ngước đầu nhìn Vong Âm và Nhã Thanh phía trên tường thành,
hắn vẫn không an tâm mà hỏi Thẫm Ngụy: “ Để hắn như vậy cũng không sao
chứ, ta là lần đầu tiên thấy tên Vong Âm đó như vậy.”
“ Hắn sẽ ổn thôi.” Thẫm Ngụy xoay lưng: “ Ngoại trừ Bất Triết và Sát
Âm, mọi người đều đã trở về, nhanh đi báo cho vương gia đi.”
“ Được rồi.”