" Phiên nhi lười biếng, Phiên nhi là đồ lười biếng."
Phiên Vân hôm nay buổi sớm vừa thức dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tiểu Thanh đang nhảy qua nhảy lại trên người y. Suýt chút nữa đã la lớn mắng chửi, lại thấy Ngôn Phong cũng đã thức nhìn mình cười. Y cũng chẳng
biết sao mình lại ngây ngốc ra đó một hồi, đột nhiên nói: " Vương gia,
đêm qua ngủ ngon?"
" Ừ." Ngôn Phong chỉ ngắn gọn một tiếng xong không có nói thêm gì,
chỉ là lúc Phiên Vân còn chưa thức Tiểu Thanh đã bay vào phòng từ ô cửa
nhỏ thông gió phía trên cao, hắn vì vậy mới bị đánh thức.
Mỗi lần đều là Phiên Vân dậy sớm hơn hắn, đến lúc Ngôn Phong dậy thì
cơm canh cũng đã được dọn sẵn. Hiếm khi có thể nhìn thấy y buổi sáng vẫn còn ngủ trong lòng mình, cảm thấy dễ chịu không muốn gọi người dậy.
Phiên Vân trừng mắt dọa Tiểu Thanh xong thì ngồi dậy ra khỏi chăn,
xuống giường bận thêm ngoại y vào mới nói với nó: " Nhã Thanh sao lại
bảo ngươi đến rồi, lại có tin gì mới sao?"
Tiểu Thanh bay bay trên cao không chịu đậu xuống, Ngôn Phong lại thay nó giải thích, đưa thư cho Phiên Vân: " Vừa rồi nó mang thứ này đến cho ngươi, bị ta lấy mất nên bất mãn mới cố ý quấy rối ngươi ngủ."
" Xem như ngươi còn biết nhận chủ." Phiên Vân cười chỉ Tiểu Thanh
mắng, nó lại như hờn dỗi xong việc lại đi mất. Y lắc đầu cười mới nhận
giấy thư từ tay Ngôn Phong hỏi: " Trong đó nói gì sao?"
" Ta chưa xem." Ngôn Phong ngắn gọn nói.
Dù sao y và Nhã Thanh cũng không mờ ám việc gì, thế nên không sợ Ngôn Phong đọc được. Hắn lại ý tứ không xem thư, tôn trọng và tin tưởng y
như vậy đúng là khiến Phiên Vân rất vui. Đối với hắn mà nói, để tin
tưởng một người rất khó, như vậy xem như không có chút nào nghi ngờ tới
y.
" Nhã Thanh trở lại hoàng thành rồi." Phiên Vân đọc thư nói, y có vui nhưng cũng lo lắng nhìn Ngôn Phong: " Ta vẫn có báo lại tình trạng sức
khỏe của vương gia cho Nhã Thanh, y bây giờ đến hoàng thành nói người có thể tiến hành điều trị rồi."
" Ngươi nói thật?" Ngôn Phong đúng là bất ngờ, hắn ngồi dậy nói: " Nếu như vậy thì cứ tiến hành đi, ta không muốn chờ nữa."
Phiên Vân ngập ngừng: " Nhưng bây giờ phải làm cách nào để đưa người
ra khỏi vương phủ, cho dù thoát được cũng chưa chắc có khả năng đi xa."
Ngôn Phong nghe vậy cũng trầm mặt, vẫn cần thêm chừng mười ngày thì
người của Thảo Đường quân mới bí mật vào hoàng thành để đưa họ rời khỏi. Hắn đã định sau đó thoát ra ngoài rồi sẽ ở Thừa Viên Chức để Nhã Thanh
biểu ca kia tiến hành trị liệu, bây giờ thì không có khả năng.
" Không sao." Biết tình trạng của họ thế nào, Phiên Vân nói: " Ta sẽ
ra ngoài tìm Nhã Thanh, nói với y cố chờ thêm vài ngày nữa."
" Chỉ có cách như vậy." Ngôn Phong nói.
" Quyết định như vậy đi." Phiên Vân đi đến chèn lại chăn bị Ngôn
Phong vừa rồi bất ngờ vung ra, y cười: " Ta bây giờ đi lấy nước giúp
người rửa mặt, vương gia ở đây chờ một lát đi."
" Phiên nhi, ta không phải không thể cử động nữa." Ngôn Phong không vui nói.
Phiên Vân lại không cần chú ý đến hắn đi ra ngoài khép cửa lại: " Ta
biết người bây giờ không có chỗ nào không tốt, nhưng đây trở thành thói
quen rồi. Vương gia cũng không phải sẽ khó chịu với ta chứ?"
Ngôn Phong lắc đầu, hắn đúng là do Phiên Vân chiều hư rồi. Cho dù hắn thật tránh việc không để y chăm sóc cho mình nữa, thế nhưng chỉ là vì
bản thân muốn cố gắng hồi phục thật nhanh. Bản thân lại thật ra rất muốn Phiên Vân chăm lo từng chút một cho mình, đừng nói là ốm yếu, cơ thể
này thật đã sắp bị y nuôi đến béo ú lười biếng rồi.
Còn đang suy nghĩ thì Phiên Vân đã thật nhanh quay trở lại, y nét mặt có chút lo lắng, tay vẫn còn bưng chậu nước chạy đến bên giường. Nhìn
thấy y như vậy khiến Ngôn Phong không thể không lo: " Phiên nhi, ngươi
làm sao vậy?"
" Vương gia mau nằm xuống đi." Phiên Vân để chậu nước xuống đất xong
mạnh tay đẩy Ngôn Phong nằm xuống giường, tiện tay cũng trùm cả chăn lên người hắn chỉ chưa ra đầu tóc, vội vàng nói: " Người không được lên
tiếng."
" Phiên nhi?"
" Vương phi đến rồi." Phiên Vân chỉ kịp nói câu đó đã nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, y nhanh chân đá mạnh chậu nước dưới chân mình văng
tung tóe, miệng cũng hét lớn: " Ngươi bất mãn cái gì, ta hầu hạ đến tận
nơi còn ra vẻ?"
"..."
Phiên Vân giả vờ như không biết người đến, hướng người nằm trên
giường chăn cũng kéo tới đầu mắng; " Nếu ngươi không phải vương gia thì
ta cần chịu khổ như vậy sao, đã là phế nhân còn làm được gì."
Vừa vào đến nơi đã thấy tình cảnh này, Thệ Ngọc tuy không thích nghe
tiếng the thé la lớn của Phiên Vân, thế nhưng nhìn người bị sỉ nhục nằm
trên giường như xác chết kia thì trong lòng tốt hơn.
Lư Thương thấy vậy thì cố ý để yên cho Phiên Vân mắng một hồi, sau đó mới giả vờ lên tiếng: " Ngươi đang làm cái gì đó?"
Phiên Vân giật mình, y xoay đầu nhìn thấy Thệ Ngọc và Lư Thương thì
mặt hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, đầu cũng đụng tới đất run run nói: "
Vương phi, không phải như người nghĩ... ta thật sự chỉ là... chỉ là..."
" Ngươi cũng thật là có gan lắm." Thệ Ngọc môi đỏ thắm hơi kéo lên
nói: " Chỉ nói ngươi hầu hạ vương gia, lại còn dám oán trách."
" Lục nhi không dám." Phiên Vân nhanh miệng nói: " Vương phi là tấm
lòng nhân hậu, không trách phạt nặng Lục Nhi làm sai. Là do vương gia
vừa rồi trừng mắt đe dọa làm Lục Nhi khiếp sợ, giống như là đang căm hận đòi mạng người..."
" Là Lục Nhi nhất thời nóng giận nên mới..." Phiên Vân vừa run vừa nói, đầu cũng không dám ngước lên.
Thệ Ngọc liếc mắt nhìn người trên giường bị trùm kín đầu, cảm thấy vô cùng chán ghét. Hắn đến bây giờ vẫn còn xem mình là Nhật Minh vương gia uy phong vạn phần sao?
Vương Phi cũng chẳng muốn hứng thú nhìn hắn hận thù đối mình, hay
phải miễn cưỡng nhìn thấy hắn phế nhân vô dụng càng khiến nàng không
vui. Chờ khi chịu nghe lời rồi, mới để cho hắn lết đến dưới chân nàng
nhận lỗi cầu xin tha thứ. Thệ Ngọc chẳng buồn quan tâm đến hắn nữa, nói
với a hoàn: " Lư Thương, đóng cửa lại đi. Đừng để ai trông thấy, lại
giống lần trước không thể tránh được phạt nặng."
" Vâng thưa vương phi." Lư Thương trả lời rồi đi đóng cửa lại.
Phiên Vân thấy nàng cố ý bao che cho mình mới ngước đầu nhìn, đợi Thệ Ngọc đi lại bên ghế nhỏ ngồi xuống mới vui mừng nói: " Tạ ơn vương phi
không trách tội, Lục Nhi về sau nhất định đều nghe lời của người."
" Ta biết ngươi không vui vẻ gì khi phải chăm sóc một người tàn tật,
thế nhưng lần sau có làm gì cũng nên tính trước tính sau." Thệ Ngọc xoa
nhẹ trên chiếc nhẫn ngọc thạch mang ở ngón tay, có ý nhắc Lục Nhi nhớ
việc lần trước bị nàng trừng phạt: " Nếu vừa rồi kẻ bước vào không phải
là ta, chỉ sợ ta có muốn bao che cho ngươi cũng không được."
" Vương phi dạy bảo rất phải." Phiên Vân tỏ ra vừa sợ vừa cố giữ bình tĩnh nói.
" Biết là tốt." Thệ Ngọc quan tâm hỏi: " Mặt của ngươi thế nào rồi,
lần đó là ta ra tay quá nặng, nhưng cũng chỉ đành làm như vậy để kẻ khác xem. Ai bảo ngươi những chuyện như vừa rồi đây lại làm trước mặt bao
nhiêu người, ta nếu không đánh thật nặng chỉ sợ mọi người sẽ có lời ra
tiếng vào không tốt."
Phiên Vân bất đắc dĩ, cố mỉm cười: " Lục Nhi biết vương phi khó xử, từ nay làm việc đều sẽ không tùy tiện."
Thệ Ngọc xem như hài lòng thái độ của Phiên Vân, nàng lại nói: "
Không nhắc chuyện đó nữa, nói lại chắc ngươi cũng đã nghe việc sẽ có
thêm một nữ tử khác sắp nhập phủ?"
" Việc đó... Lục Nhi có nghe qua."
" Ta là vì suy nghĩ cho ngươi, cũng không cần ở lại đây chăm sóc
vương gia nữa. Hai ngày tới nàng ta sẽ nhập phủ, ngươi dạy bảo đôi lời
thì dọn ra khỏi Tư Duyệt Thâm đến chỗ của ta." Thệ Ngọc nói.
Phiên Vân trong lòng kinh sợ, nếu y đi khỏi vậy chuyện vương gia
không phải đều bị lộ cả? Chắc là việc lần trước về tam hoàng tử, vương
phi muốn thu y để giúp đỡ nàng về sau. Thế nhưng không thể biểu hiện ra
bên ngoài, y hơi cúi đầu nói: " Lục Nhi đa tạ vương phi đã thay mình suy nghĩ."
" Vậy thì được rồi, ở đây cũng không còn việc của ta." Thệ Ngọc đứng
lên nói: " Những ngày này chăm sóc vương gia cho tốt, hiểu chưa."
" Lục Nhi hiểu rõ."
Thệ Ngọc xoay bước ra ngoài, nàng đã từng cảm thấy lạ tại sao Đàn Lục Nhi này gả cho vương gia suốt mấy tháng mà không có chuyện gì xảy ra,
không giống những nữ nhân trước kia đến. Nhưng vì quá suy tưởng vào mối
quan hệ giữa Đàn Ngọc Nhi và Duật Nghĩa khiến nàng lại cho rằng, Phiên
Vân cố gắng như vậy tới bây giờ là muốn chờ ngày được vào phủ Khuynh
Dương của Duật Nghĩa.
Nàng từng nghĩ muốn thần không biết quỷ không hay khiến Đàn Lục Nhi
cũng giống những người trước đây, tự mình tìm chết. Thế nhưng không ngờ
lại bị hoàng đế đánh chủ ý, không được hại nàng ta. Thế nên chỉ còn cách sớm ra uy dọa người, thu về trở thành lợi thế của mình.
Phiên Vân lại không giống, im lặng nhìn người đi khỏi thật xa, trong
mắt có sự xem thường chán ghét. Vốn chỉ cần thêm chừng mười ngày nữa
thôi, không ngờ còn có loại sự việc này bất ngờ đến. Tiểu Thiếp sắp vào
cửa kia sợ rằng phá hỏng kế hoạch của họ, thêm nữa y cũng không thể rời
khỏi vương gia lúc này.
" Phiên Nhi."
Nghe thấy tiếng Ngôn Phong, quay đầu thấy hắn đã đứng ngay sau lưng
nhìn mình. Được hắn đưa tay kéo mình đứng lên, tự nhiên cảm thấy so với
vương gia chỉ mới gần nửa năm trước còn nằm im không động được một ngón
tay, thay đổi quá lớn.
Nghĩ lại mấy lời vừa rồi vì cứu nguy mà mắng hắn, Phiên Vân không dám nhìn hắn nói: " Xin lỗi, vương gia."
" Ngươi vì cái gì xin lỗi?"
" Ta vừa rồi nói những lời đó." Y hối lỗi đứng trước hắn: " Cho dù
người và ta đều biết chỉ là muốn diễn cho Vương Phi xem, cũng biết vương gia sẽ không trách ta. Thế nhưng nói ra những lời xúc phạm đến người,
nếu không xin lỗi thì bản thân ta sẽ thấy không vui."
" Ngươi cũng đã xin lỗi rồi." Ngôn Phong ôn nhu nói: " Ta cũng đã nhận lời xin lỗi, vì vậy không cần khó chịu trong lòng nữa."
Phiên Vân lại nhìn Ngôn Phong, y trong mắt đột nhiên kiên định nói: " Vương gia, chúng ta trước hai ngày tới phải trốn thôi."
"..."