" Vương gia thứ tội."
Văn Huân cùng Thẫm Ngụy không ai giải thích mà đồng thanh nhận tội,
Phiên Vân tuy muốn nói giúp họ một chút nhưng bản thân y không có lý do
gì để chen vào.
" Không biết cũng không thể trách các ngươi." Ngôn Phong nói: " Về sau xem Lục Nhi cũng giống như ta."
Cả hai người đều không nói gì, chỉ có Văn Huân vẫn làm ra dáng vẻ
chẳng ngờ lén nhìn Phiên Vân một cái rồi lập tức lướt qua. Thẫm Ngụy
thấy vương gia tình trạng không quá tệ như trong tin tức mình nhận được, trong lòng cũng bớt đi phần nào bất an. Cho dù vương gia cử động không
tốt, nhưng người này vẫn mãi là chủ tử của hắn: " Vương gia, chúng ta
bây giờ mang người đi. Trở về Thừa Viên Chức ngay cả hoàng đế cũng không dám động binh, cơ thể của người cũng có thể từ từ điều trị."
" Không được." Ngôn Phong còn chưa nói gì Phiên Vân đã lên tiếng ngăn cản, y giang hai tay chặn trước người hắn: " Vương gia bây giờ chưa thể đi."
" Cô nói vậy là có ý gì, vương gia đi hay ở lúc nào đến lượt cô cho
phép?" Văn Huân nhăn mày, còn đang muốn nói tiếp lại bị vương gia phía
sau tiểu cô nương kia nhìn cho câm miệng.
Phiên Vân nói: " Tuy ta không biết Thừa Viên Chức kia mà các người
nói là ở đâu, nhưng cơ thể vương gia lúc này vẫn còn rất yếu, miễn cưỡng có người đỡ đi nữa cũng chỉ có thể chuyển động được một đoạn ngắn. Bây
giờ lại muốn vương gia đi đường xa, có thể là phải ngồi ngựa, người làm
sao chịu nổi chứ?"
" Lục Nhi cô nương." Thẫm Ngụy nói: " Chúng ta có thể vào hoàng
thành, đột nhập được vương phủ đã là lần này hết sức nguy hiểm, chỉ cần
một chút liền bỏ mạng. Nếu cơ hội tốt như lúc này lại không thể cứu
vương gia ra ngoài, sau này chỉ sợ càng khó khăn."
Phiên Vân khó xử, y cũng biết Ngôn Phong rời khỏi chỗ này được càng
tốt, thế nhưng hắn bây giờ thật nhấc tay còn mệt mỏi đau đớn. Y nghĩ rồi lại cương quyết nói: " Xin lỗi, ta biết các huynh đều muốn cứu vương
gia. Nhưng bây giờ mang người đi không tốt, cho ta thời gian thêm ba...
không, là bốn tháng đi. Ta cố gắng giúp vương gia hồi phục tốt nhất, lúc đó cho dù phải đi đường xa cũng không sợ nguy hiểm."
" Một tiểu cô nương như cô có thể làm được gì?" Văn Huân nói: " Cô là đại phu sao, có khả năng giúp vương gia đứng lên đi lại được?"
" Huynh tin tưởng ta, vương gia lúc ta đến vương phủ còn không thể
nói, không động được một đầu ngón tay. Ta đến vương phủ gần hai tháng,
bây giờ thì thế nào? ta không phải đại phu nhưng vẫn có thể giúp người."
" Cô nương chắc chắn vương gia sẽ được giữ an toàn trong bốn tháng sau, sẽ không có mối nguy hại nào cho người chứ?"
" Ta..." Phiên Vân ngập ngừng, đây đúng là chuyện mà y không thể hứa. Chỉ việc vương gia bị ép uống thứ thuốc đáng ngờ kia mỗi tháng, y cũng
chẳng có cách nào, chỉ có thể khiến hắn chịu khổ đủ cách nôn ra. Nếu
thật sự những người đang muốn hại vương gia mà ra tay, y không có khả
năng bảo vệ hắn.
Không khí trở nên im lặng, tưởng rằng việc đưa vương gia ra ngoài xem như đã quyết định, không ngờ lúc này Ngôn Phong lại lên tiếng: " Lục
Nhi đã nói bốn tháng, như vậy thì cứ đợi thêm bốn tháng đi."
" Vương gia, việc này quá nguy hiểm." Văn Huân nóng vội nói.
" Không sao." Ngôn Phong nghiêm mặt nhìn hắn: " Ta tin tưởng các
ngươi, với khả năng của các ngươi bốn tháng sau vẫn đủ có thể cứu ta và
Lục Nhi ra ngoài."
Đây rõ ràng là ý tứ tín nhiệm của chủ tử đối với thuộc hạ, thế nhưng
hiểu rõ Nhật Minh vương gia. Hắn nói vậy đương nhiên hoàn toàn tin tưởng tài năng của bọn họ, thế nhưng để hắn tự mình nói còn không phải yêu
cầu họ không được mắc sai lầm nhỏ nhất, nếu có thì hình phạt cũng chẳng
tốt đẹp gì.
" Nếu vương gia đã nói như vậy chúng ta cũng không còn cách nào
khác." Thẫm Ngụy nhìn Phiên Vân: " Lục Nhi cô nương, vương gia phải nhờ
vào cô nương rồi."
" Đương... đương nhiên." Phiên Vân mỉm cười: " Đây là ý của ta, ta nhất định chăm sóc vương gia thật tốt."
Ngôn Phong nói: " Các ngươi trước hết trở về Thừa Viên Chức, không
cần mang tình trạng của ta nói ra, hoàng đế bây giờ vẫn cho rằng ta là
một kẻ sắp chết để hắn nắm làm lợi thế. Cùng với Ngọc Trúc bàn luận qua, Thảo Đường quân tạm thời để hắn tùy ý làm chủ."
" Ngọc Trúc quân sư tài trí hơn người, chúng ta từ khi vương gia xảy
ra chuyện đều do y ổn định tinh thần. Nếu không so với những người nôn
nóng tính khí kia chắc chắn kéo quân làm loạn khắp nơi, chính là muốn
chờ đợi vương gia. Chúng ta tin người sẽ không có chuyện, không bỏ rơi
hàng vạn tướng sĩ và nhân dân ở Nam địa."
" Đúng vậy vương gia." Thẫm Ngụy cũng đồng ý với Văn Huân nói: "
Chúng ta đợi người trở về, sẵn sàng hy sinh tính mạng bắt hoàng đế trả
lời cho hành động của hắn."
Ngôn Phong không nói, hắn chỉ trầm lặng một hồi sau thì gật đầu.
Phiên Vân nhìn thấy bọn họ như vậy mới hiểu ra đôi chút, lý do vì sao
trước kia vương gia chịu nhiều đau khổ xác thịt như vậy vẫn muốn tiếp
tục sống.
Không chỉ vì lòng tự tôn của hắn, Ngôn Phong kiên cường như vậy là vì bên dưới hắn còn có những thuộc hạ sinh tử. Nếu hắn thật sự chết mà vẫn bị kẻ khác lợi dụng, làm điểm yếu không tồn tại đe dọa tính mạng của
biết bao kẻ khác. Mạng của hắn không chỉ của riêng hắn, kiên cường như
vậy cũng không trách.
" Các ngươi trước đi khỏi, người bị Lục Nhi đuổi đi sợ rằng rất nhanh sẽ trở về. Đừng để bị phát hiện, hoàng đế có yêu cầu tất cả đều từ
chối, không cần lo lắng cho ta." Ngôn Phong nói.
Thẫm Ngụy đấu hai tay phía trước: " Tuân lệnh vương gia."
Văn Huân luôn cảm thấy vương gia còn ở lại hoàng thành ngày nào, nguy hiểm ngày đó. Không chỉ sợ đến tính mạng Ngôn Phong, mà còn cả Thảo
Đường quân và nhân dân Nam địa. Thế nhưng đã nhận lệnh từ chính vương
gia hắn sẽ không làm trái. Hắn hướng Phiên Vân nói: " Lục Nhi cô nương,
tại hạ lúc trước vì nóng vội mà đã mạo phạm, xin cô nương thứ lỗi."
" Văn Huân tướng quân không cần lo, ta biết ngươi là vì lo lắng vương gia. Đổi lại là ta, cũng sẽ cẩn thận như vậy." Phiên Vân cười với hắn.
" Vậy vương gia... thật sự có khả năng khỏe lại, có thể như trước kia?"
Không thể nói dối, Phiên Vân hơi cúi đầu, tỏ vẻ lúng túng: " Ta cũng không nắm chắc, chỉ có thể làm hết khả năng."
" Không sao." Ngôn Phong nói như an ủi Lục Nhi: " So với trước đã tốt hơn nhiều."
Phiên Vân nghe vậy thì nắm bàn tay Ngôn Phong, y nói: " Vương gia, ta nói thật với người. Thật ra khi còn nhỏ bá mẫu và biểu ca tìm được ta,
họ đều theo học y lâu đời được truyền qua các thế hệ của tổ tông. Ta đã
có hỏi biểu ca liệu có cách giúp người không, y nói vẫn còn phải chờ cơ
thể ngươi tốt hơn sau đó tiến hành trị liệu mới biết được."
" Thật tế thời gian qua ta chăm sóc sức khỏe người tốt hơn, người có
thể nói lại cũng là nhờ vào thuốc biểu ca đưa, ta mỗi bữa cơm của ngươi
đều có bỏ vào. Ta không nói chỉ là sợ ngươi khó lòng tin được một người
mới quen như ta." Phiên Vân cố giải thích: " Nhưng người đã tốt hơn đúng không? Vậy nên cơ hội có thể trị khỏi là rất cao, có thể ta làm chưa
tốt nhưng..."
" Lục nhi, ta đương nhiên tin nàng." Ngôn Phong chặn lời Lục Nhi, hắn một chút hy vọng, lại hỏi: " Biểu ca của nàng... thật sự có khả năng
trị khỏi cho ta?"
" Ta..." Phiên Vân đương nhiên nhìn thấy hy vọng trong mắt hắn, y
không nói một phần cũng là sợ điều này. Giọng y cũng nhỏ hơn: " Ta nói
rồi, không thể chắc chắn. Ta không muốn cho người hy vọng, sau đó lại
thất vọng."
Ngôn Phong trong mắt tràn đầy kinh hỷ, hắn nghĩ rất nhiều mình có thể trở lại như xưa, nhưng chưa từng nuôi hy vọng. Hắn chân tay không hoạt
động nhưng vẫn còn đầu óc, trí tuệ này. Không thể đích thân cưỡi ngựa
cầm kiếm dẫn binh, vẫn có thể làm tốt vị trí chủ vương ra lệnh bày mưu.
Cho dù rơi xuống tận cùng của bờ vực cũng không khiến Ngôn Phong khuất
phục.
Thế nhưng cũng không có nghĩa hắn quên được bản thân mình, hắn đã
từng dũng mãnh ra sao, cao ngạo thế nào. Một nam tử từ tướng mạo đến tài trí đều khiến kẻ khác kiên dè, nữ tử hâm mộ. Tay sức đủ sức nắm vạn
quân, chân đủ sức đạp ngã hàng binh mã thế nhưng phải cam chịu ngồi sau
bàn, chỉ có thể duy nhất ra lệnh chỉ huy.
Nghe được đã có khả năng này lòng hắn làm sao không cao hứng, ngay cả hai người Văn Huân và Thẫm Ngụy tuy chưa từng nói ra nhưng cũng hiểu
vương gia có nỗi khổ gì. Bọn họ không hẹn mà lập tức cúi đầu trước Phiên Vân, làm y bối rối: " Hai người làm gì vậy... ta... vương gia, bọn
họ..."
Văn Huân lại là người lên tiếng trước: " Lục Nhi cô nương, nếu thật
sự có thể chữa trị cho vương gia, ta nguyện vì cô nương làm bất cứ việc
gì."
" Ta... ta đã nói rồi, ta chỉ có thể làm hết sức, hơn nữa người có thể chữa trị cũng không phải ta."
" Không cần biết kết quả ra sao." Thẫm Ngụy nói: " Ta cũng sẽ mang ơn nghĩa này của Lục Nhi cô nương."