Ngôn Phong lúc trở về lại phòng thì hình như tâm trạng không vui, hắn trầm
mặt chẳng chịu nói lời nào khiến Phiên Vân lại tự hỏi mình làm gì để hắn giận rồi: " Vương gia lại làm sao vậy?"
Ngôn Phong không nói, Phiên Vân thật ghét cái tính cách này của hắn: " Người mỗi lần không vui thì cứ im lặng, không chịu lên tiếng thì ta
biết được vương gia không hài lòng chỗ nào hay sao?"
" Đừng nói với ta nàng không biết bọn chúng nhìn nàng với ánh mắt gì." Ngôn Phong đột nhiên cả giận nói.
Phiên Vân ngẩn người ra, sau đó liền hiểu hắn giận cái gì. Y buồn
cười nói: " Có như vậy thôi mà vương gia cũng để tâm? Chỉ là bọn họ nhìn một chút, cũng có phải là ăn thịt ta? Đâu có mất miếng thịt nào."
" Không được." Ngôn Phong gắt giọng: " Cho dù là nhìn, nghĩ tới thôi đều không được."
Phiên Vân chẳng ngăn nổi mình hé môi cười, y xoa bóp cánh tay cho
hắn: " Người vì chuyện này mới giận sao? Vương gia có lúc nhìn ta cũng
có ánh mắt giống như vậy, tại sao không thấy người có vẻ gì hối lỗi đi,
còn giận ta?"
" Ta không giống." Chuyện xấu bị Đàn Lục Nhi phát hiện cũng không làm hắn xấu hổ, Ngôn Phong xem như việc hiển nhiên nói: " Nàng là thê tử
của ta, ta đương nhiên có thể."
Phiên Vân nghe hắn nói thì nụ cười trên môi chợt tắt, y chỉ là muốn
nói đùa với hắn. Không lý nào vương gia thật sự xem y là thê tử rồi?
" Lục Nhi." Ngôn Phong lại nói: " Trước kia nàng ở đâu, là tiểu thư nhà quan lại nhà nào vừa được phong chức sao?"
Phiên Vân lắc đầu: " Không phải, ta là... tam nhi nữ của Đàn tri
huyện Tề An. Là vương phi đột nhiên cho người đến nói muốn rước ta vào
phủ, làm tiểu thiếp của vương gia."
" Thảo nào... ta chưa từng nghe đến. Nếu nàng thật là tiểu thư quan chức triều đình, chỉ sợ sớm vang danh, không đến ta."
Phiên Vân im lặng không trả lời, y cũng không thể nói cho hắn, danh
tiếng tiểu thư Đàn gia thật sự có, y là nam còn là đứa con bí mật nên
không có người biết tới, còn Đan Lục Nhi thật sự thì chẳng qua đang chờ
đợi mai mối từ phủ hoàng tử thôi.
" Gả cho ta, uất ức nàng rồi."
Phiên Vân nhịp tim trong ngực đột nhiên đập mạnh, y vẫn tập trung xoa bóp cánh tay Ngôn Phong, bây giờ ngước lên nhìn hắn. Nghe hắn nói thật
chậm: " Nếu một ngày, ta có thể trở lại như trước."
Ngôn Phong nghiêm túc nói: " Ta sẽ cho nàng một hôn lễ lớn nhất, dùng kiệu lớn rước nàng về. Khiến nàng hạnh phúc hơn tất cả, cho thiên hạ
biết Đàn Lục Nhi, là thê tử của ta."
Nghe đến cái tên "Đàn Lục Nhi" trong miệng Ngôn Phong, Phiên Vân
trong lòng đau nhói. Người đang hứa hẹn cho Đàn Lục Nhi một thân phận,
danh nghĩa, cùng sự thừa nhận lớn nhất. Nếu y thật sự là Đàn Lục Nhi,
trước những lời chân thật của hắn, gương mặt anh tuấn của hắn, y chắc
chắn sẽ rất vui. Thế nhưng y lại không phải, không phải Đàn Lục Nhi,
thậm chí không phải nữ nhân.
Nếu Ngôn Phong biết, y chắc chắn sẽ làm hắn thất vọng, khiến hắn tổn
thương vì bị lừa dối. Ban đầu Phiên Vân không nghĩ nhiều như vậy, chỉ
cho rằng về sau hắn biết thì họ có thể là bằng hữu, huynh đệ. Nhưng bây
giờ y sợ nói ra sự thật, sợ nói ra rồi sẽ khiến một người có lòng kiêu
ngạo lớn như hắn, có chấp nhận được đã từng nói với một nam nhân những
lời này?
Phiên Vân nói: " Ta không cần những thứ đó, càng không xứng với vương gia."
" Không xứng?" Nếu là người khác thì những lời này chẳng khác nào
nhạo bán hắn, Ngôn Phong tìm lý do để nàng phải nói bản thân không xứng
với hắn. Giọng ôn nhu hỏi: " Cuộc sống trước kia của nàng ra sao?"
Ngôn Phong nhận ra không đúng, Lục Nhi của hắn xinh đẹp đáng yêu như
vậy, nên được phụ mẫu yêu thương. Tại sao bị ép gả cho hắn cũng không
chút phản kháng, thậm chí hầu hạ hắn cũng không thiếu sót, nấu nướng
giặt đồ việc đều do chính tay nàng làm.
Nghĩ thế nào cũng chỉ nghĩ ra ngày trước nàng phải chịu thiệt thòi,
nếu không làm sao nghĩ ra được phải lấy nam nhân tàn tật như hắn, còn
cho rằng bản thân không xứng: " Có phải phụ mẫu của nàng không đối tốt?"
" Mẫu thân khi ta ba tuổi đã qua đời." Thấy Ngôn Phong quan tâm mình, Phiên Vân cũng không muốn lừa hắn việc gì nữa, thế nên không dựa theo
thân phận của Đàn Lục Nhi, mà nói với hắn về chính mình: " Nàng chỉ là
được mua về Đàn gia làm a hoàn, vô tình bị cưỡng ép... mới có ta."
Ngôn Phong trầm mặt, nghe đến đó cũng hiểu rõ chuyện phía sau sẽ thế
nào. Trước kia chắc chắn phải chịu khổ, gả cho hắn lại càng không oán
trách. Hắn trong lòng càng khẳng định, muốn cho nàng tất cả mọi thứ tốt
nhất trên đời này.
- ----------------------------------------------------------
Đêm xuống Phiên Vân nhìn bên ngoài cửa, đúng là mấy vị gia nhân kia
đều đi khiêng ghế cho y rồi, ngũ lão ông nói chắc phải nửa đêm mới xong
ghế, y cố ý bảo họ đi sớm hơn để đợi mà.
Phiên Vân lén lút ra phía sau viện đến chỗ giếng nước, quả nhiên hai
vị nam tử đại ca hôm qua thật là trời vừa tối đã ở đây chờ. Thấy y còn
không khỏi đề phòng, nhìn tới lui xem có bị mai phục hay không, Phiên
Vân cười với họ: " Là Văn Huấn tướng quân, và Thẫm Ngụy tướng quân đúng
chứ?"
" Cái gì?" Văn Huấn ngạc nhiên so với Thẫm Ngụy vẫn bình tĩnh như không: " Tại sao ngươi lại biết?"
" Ta biết, đương nhiên là do..."
" Vương gia nói cho cô nương, đúng chứ?" Thẫm Ngụy nói.
Văn Huân bây giờ lại nhìn Thẫm Ngụy: " Không thể, vương gia là người
cẩn thận thế nào? Cho dù thật vì nghe a đầu này nói lại, người cũng
không dễ dàng tin tưởng, làm sao mang thân phận của chúng ta tùy tiện
nói cho người khác."
" Chính bởi vì vương gia hành sự cẩn thận, không tùy tiện nói ra thân phận của chúng ta." Thẫm Ngụy nhìn Phiên Vân: " Thế nên đối với vị cô
nương này ngươi nên cẩn thận lời nói, đừng có a đầu này nọ."
" Vậy là ý gì? Cô ta thủ đoạn không đơn giản?"
Thẫm Ngụy lắc đầu, hắn hướng Phiên Vân: " Làm phiền cô nương, chúng ta muốn gặp vương gia bây giờ, sẽ không sao chứ?"
" Không sao, người canh giữ ở Tư Duyệt Thâm chỉ có vài người đều đã
bị ta dụ đi khỏi. Còn hai a hoàn, bình thường giờ này đã về phòng nghỉ
ngơi, chắc là không có vấn đề." Phiên Vân bước đi trước rồi nói với họ: " Đi theo ta đi."
Văn Huân vẫn chưa tin tưởng tuyệt đối, hắn còn sợ bên kia sẽ có mai
phục nói: " Tin cô ta được sao? Chi bằng khống chế người trước cho
chắc."
" Vương gia nói thân phận chúng ta cho cô ấy, chính là nhắc nhở ngươi cô ta không thể động, ngươi lại còn muốn động sao?" Thẫm Ngụy nói.
" Cô ta sao?"
Phiên Vân lo lắng đảo mắt tới lui, sợ có người trông thấy nên làm gì
có tâm trạng nghe xem hai người kia nói gì. Đến khi đã đưa được người
vào đến phòng rồi khép cửa lại, y bây giờ mới an tâm.
" Vương gia." Nhìn thấy Duật Ngôn Phong, Văn Huân là người đầu tiên kêu lên.
Ngôn Phong ngồi trên giường không động đậy, nhìn hai thuộc hạ quỳ
xuống bên giường mình, gương mặt lạnh uy nghiêm mà lần đầu tiên Phiên
Vân nhìn thấy. Hắn cũng từng tỏ ra lạnh lùng với y, nhưng có thể tạo nên khí thế áp bách như vậy lại là điều y không ngờ tới.
Hắn lạnh giọng nói: " Đứng lên cả đi."
" Vương gia, đúng thật là người." Văn Huân vừa vui mừng vừa lo lắng
nhìn vương gia: " Chúng ta nghe nói ngươi tàn phế rồi, còn không nhận
được chút tin tức."
" Các ngươi từ lúc nào đến hoàng thành, có bị phát hiện hay không?" Ngôn Phong nói.
Thẫm Ngụy lập tức trả lời: " Bí mật nhập thành, không có ai phát hiện."
" Làm rất tốt."
" Chúng ta từ khi không thể liên lạc với vương gia bị hoàng đế lấy
tính mạng người ra uy hiếp, chỉ đành chờ đợi. Thời gian ba năm luôn cho
người tìm hiểu thông tin của vương gia ở hoàng thành." Thẫm Ngụy nói: "
Hai năm trước nghe nói vương gia không thể nói nữa, sợ hãi bọn chúng hại người, không ngờ là vương gia cố ý làm giả."
" Là thật." Ngôn Phong lên tiếng làm cả hai thuộc hạ ngạc nhiên, hắn
nhìn sang Đàn Lục Nhi đang đứng im lặng ở cửa để không làm phiền họ,
nói: " Lục Nhi, qua đây."
" Ta..." Phiên Vân ngập ngừng, bọn họ bàn đại sự, Văn Huân kia lại cứ nhìn y với ánh mắt nghi ngờ. Nếu qua đó thật sẽ khiến họ không thoải
mái.
" Không sao đâu." Ngôn Phong gắng gượng nâng tay phải lên không quá cao, run run hướng bàn tay về phía Lục Nhi; " Qua đây."
Thấy Ngôn Phong như vậy chịu đau, Phiên Vân không nỡ nên liền đi
nhanh qua nắm lấy cánh tay kia làm sức lực và điểm tựa cho hắn: " Đã nói người vẫn chưa thể dùng sức nhiều như vậy, đừng khiến mình chịu đau. Cố gắng là tốt, nhưng cố gắng quá đôi khi lại hại đến mình."
" Được, ta biết rồi." Ngôn Phong cười với nàng.
Văn Huân và Thẫm Ngụy đối với vương gia ngạc nhiên hắn ôn nhu, nhưng
không có tâm trạng nghĩ đến hắn thay đổi ra sao, có thể thấy vương gia
đau lòng trước kia uy võ thần vũ biết bao, bây giờ muốn nâng một cánh
tay cũng phải nhờ đến nữ tử dìu đỡ. Thật là khiến thuộc hạ tận trung
liều chết như bọn họ cảm thấy bản thân vô dụng.
" Ta có thể nói, càng có thể cử động được một ngón tay đều là nhờ vào Lục Nhi." Hắn Lạnh giọng: " Các ngươi lại như thế muốn gây thương tích
nàng?"
Cả hai nam nhân vì câu nói mang ngữ khí đe dọa của vương gia toát mồ
hôi, hắn chỉ vừa khiến họ thấy thương cảm đã lập tức biến thành mãnh thú rồi, vương gia đúng là trong hoàn cảnh nào thì uy lực dọa người cũng
không giảm.