“ Ra vậy, ta hiểu rồi.” Nhã Thanh nói xong vẫn không hề bỏ đi, y chờ một
hồi lại khó chịu lên tiếng: “ Vậy bây giờ ngươi tránh ra được chưa?”
“ Sao cơ?” Dung Tử ngạc nhiên vì câu nói của Nhã Thanh, vẫn chưa kịp
phản ứng gì đã bị người đưa tay đẩy ra. Cho dù Nhã Thanh sức không có
bao nhiêu, nhưng vì vẫn còn bất ngờ nên Dung Tử chỉ khi y bước qua mình
vào phòng rồi mới mới kịp nói vội hai tiếng: “ Chờ đã…”
Nhã Thanh vừa vào trong đã đảo mắt nhìn một lượt khắp phòng, y xem
Vong Âm nằm trên giường với thân trên còn để trần, y phục của hắn và
Dung tử rơi dưới nền đất, dù nhìn ra sao đi nữa cũng chỉ thấy là bọn họ
đang làm chuyện ái muội mà thôi.
Thấy Nhã Thanh vào phòng lại đứng ngây ra đó, Dúng Tử tỏ vẻ khó xử
nói: “ Nhã Thanh công tử, ta cũng chỉ là làm tròn trách nhiệm của mình
hầu hạ Vong Âm công tử mà thôi. Huynh bây giờ đột nhiên xông vào như
vậy, có phải hơi thất lễ rồi không?”
“ Hừ.” Nhã Thanh lạnh một tiếng trong cổ họng, y đi lại bên giường
ngồi xuống nhìn xem Vong Âm tựa như đang ngủ say. Lấy trong người ra một lọ thuốc rất nhỏ, y ngậm thuốc vào miệng rồi áp lên môi Vong Âm dùng
lưỡi đẩy thuốc vào miệng hắn.
Dù sao cũng đã hôn một lần, giờ có thêm một lần cũng chẳng sao. Đẩy
thuốc đến thật sâu nơi cổ họng ép Vong Âm nuốt xuống, Nhã Thanh lại ngồi dậy liếc nhìn sang Dung Tử: “ Nguyệt Xuân viện các ngươi tiếp khách
cũng thật có tâm, còn sử dụng đến xuân dược để tiếp đãi.”
“ Bị phát hiện rồi sao?” Dung Tử bây giờ lại trái ngược với dáng vẻ
mỏng manh yếu đuối hay sợ sệt của mình, y khoanh tay trước ngực lại tựa
đầu bên cửa cười nói: “ Thật không ngờ Nhã Thanh công tử có thể nhìn ra
dễ dàng như vậy, ta còn tưởng có thể vui đùa với Vong Âm một lát, cuối
cùng lại bị huynh đến phá rối.”
“ Tuy rằng xuân dược mà ngươi dùng trong rượu tên ngốc này không thể
nhận ra, thế nhưng ta chỉ cần ngửi được một chút cũng có thể phát hiện.” Nhã Thanh tuy bề ngoài có thể bình tĩnh nhưng thật ra y trong lòng đang lo lắng, ở đây là Bạch Miên quốc, y không biết võ công, Thẫm Ngụy cũng
không ở. Chỉ có thể trông cậy vào Vong Âm, cố kéo dài thời gian đến khi
giải dược y cho hắn uống phát huy tác dụng.
Dung Tử tựa như nhớ ra mới thở dài: “ Phải rồi, ta quên mất Thái Tuệ
Linh đã nói ngươi là một đại phu, hơn nữa kiến thức về y học cũng rất
sâu rộng.”
“ Các ngươi ngay từ đầu đã đánh chủ ý lên người bọn ta.” Nhã Thanh
bắt đầu suy nghĩ đến việc Thẫm Ngụy đột nhiên biến mất có phải cũng là
do bọn họ: “ Các ngươi thật ra là ai, có mục đích gì?”
“ Không cần phải căng thẳng quá như vậy.” Dung Tử mỉm cười: “ Chúng
ta có mệnh lệnh không được làm hại gì đến các ngươi khi chưa được cho
phép, ta chỉ là đang định sẽ an ủi một người đang đau khổ vì không được
đáp lại tình cảm mà thôi, thế nhưng lại bị ngươi phá rối giữ chừng.”
“ Ngươi…”
Dung Tử lại nói: “ Tuy rằng có thể phát hiện ta cho Vong Âm uống xuân dược, nhưng ngươi chắc chắn thuốc giải của mình sẽ lập tức có hiệu
nghiệm chứ?”
Nhã Thanh nhìn lại Vong Âm, vừa rồi lúc cho hắn uống thuốc y có thể
nhận ra cả cơ thể hắn nóng bừng. Tuy rằng bản thân tin tưởng thuốc của
mình sẽ có tác dụng nhưng mỗi loại xuân được đều cần một loại thuốc giải khác nhau, thuốc của y tuy có khả năng tiêu trừ bớt nhưng vẫn cần thời
gian. Vong Âm thật sự để tiêu đi hỏa dục trong người chỉ sợ hắn vẫn phải khó chịu thêm một khoảng thời gian nữa.
“ Nói cho ngươi biết trong lúc chờ thuốc giải kia của ngươi phát huy
tác dụng thì hắn chịu khổ không ích đâu, một lúc nữa tỉnh lại còn có khả năng phải chịu tra tấn hơn. Chi bằng cứ để ta giúp đi, biết đâu lại còn có ích hơn thuốc giải của ngươi.”
Nhã Thanh khó chịu lên tiếng: “ Không phải đều do ngươi làm ra sao?”
“ Thật sự không cần ta giúp?”
Nhã Thanh trầm mặt, y không biết rõ xuân dược kia là gì, cũng không
biết hậu quả của nó nếu thuốc giải không nhanh có tác dụng sẽ ra sao.
Vẫn còn phân vân thì đột nhiên cổ tay của mình lại bị nắm chặt lấy còn
mang theo cảm giác nóng đến đáng sợ, y khẽ giọng: “ Vong Âm?”
“ Cút ra ngoài.” Vong Âm không biết khi nào đã tỉnh lại, hắn hướng
Dung Tử đang đứng bên cửa mà gắt giọng tựa như đang muốn giết người.
Đôi mắt đỏ ngầu chứa tơ máu, cả người đổ mồ hôi đến ướt đẫm, ngay cả
giọng nói cũng khàn đặc không rõ tiếng. Dung Tử nhìn Vong Âm như đang
chực chờ chỉ cần đến gần hay làm hại người kia thì sẽ lập tức xé xác
mình ra, ngay cả khi cơ thể đang bị dày vò vì xuân dược vẫn muốn bảo vệ y đến vậy sao?
“ Bỏ đi.” Dung Tử thở ra một hơi, y xoay lưng bỏ ra ngoài còn không
quên đóng lại cửa phòng: “ Ta có ý tốt thế nhưng lại bị các ngươi xem là kẻ thù, vậy cứ hy vọng là giải dược của các ngươi sẽ có tác dụng đi.”
Vong Âm nhìn thấy người bỏ đi rồi tâm mới thả xuống một chút, hắn
không ngờ mình lại vô ý như vậy có thể bị kẻ khác dễ dàng bỏ thuốc, nếu
là Thẫm Ngụy hắn chắc chắn sẽ không rơi vào hoàn cảnh này.
“ Ngươi thấy sao rồi?” Nhã Thanh hỏi.
“ Không sao.” Vong Âm thả ra cổ tay Nhã Thanh, hắn xé rách những tấm
màn lụa bên giường ghép lại với nhau rồi tự buộc lại cổ tay mình: “ Cần
một thời gian để thuốc giải phát huy tác dụng đúng chứ?”
“ Ngươi định tự trói mình lại sao?” Mỗi người hỏi lại không cần đối
phương trả lời, Nhã Thanh im lặng nhìn Vong Âm cố gắng buộc tay hắn lại
với cạnh giường, y biết nếu hắn không phải đang rất khó chịu vì xuân
dược dày vò thì hắn cũng sẽ không cần phải làm vậy: “ Để ta giúp ngươi.”
Vong Âm nghiến răng kiềm chế dục vọng không ngừng dâng lên, hắn không thể tin tưởng bản thân lúc này có làm ra những chuyện gì không thể tha
thứ hay không, cũng không thể để Nhã Thanh một mình khi xung quanh sẽ có người muốn làm hại y.
Cả cơ thể khó chịu đến phát điên, Vong Âm chỉ có thể dùng những suy
nghĩ như phải bảo vệ Nhã Thanh để khiến mình giữ bình tĩnh hơn. Một mùi
hương nhẹ thoáng qua trên mũi khiến hắn dường như mất đi kiểm soát mà
xoay đầu nhìn Nhã Thanh đang buộc lại tay mình với cạnh giường, đôi mắt
đỏ ngầu của hắn không thể rời đi, đầu mũi vẫn còn lưu luyến mùi hương
trên tóc y khi vừa lướt qua.
Nhã Thanh đang trói lại tay Vong Âm thì đột nhiên choáng váng, lúc y
nhận ra thì đã bị Vong Âm tóm lấy bên vai thô bạo đè xuống giường. Nhã
Thanh hé mắt nhìn rõ lại người phía trên mình, hắn một tay vẫn còn bị
buộc với thành giường, tay kia lại đè trên bả vai Nhã Thanh đến phát
đau. Y nhìn hắn cắn chặt khớp hàm để kiềm chế, khổ sở đến đáng thương.
“ Ta không muốn… không kiểm soát được, ta không muốn làm hại người. Nhã Thanh, ta…”
“ Ngươi bình tĩnh đi.” Nhã Thanh vai bị hắn đè chặt đến đau đớn cũng
không kêu một tiếng, y dùng hết sức mình có đưa tay tát Vong Âm một cái
giúp hắn bình tĩnh lại mới nói: “ Ngươi chỉ là đang bị xuân dược dày vò, ta biết ngươi không muốn làm hại ta.”
“ Nhã Thanh…”
“ Không sao đâu, một lúc nữa thuốc giải có tác dụng ngươi sẽ không khó chịu như vậy nữa.”
“ Ta…”
“ Rầm " một tiếng rung chuyển mạnh khiến Nhã Thanh giật mình nhìn
lên, Vong Âm tựa như mất kiểm soát mà kéo mạnh cổ tay như muốn thoát ra
khiến giường bị lay chuyển mạnh. Nhã Thanh nhìn cổ tay hắn bị siết lại
đến rướm máu mà lo lắng: “ Ngươi bị thương rồi.”
“ Đừng tháo ra.” Vong Âm khàn giọng, hắn lớn tiếng ngăn Nhã Thanh
muốn thảo ra dây trói ở cổ tay mình: “ Ta không biết tiếp theo bản thân
có thể làm những gì đâu, vì thế cứ để vậy đi.”
Nhã Thanh không đáp nhưng cũng làm theo lời Vong Âm, họ cứ giữ nguyên tư thế như vậy một hồi vẫn không nhìn ra hắn sẽ có dấu hiệu tốt hơn.
Nhận ra Vong Âm đôi mắt đỏ ngầu nhìn mình như muốn lập tức chiếm lấy lại kiềm chế đến đáng thương, hắn thậm chí còn siết chặt vết thương ở cổ
tay vào dây vải, dùng cái đau ngăn lại cơn thèm khát của chính mình.
Nhã Thanh nhận ra giọt mồ hôi rơi xuống trên mặt mình, cũng cảm giác
được cơ thể Vong Âm không thể nào né tránh muốn áp chặt vào y tìm kiếm
một chút đụng chạm để thỏa mãn dục vọng. Nhã Thanh vẻ mặt chẳng có lo
lắng hay hoảng sợ, y bình tĩnh như không có gì lại đột nhiên lên tiếng: “ Nếu vừa rồi ta không đến, ngươi cũng sẽ không kiềm chế được mà làm ra
mấy việc thân cận với kẻ kia?”
“ Ta không biết.” Vong Âm trong đầu đã bắt đầu mơ hồ không rõ thực
hư, hắn mỗi lúc càng muốn thật gần hơn để ngửi được mùi hương thơm nhẹ
của trà cũng giống như thảo dược trên người Nhã Thanh, hắn cúi đầu thấp
hơn, hơi thở nóng hổi phả trên chiếc cổ non mịn của y: “ Ta không biết
mình thật sự có thể làm gì hay không, nhưng… ta chắc chắn sẽ không cần
phải do dự hay sợ hãi sẽ làm tổn thương đối phương, sẽ không lo sợ khiến y oán hận ta.”
Nhã Thanh có thể cảm thấy thật rõ ràng hơi thở nóng hổi của Vong Âm
trên cổ mình, đương nhiên nếu đối phương là một người không hề quan
trọng thì hắn không cần phải quan tâm người đó sẽ ra sao. Và ngược lại
để khiến hắn có thể kiềm chế đến mức này, chứng tỏ đối với Vong Âm, y vô cùng quan trọng.
Nhã Thanh mỉm cười, cảm giác được một người yêu mình hơn tất cả, y
không biết giữa bọn họ có thể xem là như vậy hay không, thế nhưng nếu
thử một lần để hiểu rõ yêu là gì không phải vẫn rất đáng?
“ Vong Âm.” Nhã Thanh nhỏ giọng: “ Nếu là do ta đồng ý thì sẽ không có vấn đề gì đúng chứ?”
“ Nhã Thanh?” Vong Âm không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy,
hắn động người một chút lại nhìn thẳng vào Nhã Thanh như muốn xác định
lại những lời y vừa nói.
“ Ta chưa từng nói mình không có tình cảm với ngươi, không phải sao?” Nhã Thanh nắm lấy cổ tay Vong Âm đang đè trên vai mình: “ Ta không ghét nụ hôn của ngươi, cũng không tức giận khi ngươi đang làm những điều này với mình.”
“ Ngươi yêu ta?” Vong Âm cổ họng khô khốc nói ra nghi hoặc trong
lòng, hắn không nghe Nhã Thanh trả lời mà chỉ nhận được nụ cười như đáp
lại của y. Vong Âm thật sự rất thích vẻ mặt này của Nhã Thanh, hắn luôn
có suy nghĩ như vậy khi nhìn thấy y cười.
Suy nghĩ của Vong Âm cũng bắt đầu trở nên trống rỗng mà hôn xuống,
hắn không cần phải lo sợ sẽ nhìn thấy y từ chối mình, tham lam muốn
chiếm lấy tất cả những gì mình khao khát.
Có thể giải dược bắt đầu có tác dụng, sự điên cuồng thôi thúc dục
vọng muốn xâm chiếm cơ thể mỏng manh gầy yếu của y dần lắng xuống, thế
nhưng nỗi khao khát từ tận trong lòng lại không hề ngừng lại. Vong Âm
chen vào trong khoang miệng của Nhã Thanh, một cổ mùi hương nhàn nhạt cứ như vậy vây lấy mình, hắn muốn rút cạn tất cả trong đó để làm dịu đi
cơn khô khát trong cổ họng, cho đến khi bản thân được thỏa mãn.