“ Ừm…” Nhã Thanh hơi khẽ động người, y đưa tay dụi qua trên mi mắt của
mình rồi mới ngồi dậy. Nhìn quanh căn phòng rộng rồi trở về chiếc gối
mình nằm đêm qua, Nhã Thanh luồn tay xuống gối lấy ra một túi hương thêu hoa: “ Sử dụng Thùy Quyên hương để giúp người dễ ngủ hơn sao?”
Nhã Thanh suy nghĩ quả nhiên là đất nước chú trọng dùng đến dược
liệu, thảo nào y đêm qua ngủ ngon đến một giấc cũng không hề tỉnh lại
lần nào. Đưa tay để túi hương trở lại vị trí cũ, Nhã Thanh xuống giường
thì đã nhìn thấy chậu nước cùng khăn đã được chuẩn bị sẵn, hơn nữa cả ấm trà trên bàn cũng đã được thay đổi.
Y không suy nghĩ nhiều có người vào phòng lúc mình còn đang ngủ, vì
chắc rằng đã được hai kẻ kia đồng ý. Y rửa mặt rồi bận lại một bộ y phục mới, ban ngày xem ra nơi này còn có yên lặng hơn tối qua, ít nhất không đầy tiếng đàn nhạc vọng đến tận đây. Nhã Thanh không vội ra khỏi phòng
mà ngồi xuống ghế rót một ly trà nóng cho mình, y vừa đưa lên miệng nhấp được một hớp lại nghe tiếng bên ngoài cửa phòng.
“ Nhã Thanh, ngươi dậy chưa.”
“ Dậy rồi, ngươi vào đi.” Nhã Thanh trả lời liền nhìn thấy Vong Âm mở cửa đi vào, hắn cũng tiện tay đóng cửa rồi đi tới đưa ra trước mặt y
một tờ giấy. Nhã Thanh không hiểu mới hỏi: “ Là gì vậy?”
“ Sáng hôm nay lúc ta thức dậy đã không thấy Thẫm Ngụy đâu nữa, chỉ có cái này nằm trên bàn trong phòng hắn ở tối qua.”
Nhã Thanh làm lạ rồi nhận lấy nhìn xem, trên trang giấy Vong Âm đưa
qua chỉ có hai câu ngắn gọn “ Có việc cần làm, xong sẽ theo sau các
ngươi.”
“ Là của hắn viết sao?” Nội dung thì đương nhiên, nhưng Nhã Thanh muốn hỏi là có phải có kẻ khác viết thay.
“ Chúng ta có cách nhận biết, chắc chắn là do Thẫm Ngụy viết.” Vong
Âm khẳng định xong lại nói: “ Sau đó ta muốn đi tìm hắn thử xem, nhưng
cũng không thể để ngươi ở lại một mình mới chờ đến khi ngươi thức dậy.”
Nhã Thanh đặt tờ giấy với lời nhắn của Thẫm Ngụy xuống bàn, y lại cầm lên tách trà uống thêm một hớp mới nói: “ Nếu thật sự là do Thẫm Ngụy
viết, vậy thì là hắn có chuyện cần làm, xong việc của mình tự nhiên sẽ
trở lại.”
“ Ngươi không cảm thấy lạ sao, Thẫm Ngụy ban đầu còn không có ý định
đến Bạch Miên, thế nhưng chỉ mới một đêm đột nhiên nói mình có việc cần
làm rồi biến mất.”
“ Đó là việc của hắn, chúng ta không đoán được.” Nhã Thanh lại nói: “ Chờ thêm một ngày, nếu Thẫm Ngụy vẫn chưa trở lại thì mới tính tiếp
vậy.”
Vong Âm không hiểu đêm qua Thẫm Ngụy còn nói hắn nhất định phải cảnh
giác không được để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thế nhưng mới xoay đầu thì người đã biến đi đâu mất. Trước mắt thì lời nhắn kia không thể giả, Thẫm Ngụy luận võ công mưu trí đều cao hơn hắn, Vong Âm suy xét một hồi rồi cũng tán đồng với Nhã Thanh mà lên tiếng hỏi: “ Vậy một ngày này
ngươi định sẽ làm gì, đi xem xung quanh hoàng thành Bạch Miên quốc một
vòng?”
“ Không cần đâu.” Nhã Thanh lắc đầu nói: “ Những nơi khác thì không
chắc, nhưng hôm qua lúc vào thành cũng đã nhìn thấy rồi, tất cả nếu
không phải kỹ viện cũng là sòng bạc hoặc là buôn bán mấy thứ vật dụng
của Thiên Lang chúng ta, không có gì đáng xem.”
“ Vậy…”
Nhã Thanh hơi kéo mắt nhìn Vong Âm lại nói: “ Ta vẫn quan tâm đến
phương thức để trồng được thảo mộc có độ sinh trưởng yếu của họ hơn,
cũng muốn biết còn có những loại nào mà mình còn chưa biết đến hay
không, ở đây là kỹ viện, người ra vào nhiều cũng dễ hỏi chuyện nhất.”
“ Ra vậy.”
“ Trước vẫn nên tìm gì đó lót bụng đã.” Nhã Thanh đứng lên nói với
Vong Âm rồi ra ngoài, y đứng ở hành lang phía trên nhìn bên kia lầu và
bên dưới, người ở Nguyệt Xuân viện tuy không còn nhiều như tối qua nhưng cũng đủ để xem là đông khách.
“ Nhã Thanh công tử đã thức dậy rồi sao?” Thái Tuệ Linh lúc này đi
đến trước Nhã Thanh cười nói: “ Đêm qua các huynh ngủ ngon chứ?”
“ Đều nhờ vào Thùy Quyên hương của các ngươi cả.” Nhã Thanh thẳng thắn đáp.
Thái Tuệ Linh mới đầu ngạc nhiên một chút xong mới nhớ ra nói: “ Phải rồi, huynh là đại phu nên phát hiện ra cũng không lạ. Bình thường bên
dưới gối mỗi phòng ngủ ở Nguyệt Xuân viện đều để một túi Thùy Quyên
hương giúp cho mọi người ngủ ngon hơn, huynh cũng biết Bạch Miên chúng
ta trồng rất nhiều thảo dược, thế nên mới muốn sử dụng chúng trong sinh
hoạt.”
“ Ở đây mọi người đều biết y thuật cả sao?”
“ Không có đâu, chúng ta chỉ được hiểu cách trồng thảo mộc, người
theo học cũng nhiều nhưng lại không có bao nhiêu người hiểu rõ được.
Người dân bình thường như ta cùng lắm cũng chỉ biết dùng mấy loại thảo
mộc có thể xem như hương liệu, hoặc cũng có thể dùng thêm vào mấy món ăn để tốt cho cơ thể mà ai cũng biết.”
Nói tới đó chưa đợi Nhã Thanh hỏi thêm cái gì, Thái Tuệ Linh lại lên
tiếng: “ Phải rồi, ta đã chuẩn bị một bàn trống bên dưới để các huynh ăn thử mấy món ăn của nước ta, vừa hay tiết mục chính của Nguyệt Xuân viện cũng sắp bắt đầu.”
Nhã Thanh không nói gì, y cùng với Vong Âm theo lời Thái Tuệ Linh
được sắp xếp một chỗ ngồi khá gần khán đài bên dưới Nguyệt Xuân Viện.
Mới đầu còn có người cảm thấy lạ nhìn về phía họ nhưng sau đó lại chẳng
có ai nói gì, Nhã Thanh không quan tâm lắm mà chỉ định ăn no bụng trước.
“ Hôm nay thật sự sẽ được Dung Tử sao?”
“ Họ còn đặc biệt giới hạn số người có thể vào cửa nữa thì chắc chắn là Dung Tử rồi.”
“ Chẳng biết hôm nay cậu ta sẽ chọn ai đây.”
“ Là ai không quan trọng, chỉ cần có cơ hội được nghe tiếng đàn của Dung Tử đã xem như may mắn rồi.”
“ Đến rồi kia…”
“ Thật sự là Dung Tử.”
Vong Âm và Nhã Thanh nghe mấy lời nói chuyện của những người xung
quanh cũng không muốn để tâm, nhưng đúng lúc đó mấy tiếng xôn xao cũng
ngừng lại sau khi có tiếng đàn vang lên.
Cả hai khá bất ngờ vì tiếng đàn rất hay và êm tai truyền đến, họ
ngước đầu nhìn lên khán đài mà đúng ra ban đầu mình không hề có hứng
thú. Trung tâm khán đài là một nam tử bận y phục vàng nhạt có dáng người thon gầy, cử động cũng rất nhẹ nhàng đặt những ngón tay xinh đẹp trên
dây đàn. Nam tử nhìn vào chắc cũng chỉ chừng mười mấy tuổi, gương mặt
xinh đẹp khó thấy, rất đáng để thưởng thức.
“ Ngươi thấy thế nào?”
Bất ngờ nghe tiếng nói truyền đến từ bên cạnh, Vong Âm nhìn lại Nhã Thanh một lúc mới lên tiếng: “ Ngươi nói gì cơ.”
“ Thấy ngươi chăm chú nhìn y đàn như vậy, có phải thấy rất hợp mắt hay không?”
“ Đúng là có phần xinh đẹp, thế nhưng chỉ cần là người đã gặp qua
Phiên Vân công tử thì hầu như đều cảm thấy y không phải quá nổi trội.
Hơn nữa…” Vong Âm nói thật suy nghĩ của mình cũng không chú ý đến câu
nói của Nhã Thanh có ý gì khác, hắn còn muốn nói " hơn nữa... nam tử kia có chút giống Nhã Thanh nên vừa rồi mới nhìn người nọ so sánh một chút
là giống ở đâu..."
“ Hơn nữa?” Nhã Thanh hỏi lại.
“ Không có gì.”
Hắn úp úp mở mở rồi lại nói không có gì mà tiếp tục xoay đầu nhìn lên khán đài, Nhã Thanh nhíu chân mày khó chịu. Rõ ràng nhìn người kia đến
không chớp mắt như vậy còn dám nói không có gì, y thế nhưng chẳng muốn
nói với Vong Âm mà tiếp tục dùng bữa.
“ Đàn xong rồi kìa.”
“ Dung Tử, mau chọn ta đi.”
“ Không, là ta…”
Tiếng đàn vừa dứt thì xung quanh cũng bắt đầu tranh cãi ồn ào hơn
hẳn, bọn họ bắt đầu không chịu ngồi yên, không chờ được còn đứng lên lớn tiếng hô lớn. Vong Âm sợ sẽ có người vô tình dụng trúng Nhã Thanh mới
cố ý đứng dậy chắn ở phía sau y, Nhã Thanh vì hành động vô thức của hắn
khiến y cảm thấycó chút vui nhưng lại không nói gì mà cũng nhìn về hướng mọi người đang chú ý.
Người gọi Dung Tử rời khỏi vị trí mà mình vừa ngồi để đánh đàn, y
nhìn mọi người bên dưới một lược. Tuy rằng nói là do Dung Tử lựa chọn,
nhưng bọn người kia lại chẳng khác nào xem y như một món hàng muốn bỏ
tiền mua vui. Gương mặt gợi lên nét buồn lại càng xinh đẹp hơn, Dung Tử
chợt ngừng lại ở nam nhân tuấn tú, hắn bận y phục tím của người Thiên
Lang bên dưới.
Người đó không hề giống tất cả những kẻ còn lại đang nhìn mình với
ánh mắt đầy dục vọng, Dung Tử lo lắng liếc nhìn Viên Như vẫn đang canh
chừng mình, tuy rằng có chút sợ nhưng y vẫn quyết định thật nhanh mà đưa tay chỉ xuống bên dưới. tiếng nói nam tử vẫn nhẹ nhàng dễ nghe pha một
chút mong chờ: “ Chính là người đó.”
Nhã Thanh ngước đầu một chút nhìn Vong Âm, hắn còn không nhận ra mình vừa được người kia gọi đến mà chỉ như vậy đứng sau lưng y. Mọi người
xung quanh theo lời Dung Tử hướng mắt về phía Vong Âm rồi lại có tiếng
bàn tán.
“ Là hắn sao?”
“ Là người Thiên Lang, như vậy cũng được tính à?”
“ Đáng tiếc thật, lại không thể được Dung Tử chọn rồi.”
“ Dung Tử, ngươi đang muốn đùa với ta sao?” Trong đầy những tiếng
người qua lại, xuất hiện thanh âm tức giận tựa như quát tháo. Nam nhân
bận hắc bào thấy rõ sự cao quý, hắn ngồi ở vị trí tốt nhất bên dưới khán đài còn khép lại cây quạt trên tay mà đứng lên nhìn Dung Tử: “ Tiền của ta nhận đã không ít, ngươi lại còn dám chọn kẻ khác?”
“ Ta…” Dung Tử vừa nghe thì có chút run lên.
“ Ngươi xem Dung Tử đáng sợ đến thế nào kia.”
“ Sợ là đương nhiên, lần đó Bình Tước công tử vung tiền giá trên trời ép buộc người ta chọn mình, sau đó Dung Tử nghe nói bị thương rất nặng, suốt ba tháng không còn xuất hiện nữa.”
“ Ai chẳng biết Bình Tước công tử kia một đêm cần đến ba tiểu tiếp và nam sủng mới thỏa mãn, hành hạ một người yếu ớt như Dung Tử, còn cái
mạng giũ được đến giờ đã là may mắn rồi.”
Vong Âm tuy chưa rõ chuyện gì nhưng nghe mấy người xung quanh nói
chuyện cũng đoán được phần nào, thế nhưng bọn họ lại chẳng có ý sẽ giúp
đỡ mà chỉ xem như trò vui khiến hắn tức giận. Mắt nhìn thấy tên nam nhân bận hắc bào kia đang tiến lên, hắn xem trên hướng Dung Tử sợ đến cơ thể run rẩy, Vong Âm nhất thời cũng quên mất xung quanh, hắn nóng giận cũng rời khỏi đám người bên dưới mà đi lên.
Nhã Thanh cơ thể gầy nhỏ bất ngờ mất đi một chỗ che chắn bên cạnh bắt đầu bị chen lấn trong đám nam nhân kia, y không ngạc nhiên vì hành động của Vong Âm, thế nhưng đột nhiên người lúc nào cũng chú ý đến mình lại
đang từ từ đi về phía khác, cảm giác mất mác khi có được lại mất khiến
bản thân y cảm thấy không thể dễ chịu được.