Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc

Chương 86




Lịch Cách vẫn còn đang áp sát, chất vấn cô, "Em nói tự em không biết mình thích kiểu gì, tôi biết, kiểu em thích chính là kiểu như ông đây, khi đó em chủ động trêu chọc tôi, em đừng có mà nghĩ đến việc nuốt lời!"

Tay anh ấy chỉ vào mũi Quân Du, cách mũi của cô một chút, lời này này đúng là lưu manh. Mẹ nó đấy là chuyện đã bao nhiêu năm trước rồi, lúc ấy anh từ chối hết đường như vậy, bây giờ lấy chuyện khi đó ra làm cớ, đây quả là khốn kiếp hơn cả khốn kiếp. 

Quân Du rụt tay và người lại, trợn mắt nhìn Lịch Cách, đầu ngón tay anh ấy nhẹ nhàng ấn xuống mũi cô, "Bé cưng, đừng thù dai, lúc đó anh nói lời ấy, là bởi vì anh tự ti, sợ không chăm sóc nổi em, em quá sạch sẽ, anh không dám mù quáng chạm vào."

Lịch Cách nhìn mặt Quân Du đỏ ửng thì vui vẻ, cười một tiếng, không có tóc giả, phần da đầu xanh đen cộng thêm vết sẹo đúng là một tên áo mũ cầm thú bỏ đi áo mũ, chỉ còn lại hai chữ cầm thú, cười lên giống như đang đùa giỡn lưu manh.

"Đừng sợ, em cứ từ từ nhớ lại anh cho kỹ chút, nhớ lại tâm trạng thích anh lúc ban đầu của em," Lịch Cách đứng dậy, đập đập ống quần, soi gương đeo tóc giả lên, thậm chí còn lấy từ trong hộp nhỏ trong ô tô tìm được một cặp kính mắt đeo lên, quay đầu về phía Quân Du còn đang thần người huýt một tiếng sáo vừa ngắn lại vang, "Vậy anh đây đưa em về nhà."

Cho tới tận lúc Quân Du xuống xe cũng vẫn chưa bình thường lại được, thấy ông cụ Quân ở thư phòng, ông cụ đã ngủ dậy, nhìn tinh thần tốt hơn nhiều, cũng không nói với Quân Du chuyện Quân Nguyệt Nguyệt "bức vua thoái vị", hai người chỉ nói chút chuyện liên quan đến việc hồi phục bệnh tình của Quân Du.

Lịch Cách vẫn nán lại nhà họ Quân, chỉ là thỉnh thoảng lái xe ra ngoài đi một vòng, hỏi thăm người ở xung quanh thị trấn, đều là dựa theo lời Quân Nguyệt Nguyệt nói, đang đợi Phương An Ngu. 

Nhưng Phương An Ngu vẫn chưa trở về, Phương An Yến bên kia vì sốt cao mà đi bệnh viện, Quân Nguyệt Nguyệt đang vội vã đi thật nhanh về thị trấn Hưu Đức, hơn nữa không ngừng nhắn tin cho Phương An Ngu, nhưng tất cả tin nhắn cũng như đá chìm đáy biển, anh không nhắn lại, cô gọi điện thoại, anh lại đang ở trạng thái tắt máy.

Đến khi cô trở về thị trấn Hưu Đức, Lịch Cách đã hỏi khắp chung quanh thị trấn, hơn nữa còn quăng cả tiền với hình ra, nói là thấy người trong hình thì đưa về địa điểm đã chỉ định, có thưởng lớn.

Phương An Ngu mất tích hai mươi tư giờ, Phương An Yến đã truyền nước xong xuất viện báo cảnh sát. 

Trừ bọn họ ra, cảnh sát cũng bắt đầu tham gia điều tra, suốt hai ngày lùng sục thì phát hiện được camera giám sát có Phương An Ngu ở biệt thự nhà họ Phương đi tới ngã rẽ vào nội thành thì lên xe. 

Từ camera theo dõi tìm được xe taxi kia, lúc cảnh sát đến, trong nháy mắt sắc mặt người tài xế kia trắng bệch, muốn chạy nhưng nhanh chóng bị bắt lại. 

Mẹ nó thằng cha khốn kiếp, đúng là bốn ngày trước lái xe chở Phương An Ngu gặp anh cầm tiền và điện thoại trong tay, lại thấy anh không hề nói chuyện cũng chẳng nghe được, một mình ra ngoài thậm chí còn đi dép lê nên có suy nghĩ không đàng hoàng, không theo địa chỉ tới Bình Xuyên anh gõ trên điện thoại mà là ở một đường làng giữa đường, viện cớ xuống xe đi nhà vệ sinh, sau khi để anh xuống xe thì bỏ anh lại một mình trên đường làng. 

Tiền thằng chả cầm, điện thoại người này cũng chẳng dám bán, trực tiếp vứt đi. 

"Tôi tôi không đánh cậu ấy! Không có!" Tài xế ôm đầu, "Chỗ đó là đường làng, gần đó có làng, một người trưởng thành như cậu ta dù là tàn tật, không cần nói đi nhà nào đó cầu cứu cũng không đến mức ra làm sao, tiền đã tiêu..."

Quân Nguyệt Nguyệt, Phương An Yến và cả Lịch Cách cũng như Cơ Phỉ ở bên ngoài phòng thẩm vấn nghe, Quân Nguyệt Nguyệt hận không thể giết được tên tài xế này, cô thề, sau khi tìm được Phương An Ngu, nhất định phải tống người này vào tù, dù là mạt thế cũng phải khiến thằng chả trả giá thật lớn vì chuyện mình đã làm trước đó. 

Phương An Yến không khống chế được mình, lúc thằng chả bị cảnh sát mang ra ngoài thì trực tiếp xông lên rồi nhắm vào sau lưng anh ta đạp một phát khiến anh ta co quắp trên đất không đứng dậy nổi, nếu không phải Cơ Phỉ ngăn lại thì cậu cũng vớ cả thùng nước bên cạnh lên rồi. 

Nhưng Cơ Phỉ cản được Phương An Yến chứ không ngăn được Quân Nguyệt Nguyệt, cô vớ lấy băng ghế ngồi, trực tiếp vung mạnh về phía người nằm trên đất, có điều cuối cùng cô không thể ném xuống mà bị Lịch Cách chặn lại, anh ấy nói, "Mấy người đi tới cổng làng thằng chả nói trước đó tìm đi, chuyện ở đây để tôi giải quyết, yên tâm."

Lịch Cách nhìn người ở trên đất, xắn tay áo, "Loại chuyện này tôi giỏi, tôi có anh em bên trong cũng có anh em bên ngoài, yên tâm đi." Chơi bạo lực ngay trước mặt cảnh sát, lúc trước sẽ bị mời lại tạm giam dạy dỗ. Có điều lúc này trên hành lang chỉ có một nữ cảnh sát đang đi ở đằng trước không nhìn đằng sau, đến khi cô ta ngoảnh lại cũng chỉ thấy Phương An Yến nâng bình nước của máy nước uống tự động, Quân Nguyệt Nguyệt quăng băng ghế ngồi trên hành lang, nhưng trong hai người ai cũng không thật sự làm tổn thương đến người khác, cũng chỉ là cảnh cáo thêm tiền phạt nói ngoài miệng, đúng lúc camera giám sát ở hành lang bị hỏng, Lịch Cách không nói người đánh là cậu, nhờ vậy Phương An Yến mới không bị tạm giam. 

Từ đồn cảnh sát đi ra, ba người đi theo một toán cảnh sát đi tìm chỗ tài xế taxi nói, lúc này tìm là ba ngày ba đêm, tìm toàn bộ khắp các vùng lân cận làng cũng không có ai nhìn thấy Phương An Ngu, thậm chí tìm cả bụi cây, mé rãnh sâu, mấy người không có ngày đêm, Quân Nguyệt Nguyệt ba ngày chỉ uống một ít nước, ăn hai miếng bánh bích quy. 

Lúc này thời tiết đã là điềm báo sắp tới mạt thế, cuồng phong bão táp, sấm chớp rền vang, mặt trời rực rỡ lên cao chiếu sáng, ba kiểu thời tiết cực đoan tới tấp đan xen, không phân rõ ban ngày hay ban đêm, bởi vì có người ghi chép lại thời gian khiếp sợ phát hiện, ban đêm cũng xuất hiện mặt trời trên cao chiếu rực rỡ. 

Ngày thứ bảy Phương An Ngu biến mất, còn hai ngày nữa là tới giao thừa, giao thừa tới một cái, Quân Nguyệt Nguyệt biết, bọn họ sẽ phải bước qua một thế giới không thể đoán trước được. 

Phạm vi lục soát mở rộng vô hạn, bên khu xe cảnh sát phối hợp hỗ trợ qua lại nhưng đã qua bảy ngày, nếu như dưới tình huống Phương An Ngu ở đây nhưng không vào nhà nào, một xu tiền cũng không có lại câm điếc, ở trong thời tiết cực đoan thế này, xác suất khả năng chịu đựng được quá nhỏ. 

Ngay cả Phương An Yến cũng bắt đầu sợ hãi đến càng ngày càng yên lặng, nhưng Quân Nguyệt Nguyệt lại hoàn toàn chắc chắn, anh còn sống, chắc chắn là núp trong một góc nào đó chưa rõ. 

Nhưng cũng sắp giao thời đến nơi rồi, cho dù bây giờ với cái thời tiết chết tiệt này thì chung quy lại vẫn phải ăn tết, đám cảnh sát cũng là người bình thường, bọn họ cũng muốn nghỉ. 

Sau khi bọn họ rút lui, Quân Nguyệt Nguyệt tốn nhiều tiền thuê một nhóm người lõi đời chuyên môn đi lại thám hiểm, có tiền có thể ma xui quỷ khiến, bọn họ có kinh nghiệm hơn người bình thường nhưng luôn luôn có mưa xối xả, rửa trôi tất cả dấu vết, ngay cả Cơ Phỉ cũng không có cách nào lần theo dấu vết được. 

Ngày thứ tám, Phương An Yến lần nữa lên cơn sốt ngã xuống, không chỉ cậu, Cơ Phỉ, Lịch Cách, kể cả nhóm người thuê, và Quân Nguyệt Nguyệt, tất cả đều bị sốt cao. 

Mưa như thác đổ liên tục không ngừng, không tiến hành tìm kiếm nổi nữa, ngón tay Quân Nguyệt Nguyệt run rẩy, trong lòng đau đến chết lặng, cắn răng lái xe trở về thị trần Hưu Đức. 

Xem giờ thì lúc này đã là buổi tối, chưa tới vài giờ nữa sẽ là giao thừa rồi, cô biết, mạt thế sẽ đến. 

Mưa lớn xối xuống giống như thủng cả trời, cần gạt nước vẫn luôn mở, tầm nhìn lại vô cùng vô cùng thấp. Quân Nguyệt Nguyệt lái xe rất chậm, tầm mắt cô hoa đi, ngồi đằng sau là Phương An Yến và Cơ Phỉ, chỉ duy có Lịch Cách giống cô, có thể cắn răng chịu đựng làm tài xế lái xe đi theo sau bọn họ. 

Đường bắt đầu trở nên dài đằng đẵng vô tận, nước đọng trên mặt đường đã sắp ngập ống xả, Quân Nguyệt Nguyệt chết lặng nhìn đằng trước, thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô cảm giác mình mình đang lái xe về phía mạt thế, về thế giới có vô số tang thi ăn thịt người. 

Mà cô lại khiến bảo bối cô vất vả lắm mới tìm được lạc mất rồi, cô không tìm được anh, thật ra Quân Nguyệt Nguyệt có thể đoán được, mạt thế lúc ấy, nhất định không phải do chủ quan Phương An Ngu muốn thế giới trở nên đáng sợ như vậy, có lẽ là anh căm ghét, cũng có thể là muốn cô trải qua một lần thứ anh đã từng trải qua, nhưng anh chắc chắn không cam lòng khiến tất cả mọi người đều đắm chìm vào trong thế giới như vậy. 

Mặc dù Quân Nguyệt Nguyệt không thấy tận mắt nhưng cô có thể đoán được, nguyên nhân duy nhất khiến tất cả mọi thứ mất khống chế để thế giới lún xuống, chính là Phương An Ngu mất đi năng lực ảnh hưởng đến thế giới, anh chết đi. 

Đời này cô sống lại, xuất hiện đồng thời với anh, đều là do anh chết cũng không có cách nào bỏ đi sự không cam lòng, Quân Nguyệt Nguyệt lệ rơi đầy mặt, cô không thấy con đường phía trước nữa. 

Nếu như không có Phương An Ngu, nếu như cô ở trong thế giới không có anh, vậy thì dù là một thế giới như thế nào, đối với cô mà nói, sống lại lần nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. 

Kim đồng hồ xoay về hướng mười một giờ ba mươi, rốt cuộc cả người Quân Nguyệt Nguyệt cũng sụp đổ dưới tình huống mạo hiểm trời mưa to xối xả, đưa Phương An Yến và cả Cơ Phỉ ở đằng sau về tới nhà họ Quân. 

Xe vừa vào đến cửa đã có mấy vệ sĩ từ trong nhà lao ra, giúp mấy người xuống xe. 

Mạt thế trước kia vẫn có người dù thế nào cũng không lên cơn sốt, bọn họ chính là người bình thường sau mạt thế. 

Quân Nguyệt Nguyệt được người đỡ xuống xe, cho dù được che áo mưa nhưng vẫn có thể cảm giác được mưa xối xả táp xuống đầu, cả người cô mềm oặt, không có sức, đưa mắt qua khe hở của áo mưa, lúc một tia chớp rạch ngang qua, ánh chớp đánh tới hàng rào thì ngoài cửa chợt có bóng đen lóe lên. 

Có lẽ chỉ là bóng cây, là ảo giác mơ hồ của cô lúc sốt, ngay cả áo mưa trên đầu cô cũng rơi xuống bóng mờ. 

Nhưng Quân Nguyệt Nguyệt vẫn dừng bước, ra sức giãy khỏi người đỡ mình, xoay người lập tức ấn đầu gối vào sâu trong nước bùn, nước mưa lạnh như băng khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn chút, cô lại hất người tới đỡ mình, ma xui quỷ khiến khó khăn mà đi về phía ngoài cửa chính. 

Tim cô đang đập điên cuồng, lý trí nói cho cô, không thể nào, làm sao Phương An Ngu có thể tìm được chỗ này, làm sao có thể đội trời mưa lớn như vậy...

Quân Nguyệt Nguyệt không để ý mọi thứ đi ra cửa, cô không thấy được gì cả, nước mưa xối cô cũng không nhìn thấy gì, cô chỉ có thể lần lan can, từng chút một đi về phía bóng đen vừa thấy ban nãy. 

Nhưng tới chỗ đó, cô gắng mở mắt ra rồi lại nương theo tia chớp nhìn cho rõ, chỉ là một bụi ngải mà thôi, hoàn toàn không có bóng người. 

Người dìu cô đuổi tới, Quân Nguyệt Nguyệt quay đầu đưa tay qua, chuẩn bị đi nhưng lúc buông lan can ra thì vô tình trượt chân một cái, cứ thế trượt xuống, ngã vào trong vũng nước tích lại sâu tới bắp đùi người ở ven đường. 

Cô nuốt phải một ngụm bùn, định lò dò đứng lên lại đột nhiên cứng người lại. 

Sau đó cô ra sức cắn răng như phát điên, khản cả giọng muốn dùng sức túm người. 

Người ấy khiến cô dùng toàn bộ sức lực, kéo cả hai người từ vũng nước ra... Còn chưa nhìn rõ người được lôi ra ngoài sống hay chết, Quân Nguyệt Nguyệt đã nắm mũi của anh, ra sức hít một hơi, dán môi lên. 

Hô hấp nhân tạo, ép lồ ng ngực, hô hấp nhân tạo, cả người lạnh như băng cuối cùng cũng khạc ra nước miếng ho khan rồi ngồi dậy, Quân Nguyệt Nguyệt cũng đã cạn kiệt toàn bộ sức lực, mềm oặt ngã trên người vẫn đang ho khan. 

Trước khi hôn mê, cô chỉ thấy tia chớp xé màn mưa, đầu chái nhà xanh biếc dừng lắc lư điên cuồng, cô... nghe được tiếng tim đập dưới người mình. 

Cô cảm giác sau khi sống lại, dù là đối mặt với chuyện gì cũng biến thành không sao hết. 

Quân Nguyệt Nguyệt tỉnh lại lần nữa, là bị mặt trời rực rỡ chiếu rọi trên mặt, cô giật giật lông mi, mơ mơ màng màng mở mắt ra, cổ họng khô khốc hư bị thiêu cháy vậy. 

Cô bị ánh mặt trời chói chang mà trước mặt có chút mơ hồ, cô cảm giác bên môi có đưa nước tới, có người đỡ gáy cô để cô ngồi dậy một chút, đang đút nước vào trong miệng cô. 

Nước có độ ấm vừa phải trượt qua cổ họng, trôi xuống cổ họng khô khốc bị thiêu cháy, Quân Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, lúc người ấy muốn thu tay lại thì nghiêng đầu duỗi hai cánh tay ra ôm chặt lấy anh. 

Động tác cầm cốc nước của anh khựng lại, eo bị ôm, anh chậm chạp cắn môi, im lặng nở nụ cười. 

Đặt cốc nước ở đầu giường, nước mắt Quân Nguyệt Nguyệt thấm ướt vạt áo trước ngực của người ấy, bả vai run rẩy thật lâu vẫn chưa ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn lại khó nghe, nhưng cô chẳng băn khoăn gì bời người mình ôm không nghe được. 

Đúng là Phương An Ngu không nghe được nhưng anh có thể cảm nhận được, anh đứng ở mép giường, đưa tay liên tục vuốt v e tóc và gáy Quân Nguyệt Nguyệt. 

Đến khi cảm xúc của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, buông lỏng Phương An Ngu, anh mới ngồi xuống mép giường, kéo cô vào trong ngực rồi tiếp tục vỗ lưng một lúc lâu. 

Sau cùng lấy ra một chiếc điện thoại, gõ chữ --- Thật xin lỗi. 

Phương An Ngu cho Quân Nguyệt Nguyệt xem xong, lại cầm về gõ chữ --- Anh đánh giá cao mình, cứ tưởng là ngồi xe là được rồi, anh mang theo đầy đủ tiền nhưng không ngờ người tài xế kia có thể như vậy. 

Sau khi Quân Nguyệt Nguyệt đọc xong, hít mũi một cái, cầm điện thoại gõ chữ --- Mấy ngày qua anh đã ở đâu? Sau khi xuống xe anh đi đâu, anh ăn gì uống gì, làm sao tìm được nhà họ Quân?

Phương An Ngu sờ lên gương mặt lo lắng của Quân Nguyệt Nguyệt, cười một cái vỗ về cô, lúc này mới gõ chữ --- Anh cũng không biết tới chỗ nào, cứ đi thẳng, đi rất xa, sau đó anh tới thị trấn của huyện Đài Sơn, anh tìm được nhà của một bà lão, lúc ấy anh sốt cao, bà ấy thu nhận anh hai ngày, nhưng người nhà của bà cũng không có nhà, không có cách nào đưa anh đi, anh không thể làm gì khác ngoài việc dựa theo đường đi trong trí nhớ, đi về phía nhà họ Quân. 

Quân Nguyệt Nguyệt nhìn mà trái tim cũng thít chặt, Phương An Ngu lại gõ tiếp

- -- Anh chỉ muốn gặp em một lần, An Yến đã nói với anh rồi, khiến mấy em tìm nhiều ngày như vậy, thật xin lỗi. 

Cô dựa vào trong ngực anh --- Anh vẫn nhớ đường tới nơi này?

Phương An Ngu chần chừ một chút, lắc đầu trả lời --- Không nhớ rõ, mấy ngày vừa rồi vẫn luôn loanh quanh, cuối cùng đến tối qua mới tìm được. 

Suýt chút nữa thì Quân Nguyệt Nguyệt khóc lên, bọn cô cứ dựa theo mạch suy nghĩ của tên tài xế kia mà tìm, không nghĩ tới những ngày vừa rồi, Phương An Ngu loanh quanh cách nhà họ Quân không xa, nếu là bình thường đoán chừng vì tiền, sẽ có người phát hiện ra đưa anh trở về nhận đền ơn, nhưng với thời tiết quỷ quái gần đây thì ai cũng làm ổ ở nhà, nào ai dám ra đây. 

Mặc dù anh nói sơ sơ nhưng Quân Nguyệt Nguyệt có thể tưởng tượng ra, anh đi nhầm nhiều lần, cảnh tượng anh lạc nhiều lần, quả thật cô đau lòng không ngừng đến mức trái tim cũng muốn vỡ ra. 

Cô không nhịn được gõ chữ --- Hai đời rồi, anh có thể thông minh hơn chút hay không, luôn ngốc nghếch như vậy, nếu kiếp trước lá gan anh lớn như vậy, làm sao lúc đi em không kéo đi chứ?

Phương An Ngu cúi đầu nhìn một lúc, ngẩng đầu nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ, lòng Quân Nguyệt Nguyệt trầm xuống, quả đúng một lúc lâu, anh mới trả lời --- Kiếp trước gì cơ?

Quân Nguyệt Nguyệt nhìn Phương An Ngu, lúc sau lại cười, lấy di động về, xóa những chữ kia đi, nói --- Không có gì, em lơ mơ, lo lắng cho anh quá, sau này anh đừng ngốc như vậy nữa. 

Phương An Ngu ôm cô, hôn một cái trên mặt cô, anh đã nghe An Yến nói, cô không hề vứt bỏ anh, lúc anh chạy trốn khỏi nhà, cô đã chuẩn bị xong tất cả, đi đón anh. 

Anh thực sự quá ngu ngốc, lẽ ra phải chờ chút nữa, nhưng lúc cá nhỏ và rùa đen nhỏ đều chết hết, anh thực sự nhớ cô nhớ đến không chịu nổi rồi lại phát hiện cửa phòng không chốt, mới làm liều, đi vào trong phòng mẹ mình lấy điện thoại và tiền...

Quân Nguyệt Nguyệt ôm Phương An Ngu với tâm trạng phức tạp, anh ấy hoàn toàn không nhớ chuyện đời trước... Thế này cũng tốt, anh không cần lúc nào cũng sợ cô lại đi thích người khác. 

Không biết là do ánh mặt trời quá chói, hay nhiệt độ quá cao mà cô cảm giác mình hơi vã mồ hôi, liếc mắt qua đồng hồ treo tường, lại nhìn ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi trên cao bên ngoài, cuối cùng lại đối mặt với việc ngày đêm đảo lộn liên tục những ngày qua. 

Cô híp mắt khựng lại một chút, chợt nhớ đến ngày đầu tiên của mạt thế, hình như mặt trời cũng lên cao đúng giờ---

Trong đầu cô đột ngột báo động, buông Phương An Ngu kéo chăn ra rồi nhảy xuống đất, theo hướng cửa sổ nhìn ra ngoài một chút, rất nhiều người đứng trong sân, Quân Nguyệt Nguyệt híp mắt quan sát cẩn thận, nhìn qua những người này đều rất bình thường, đang dọn dẹp vũng nước đọng trên sân. 

Nhưng những thứ này cũng không đủ để xua tan nghi ngờ của cô, bởi những người này đều là những người không phát sốt hai ngày này. Cho tới khi cô cầm trong tay cây lau nhà trong phòng kéo Phương An Ngu lén lút xuống lầu, đối diện với ánh mắt thắc mắc của cả một phòng người đang vui vẻ ăn gì đó trong phòng khách, cô căng thẳng đến đổ mồ hôi tay, lúc này mới thoáng thả lỏng một ít. 

Bây giờ là mười một giờ buổi sáng năm ba mươi, tất cả mọi người đều ở đây, nhìn qua vô cùng bình thường, ngay cả ông cụ Quân cũng có sắc mặt rất tốt mà ngồi ở ghế chủ vị. 

Tay Quân Nguyệt Nguyệt nắm Phương An Ngu, đồng thời buông lỏng tay còn lại đang cầm cây lau nhà. 

Tiếng cây lau ra rơi xuống đất, trong trẻo dễ nghe. 

Mạt thế chưa tới.