Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc

Chương 60-61




Chương 60


Quân Nguyệt Nguyệt luôn có ảo giác, mình vẫn là cô nàng nhỏ nhắn cơ bắp ở mạt thế, là người có khả năng dùng một cú đấm đánh nát sọ người, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ, có một ngày mình cũng sẽ bị người khác cưỡng ép, bị mấy người đàn ông nhìn qua chẳng có chút vạm vỡ nào lôi vào trong xe, ngay cả động đậy cũng không được. 
 
Cô gần như ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ta, chỉ là không ngờ loại tình tiết xuất hiện trong phim truyền hình cũng như tiểu thuyết tình cảm lại diễn ra trên người mình, xuyên sách tới, tất cả mọi thứ bên người còn có Phương An Ngu đều khiến cô cảm cảm giác quá chân thực, dường như mỗi ngày cô đều quên mất mình sống trong một cuốn tiểu thuyết. 
 
Xe chạy đi, cô vùng vẫy vài cái uổng công, bắt đầu kêu đau thấu tim can, không được, không thể bị bắt đi như vậy được, Phương An Ngu còn ở bên ngoài, một mình anh ở trên đường phố đông nghìn nghịt, anh không nghe được cũng nói chẳng nên lời, ngay cả về nhà cũng không thể về nổi!
 
"Buông ra! Buông tôi ra trước đã, tôi... A!" Xe đột nhiên phanh lại, Quân Nguyệt Nguyệt bị một người đàn ông mất đà thúc cùi chỏ vào giữa lưng cô, nhất thời trước mắt biến thành màu đen, đau nói không nên lời. 
 
"Làm gì vậy!" Người đàn ông bên cạnh Quân Nguyệt Nguyệt quát lên.
 
Hai người ngồi vị trí lái và phụ lái tháo kính râm đang đeo xuống, bọn họ quay lại quẹo rồi dừng lại ở giữa đường, xung quanh đều là tiếng còi bất mãn của lái xe. 
 
"Đi đi chứ! Con mẹ nó lúc nữa là cảnh sát giao thông tới mất!" Một người đàn ông khác đang giữ Quân Nguyệt Nguyệt kêu lên. 
 
"Đi cái shit ý!" Lái xe ở đằng trước quay đầu lại, nhìn qua kính chiếu hậu ở một bên kêu lên: "Trên cửa xe có người, đi nữa là tai nạn chết người đó!"
 
Tim Quân Nguyệt Nguyệt chợt nảy lên, lợi dụng thời gian người giữ cô đang thất thần, không quan tâm cánh tay đau đớn xoay một cái, tay lần đến sau lưng ông ta nhéo mạnh một cái, người giữ cô bị nhéo cánh tay kêu một tiếng, bị đau nên thả cô ra. 
 
Cửa xe kéo xuống một chút, Quân Nguyệt Nguyệt mới đứng lên, từ cửa xe thấy Phương An Ngu đứng ngoài cửa xe, sắc mặt anh trắng bệch, bị kéo theo một quãng như vậy, cánh tay và cổ tay đau muốn chết, gan bàn tay cũng tê liệt nhưng nhất quyết cắn môi, không màng mạng sống không chịu buông tay ra. 
 
"Ném nó đi!" Người trong xe hô lên với tài xế. 
 
"Con mẹ nó mày đi mà ném!" Người đàn ông lái xe gõ mạnh lên vô lăng, quả thật là ông ta đã ném rồi nhưng người này như thể không muốn sống, hoàn toàn không chịu buông tha!

Một tay Quân Nguyệt Nguyệt cào cửa xe, muốn mở khóa thì bị một người đàn ông bắt được, cô nghiêng đầu trừng mắt, trợn mắt như sắp nứt tới nơi với ông ta, "Ông nội tôi muốn các người tới bắt tôi, là để quay về làm người thừa kế nhà họ Quân, người ở bên ngoài là người yêu tôi, nếu anh ấy gặp chuyện không may, con mẹ nó, sau này các người phải trả giá gấp mười lần!"

 
Quân Nguyệt Nguyệt nghiến răng nhả từng câu từng chữ ra, mấy tên đàn ông quả đúng là thuộc hạ của ông cụ Quân nhưng bọn họ đều chỉ là bảo vệ bình thường, không phải mấy tên thuộc hạ xã hội đen hung hãn tàn bạo, nhận lệnh đi làm chuyện bắt người trên đường cũng vốn rất kinh hoàng rồi, ai ngờ lại có tên không muốn sống bám xe không chịu buông chứ. 
 
Hơn nữa, bọn họ đều biết Quân Nguyệt Nguyệt là đại tiểu thư nhà họ Quân, ông cụ quả thực có nói không cần khách sáo với cô, nhưng thật sự đã có chuyện gây tổn thương, dù ông cụ không truy cứu, cũng khó tránh đại tiểu thư này không ghi thù, bọn họ đều là những người đến kiếm miếng cơm ăn, không muốn bị người có tiền ghi thù nhớ nhung, chưa nói sau này đại tiểu thư thật sự trở thành người đứng đầu nhà họ Quân, cho dù không phải, cũng là người có bối cảnh mà mấy công dân tóc húi cua nhỏ nhoi như bọn họ không thể đụng vào!
 
Cái gọi là yếu đuối sợ ngang ngược, ngang ngược lại sợ không muốn sống, Quân Nguyệt Nguyệt và người bên ngoài cửa xe Phương An Ngu, một người ngang ngược, một người không muốn sống, đè bẹp tất cả những người này. 
 
Mấy người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, cánh tay Quân Nguyệt Nguyệt bị nắm cũng thả lỏng, cô vừa mở khóa xe ra, kéo cửa mở ra, Phương An Ngu lập tức thả cửa xe ra, với tay tới kéo Quân Nguyệt Nguyệt. 
 
Tất nhiên mấy người này không thể để cô cứ thế mà đi, cảnh giác nhìn cô chằm chằm, đã đi đến bước này rồi, nếu không đem được người về, bọn họ cũng không biết khai báo thế nào, Quân Nguyệt Nguyệt đã nghĩ kéo dài thời gian chờ cảnh sát giao thông tới nhưng lúc này không biết có phải là mấy chú cảng sát giao thông đi ăn cơm hết rồi hay không mà ngoại trừ mấy chiếc xe lách qua, không thấy bóng dáng một chú nào. 
 
Cô lại nghĩ đến, lần trước về trấn Hưu Đức, chuyện bọn họ báo nguy sau khi bị đuổi tới rừng cây mà cảnh sát vẫn chưa tới, chủ yếu là cũng hết hi vọng với cảnh sát của cái thế giới này rồi, hơn nữa, cô cũng vốn chuẩn bị trở về một chuyến, việc đã đồng ý với Quân Du, không ngờ ông cụ Quân ngay cả chút xíu kiên nhẫn cũng không có. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt dứt khoát duỗi tay ra, kéo cổ tay Phương An Ngu, lôi anh lên xe, nhìn qua lông mày nhíu chặt cùng với cổ tay bị trật của anh, gân xanh ở thái dương cũng như gân cổ đều nổi lên giật giật. 
 
Trật khớp rồi. 
 
Nước mắt cô bỗng không kìm được mà rơi xuống, quay đầu lại nhìn lái xe mắng: "Nhìn cái mẹ ông ấy? Lái xe đi!"
 
Lái xe bị khí thế của Quân Nguyệt Nguyệt làm cho khiếp sợ, một mạch nắm vô lăng đạp chân ga, đến khi lấy lại tinh thần thì xe đã lái trên đường, ông ta đi cũng không được dừng cũng không xong, bị cô gái nhỏ dọa sợ, mặt kìm nén đến đỏ bừng. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn gan bàn tay phải Phương An Ngu bị rách ra một đoạn, cổ tay cũng bị trật, cô hít sâu một hơi, nén nước mắt vô dụng lại, đối diện với ánh mắt lo lắng của anh, nở một nụ cười, sau đó nhanh chóng đỡ cổ tay anh, cầm tay anh xoay một cái, một tiếng rắc nhẹ nhàng vang lên, đưa phần cổ tay bị trật của anh về chỗ cũ. 
 
Phương An Ngu không kêu đau chỉ là hít mạnh một hơi, đám vệ sĩ xung quanh nhìn hai người, bị hai người dọa rồi. 
 
Thoạt nhìn hai người đều là loại gà bệnh, yếu ớt đến mức chỉ cần dùng một tay là nắm được, thế mà một người sống chết bám lấy xe, một người dùng tay không nắn xương, mấu chốt là người bị nắn xương nhưng cổ họng cũng không rên một tiếng, mấy người cường tráng như bọn họ thấy tình cảnh này cũng không chịu nổi đả kích mà kêu giùm hai người!

 
Ánh mắt Phương An Ngu vẫn luôn không rời Quân Nguyệt Nguyệt, dường như anh không cảm thấy đau, cổ tay vẫn tốt, vết thương rách trên tay cũng vẫn ổn, anh cũng chẳng thèm nhìn, chỉ căng thẳng nhìn cô chằm chằm, tay trái hơi trầy một chút, từ lúc lên xe bắt đầu níu lấy quần áo cô, hơi run rẩy, rõ là rất sợ hãi. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt vén vạt áo sơ mi của mình lên, dùng răng cố gắng xé lấy một mảnh, trong ánh mắt ghê sợ của mấy ông vệ sĩ, cố định lại chỗ cổ tay bị thương vừa được cô nắn lại, sau đó lấy điện thoại ra, nhanh chóng gõ chữ -- Đừng sợ, là ông nội em tìm em, không phải gặp phải người xấu đâu. 
 
Phương An Ngu nhìn xong cũng không thả lỏng chút nào, ngược lại còn níu tay cô chặt hơn, tay anh cứ run rẩy mãi, không biết là bị dọa hay là vừa rồi kéo không để ý, run rẩy đến mức hoàn toàn không cầm được điện thoại, không gõ được chữ, cuống cuồng nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, mắt hơi đỏ lên. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt đau lòng đến sắp nhỏ máu mất rồi, nhưng thật sự lần này ông cụ Quân đòi gặp cô, cô không nghĩ Phương An Ngu lại ngốc như vậy, cứ thế nắm cửa xe không buông, nếu không cẩn thận một cái bị cuốn vào gầm xe ngã xuống, bây giờ cô...
 
Ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ. 
 
Phương An Ngu được Phương An Yến bảo vệ ở nhà họ Phương nhiều năm như vậy, ngay cả cửa hàng cũng chưa từng đi, đột nhiên gặp phải việc này, Quân Nguyệt Nguyệt khó có thể tưởng tượng nổi anh sợ hãi biết bao nhiêu, sao anh có thể nhanh chóng kịp phản ứng, nhất quyết nắm cửa xe không chịu buông chứ...
 
Giọng cô có chút nghẹn ngào, "Tôi và mấy người đi trấn Hưu Đức, nhưng mà đi bệnh viện trước đã, sau đó lái xe đến khu biệt thự Vân Giang, để anh ấy về nhà."
 
Lúc này mấy vệ sĩ vốn cũng đang không có biện pháp nào, dù gì ông cụ Quân cũng không quy định hạn thời gian mang Quân Nguyệt Nguyệt về, vừa rồi thiếu chút nữa bọn họ đã gây ra tai nạn chết người, giờ cũng không dám không nghe lời cô. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt vốn không nên tách ra với Phương An Ngu khi đó, nhưng tay phải của anh cũng cần phải xử lý cho tốt một chút, sau đó dưỡng thương, hơn nữa nếu trở về nhà họ Quân, ông cụ Quân cũng không chào đón anh, còn không biết muốn làm chuyện trên trời rơi xuống gì, Phương An Ngu ở bên cạnh cô, lại không tiện cho cô hành động, ông cụ Quân đã tin rằng cô thật sự thích Phương An Ngu, chỉ cần bắt anh một cái, Quân Nguyệt Nguyệt sẽ biến thành con rối gỗ bị giật dây, nào dám phản kháng. 
 
Cho nên an toàn nhất, hợp lý nhất chính là để anh ở nhà họ Phương, rồi bảo Phương An Yến chăm sóc cho anh đàng hoàng.
 
Tài xế cực kỳ nghe lười, lái xe về phía khu biệt thự Vân Giang, Quân Nguyệt Nguyệt lập tức ấn điện thoại, gọi cho Phương An Yến. 
 
Đầu dây bên kia mãi mới nhận máy, giọng điệu Phương An Yến rất khó chịu: "Đang họp, cô làm cái gì đấy!"

 
"Anh trai anh bị thương, cổ tay trật khớp, gan bàn tay bị rách, bây giờ đang đi về phía bệnh viện, sau đó tôi phải về trấn Hưu Đức, anh nghĩ cách về một chuyến đi." Quân Nguyệt Nguyệt hiếm khi bình tĩnh hõa nhã nói chuyện với Phương An Yến, nhưng nội dung nói chuyện lại khiến cậu lập tức nhảy dựng từ ghế lên. 
 
"Cô nói cái gì?! Cô lại dẫn anh ấy ra ngoài rồi! Sao anh ấy lại bị thương, vì sao không đi bệnh viện, cô..." Quân Nguyệt Nguyệt ngắt lời cậu, "An Yến, tôi sẽ giải thích với anh sau, đến bệnh viện đi."
 
Phương An Yến bị giọng điệu khác thường của Quân Nguyệt Nguyệt làm cho không tức giận nổi, nháy mắt cậu lại có cảm giác nghi ngờ cô đang đùa giỡn mình, bởi vì giọng cô quá bình tĩnh, bình thường nhìn cô ở chung với anh trai đều như vậy, anh trai rách da đã không chịu nổi mà tan nát cõi lòng rồi, nếu đúng như cô nói anh trai bị thương nghiêm trọng như vậy, cô không khóc không thở nổi lại còn có thể bình tĩnh nói chuyện như vậy ư?
 
Nhưng sau đó cậu nhớ tới tốc độ di tình biệt luyến siêu nhanh của cô, lại tin tưởng, cô vốn chính là loại phụ nữ vô tình vô nghĩa, thế mà cậu còn muốn trông mong cô thật lòng với anh trai sao!
 
Phương An Yến cúp điện thoại, nói đơn giản bàn giao nội dung cuộc họp, giao cho phụ tá đi thay mình, sau đó vội vàng lái xe từ công ty đi ra, sau khi lên xe thì đeo tai nghe lên gọi điện cho Quân Nguyệt Nguyệt, "Tôi ra rồi, hai người ở bệnh viện nào?"
 
Thời điểm Quân Nguyệt Nguyệt nghe máy, Phương An Ngu đang khâu vết thương, đã tiêm thuốc tê rồi, nhưng hình như anh bị choáng, cả người yếu ớt dựa vào người cô, nhìn qua như sắp ngất tới nơi rồi. 
 
Bác sĩ nhìn Phương An Ngu một lúc lâu, vừa khâu vừa chậc chậc ở bên cạnh: "Chàng trai cao lớn lại yếu ớt như vậy là không được rồi, như vậy sau này..."
 
"Bác sĩ, anh ấy bị câm, không nghe được." Quân Nguyệt Nguyệt ngắt lời bác sĩ, sau đó trả lời điện thoại: "Bệnh viện nhân dân thành phố Khâu Hải, anh tới trông đi, hình như anh trai anh bị choáng..."
 
Phương An Yến lập tức nói: "Anh ấy sợ chuyện đó! Cô đừng cho anh ấy nhìn, anh ấy nhìn sẽ ngất đó!"

 
Quân Nguyệt Nguyệt ừm một tiếng, vội vàng xoay Phương An Ngu mặt mũi trắng bệch vào trong lòng mình rồi ôm, bác sỹ nghe lời giải thích của cô, vẻ mặt hơi xấu hổ, tất nhiên anh ta cũng nghe được chuyện cô nói với Phương An Yến trong điện thoại, động tác trên tay không ngừng, lại nói tiếp: "Nếu không phải choáng do nhìn thấy máu mà là do tiêm, phỏng chừng là khi còn bé tiêm thường xuyên nên bị dọa."
 
Quân Nguyệt Nguyệt đã từng đọc được nội dung tiểu thuyết nói Phương An Ngu bị câm điếc là do chuyện ngoài ý muốn hồi còn bé, nhưng tác giả cũng không đề cập là chuyện gì ngoài ý muốn, lúc cô đọc thì không cảm thấy gì, đến lúc thật sự ở lại thế giới này, hơn nữa có thể thật sự tiếp xúc với Phương An Ngu, tự cô cảm giác được sự sợ hãi của anh, tâm trạng cô so với lúc đọc sách, quả thực khác biệt một trời một vực. 
 
May là vết rách trên gan bàn tay không quá nghiêm trọng, sau khi bác sĩ nhìn cổ tay, còn khen ngợi Quân Nguyệt Nguyệt, nói chỉ cần chú ý nghỉ ngơi là được rồi.
 
Xử lý xong xuôi, Phương An Yến cũng đã đến, Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu ngồi trong đại sảnh, cả người anh dựa vào bên cạnh cô, từ từ nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng tái nhợt đến dọa người, mấy người đàn ông ở gần đó trông chừng Quân Nguyệt Nguyệt ở bên đây, rõ ràng là chuyện rất đơn giản, chỉ là mang người trở về trấn Hưu Đức, lại không ngờ biến thành tình hình thế này, bọn họ quả thực giống như bà bà ác độc cầm gậy phá uyên ương...
 
Vả lại bọn họ cũng mới nhận ra Phương An Ngu không bình thường, làm gì có người nào nắn xương lại không rên một tiếng, cấp bách hỏi thăm đồng nghiệp của mình một chút mới biết được, đại thiếu gia nhà họ Phương này, là người bị câm điếc, đầu óc còn có phần không bình thường... Khỏi phải nói trong lòng đám người này áy náy hãi hùng ra sao, muốn biết đầu cua tai nheo ra sao, bọn họ cũng không thể cứ thế mà chạy bừa lên đường cái, lại còn phải khiêng người chạy xa như vậy. 

 
Cả một đám bị dọa đến mức trốn ở một góc cầu thang, nghe thấy Quân Nguyệt Nguyệt gọi con thứ hai nhà họ Phương ra, sợ bị ghi thù, cũng không dám lộ mặt.
 
Phương An Yến vừa vào thăm dò thì đã thấy băng gạc chướng mắt trên tay anh trai cậu, định nổi giận với Quân Nguyệt Nguyệt nhưng thấy sắc mặt của anh trai thì sự kiêu ngạo cũng mất. Đến bây giờ Phương An Yến vẫn luôn nhớ rõ, hồi còn bé mỗi lần anh trai từ bệnh viện trở về, đều là dáng vẻ này, rõ ràng vẫn thở hổn hển mà lại giống như sắp chết. 
 
Cậu nhéo nhéo sống mũi, giọng nói có chút lạc đi, "Làm sao vậy chứ..."
 
"Trách tôi," Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Ông nội tôi gọi người mang tôi trở về trấn Hưu Đức, tôi không ngờ ông ấy sẽ bắt người ngay trên đường lớn, An Ngu nhìn tôi bị bắt thì túm lấy cửa xe không chịu buông..."
 
Phần còn lại không cần phải nói nữa, Phương An Yến gần như ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh cả người, khỏi nói cậu cũng có thể tưởng tượng được lúc ấy nguy hiểm thế nào. Cho dù cậu hiểu rõ mọi chuyện, biết chuyện này thật sự không thể đổ trách nhiệm lên người Quân Nguyệt Nguyệt được nhưng cũng không nhịn được phát cáu với cô, "Ngay cả cửa hàng anh tôi còn chưa từng đi qua, cô lại dẫn anh ấy..."
 
Tiếng nói của Phương An Yến ngừng lại, bởi vì Phương An Ngu mở mắt ra, nhìn về phía cậu. 
 
Phương An Yến cố gượng cười, đưa tay kéo anh trai, gõ điện thoại cho anh xem, "Anh à, chúng ta về nhà ngủ đi."
 
Phương An Ngu bị cậu kéo đứng lên nhưng tay kia lại không chịu buông Quân Nguyệt Nguyệt ra thành ra cô cũng đứng theo lên, nhìn về phía cầu thang gần đó thì thấy mấy cái đầu thò ra nhìn, sợ hãi ló đầu ra ngó lại vội vàng rụt về. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt lấy điện thoại ra gõ chữ -- An Ngu, anh về trước với An Yến, em về trấn Hưu Đức một chuyến, nói chuyện rõ ràng với ông nội xong sẽ tới tìm anh. 
 
Phương An Ngu đọc xong, mím môi, vẫn không chịu buông Quân Nguyệt Nguyệt ra, đây cũng phải vấn đề lớn gì nhưng lại khiến mắt cô ướt sũng, Phương An Yến đứng ở góc Phương An Ngu không nhìn thấy, nói: "Nếu không xử lý không rõ ràng chuyện nhà các cô, cũng đừng quay lại tìm anh trai tôi nữa, anh tôi nhát gan, không chịu đựng nổi mấy thứ này."
 
Lần đầu Quân Nguyệt Nguyệt không cãi lại Phương An Yến, cậu nói xong thì mím môi im lặng, thật ra cậu làm gì có tư cách gì, chuyện rách rưới nhà cậu còn thiếu sao? Vì cái thứ gọi là công ty của gia tộc, đã không đẩy anh trai cậu ra làm quan hệ thông gia, cậu có trở ngại trong lòng, nhưng đối diện với ánh mắt chán nản của cha già, Phương An Yến chỉ ước mình có thể biến thành vài thứ có thể bán đi. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt chỉ tiếp tục gõ chữ trên di động -- Em sẽ nhanh chóng trở lại, thật đó, anh ở nhà ngoan nha, hồi phục vết thương ở tay cho tốt đi, lúc về em sẽ dẫn anh đi mua chim nhỏ được không?
 
Phương An Ngu không buông tay. 
 
Cô lại cố gắng nhắn tiếp -- An Ngu, anh nghe lời đi, tạm thời để em trai anh mua thức ăn cho cá trước, em nhất định sẽ mau chóng trở về. 

 

Chương 61


Phương An Ngu vẫn không chịu thả tay ra, Quân Nguyệt Nguyệt có thể giãy ra dễ dàng, nhưng dù Phương An Ngu chỉ níu lấy một góc vải áo nhỏ của cô, cô vẫn cảm thấy như mình bị trói gô lại, một bước cũng không đi nổi. 

 

Cứ thế giằng co một lúc lâu, Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu thay nhau khuyên nhủ rồi lại khuyên giải nhưng vẫn không động đậy, cuối cùng Phương An Ngu cầm điện thoại, gõ mạnh từng chữ từng chữ một thành câu, khiến Quân Nguyệt Nguyệt nhìn thấy dở khóc dở cười --- Có phải em định về rồi ly hôn với anh hả?

 

Nước mắt cô rơi xuống nhưng lại không nhịn được mà bật cười, vội vàng gõ chữ -- Định làm cái gì chứ, không ly hôn đâu nhé, em thích anh như vậy, sao nỡ lòng nào được. 

 

-- Nhưng mà, chúng ta còn chưa có em bé, em đã nói, sẽ sinh em bé cho anh, sẽ không ly hôn. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt nhìn mấy câu này, nhớ tới lời cô lừa gạt ông cụ Quân, chắc chắn là Phương An Yến nói cho Phương An Ngu rồi, cô không nhịn được trừng mắt nhìn cậu. Phương An Yến hơi lúng túng cúi đầu, chuyện này cũng không trách cậu được, ai biết cậu nói nhiều như vậy, anh trai lại chỉ nhớ kỹ được mỗi câu này, chuyện cậu phân tích về việc Quân Nguyệt Nguyệt là là cái đồ lừa đảo, anh ấy lại không giữ lại một câu nào trong đầu. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt không thể nói rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì, dường như cô đã hiểu rõ phần nào, vì sao những ngày qua Phương An Ngu ân cần trên giường như vậy, mỗi lần làm còn không đeo áo mưa nhỏ, thì ra là vì nhất định phải làm cô dính bầu đó. 

 

Anh muốn để cô mang thai...

 

Mang thai thì sẽ không ly hôn, anh hiểu như vậy đó. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt gãi đầu, nói lời cam đoan -- Anh chớ suy nghĩ lung tung, em nói không ly hôn thì chắc chắn là không ly hôn, ly hôn sẽ là cún con.

 

Cuối cùng cô vẫn liên tục bảo đảm, thậm chí lừa gạt anh -- Em nói chưa biết chừng bây giờ đã có rồi, việc này phải mất khoảng một tháng mới có thể phát hiện ra, mấy ngày vừa rồi anh cũng không đeo áo mưa nhỏ, đúng không?

 

Cuộc nói chuyện của hai người dần đi về hướng mười tám cộng, Phương An Yến không tiện nhìn, lập tức quay đầu nhìn sang chỗ khác, thấy mấy người đàn ông rón rén lén lút ở cầu thang bên kia, đoán được bọn họ là ai, sắc mặt trầm xuống. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt nói hết nước hết cái rất lâu, cuối cùng mới khuyên được Phương An Ngu thả cô ra, có điều anh bắt cô phải cho anh một thời hạn, Quân Nguyệt Nguyệt cân nhắc thời gian một chút, đành bảo đảm -- Trong vòng năm ngày, nhất định trở về!

 

Lúc này Phương An Ngu mới cùng Phương An Yến đi ra khỏi viện, Quân Nguyệt Nguyệt đưa anh lên xe, nhắn điện thoại dặn dò anh phải chú ý đến tay mình rồi lại đảm bảo video call cho anh mỗi tối, lúc này Phương An Ngu dính mặt vào kính với ánh mắt lưu luyến, cuối cùng cũng đi. 

 

Sau khi Phương An Ngu đi, sắc mặt Quân Nguyệt Nguyệt lập tức trầm xuống, lúc này cô thật sự tức giận, cô vốn dĩ không phải người dễ đoán trước, chọc cho cô nổi nóng, cô nhất định không cần khách sáo với ông cụ Quân nữa. 

 

Ngồi trên xe trở về trấn Hưu Đức, Quân Nguyệt Nguyệt bắt mấy người trong xe thay phiên nhau lái xe, đi không ngừng nghỉ, đi hơn một ngày đường, suốt một đêm đã gần tới nơi rồi, cô đã đồng ý với Phương An Ngu năm ngày sẽ trở về, bây giờ cũng không thể nuốt lời nữa. 

 

Sáng hôm sau, Quân Nguyệt Nguyệt xuất hiện ở nhà họ Quân, ông cụ Quân đang ngồi trong phòng khách uống trà, nhìn thấy cô vào nhà, vẻ mặt có chút kinh ngạc. 

 

Cô đi thẳng tới trước mặt ông ta, cầm chén rót đầy cho mình, ừng ực uống hết rồi để chén trà xuống mặt bàn, nói, "Suýt chút nữa là tai nạn chết người rồi đó, ông biết không? Sao cháu không biết nhà chúng ta còn liên quan đến hắc đạo vậy, nếu thật sự để anh cả nhà họ Phương nằm chết giữa đường, mảnh đất kia trên tay ông nội, đủ để bồi thường mạng cho người ta sao?"

 

Đương nhiên ông cụ Quân biết rõ, quả thực ông có chút nghĩ lại mà thấy sợ, nhưng Quân Nguyệt Nguyệt hùng hổ ép hỏi như vậy, tất nhiên là không thể thừa nhận, chỉ đặt chén trà 'bịch' xuống mặt bàn, gầm nhẹ, "Cháu cứ định nói chuyện như vậy với ông nội mình ư?!"

 

"Vậy cháu nói thế nào đây?" Quân Nguyệt Nguyệt nở nụ cười, "Ngài là người lớn, ngài sống lâu trăm tuổi, suýt chút nữa thì kéo chồng của cháu chết ở giữa đường lớn, chẳng lẽ cháu vẫn phải nói ngài làm rất đúng ư!"

 

"Cháu!" Ông cụ Quân quả đúng là đuối lý trong chuyện này, nhưng ông ta vẫn vịt chết còn mạng miệng, cổ cũng găng lên, yên lặng một lúc rồi nói, "Chồng cháu? Cháu kết hôn với nó không phải vì muốn dụ dỗ Phương An Yến hay sao? Bây giờ sao không đi dụ dỗ nữa? Một kẻ ngu ngốc có thể mê hoặc ánh mắt cháu, cháu cũng rõ là giỏi quá nhỉ."

 

Quân Nguyệt Nguyệt ngửa người ra sau ghế sô pha, vắt chân chéo lên, "Thì ra là ông nội biết hết à, vậy mà ông còn đồng ý, không phải là vì muốn tác hợp cho Quân Du và Phương An Yến sao? Bây giờ cháu đã rút lui rồi, sao ông nhất quyết đưa nhà họ Quân cho cháu?"

 

"Đúng, ánh mắt của cháu không tốt, chẳng phải mọi người đã dạy cháu từ khi còn nhỏ sao, cháu chỉ có thể chơi đồ thừa của em gái, bây giờ Phương An Yến không thể là em rể cháu, không phải em rể thì dụ dỗ có gì thú vị chứ, tất nhiên là không thú vị bằng một tên ngốc rồi."

 

Quân Nguyệt Nguyệt dường như cố ý muốn chọc giận ông cụ Quân, thấy ông ta đỡ gáy, hừ một tiếng, đã đỡ cả tám trăm lần, có thôi hay không a.

 

"Cháu thật lòng muốn chọc ông tức chết ư, cháu đúng là đứa hư đốn!" Ông cụ Quân tựa trên ghế sô pha, hai người đều thở hổn hển, một lúc lâu không ai lên tiếng. 

 

Nếu như Quân Nguyệt Nguyệt không muốn tiền nhà họ Quân, có thể nói lời độc ác, mặc kệ mấy lời nhảm nhí của ông cụ Quân, giả như là cô lúc vừa mới xuyên sách tới, có người dám đối xử với cô như vậy, bỏ xừ đi con mẹ nó tiền gì chứ, cô có thể phủi mông bỏ đi, mạt thế gì đó đến, có tiền tất nhiên là tốt nhưng không có tiền cũng vẫn có thể ăn no. 

 

Nhưng bây giờ không quá ổn rồi, cô cẩn thận nghĩ đến, sở dĩ đồng ý với Quân Du về nhà họ Quân, cũng là cân nhắc nhiều phương diện, chắc chắn phải có số tiền này, bởi vì giờ cô không một mình nữa, cô còn có Phương An Ngu nữa. 

 

Đó là người quý giá cỡ nào chứ, Quân Nguyệt Nguyệt để ý đồ đạc anh đang dùng, thậm chí còn có phần tốt hơn Phương An Yến, tuy bình thường không ăn gì đắt đỏ được, nhưng lúc cô rảnh rỗi ngồi không đã từng tìm tòi, trong ngăn kéo tủ của Phương An Ngu một đôi tất trắng có logo đều có ở bên trong quầy chuyên kinh doanh một mặt hàng, bán tám trăm nghìn một đôi đó... Nếu cô thật sự không lấy tiền nhà họ Quân, chút tiền trong thẻ của cô, tuyệt đối không nuôi được anh bao lâu. 

 

Tất nhiên, cô kết hôn với Phương An Ngu, cũng có thể làm con dâu, ở lại nhà họ Phương, nhưng lúc trước nguyên chủ đã làm nhiều chuyện kinh khủng như vậy, khiến ông Phương bà Phương đi du lịch nước ngoài, bây giờ vẫn còn chưa trở về, nếu như cô không dựa vào nhà họ Quân bên đây, không có tiền, đương nhiên Phương An Ngu cũng vẫn đối xử với cô như ban đầu, có điều giả sử cô muốn làm con dâu nhà giàu thật, đoán chừng không tới hai ngày đã bị người ta xem thường nhìn bằng nửa con mắt sẽ bực bội mà chết mất. 

 

Thứ nhất, cô đã không chịu nổi sự bực bội đó, thứ hai, hiện tại nhà họ Phương đang lung lay chực đổ, tương lai sụp đổ thật, cô cũng bị kéo ngã theo, tình cảnh sẽ chỉ có thảm hại hơn thôi. 

 

Còn nói ví như, cô cũng có thể dẫn Phương An Ngu cao chạy xa bay, anh sẽ không nói tủi thân, cũng không kêu khó chịu, ăn không đủ no anh cũng sẽ không lên tiếng, cuộc sống nào chẳng trải qua được. 

 

Nhưng cô không thể làm như vậy, cô không thể vì muốn ở chung với Phương An Ngu mà sống dựa vào người khác, càng không thể để người quý giá như vậy vì ở cùng với cô mà từ thiên nga ngã xuống biến thành ngỗng trắng được. 

 

Ở mạt thế cô lăn lộn cùng với đàn ông khá lâu, suy nghĩ cũng khác với phụ nữ bình thường, trong ý thức của cô, đã muốn Phương An Ngu, mà anh lại yếu ớt như vậy, gần như không có khả năng sinh tồn, cô phải nuôi được anh, không chỉ nuôi mà còn phải bồi dưỡng cho anh quý giá hơn trước, không để ai chế giễu, càng không thể để lông vũ trên mình thiên nga của anh dính chút tro bụi nào. 

 

Cho nên tâm trạng cô cứ lên xuống mấy lần, dọc đường đi đã nghĩ tới mặc kệ ông cụ Quân rồi, nhưng đến lúc sự thật người ngay trước mặt, vẫn chọn cúi đầu, ở đây không phải mạt thế, cũng không phải thế giới chỉ cần ăn no là sống được, cô không thể để cho bông hoa phú quý của cô biến thành hoa dại được, anh không thể sinh sống trong bãi đất hoang được. 

 

Đây cũng là nguyên nhân lúc ấy Quân Nguyệt Nguyệt đắn đo lâu như vậy, mới đồng ý ở cùng anh, anh là người không thể dây vào, chỉ cần dây vào thì còn phí tiền phí tinh thần hơn cả nghiện thuốc nữa. 

 

Vì thế sau khi đắn đo nhiều lần, cuối cùng cô vẫn quyết định nén cơn giận xuống, xúc động nhất thời không thể giải quyết được vấn đề cốt lõi, ông cụ Quân cũng không thể thật sự bỏ cục tức với cô đi rồi đột nhiên đổi cách nghĩ với Phương An Ngu, khả năng lớn nhất là đã biết cô quan tâm anh, nên lợi dụng anh để giày vò cô, được một mất mười. 

 

Vì vậy Quân Nguyệt Nguyệt bình thường tương đối phản nghịch luôn nói vài câu trong không hề dễ nghe, cũng không đổ thêm dầu vào lửa, không phải muốn cô làm người đứng đầu nhà họ Quân sao, vậy thì làm thôi, cô đã nghĩ thông suốt, vừa cẩn thận nhớ lại cốt truyện, dù sao cốt truyện cũng có nhắc đến, nhà họ Quân có đoàn đội quản lý chuyên nghiệp, người đứng đầu thực tế ra là người có tác dụng cân nhắc và xem xét quyết định cuối cùng. 

 

Tại sao phải cố làm mệt đến chết đi sống lại, lúc nữ chính Quân Du tiếp nhận công ty nhà họ Quân cứ nhất cố sống cố chết mệt lử chạy theo hạng mục là việc của cô ta, Quân Nguyệt Nguyệt cũng không có tự tin có thể làm tốt hơn người có chuyên môn. 

 

Tất nhiên là phải hiểu rõ chuyện đó, có thể hiểu rõ lý do vì sao ông cụ Quân khảo nghiệm, không phải khảo nghiệm năng lực của Quân Du và cô, mà là ai trong hai người bọn họ coi trọng tình thân hơn, năng lực của người kế nghiệp nhà họ Quân tiếp theo, chỉ cần không trở thành loại gia chủ ngu dốt chắp tay dâng nhà họ Quân cho người khác, cái chính của khảo nghiệm chính là chăm sóc cho người thân, có tình người. 

 

Dù sao sau khi ông cụ Quân chết, nhà họ Quân chỉ còn cô và Quân Du, hai chị em đồng lòng, sản nghiệp nhà họ Quân lớn như vậy, dù lụn bại cũng đủ bại cả một đời.  

 

Quân Nguyệt Nguyệt thông qua khảo nghiệm ngoài ý muốn, vốn không nằm trong dự đoán của cô, nhưng bây giờ không biết Quân Du rút phải cái khỉ gió gì mà lại còn muốn đi mổ để được đứng dậy, nếu nữ chính đứng lên thì thật sự sẽ không diễn chung với nam chính nữa, lúc trước Quân Nguyệt Nguyệt không muốn tham dự vào cốt truyện chính, sợ tác động thế giới về hướng không có kết cục tốt đẹp. 

 

Cho nên hiện tại cô nhất định phải trà trộn vào, cô còn phải kiếm đủ cơm, mới có thể nuôi bông hoa quý giá của mình đàng hoàng, để cho anh cả đời nở rộ không tàn. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại cả trăm lần, hóa căm phẫn thành động lực, sau khi yên lặng một lát, cô chủ động mở miệng nói, "Hôm trước Du nhi gọi điện thoại cho con rồi ạ, khi nào con bé đi hay thế nào? Cuộc phẫu thuật kia có thực sự an toàn không? Nhóm chuyên gia ông thuê có đáng tin không?"

 

Tình thân là điểm yếu của ông cụ Quân, thực ra trong lòng ông ta ngay từ đầu đã thiên vị Quân Du, lời nói vừa nãy của Quân Nguyệt Nguyệt khiến ông tức đến suýt ngất đi nhưng những lời này vừa mới hỏi ra, đã nhằm trúng vào điểm yếu của ông ta, trẻ nhỏ khóc sẽ có sữa bú, từ nhỏ Quân Du đi lại bất tiện, là chuyện ông lo lắng nhất cũng là nút thắt lớn nhất trong lòng ông. 

 

Quả nhiên, Quân Nguyệt Nguyệt chủ động hỏi đến chuyện của Quân Du, vẻ mặt ông cụ Quân lập tức thả lỏng ra, nhưng trước mặt cô vẫn nghiêm túc vênh mặt lên, nét mặt còn chưa giãn ra, hừ một tiếng tức giận nói, "Cháu còn biết quan tâm em gái à, ta tưởng cháu chỉ quan tâm tên ngốc nhà họ Phương kia thôi."

 

Quân Nguyệt Nguyệt nhìn biểu cảm trên mặt ông thay đổi tự nhủ ông mới là kẻ ngốc đó nhưng cố nhịn không lên tiếng, lát sau giọng ông cụ Quân cũng dịu lại, nói, "Tối hôm qua đi rồi, người ông thuê toàn là chuyên gia đó, đáng tin hơn cháu nhiều."

 

Cô hít sâu một hơi rồi lại chậm rãi thở ra, để tâm trạng cục súc của mình trở lại bình thường, rồi mới nói: "Vậy ông nội sốt sắng tìm cháu về làm gì, chuyện trong nhà cũng nên đợi Du nhi trở về rồi nói sau, biết đâu con bé có thể đứng lên thật thì sao."

 

Nếu thừa dịp Quân Du mổ mà lợi dụng sơ hở, Quân Nguyệt Nguyệt làm trái ý ông cụ Quân, suốt dọc đường đi mấy tiếng đồng hồ cô không hề ngủ, nhưng vẫn có thể nhìn thấu ý nghĩ của ông cụ Quân, từng câu đều đâm sâu vào ông một chút, ông cũng lớn tuổi rồi, sợ nhất là chị em xa rời nhau, tính kế với nhau, bây giờ nhìn hai người đều nghĩ cho nhau, ông vui mừng hơn bất kỳ lời nói nào của Quân Nguyệt Nguyệt. 

 

Ông cụ Quân ngồi thẳng người rót trà lần nữa, tiện tay rót cho Quân Nguyệt Nguyệt một chén, trừng mắt nhìn cô, "Đã về rồi, mấy ngày nay ông đi gặp bạn cũ với ông, còn nữa, mảnh đất kia, nội trong năm nay sẽ quy hoạch ra ngoài, e là cấp trên cũng muốn có chút tin tức."

 

Quân Nguyệt Nguyệt thận trọng gật đầu, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, tinh thần vừa buông lỏng lại không nhịn được lại bí kéo căng lên. 

 

Ông cụ Quân thấy cô như vậy, hừ một tiếng, mở miệng, "Đi ngủ đi, không trở về thì thôi, về rồi thì gấp cái gì chứ, cả đêm qua không nghỉ ngơi ra hồn à."

 

Quân Nguyệt cũng mệt mỏi thực sự, đứng dậy cũng không trở nên dịu dàng ngay được, lẩm bẩm nói, "Không phải cháu nghĩ Du nhi còn chưa đi sao, nếu biết trước cháu sẽ không trở lại."

 

Nói rất nhanh, sau đó chạy lên lầu, ông cụ Quân quay đầu tức giận trợn trừng mắt, thấy dáng vẻ nhanh như chớp của cô, chút tức giận trong lòng biến mất hoàn toàn, sau khi cô lên lầu còn tỏ ra có phần vui vẻ. 

 

Cô cháu gái này, từ nhỏ đã không hiểu chuyện, bằng mặt không bằng lòng, bây giờ cuối cùng cũng trưởng thành rồi, biết thương em gái, cho dù tích cách không tốt lắm, nhưng dù sao vẫn có cách biệt tuổi tác, biết trước biết sau, hiểu được phải chăm sóc người nha. 

 

Thời kỳ phản nghịch hơi lâu một chút, nhưng cũng không phải gỗ mục không thể đẽo. 

 

Ông cụ Quân, tất nhiên không thể biết rõ, cháu gái mình đã thay đổi, chuyện lãng tử quay đầu, bất kể sự thật hay tiểu thuyết đừng nên quá chờ mong, ai ngờ lại đột nhiên thay đổi, không phải đối phương đã đổi người rồi chứ.

 

Sau khi lên lầu, Quân Nguyệt Nguyệt nhanh chóng vào phòng tắm để tắm rửa, ban nãy về ngồi sau một đám đàn ông, mấy người lái xe thay ca nhau đều hút thuốc, khói hun đến mức không ngửi nổi. 

 

Vội vàng rửa mặt xong xuôi, khăn phủ trên đầu tóc cô, sau khi nằm vật xuống giường, cũng không ngủ ngày mà là gửi tin nhắn cho Phương An Ngu trước. 

 

-- Ngu mỹ nhân à, nhớ anh quá đi. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt nhắn xong lại ôm điện thoại rồi nhắm mắt, tóc cũng lười lau, ở nhà toàn là Phương An Ngu sấy giúp cô, thỉnh thoảng cô có thể vừa sấy khóc vừa ngủ, giờ mới được qua thời gian vài ngày đã quen tật xấu rồi. 

 

.Có điều cô vừa gửi tin nhắn ra ngoài đã cảm thấy điện thoại brừ brừ vài tiếng, cầm lên nhấc máy lập tức nhoẻn miệng cười, Phương An Ngu nhắn lại luôn -- Anh cũng nhớ em.

 

Sau đó là gọi video, Quân Nguyệt Nguyệt tiếp cận xem xét thử, trước mặt là Phương An Ngu phóng đại trừ phòng này, ánh nắng sớm mai theo hướng cửa sổ dừng lại trên người anh, để lại một chiếc bóng mờ bên cạnh mặt anh. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt thu nhỏ cửa sổ video lại, tiếp tục gửi tin nhắn thoại cho nhanh - Sao anh trả lời nhanh à?

 

Nhưng vấn đề là anh không nghe được, chỉ cầm điện thoại luôn tay.

 

Phương An Ngu nhìn chằm chằm màn hình một hổi, có hơi sốt ruột, anh nhìn thấy tin nhắn nhưng không biết nhắn lại thế nào. Quân Nguyệt Nguyệt cười, cô chưa từng dạy qua anh làm thế nào, nhìn dáng vẻ gấp gáp của anh lại muốn cười.

 

Nhưng rất nhanh, nụ cười của cô cứng lại, bởi vì cô nhìn thấy sau lưng Phương An Ngu có một cánh tay trần, nhanh chóng cướp điện thoại trong tay anh. 

 

Cái quái gì thế này!

 

Tình hình gì đây?

 

Bắt gian tại hiện trường... Ai dám lợi dụng cô không ở nhà ngủ với người đàn ông của cô!